Chương 12: mặt trái của nhân loại

Tử Vong Luân Hồi

Chương 12: mặt trái của nhân loại

Bàn tử đi tới an ủi. "Không phải lỗi của ngươi, mà là lỗi tại gã đó." Tay chỉ hướng tên mặt sẹo đang lén rời khỏi hiện trường.

"Ngươi...đáng chết!!!!"

-----

Tiếu Phiên Phiên lấy ra vũ khí của nàng, sát khí tung bay, mặc kệ gã mặt sẹo cầu xin trong tuyệt vọng.

Gã mặt sẹo thường gọi là lão tứ, làm việc cho viên chức họ Phỉ, một trong ba vị cai quản Bình Minh căn cứ. Hắn biết nếu bản thân tiếp tục cầu xin, chắc chắn không thể thoát được cái chết, hai mắt đảo loạn. Có cách!

Hắn triệt để thả tay, tỏ vẻ mặc sức chém giết. Cười thầm nhìn Tiếu Phiên Phiên bất ngờ khựng lại, trong mắt nàng có một tia nghi hoặc.

Tên này phút trước còn kêu réo tham sống sống sợ chết, phút sau liền dũng cảm đón nhận? Cái này sắc mặt thay đổi thật nhanh.

Bất quá, đó chưa đủ để nàng ngừng tay, cầm trong tay cây thương dài mét sáu, bên trên khắc ra họa tiết kỳ quái, Tiếu Phiên Phiên hướng lão Tứ đâm xuống!

"Khoan!! Ngươi giết ta thì có ích gì chứ??"

" Hửm?" Tiếu Phiên Phiên ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ. " Có ý tứ gì?"

"Hừ, ngươi lúc này giết ta, chẳng qua Bình Minh căn cứ mất đi một kẻ buôn nô lệ mà thôi. Không bao lâu sau liền có kẻ thay thế ta, buôn nô lệ sẽ không bao giờ biến mất!

Cho là hiện tại ngươi có thể giết sạch người buôn nô lệ đi, một tháng sau, một năm sau, hai mươi năm nữa thì thế nào? Ngươi chỉ mang danh ma đầu giết người không ghê tay chứ hoàn toàn không giải quyết được gốc rễ."

Nhóm người Tần Hiên gật đầu đồng ý. "Không sai!" Tiếu Phiên Phiên sốt ruột hướng ba người hỏi. "Chúng ta phải làm sao bây giờ a?"

"Ta nghĩ chuyện này nên bàn cùng Thẩm Thiên Vũ, chúng ta chỉ có thể ở lại đây một hai ngày, không thể giúp đám hài tử này được"- Tần Hiên dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không cho phép loại này buôn người xảy ra!

Ánh mắt Hàn Tuấn lạnh lùng quét tới lão Tứ. "Nói, kẻ đứng đằng sau là ai?"

"Là...là Phỉ phó thủ lĩnh"

" Một trong hai vị viên chức kia?"- Tần Hiên trong lòng đã có chút suy đoán.

"Phải phải, chính là hắn! Mà so với Phỉ lão đại thì gã họ Liễu còn đáng ghê tởm hơn nhiều!!"

"Biết gì nói hết ra!!"- Tiếu Phiên Phiên có vẻ còn chán ghét lão Tứ, nàng dí lưỡi thương sát cổ họng gã, nàng chỉ cần nhẹ nhàng phất tay, lão Tứ nhất định đầu rời khỏi cổ.

"Vâng vâng, ta có cái người huynh đệ, là hắn nói cho ta biết vị kia Liễu phó thủ lĩnh thu mua lượng lớn tráng hán cùng hài tử để...chiến đấu cùng biến dị thú, mua vui cho đám quý tộc.

Bọn họ đều là người bình thường, vừa lên liền lập tức vị ăn tươi! Ta buôn nô lệ nhưng ít ra bọn họ còn có tương lai, bị Liễu đại nhân mua tới liền tập xác định!!"

Nếu nhất định phải làm ra cái so sánh, Liễu phó thủ lĩnh đúng là rất đáng hận, nhưng đổi với Tần Hiên đám người thì cả hai đều đáng chết như nhau cả!

Tần Hiên nhìn một bên đang ngây ngốc Cố Tiểu Tuệ. " Thẩm Thiên Vũ biết chuyện này sao?"

Nghe Tần Hiên gọi, nàng giật mình. "Buôn nô lệ thì Thẩm tướng quân biết, cũng ngăn cản qua, nhưng đấu trường kia thì bây giờ ta mới nghe thấy a."

Bàn tử đá đá lão Tứ, quát lạnh. "Mau dẫn bọn ta tới đấu trường!"

"..."

.........................

Trước mắt bọn họ là một quán bar trông rất bình thường, lão Tứ có vẻ là khách quen, phục vụ đi qua hắn đều lên tiếng chào hỏi "Tứ ca, khỏe"

Đi đến một căn phòng trông rất bình thường ở cuối quán bar. Lão Tứ đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên trong giống hệt những căn phòng khác, giữa phòng là một tấm thảm lớn.

"Chẳng lẽ..."- Lâm Lạc vừa nhìn liền đã có suy đoán đấu trường ở đâu.

Quả nhiên, Lão Tứ đẩy tấm thảm, lộ ra một cái cửa hầm. "Đây là lối vào, trong quán bar có rất nhiều lối ra vào ngầm, nhưng đây là nơi gần đấu trường nhất." Nói đoạn, liền tiến vào. Bốn người Tần Hiên cũng lục tục theo sau.

Đặt chân xuống, liền như bước vào thế giới khác, thế giới của sự điên cuồng.

Khách nhân cuồng nhiệt đứng lên ghế ngồi, mặt mày đỏ bừng la hét ném tinh thạch lên sàn đấu. Cả đấu trường nồng nặc mùi mồ hôi lẫn máu tươi, kích thích thần kinh, khiến người ta không nhịn nổi mà lao vào.

"Đánh chết nó đi!!!!"

"Phía sau!!!"

"Kyaaaaa! Lại một tên chết! Bọn vô dụng, tinh thạch của lão tử hết sạch rồi!!!"

"Aaaa, ta muốn thế chấp!! Mau đổi thành tinh thạch cho ta!!!"

"Đặt xuống, xem kẻ tiếp theo sống được bao lâu 20s hay 30s a!!!"

Loạn, Bàn tử biến sắc. Đây có lẽ là đấu trường sinh tử trong lời đồn a! Học sinh bọn hắn thì làm gì có cơ hội đến những nơi như thế này chứ? Đúng là được mở mang tầm mắt.

Tiếu Phiên Phiên đúng là bị sự cuồng nhiệt của đám người trước mắt cho dọa sợ. Tần Hiên cùng Hàn Tuấn không có cảm xúc gì đặc biệt, trước đây, bọn hắn đã từng trốn nhà đến những nơi như thế này để chơi đùa, cũng đã từng điên cuồng vung tiền như rác cho mấy màn bạo lực giết chóc.

Giờ nghĩ lại, thấy bản thân thời đó, thật sửu nhi! (trẻ trâu)

Nhóm người đến đài quan sát, vừa nhìn liền sợ ngây người, đấu trường được bao bọc bởi bức tường cao 5 mét, bên trên khán đài, số lượng người xem cũng lên đến 4, 5 ngàn!! Có đủ loại từ quý tộc đến dân nghèo, ai ai cũng điên cuồng lớn tiếng rống.

Trên đấu trường lúc này đã thay đổi một cái khác đấu sĩ. Tần Hiên bốn người vừa nhìn liền tức giận, bọn hắn thấy cái gì? Đó rõ ràng là một cái 13, 14 tuổi nam hài tử, đối diện hắn là một con biến dị miêu cấp 1! Biến dị miêu a, lực lượng không phải gấp bốn lần người bình thường đơn giản mà còn về mặt tốc độ cũng không kém! Thế mà lại để một đứa trẻ lên đấu???

Quả nhiên, nam hài vừa đi ra liền lập tức bị biến dị miêu cho ăn tươi. Thế mà phía dưới, một lũ vô nhân đạo than thở.

"Haizzz, ta đã cược 20s, không ngờ thằng nhóc ngu xuẩn đó cầm cự chưa tới 15s liền ngủm. Ta thật quá xui xẻo mà!" (s: giây)

Đám người Tần Hiên tức giận cực kỳ, chuyện xảy ra quá nhanh, bọn hắn ai cũng đều không kịp phản ứng. Nhìn phía dưới đấu trường lại đến một cái nam hài, lần này thậm chí 10 tuổi cũng chưa tới. Tiếu Phiên Phiên trực tiếp cầm thương lao ra.

"Ta không thể để chuyện vừa rồi tiếp diễn!!!!"

"Khoan!"- Bỗng dưng, Tần Hiên liền vươn tay chặn lại nàng.

Tiếu Phiên Phiên gấp đến mặt đỏ bừng, hướng Tần Hiên quát. "Đừng ngăn cản ta!!"

"Cậu bé đó không có việc gì, ta cảm thấy khí tức của hắn giống..."...Triệu Nhã. Lời chưa nói xong liền nuốt lại. Tiểu nam hài trên đấu trường cũng bị biến dị miêu một ngụm nuốt mất. Tần Hiên nghi hoặc, hắn đoán sai sao? Không, nam hài kia khí tức vẫn còn!

Tiếu Phiên Phiên kìm nén nãy giờ, đôi mắt ánh lên hơi nước, thương trên tay tức giận hướng Tần Hiên lao tới. "Ngươi thật khốn nạn!!!"

Tần Hiên level 20 nhục thể (da thịt) đã trực tiếp có thể bỏ qua công kích của Tiếu Phiên Phiên. Không để ý đến nàng tức giận, kiên định nhìn về đấu trường. "Tiểu nam hài kia còn sống."

"Không thể nào, đều bị ăn mất rồi cơ mà"- Bàn tử một mặt tràn đầy nghi hoặc, đội trưởng vẫn luôn đưa ra những quyết định đúng đắn, sao lần này lại thư thế...tùy tiện!

Bất quá, tiếng kinh hô của mọi người vang lên, ai cũng hướng mắt nhìn về phía đấu trường.

Chỉ thấy kia biến dị miêu ôm bụng gầm thét, lăn mấy vòng trên đấu trường. Một cái người quý tộc không nhịn được hỏi nhân viên đấu trường.

"Cái này biến dị miêu sao vậy? Sẽ không phải ăn nhiều quá đâm ra đau bụng đi?"

Sau đó, mọi người mắt trợn tròn, hút một ngụm khí lạnh nhìn ở giữa bụng mèo mọc ra cái bàn tay! Phải, chính là bàn tay nhân loại!

Từ lỗ hổng trên bụng, một bóng người từ từ chui ra, không phải là tiểu hài tử mới bị ăn tươi đó sao?? Cả người nam hài là một mảnh hỗn độn, có dịch nhầy, có máu tươi. Cái kia một màn chui ra khiến không ít người bụm miệng nôn mửa.

Rung động, thật sâu rung động!

"Nam hài...thế nhưng không chết!"

"Biến dị miêu...chết rồi!"

"Nói vậy, cậu nhóc đó đã thắng rồi sao? Mặc dù chiến thắng phương pháp có chút tởm."

Ba người Bàn tử, có cả lão Tứ kinh ngạc nhìn Tần Hiên. Vậy mà...hắn nhìn ra được sao?

Trên sàn, biến dị miêu xác chết được thu dọn ra bên ngoài, đám người vẫn chìm thật sâu vào rung động. Một lúc sau hưng phấn gào thét.

"Nữa đi, lại thêm một cái khác biến dị thú!!"

"Nữa đi!!"

"Nữa đi!!"

Lạnh lùng nhìn đám người, Tần Hiên khẽ nói. "Đến lúc chấm dứt rồi!" Sau đó thân ảnh chợt lóe, xuất hiện ngay bên cạnh nam hài. Hướng khán đài quát lớn, bên trong thả ra tràn ngập sát khí. "Cút! Đấu trường từ hôm nay, triệt để biến mất."

Một trung niên nhân mập mạp nghe thế, cười lạnh bước tới. "Tiểu tử ở đâu đến! Chán sống rồi sao? Không biết nơi này là của Liễu phó thành chủ mà dám cuồng loạn!!"

Tần Hiên mỉm cười, ánh mắt lạnh căm quét tới trung niên nhân. "Cho ngươi một cơ hội để cút."

"Ngông cuồng!"

Bất quá, nói xong hai chữ đó, trung niên nhân liền bị Tần Hiên một trảo tát bay. "Rầm..rầm" thân hình mập mạp trực tiếp cày nát một dãy ghế ngồi mới dừng lại. Một đám người tính xem kịch vui thấy Tần Hiên khủng bố liền hoảng sợ chen lấn nhau bỏ chạy.

Nói đùa, ai không biết trung niên nhân mập mạp bản thân là cường hóa giả level 6, một tát liền bay là cái khái niệm gì a? Huống hồ họ chỉ là người bình thường mà thôi, chạy sớm bảo mệnh.

Chốc lát, cả đấu trường đông đúc, cuồng nhiệt liền biến thành một bãi hoang tàn, như bị một cơn bão cấp 10 kéo qua.

Trung niên nhân trong miệng phun máu tươi, triệt để ngất đi, không ai quản hắn sống chết.

Bàn tử chẳng biết suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn về hướng nam hài lập lòe, hắn lân la lại gần cậu nhóc. "Đi theo anh nha, anh cho kẹo."

Tần Hiên, Tiếu Phiên Phiên "..." ngươi đánh chủ ý gì lên con trai nhà người ta thế? Cái trò mời mọc rẻ tiền như thế cũng đem ra xài?

Không ngờ, tiểu nam hài hai mắt sáng lên "Vâng ạ!"

"..."

--

Cầu vote cuối chương ≧°◡°≦