Chương 22: Khu thí nghiệm, tới (3)

Tử Vong Luân Hồi

Chương 22: Khu thí nghiệm, tới (3)

Bản thân Tần Hiên vẫn giữ ở level 27. Bây giờ, ít nhất phải 15 con tang thi level 30 mới đủ hắn tăng cấp. Những người nghề nghiệp khác chỉ cần chừng 6, 7 con là đủ.

Chiến đấu vẫn tiếp tục.

Cuối cùng, Mộc Triệt chỉ về phía trước một khu vực được bao bọc cẩn thận bởi những bức tường thép.

"Khu trung tâm thí nghiệm, tới."

Thời gian còn lại: 60 tiếng

--------

"Đó là trung tâm nghiên cứu sao? Thật to lớn." Tần Hiên mấy người một mặt thán phục.

Một vị Mộc gia thôn trung niên nhân hay chuyện, tự hào nói. "Đó là trung tâm nghiên cứu lớn nhất nước ta đấy. Mộc gia thôn chính là nguồn cung cấp khoa học kĩ thuật chủ yếu cho nơi này."

Mộc Triệt nghe vậy không ngại làm mấy người mất hứng. "Giờ nó là sự sỉ nhục của nhân loại!"

Trung niên nhân nghe vậy cũng trầm mặc. Mộc Triệt nói không sai chút nào, giờ đây, nơi này trở thành công địch của thế giới. Chính là vết ô nhục không bao giờ xóa nhòa của Mộc gia thôn.

Bởi chính một thành viên của thôn, Mộc Lương Chu gây nên trận hủy diệt này. Đó cũng là lí do để bọn họ xuất hiện ở đây, lúc này. Vì Mộc gia thôn mà chiến đấu, cứu vãn thế cuộc.

"Bây giờ chúng ta sẽ tiến vào hang ổ của địch, mọi người phải cẩn thận."

"Phải"

Miễn bàn luận, độ kinh khủng của mấy tên biến dị bên ngoài họ đã chứng kiến xong, bên trong khẳng định không so kém, thậm chí còn có kinh khủng hơn tồn tại.

Đám người vì giữ cho khả năng chiến đấu đỉnh phong, nghỉ tạm ở bên ngoài khu trung tâm. Bổ sung năng lượng cho bản thân.

Tần Hiên mười hai người xúm lại trò chuyện. Bàn Tử vừa ăn vừa cười.

"Các người biết không? Cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ nơi đây là một cơn mộng. Tôi sẽ giật mình tỉnh dậy, và thấy bản thân nằm gục trên bàn thi. Ha hả"

"Cô hoàn toàn đồng ý" Diệp giáo sư cũng cười "Thật hi vọng đây chỉ là giấc mộng"

"Nếu là mộng, đây là cơn mộng đẹp với ta. Vì ta có thể sử dụng pháp thuật mình hằng mơ ước" Đây là lời của Nhiếp Khả, hắn đang si mê vuốt ve cây...đũa gỗ trong tay. Hắn đã dùng nó từ lúc nhặt được đến giờ.

"Tôi lại muốn thoát khỏi nơi này....cha mẹ tôi, ôi thật nhớ họ." Phương Siêu hốc mắt cay cay. Tên này nhìn thật thà như vậy, không ngờ cũng là một cái hiếu tử.(có hiếu)

"Phải, tôi cũng rất nhớ họ." Đồng Nha phá lệ dịu dàng, trong mắt một mảnh nhu hòa.

"Tôi cũng có hai đứa em. Đó chính là lí do tôi phải sống sót. Mơ cũng là, thực cũng là. Nhanh chóng thoát khỏi nơi này mới phải." Tần Hiên nhìn về phương xa, kiên định nói.

Trong một khoảnh khắc, mọi sát khí tích tụ đã tan biến. Bản thân Tần Hiên cũng thoải mái hơn nhiều. 'Hai đứa, đợi anh trở về.'

"Không sai, chúng ta phải sống sót trở về." Tiếu Phiên Phiên nắm chặt cây thương của mình.

Lâm Lạc nằm bệch xuống bãi cỏ, nỉ non. "Nhất định"

Hàn Tuấn chỉ yên lặng không nói gì, thầm nghĩ 'Tiểu Việt, Tiểu Nhiên, có lẽ hai đứa sẽ giúp Tần đại ca được là chính mình. Bản thân ta cũng phải trở về, phải khiến lão già công nhận!'

Cuối cùng, họ phải đối mặt với cửa ải cuối cùng.

Đám người nhanh chóng tiến vào khu nghiên cứu. Không sai chút nào, quả nhiên tang thi rất đông, trung bình 10 con cấp 14 (level 26) thì có một con cấp 16 (level 30).

Tuy khó trong thời gian ngắn đột phá được, nhưng kiên trì liền có thể.

Mộc Triệt đã từng là cố vấn ở khu nghiên cứu này, bản đồ cả khu đã được hắn ghi nhớ.

Mộc Triệt lấy ra một sợi dây, cuối sợi là viên đá màu đỏ. "Bên trong có tế bào chủ vi rút. Khó khăn lắm mới kiếm được đấy, nó sẽ dẫn ta đến nơi của chủ thể.

Mấy người thật sự không muốn đi cùng chúng tôi sao? Khi chúng ta giải quyết xong mẫu thể, chẳng ai quan tâm đống kháng thể đó đâu, trừ các ngươi. Hơn nữa hành động chung sẽ an toàn hơn.

Và theo như tôi biết nơi Mẫu thể tại là khu thí nghiệm cách khu thành phẩm, nơi các vị muốn tới không xa.

Thế nào?"

Tần Hiên mấy người tâm động, quả thật, tang thi trong này không những đông đúc mà còn rất mạnh, nhóm người bọn họ muốn chống lại đúng là khó như lên trời. Đi cùng bọn họ chỉ có lợi không có hại.

Nhưng dù vậy, Tần Hiên cho mọi người sự lựa chọn. "Ý mọi người thế nào?"

"Hợp tác với họ rất tốt, Mẫu thể chết, tang thi tan biến, chúng ta sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ" Diệp giáo sư hoàn toàn ủng hộ.

Lâm Lạc cũng nói. "Chúng ta có đủ 'thời gian'." "Thời gian" hai chữ này nhóm Tần Hiên đều hiểu có ý nghĩa gì.

Thế nên, bọn họ không phản đối.

Chuyện, cứ như vậy đã quyết.

............................

Bên trong khu thí nghiệm, thông qua màn hình giám sát, một bóng đen cười gằn.

"Khà khà, rốt cuộc cũng tới, để ta chờ thật lâu. Một đám chuột nhắt và đám người Mộc gia đạo đức giả. Đã tới rồi thì đừng hòng trở về, để mạng lại cho lão tử."

"Thưa ngài, tôi có nên ra mặt và giết chúng không?" Phía sau bóng đen là một thanh niên anh tuấn nhưng đôi mắt đỏ cùng với làn da tái nhợt đã nói lên thân phận hắn, tang thi.

Nếu Triệu Nhã có mặt tại đây sẽ không nhịn được thốt lên kinh ngạc. Vì đó chính là người bạn đã đưa kháng thể cho nàng và chết ngay lúc đó, Lục Thiểu Vân.

"Không, ta có cách khác hay hơn nhiều."

Bóng đen đúng là Mộc Lương Chu, với một cơ thể quái dị, sau lưng là mười mấy cái xúc tu dài, khí tức trên người hắn lúc này rất khủng bố. Viễn siêu sức tưởng tượng của đám người.

Sắc mặt vui sướng lại gần một lồng kín, bên trong là một người phụ nữ chìm trong dung dịch, Lương Chu đối người phụ nữ kia rất kính trọng cùng bảo vệ.

"Sau khi thế giới được rửa sạch, chúng ta sẽ đoàn tụ...mẹ."

..............................

Khu trung tâm nghiên cứu này rộng năm km, chia làm sáu khu: khu thí nghiệm, khu thành phẩm, khu nghiên cứu, khu tập huấn, ký túc xá và khu ăn uống, giải trí.

Vì các nhà nghiên cứu sẽ ở lại nơi này từ ba, bốn năm đến hơn chục năm. Vậy nên nơi này đầy đủ mọi thứ từ ăn uống sinh hoạt đến vui chơi giải trí.

Ở đây tập trung đầy đủ mọi loại dụng cụ, thiết bị máy móc liên quan tới nghiên cứu y- khoa học tiến bộ nhất trên toàn thế giới. Một hệ thống an ninh riêng, tân tiến, thậm chí được cấp phép tự do sử dụng vũ khí, nhưng chỉ trong khu vực nhất định.

Đám người tiến vào từ cổng số hai trong bốn cổng vào, cũng là nơi gần khu thí nghiệm nhất so với các cổng khác, dù vậy, cũng phải xa tới hai km.

Nhóm người đi tới đâu, xác sinh vật biến dị la liệt tới đó, một con đường máu theo đúng nghĩa đen được tạo thành.

Phải, mọi việc vẫn suôn sẻ cho đến khi gặp mấy con quái vật trước mắt.

Đó không phải là tang thi, nhưng mạnh hơn tang thi rất nhiều. Có thể xem chúng là một giống loài mới đi.

Hai con đầu hổ răng kiếm, thân báo, móng vuốt dài và sắc bén, con còn lại là đầu sói thân sư tử, nhìn rất buồn cười nhưng đám người cười không nổi, bởi cấp bậc của chúng là cấp 18 (level 34).

Ba con đối sáu mốt người, nhưng ai cũng cảm thấy áp lực vô cùng.

Mộc Triệt hơi ngẩn người. " Đó chẳng phải là bọn thú do ta lai tạo hai năm trước sao? Chúng đã chết rồi mà, làm sao lại xuất hiện."

Nghe vậy, mấy người hướng hắn cho ánh mắt khinh bỉ. Thẩm mĩ của ngươi không khỏi quá tệ đi. Sao không lai tạo rồng, phượng hoàng, ngựa một sừng,...mấy con thú truyền thuyết cho đẹp mắt. Bây giờ thì tốt rồi, thật khó coi, tổn hại mắt của bọn ta.

Bất quá, bọn thú không để đám người suy nghĩ lâu, gào thét xông tới.

Mộc Triệt hừ lạnh. "Muốn đánh thắng người đã tạo các ngươi sao? Còn khuya!"

Tưởng hắn nói vậy sẽ anh dũng xông lên, không ngờ, Mộc Triệt hướng về phía sau nói. "Mọi người, mau tiến lên tiêu diệt nó!"

Rồi trốn ra đằng sau, không quên nói.

"Bọn chúng hơi mạnh đó! Cẩn thận đừng nhìn thẳng vào mắt con hổ, nó sẽ mê hoặc các ngươi bỏ vũ khí. Quan trọng là khả năng phục hồi do ta đã cải tạo gen...."

Vừa đúng lúc một chiến sĩ Mộc gia thôn level 30 ra tay, thành công đem vai con "hổ" rạch một vết thương. Nhưng ngay lập tức, nó lành lại không có một chút dấu vết bị thương nào.

Mộc Triệt nuốt nước bọt. "Ta cũng không ngờ...nó lại hiệu quả như vậy."

Đám người than thở thầm kêu không xong. Cứ như vậy thì làm sao giết được chúng đây hả?

Tần Hiên cũng thay đám người toát mồ hôi hột. "Không có điểm yếu sao?"

Mộc Triệt đăm chiêu trong sự chờ mong của đám người, trận chiến đã bắt đầu, sức tấn công của ba con thú rất kinh khủng, mới mấy giây mà đã có hai người bị thương. Nếu không nhanh chóng tìm ra điểm yếu của chúng thì bọn họ sẽ "xong" thật.

Mộc Triệt rốt cuộc cũng kêu một tiếng, tỉnh bơ nói. "Không có điểm yếu"

"..." Đám người.

Bàn tử mồ hôi đầy đầu. "Bây giờ ta rút được chứ?"

Phương Siêu run rẩy chỉ."Nó tới rồi, chạy không kịp đâu."

Là con "sói", nó đã lao về hướng này.

"Ta không tin nó không có điểm yếu nào!" Đồng Nha và Lâm Lạc lập tức triệu hồi ra ma thú của bản thân.

Đồng Nha là ma thú hệ quang dưới hình dạng một con mèo trắng cao 5 mét, so với con "sói" lậu của Mộc Triệt kích cỡ tương đương, có khả năng khắc chế sức mạnh của ma vật, con "sói" trước mắt cũng có thể xem là ma vật, nên có thể nói nàng là khắc tinh của chúng.

Lâm Lạc ma thú hệ ám dưới dạng đại bàng đen tuyền, chuyên sử dụng ma pháp để chiến đấu, đặc biệt, nó có ma pháp đặc thù làm kẻ thù "bất động" trong thời gian ngắn.

Hai người ma thú vừa xuất hiện liền phối hợp chiến đấu rất nhuần nhuyễn.

Tuy chỉ trong thời gian ngắn nhưng Đồng Nha ma thú cùng các dị năng giả đã khiến con "sói" phải mất một lớp da.

Nhưng "bất động" vừa mất đi tác dụng, con "sói" lại phục hồi như cũ.

Nhức đầu.

Chẳng lẽ không có cách nào cho nó đi ngắm gà khỏa thân hay sao??? (chết)

-------

Cầu ủng hộ \(=^. ^=)/