Chương 17. Mộc gia thôn

Tử Vong Luân Hồi

Chương 17. Mộc gia thôn

(chương này con tác lộ bản chất:v)

"Chuyện này....tuyệt đối không có lần thứ hai."

Hàn Tuấn một bên cũng âm thầm rùng mình, hắn rất rõ, Tần Hiên từ trước tới nay kia được là làm được. Hắn không hề nghi ngờ tính chân thực của lời nói đó!

Đêm, không yên tĩnh.

-----

Thời gian nhanh chóng trôi qua....

Còn lại: 4 ngày

Ngoại thành, cách trung tâm thí nghiệm 5 km, Tần Hiên nhóm người đang phải đối mặt với nguy cơ mới.

Vốn lương thực của bọn hắn đều là nhờ việc đánh vào các cửa hàng ven đường. Thế nhưng càng rời xa thành phố, các cửa hàng thưa thớt hẳn, nếu có thì một bị phá hủy, hai bị vơ vét không còn chút cặn.

Đã hai ngày rồi, đám người chỉ có thể uống mỗi ngày ngụm nước để duy trì. Lực lượng gia tăng, tuy không đến nỗi đói ngất xỉu nhưng cũng không khá hơn là bao. Không có lương thực, năng lượng đại giảm, bọn họ rời xa đám tang thi để tránh việc chiến đấu không cần thiết, bảo lưu chút năng lượng.

"Tần đồng học, cứ như thế này, chúng ta lúc đến nơi sẽ không còn sức mất." Diệp lão sư lo lắng nói.

"Ta hiểu. Triệu Nhã, cô có biết nơi nào có thể cung cấp lương thực không?" Tần Hiên chưa từng nghĩ tình trạng này xuất hiện, mấy ngày trước đầy đủ sung túc làm hắn không nghĩ tới, nơi này lại hoang vu như vậy!

"Ngược lại là có một nơi, chỉ có điều chúng ta có tư cách đến đó hay không thôi" Triệu Nhã trong ánh mắt ghen tị của mấy người, rút trong ba lô nhỏ ra cái bánh, nhẹ nhàng bóc ăn.

"Tư cách?"

"Nơi đó là thôn Mộc gia..." Triệu Nhã tưởng nói ra danh hiệu đó sẽ khiến đám người kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm, vân vân và mây mây. Nhưng không ngờ, lũ người một mặt mộng bức.

Tần Hiên ngu ngơ hỏi "Mộc gia thôn...đặc biệt lắm sao?"

Lần này thì đến phiên Triệu Nhã trợn mắt tròn xoe, chỉ kém nhào tới mắng "Các ngươi ở sao Hỏa mới xuống sao???"

Nghĩ vậy, nhưng Triệu Nhã vừa nhắc đến Mộc gia thôn, tự tận đáy lòng đều hiện lên vẻ tự hào lẫn ngưỡng vọng.

Mộc gia thôn, cái nôi của thiên tài, hơn 30% thiên tài toàn thế giới được sinh ra ở Mộc gia thôn, khoảng 10% may mắn được đào tạo ở Mộc gia và trở thành danh nhân thế giới người người tôn trọng!

Mộc Lương Chu là người phát minh ra trận này vi rút cũng xuất thân từ Mộc gia thôn!

Người Mộc gia thôn, tùy tiện lấy ra một người không phải thông minh tuyệt đỉnh cũng là tài năng xuất chúng. Thế giới người người đều nhìn vào nơi này.

Người già đẹp lão, trên thông thiên văn, dưới thuộc địa lý.

Trẻ con thông minh, linh động, xinh đẹp đáng yêu.

Nam nhân anh tuấn, tài năng đỉnh thiên lập địa.

Nữ nhân dung mạo tuyệt thế, trí tuệ càng so nam nhân không kém.

Tương truyền, Mộc gia thôn người nếu không lấy trí tuệ cùng tài năng làm đầu thì dung mạo của họ cũng đủ gây sóng gió!

Bất quá...trên đời không có thứ hoàn hảo. Thượng thiên cho họ bộ gen hoàn hảo, đồng thời lấy đi nhiều thứ khác bù đắp vào.

Tuổi thọ trung bình của người Mộc gia thôn là 50 tuổi, người sống lâu nhất cũng chưa qua 70. Trẻ em Mộc gia thôn cực ít, lúc mới sinh đều ốm yếu dị thường, nếu không nhờ khoa học, kỹ thuật của thôn thì khó sống qua 2 tuổi.

Đặc biệt, nếu người trong thôn lập gia đình với một người ở nơi khác, chắc chắn bọn họ không bao giờ có thể có con! Vì vậy, Mộc gia thôn có tập tục lấy anh, em họ mấy đời. Đây cũng là sự bất đắc dĩ, đồng thời cũng là mối lo của họ.

"Ta là một người may mắn được tới Mộc gia thôn học tập 5 năm" Triệu Nhã dường như nghĩ về khoảng thời gian đó, trong mắt ánh lên lửa nóng. "Tri thức của Mộc gia thôn, dùng cả đời cũng khó học hết! Tùy tiện lôi ra một vấn đề, đều là hàng "hot" a!!"

Ánh mắt Triệu Nhã mê mẩn, tham lam khiến đám người Tần Hiên rùng mình, không khỏi tò mò.

Mộc gia thôn...là nơi thế nào?

......

Thế nào á? Phía trước Tần Hiên mấy người đã có câu trả lời.

Phía trước, giữa bãi cát trống rỗng, một căn rất đẹp, rất long trọng, thiết bị điện tử nhận dạng, cửa chống đạn hạt nhân, bên trên còn nạm vàng, thậm chí là kim cương. Mà đây không phải điều quan trọng, vấn đề là chữ "WC" thiếp kim cương lấp lánh treo chính giữa cửa kia, rất..bắt mắt, rất...cạn lời.

"WC là viết tắt tên nhân vật quan trọng hay gì gì đó đại loại đúng không?" Lâm Lạc, Tần Hiên mấy người khóe miệng co rút. Phía trước là cửa trong suốt, đám người đều đem bên trong bố trí cho vào mắt thế nhưng lại không dám tin.

Triệu Nhã đồng dạng trầm mặt. Uổng công tâng bốc Mộc gia thôn lên tận trời. Nàng làm sao nhất thời quên mất cái này cổng vào đây?

"Ừm, trưởng thôn là người có sở thích...đặc biệt"

"..." Đúng là rất đặc biệt. Nào có ai đem cổng vào cho trang trí thành nhà vệ sinh như lão già trưởng thôn này??

Triệu Nhã tiến lên, quét vân tay, vân chân, đồng tử,... kiểm tra qua lại đúng 2 phút. Đám người Tần Hiên phía sau ngưng trọng, chỉ là cửa vào thôi đã như vậy nghiêm mật! Không hổ là nơi "đủ tư cách" mới có thể vào!!

Bỗng dưng, máy quét trên cửa phát ra âm thanh. "Ây gu, đi tán gái chút thôi mà có người tới á."

Có vẻ người đó đang nhìn Triệu Nhã, mấy giây sau liền vui mừng nói. "Hóa ra là Triệu Nhã tiểu thư. Ngươi đứng đó làm gì a? Sao không vào đi, cửa đâu có khóa?"

"....." Triệu Nhã

"....."Tần Hiên mấy người

Bàn Tử ngây ngốc bước tới, khẽ đẩy. Quả nhiên, chỉ đẩy nhẹ một phát liền vào được.

"....được này" Bàn Tử không khỏi sững sờ nhìn mấy thiết bị kiểm tra đính đầy trên cửa.

Người kia thấy vậy cười ha hả. "Hahahaha không lẽ mấy đứa trắc thí mấy thứ bỏ đi đó rồi hả? Ha ha...ách khụ... khụ...." cười sặc nước miếng....

Triệu Nhã ánh mắt xấu hổ pha lẫn tức giận, mặt nàng đen như đít nồi, hung hăng đá Bàn Tử bay vào bên trong, chính mình cũng bước vào.

Tần Hiên đám người mặt cổ quái, cũng theo sau.

Triệu Nhã nhấn nút...xả nước của vị trí đánh số 1, tức thì một đoàn quang mang màu xanh hiện ra, Triệu Nhã bị bao phủ trong đó cũng dần biến mất.

Nhiếp Khả hai mắt tỏa sáng. "Đây...đây chính là truyền tống trận trong truyền thuyết!!!!" (éo phải *cười*)

Mấy giây sau, 25 người xuất hiện trong một đại sảnh rộng lớn. Triệu Nhã lúc này vẫn còn xấu hổ, nhưng cũng có chút lòng tốt nói. "Đây là phòng chờ dưới lòng đất. Hay nói đúng hơn, Mộc gia thôn đều xây dưới này."

Kinh ngạc nhìn kiến trúc trang nhã, nơi này không hề có bóng đèn nào nhưng lại sáng như ánh nắng mặt trời, không gắt nóng mà là êm dịu, thoải mái.

Bốn trụ gỗ bao vây bọn họ tỏa ra mùi hương dễ chịu "Đây là loại gỗ an thần, rất tốt, giúp tịnh tâm, xua đi sát ý, sợ hãi, mệt mỏi" Triệu Nhã nói xong, đám người Tần Hiên không nhịn được hít nhiều hơn một chút.

Lúc này, một người mặc áo bào đen trùm kín cùng bốn vị trung niên nhân đi ở phía sau tiến tới gần bọn họ.

Triệu Nhã nói đúng về ngoại hình của người Mộc gia thôn. Bằng chứng là mấy nữ pháp sư vừa nhìn đám trung niên nhân kia liền đỏ mặt, hai mắt đầy hoa hồng. Trừ Tiếu Phiên Phiên, Tiểu Linh, Đồng Nha chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.

Lúc này người áo đen niềm nở vươn tay, lên tiếng.

"Tiểu Nhã, năm năm không gặp, cháu đã l...ách, hình như so năm đó trẻ hơn mười năm tuổi a. À thôi kệ, dù sao mừng cháu trở về, còn biết mang theo bạn đến chơi nữa a. Bây giờ thời buổi khó khắn, người có tâm như cháu thật hiếm..."Người áo đen vừa nói vừa cởi mũ.

Vừa nhìn, Triệu Nhã như bị sét đánh đứng tại chỗ. "Trưởng lão....không, ngươi là con trai ngài ấy à? Nhưng ngài ấy cũng đã 50 rồi, còn có thể có con a"

Khó trách, bên trong áo bào là một "đứa trẻ" non nớt, thậm chí so Triệu Nhã hình hài này còn nhỏ hơn 3,4 tuổi!!! (Triệu Nhã cơ thể hiện tại là 8 tuổi)

"Đứa bé" bực bội nhảy lên." Ta đúng là Mộc Siêu trưởng thôn đây mà!! Với lại ta mới 50, còn trẻ chán!!"

"Đứa trẻ" dung mạo trắng trẻo đáng yêu, đưa tay xoa xoa ấn đường nói." Ta uống lộn thuốc teo nhỏ của tiểu Triệt nên mới vậy, haizzz."

Đám người Tần Hiên không nhịn được trong lòng gào thét. "Móa, moe chết mất!!!!!" (moe: đáng yêu, dễ thương)

Tiểu trưởng thôn đứng chắp tay, cười nói. "Mấy đứa ra ngoài hóng gió uống tách trà với ta đi."

Mấy người kéo nhau đi ra. Lúc này, trong mắt họ là một nơi giống như thiên đường!

Nơi đây có bâu trời, có núi, có sông, chẳng khác gì tiên cảnh. "Làm sao, có thể tạo được nơi như vậy?" Đây là điều họ thắc mắc nhất.

Tiểu trưởng lão hãnh diện. "Đều nhờ vào hạt ánh sáng do ta phát minh cả đấy. Dưới lòng đất có ánh sáng, ta bắt đầu trồng cây, đào mạch nước ngầm. Sau hai năm trời rốt cuộc cũng tạo ra được nơi này! Có thể nói nơi đây đã hình thành một thế giới riêng."

Đám người được dẫn đi dạo. Nơi này mỗi một vị trí, mỗi một gia đình đều có phong cách riêng, nhà thì bằng gỗ, nhà thì bằng thủy tinh, có nhà thậm chí lơ lửng trên không!!

"Thật tuyệt." Lâm Lạc hai mắt tỏa sáng, hiếu kỳ đánh giá.

"Tiểu tử, nếu thích thì ngươi có thể ở lại mà." Tiểu trưởng lão rất hào phóng bảo. Bất quá, Lâm Lạc không thể ở lại, hắn không quên Chủ thần và nhiệm vụ kia.

Đi một lúc cũng tới. Tiểu trưởng lão đứng trước đám Tần Hiên, giới thiệu. "Đến rồi...nhà ta!"

Tần Hiên cả đám ngây người nhìn. Cái gì thế này, trước mặt họ chẳng phải là...hang động hay sao???

Bất quá trên trong quả thật mát mẻ, đầy đủ tiện nghi, trang trí khắc họa hoa văn trên vách đá rất đẹp.

Sau một lúc, nghe Triệu Nhã mấy ngày qua chưa ăn gì, tiểu trưởng lão lập tức gọi người đưa lên thức ăn.

Vừa ăn, đám người cũng nói rõ mục đích đến, cùng việc tấn công khu trung tâm nghiên cứu. Tiểu trưởng lão nghe xong, nghiêm nghị nói.

"Các ngươi...không thể tới đó được đâu!"

Tần Hiên nghi hoặc. "Tại sao?"

Mộc trưởng thôn trầm trọng.

"Mộc Lương Chu tiểu tử kia năm ngày trước đã về đây"

"Cái gì!???"

-----

Cầu ủng hộ cuối chương (=^. ^=)