Chương 19: Chuẩn bị tiến đánh khu thí nghiệm.

Tử Vong Luân Hồi

Chương 19: Chuẩn bị tiến đánh khu thí nghiệm.

"Thầy, ta không muốn nói nhiều với người. Ta đến để thông báo cho người. Ta, Mộc Lương Chu, sẽ thực hiện nguyện vọng của mẫu thân, HỦY DIỆT thế giới!" Mộc Lương Chu cười gằn.

"Lương Chu, ngươi đã sai lầm rồi!!" Mộc Siêu bất lực. Lương Chu....đã sớm không còn tồn tại, thay vào đó là một kẻ điên rồ!

"Thế giới, chết. Mộc thôn, diệt. Thù này mới xong. Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi, thầy." Mộc Lương Chu không quan tâm Mộc Siêu phản ứng, xoay người bỏ đi.

---

Mộc Siêu trưởng thôn thoáng chốc như đau lòng, như nuối tiếc, như tội lỗi. Nhưng một kẻ già đời như lão rất nhanh liền lấy lại cảm xúc dư thừa.

"Các ngươi vẫn muốn đi sao?"

Không chần chừ, đám người kiên định đáp. "Đúng vậy!"

"Dù biết Mộc Lương Chu lúc này thần trí thanh tỉnh? Không thể dùng mưu với hắn?"

"Phải!"

"Dù biết hiện tại Lương Chu level 35?"

"...."- Lần này thế nhưng im lặng trầm mặc. "...level 35 a....cao nhất hiện tại của chúng ta là Hàn Tuấn, mới có level 26!"

Tần Hiên kiên định. "Nhưng dù thế nào chúng ta cũng phải đối mặt với hắn!"

Nhất thời, đám người Diệp lão sư nuốt nước bọt. Làm sao, lại đem chuyện quan trọng như vậy cho quên! Còn có bọn họ đồng hồ trên tay đang từng lúc đếm ngược đây này.

Mộc trưởng thôn lúc này mỉm cười. "Ta không muốn các ngươi mạo hiểm tính mạng vô ích, người Mộc gia thôn gây ra, chúng ta sẽ tự mình giải quyết. Bất quá, các ngươi thành tâm như vậy, âu cũng là có tâm. Thôi thì chúng ta sẽ cùng bắt tay giải quyết vậy.

Thế nào? Các vị muốn hợp tác chứ?"

Tần Hiên cũng mỉm cười. "Rất vui lòng. Nhưng mục đích chúng tôi muốn là vi rút kháng thể."

Mộc trưởng thôn hơi kỳ quái. "Ngươi cần vi rút kháng thể làm gì? Mọi vi rút đều có liên hệ cùng mẫu thể, chỉ cần mẫu thể chết, vi rút sẽ tự động tan biến."

Triệu Nhã vội nói. "Nhưng có thể chế tạo thuốc tiến hóa từ kháng thể nha."

Mộc Siêu nghi hoặc, sau đó à một tiếng."Thứ có thể khiến con người đột phá rất nhanh đó sao? Cái đó chúng ta từ một tháng trước đã tìm ra. Đúng là có thể khiến chúng ta đạt được sức mạnh nhưng lại dễ dàng bị mẫu thể cướp đoạt thân xác, điều khiển."

Lão kỳ quái nhìn Triệu Nhã. "Ngươi teo nhỏ...sức mạnh đại tăng....không lẽ, tiểu Nhã ngươi đã phục dụng rồi."

"Phải ạ...ta bị dồn vào đường cùng...nên mới..." Triệu Nhã sắc mặt hơi tái.

Mộc trưởng thôn trầm mặc. "Nếu vậy, Lương Chu đã theo dõi bước tiến của các ngươi...Một trận chiến này, nhất định phải đánh!"

Nói xong, tay trái khẽ phất, một màn hình trong suốt mở ra, Mộc Siêu khẽ gọi. "Tiểu Triệt! Ta phải nhanh chóng tập hợp trai tráng cùng vũ trang."

Người gọi tiểu Triệt là một thanh niên cao ráo, anh tuấn bức người, bất quá phong thái bất cần đời kia có vài phần tương tự Lâm Lạc. Lúc này, hắn cầm trong tay một lọ nhỏ lạnh nhạt đem chiếc bình đó ném xuyên qua màn hình.

"Thuốc biến lớn của lão đây. Lần sau đừng tùy tiện uống bậy thuốc nữa. Chuyện kia, gặp rồi nói."

Thần kỳ là chiếc lọ trong màn hình vừa được hắn ném ra, liền bị hút vào trong màn hình, nháy mắt liền xuất hiện trên tay Mộc Siêu.

Đám Tần Hiên kinh ngạc. Công nghệ, đã đến khả năng như vậy rồi sao?

Mộc Siêu đem lọ nhỏ uống xong, cảm giác thân thể dần dần bành trướng, khôi phục bộ dáng lão nhân như trước. "Cảm giác trở lại này, quả nhiên rất tuyệt!"

Bất quá, thấy hai mấy cặp mắt nhìn chằm chằm mình cũng có chút rùng rợn.

"Các ngươi định làm gì thế?"

"Cái màn hình lúc nãy...ực...có thể cho chúng ta xem một chút không." Mập mạp hóa ra cũng mê công nghệ cao, hai mắt sáng rực.

"Có thể, đều là nhờ chiếc nhẫn này, nhưng nó còn chưa hoàn hảo cho lắm..."Nói đoạn, Mộc Siêu trưởng thôn ngây ngốc đưa cho Bàn Tử.

"Cái này thiết bị liên lạc đang trong giai đoạn thử nghiệm, chỉ có thể liên lạc trong 3 km. Chuyển đồ vật dưới 5 kg và phải trong phạm vi 1km."

"Thứ đồ chơi này...còn dư dả không? Có thể cho ta mười mấy cặp thôi cũng được!" Bàn tử yêu thích không nỡ buông nhìn ngắm chiếc nhẫn màu xanh lục trong tay.

Mộc Siêu toát mồ hôi hột. Cái này, có chút giống trấn lột nha.

"Mười mấy cặp thì không có, nhưng ngược lại còn đúng năm đôi...."

"Được được! Năm đôi có chút ít một xíu, bất quá cũng không tồi. Cảm ơn lão nhiều, mới gặp mà quà cáp thế này, thật ngại nha."

Ngại cái đầu ngươi! Ta lúc nào đã đồng ý cho rồi hả!!!. Mộc trưởng thôn trợn tròn mắt nhìn hành động vô sỉ của Bàn Tử.

"Những thứ này muốn dùng rất nhiều tài nguyên quý hiếm để chế tạo, vậy nên...."

Bàn Tử lập tức mở miệng ngắt lời. "Phải rồi, có qua có lại, ta cho lão năm viên kẹo ta thích nhất." Nhanh nhẹn đem năm viên kẹo "quý" nhét vào tay Mộc Siêu, trong miệng hắn lầm bầm. "Ôi, thời buổi bây giờ muốn tìm một viên kẹo là cỡ nào khó khăn nha, không cần cám ơn ta đâu, lão đầu."

Cứng họng, Mộc Siêu cười khổ, âm thầm cho tên Mập mạp trước mắt vào danh sách đen.

Lúc này, một chiếc xe bay "lướt" tới. Đứng bên trên là một gã thanh niên đẹp tựa tác phẩm điêu khắc nhưng sự uể oải hắn hiện ra vẫn không thay đổi. Đến nỗi, lúc tới nơi hắn thậm chí còn chả thèm đặt chân xuống dưới đất, mà kích hoạt xe bay mini thành cái ghế đệm đơn giản mềm mại.

Có lẽ họ nhầm rồi, tên này chẳng phải bất cần đời gì cả, mà là lười! Lười biếng đến nỗi không muốn dành thời gian quan tâm bản thân!

Phải, người tới là Mộc Triệt, trong miệng Mộc trưởng thôn "tiểu Triệt"

Mộc Triệt nhấn vào vòng tay của hắn, từ tốn gõ, lập tức, giọng của hắn vang lên, có chút máy móc. "Lão già, chuyện tập hợp lúc nãy, nói rõ hơn đi."

Đến mức độ không muốn mở miệng nói chuyện luôn á!! Cái này...cực phẩm!

Mộc Siêu cười khổ, cảm thán. "Khi xưa, nó là đứa chăm chỉ nhất thôn, lúc nào cũng vùi đầu làm việc, học tập, chẳng để ý mọi thứ xung quanh. Chả hiểu sao càng trưởng thành càng thay đổi, lười đến nỗi ăn uống cũng dùng máy móc đến phục vụ."

Bỗng dưng, Mộc Siêu nhớ đến cái gì, sắc mặt cổ quái. "Mà có lẽ là lỗi tại ta."

Thì ra, gần mười năm trước, Mộc Siêu thương tiếc Mộc Triệt, căn phòng của một đứa nhỏ lại chỉ vỏn vẹn một chiếc giường sắt, một cái gối cứng như đá, và một cái chăn lạnh như băng. Cùng la liệt khắp nơi là máy móc, phụ kiện.

"Tiểu Triệt, dùng thử cái gối êm này xem, sao lại tự làm khổ bản thân vậy chứ."

Sáng hôm sau, Mộc Triệt đem gối trả về cho Mộc Siêu, không quên nói. "Thứ này quá cứng!"

Mộc Siêu kỳ quái bóp bóp, xoa xoa gối trên tay. Rất mềm mại mà....thằng nhóc này thật là chẳng biết hưởng thụ gì cả.

Bất quá, một tuần sau hắn liền đem câu đó cho nuốt trở về. Mộc Triệt cho ra hàng loạt sản phẩm chăn gối nệm, quả thực so với cái gối hắn đưa tuyệt vời hơn hẳn.

Từ đó trở đi, Mộc Triệt thành nhà bán gối...ý lộn, nhà phát minh nổi tiếng của thôn. Bất quá, những sản phẩm sau này của Mộc Triệt càng có xu hướng phục vụ cho sự lười biếng của hắn.

Như cái nhẫn vận chuyển và xe bay, tất cả vì bản thân hắn mà ra.

Mấy người nghe xong sắc mặt cũng cổ quái vô cùng. Nguyên lai là dạng này a, thiên tài thật khó hiểu.

"Lão nói nhiều quá, vào việc chính đi." giọng nói máy móc vang lên, không khó nhận ra chủ nhân giọng nói đang khó chịu.

"Được rồi, như ta đã nói, chúng ta sẽ nhanh chóng tấn công vào khu phát minh vi rút ngay trong hôm nay hoặc ngày mai."

".... đã hiểu" Mộc Triệt không có chút thắc mắc gì, ngoan ngoãn rời đi. Có lẽ trong suy nghĩ của hắn, đánh sớm hay muộn thì cuối cùng vẫn đánh, như nhau cả.

Chẳng mấy chốc sau, dưới "nhà" (hang động) của Mộc Siêu, đứng hơn năm mươi người thanh niên cường tráng, ai nấy đều cầm riêng vũ khí của bản thân.

Người sử dụng súng, người cầm thương, cầm kiếm, kẻ cầm dao,...đặc điểm chung duy nhất giữa chúng chính là hình thù kỳ quái cùng cái kia hoa văn khảm lên chúng. Mỗi một kiện vũ khí đều sắc bén, bền bỉ vô cùng!

Nhưng đây chưa đủ để Tần Hiên đám người khiếp sợ mà là tu vi của năm mươi người trước mắt rất cao, thậm chí có người đã 35 level!

"Cái này....làm sao các người có thể luyện cấp nhanh vậy?" Nhiếp Khả trợn tròn mắt.

Mộc Siêu cười khổ. "Nơi này vốn gần trung tâm thí nghiệm, nên việc tang thi, biến dị thú level cao tràn đến. Hỏi làm sao không chóng lên?"

Lúc này, mọi người cùng ngồi chung một bàn, Tần Hiên mở đầu lên tiếng.

"Chúng ta cần phân nhiệm vụ cùng lộ tuyến. Các người muốn giết mẫu thể thì tùy, bọn ta chỉ cần kháng thể. Mục đích khác nhau nhưng điểm đến lại giống nhau. Vì vậy, lúc xâm nhập khu thí nghiệm, chúng ta sẽ tách ra."

"Cũng được."

Chiến lược tiếp tục vạch ra, đánh dấu đám người Tần Hiên thời gian còn lại không được bao nhiêu.

Đếm ngược, còn lại 3 ngày, 14 tiếng.

-

Càu ủng hộ cuối chương (=^. ^=)