Chương 18: Chuyện xưa

Tử Vong Luân Hồi

Chương 18: Chuyện xưa

Các ngươi...không thể tới đó được đâu!"

Tần Hiên nghi hoặc. "Tại sao?"
Mộc trưởng thôn trầm trọng.

"Mộc Lương Chu tiểu tử kia năm ngày trước đã về đây"

"Cái gì!???"

-----

Triệu Nhã giật mình.

"Hắn trở về...mọi người vẫn bình an, không lẽ...Mộc tiến sĩ đã khôi phục lí trí rồi!

Đây là chuyện tốt, ông ấy sẽ giúp chúng ta tiêu diệt vi rút! Sao trưởng thôn lại nói không thể nha?"

Mộc trưởng lão thở dài.

"Đây đều là lỗi của chúng ta. Thực ra, bản thân Mộc Lương Chu đã có dã tâm tiêu diệt nhân loại. Hắn trở về Mộc thôn là để cảnh cáo bọn ta!"

"Làm sao có thể, chẳng phải bản thân ông ta cũng là người Mộc gia thôn hay sao??"

Mộc Siêu bất đắc dĩ kể lại. Dù sao chuyện này hơn ba lăm năm về trước, người Mộc gia thôn ai cũng biết, cũng không phải là chuyện bí mật gì. Chẳng qua, đây là mặt xấu của Mộc thôn, không tiện tiết lộ.

Trở về 35 năm trước, Mộc gia thôn...

Một thiếu phụ xinh đẹp dắt theo đứa trẻ khoảng một tuổi. Đứa bé rất gầy, rất nhỏ, nhưng đôi mắt kia lại linh động cực kỳ. Đó cũng là điểm khiến người khác không thể bỏ qua ở nó.

Người thiếu phụ nước mắt đầm đìa khiến người thương tiếc, nàng thân thể quỳ rạp xuống nền đất cứng rắn, hướng bốn vị trưởng quản Mộc thôn cầu xin.

"Các vị trưởng lão, làm ơn hãy thu nhận tiểu Chu, nó rất thông minh, chắc chắn sẽ đem danh tiếng về cho thôn!"

Vị kia trưởng lão đứng phía sau hất hàm, khinh bỉ nhìn đứa bé. "Thứ do kẻ phản bội như ngươi sinh ra, tuyệt đối không thể trở thành người Mộc gia thôn chúng ta!"

Những người đứng ngoài nhìn một màn này, có đối với thiếu phụ thương tiếc, cũng có đối nàng khinh bỉ, chán ghét.

Mộc Siêu lúc đó mới gần mười lăm tuổi, thuộc lớp thanh niên tài giỏi lúc bấy giờ. Tò mò nhìn thiếu phụ, Mộc Siêu quay qua hỏi người phụ nữ bên cạnh.

"Cô ấy làm sao vậy bác?"

"Ồ, tiểu Siêu đấy à? Cháu đi du học hai năm trước nên không biết chuyện này cũng phải." Người phụ nữ chán ghét chỉ thiếu phụ cùng đứa bé.

"Nàng ta gọi Tố Liên, năm ngoái chồng nàng không may qua đời, nàng ta mang thai cốt nhục của hắn. Cả thôn ai cũng giúp nàng hết mực.

Thế nhưng, con hồ ly tinh này ngay mấy ngày sau khi chồng mất liền bỏ trốn, ra ngoài tìm kết hôn với người bên ngoài!

Đáng đời nàng ta, kết hôn với người đàn ông đó thì mấy tháng sau, lúc nàng ta sinh đứa bé, tên kia liền bỏ trốn. Ha hả. Giờ lại mặt dày trở về, đúng là không biết xấu hổ."

Lúc này, trưởng thôn đời thứ chín lên tiếng. "Nếu muốn cứu nó, được thôi, Mộc gia thôn chúng ta vẫn là nhân từ.

Thằng bé vốn có dòng máu của Mộc gia thôn, nhưng không được phép sử dụng họ Mộc, sau này toàn bộ sáng chế cùng ý tưởng của hắn đều thuộc về thôn!

Còn ngươi thì tuyệt đối không được đặt chân vào Mộc gia thôn nửa bước!

Thế nào? Tố Liên, ngươi có ý kiến gì sao?"

Thiếu phụ gọi Tố Liên nghe vậy run rẩy. Mọi sáng chế đều thuộc về thôn, có nghĩa là con nàng phải phục vụ cho Mộc thôn, không được phép có danh tiếng riêng. Phải biết, nam nhân Mộc gia thôn ai cũng có khát vọng được ghi vào sử sách nhân loại.

Nhưng nàng không thể không đồng ý, chỉ có Mộc gia thôn mới có thể cứu sống con nàng.

Tố Liên mỉm cười, cố nén những giọt lệ nóng đang chực rơi, dịu dàng hỏi con nàng. "Tiểu Chu, con có muốn sống không?"

Đứa bé trong mắt vẫn còn ngây thơ, không hiểu hỏi. " Sống, đó là gì vậy mẹ?"

" Sống, tuy cực khổ nhưng rất vui a, con muốn sao?"

Nghe vậy, mắt nó sáng lên, vỗ ngực. "Ta là nam nhân, sẽ không ngại cực khổ!"

Tố Liên cười, nhưng khuôn mặt thấm đẫm nước mắt.

Nhiều người nhìn này một màn cũng không nhịn được đau lòng, thương tiếc. Càng đối người thiếu phụ trước mắt chê trách.

"Con ngoan, bây giờ ta sẽ đi đến một nơi, khi nào xong việc, ta nhất định sẽ trở về!"

"Mẹ, ta muốn cùng người một chỗ."

Tố Liên chặn lòng, một mực an ủi cùng dặn dò, một lúc sau liền rời đi. Trưởng thôn lạnh nhạt nhìn đứa trẻ gầy yếu đang tò mò nhìn mình.

"Ngươi là Lương Chu? Từ nay theo các trưởng lão học tập tri thức. Dù sao, ngươi cũng là một cái phụ thuộc của thôn, phải dạy dỗ thật tốt."

Nói xong, lão liền rời đi. Lương Chu được dẫn đến sống cùng Mộc Siêu. Vị tứ trưởng lão là kẻ có thành kiến nhất với nó, lão dẫn Lương Chu đi, cũng có thể gọi là lôi kéo.

"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì được ở cùng tiểu Siêu, nhóc con, liệu mà an phận."

Bản thân Mộc Siêu cũng vô cùng bất ngờ bởi quyết định của các trưởng lão.

Tối hôm đó, Mộc Siêu đến nhà thôn trưởng đưa bản báo cáo về phát minh mới nhất của hắn cho ông ta. Tính gõ cửa thì nghe giọng nói của các trưởng lão cũng vang lên. Mộc Siêu kỳ quái. "Tại sao các trưởng lão cũng ở đây?"

Tiếng nói của nhị trưởng lão cắt đứt suy nghĩ Mộc Siêu. "Chúng ta làm vậy có quá đáng không? Dù sao Tố Liên cũng đã vì thôn...."

"Nhị ca, Tố Liên bản thân đúng là cống hiến rất nhiều cho thôn. Nhưng cô ta đã tìm ra thứ có thể khiến nhân loại sụp đổ, hơn nữa còn tự tiện làm thí nghiệm lên nhân loại. Khiến cả một ngôi làng bị giết và cả chồng nàng ta cũng bị liên lụy! Vì che giấu mà chúng ta mới sắp đặt vở kịch phản bội này!" Tam trưởng lão khá khó chịu.

Nhị trưởng lão đã từng dạy qua Tố Liên, hắn rất thích vị học trò thông minh này, không nhịn được nói. "Chẳng phải các ngươi đã ra tay cướp đi dự án đó sao? Còn giết chết Tố Liên...nàng có tội tình gì??"

Mộc Siêu bên ngoài nghe lén, xém chút thốt lên. "Làm sao có thể!???"

Lúc này, trưởng thôn quát. "Câm ngay! Chuyện này cứ thế kết thúc! Dự án đó chính là thứ giúp Mộc gia thôn chống chọi với kẻ thù."

Mắt lạnh quét qua nhị trưởng lão. "....Mọi việc chúng ta làm...đều là vì thôn."

Mộc Siêu nghe tới đó, kiềm chế sự tò mò, lui trở về nhà mình.

Nhìn tiểu Lương Chu gầy yếu, nằm co mình vì lạnh. Mộc Siêu nhíu mày đem chăn của mình đắp lên người nó, thì thào. "Mộc gia thôn....thật sự là tiên cảnh như người đời hay nói sao?"

Mấy năm sau đó, cuộc sống của Lương Chu cũng không mấy tốt đẹp. Bị cả làng hắt hủi, những đứa trẻ khác châm chọc. Nếu không có Mộc Siêu bảo vệ thì Lương Chu đã sớm sụp đổ. Mộc Siêu nhận Lương Chu làm học trò, một mực che chở, dạy bảo.

Nhưng không thể hoàn toàn giúp được Lương Chu. Đến năm nó được 8 tuổi, liền bị đám nhóc trong thôn lừa gạt trêu chọc một gã lính đánh thuê, bị gã đánh tới tàn tật.

Lương Chu nhìn đôi chân bó chặt của mình, tủi thân. Dù sao chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.

"Thầy, mẹ con tại sao chưa trở lại?"Lương Chu đang lắp linh kiện điện tử nào đó, đôi mắt buồn rầu hỏi.

Mộc Siêu động tác thoáng khựng lại. "Nàng có lẽ lại đi nơi khác làm việc rồi chăng? Lương Chu, con đã học xong mấy thứ ta giao chưa?" Như mọi khi, hắn lại kiếm cớ lảng đi.

"...Chưa ạ" Lương Chu ngoan ngoãn đáp, nhưng trong lòng dường như đã có sự nghi ngờ.

Thêm nhiều năm sau đó, Lương Chu không bao giờ hỏi Mộc Siêu về mẹ mình. Điều đó không khiến cho Mộc Siêu nhẹ nhõm chút nào.

Năm Mộc Siêu 35 tuổi, hắn lên làm trưởng thôn đời thứ 10. Việc đầu tiên hắn làm là khôi phục sự trong sạch cho Tố Liên và lấy lại tự do cho Lương Chu.

"Đa tạ thầy, ta đã quyết định tham gia trung tâm nghiên cứu HIV thế giới. Vậy nên, ta sẽ rời khỏi Mộc gia thôn, mong thầy bảo trọng."

Từ đó trở đi, hắn không còn trở về Mộc gia thôn nữa mãi đến năm ngày trước.

Lương Chu lúc xuất hiện đã già hơn rất nhiều, ánh mắt không còn sự thông minh, nhanh nhẹn như xưa mà thay vào đó là sự khát máu, tàn nhẫn.

"Thầy, đã lâu không gặp." Mộc Lương Chu cười lạnh. "Thầy có biết không? Rất rất nhiều năm trước, ta đã biết được sự thật."

Mộc Siêu trầm mặc nhìn thẳng vào mắt Lương Chu. "Ta không hiểu ngươi nói gì."

"Ha ha, thầy không cần nói dối ta, thầy! Người đáng chết, Mộc thôn đáng chết, cả thế giới đều đáng chết!!!" Mộc Lương Chu trong nháy mắt hận thù ý nghĩ tăng gấp bội.

"Lương Chu..."

"Thầy, ta không muốn nói nhiều với người. Ta đến để thông báo cho người. Ta, Mộc Lương Chu, sẽ thực hiện nguyện vọng của mẫu thân, HỦY DIỆT thế giới!" Mộc Lương Chu cười gằn.

"Lương Chu, ngươi đã sai lầm rồi!!" Mộc Siêu bất lực. Lương Chu....đã sớm không còn tồn tại, thay vào đó là một kẻ điên rồ!

"Thế giới, chết. Mộc thôn, diệt. Thù này mới xong. Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi, thầy." Mộc Lương Chu không quan tâm Mộc Siêu phản ứng, xoay người bỏ đi.

---