Chương 14: Dọn dẹp Bình Minh căn cứ (1)

Tử Vong Luân Hồi

Chương 14: Dọn dẹp Bình Minh căn cứ (1)

Triệu Nhã sau gần mười tiếng rốt cuộc cũng đi ra, tuy mồ hôi ướt đẫm nhưng trên mặt treo nụ cười thỏa mãn.

"Có lẽ...ta đã biết gần hết bí mật của lần này trận tai nạn!"

Tần Hiên, Diệp lão sư, Đại lực đám người kinh ngạc nhìn nàng. " Bí mật của vi rút??"

" Không sai.."

----

Vừa thấy Triệu Nhã đi ra, Bàn Tử vội vàng nịnh nọt ôm chén trà, lân la đi ra phía sau Triệu Nhã, không để ý ánh mắt kỳ quái của mọi người, rất tự nhiên xoa bóp vai cho nàng. Triệu Nhã nhận lấy tách trà, nhấp nháp, ngồi trên sô pha hưởng thụ Bàn Tử móng heo xoa bóp.

"Ưm, tay nghề không tồi.."

"Khụ khụ, Triệu Nhã, có thể nói rõ một chút được không nha." Tần Hiên có chút sốt ruột.

Thì ra, suốt mấy tiếng qua trích máu và phân tích ADN của Thái Lộc, phát hiện ra vi rút trong cơ thể người tiến hóa tự nhiên như Thái Lộc có năng lực cực kỳ kinh khủng. Nhất là khả năng sinh sôi và tự lành, gần như tiếp cận khả năng "bất tử", chỉ cần có một tế bào còn sống thì trong thời gian ngắn liền lập tức "phục sinh".

Người tiến hóa nhờ thuốc như Triệu Nhã cũng tăng cường tự lành năng lực, bất quá không thể tự mọc ra tay chân cái này biến thái!

May mắn, trên đời không có thứ hoàn mỹ, kể cả người tiến hóa tự nhiên cũng vậy! Thành phần CVP (bịa đấy, đừng tin) trong virut kháng thể có khả năng khiến tế bào virut ngừng tự lành năng lực.

"Và...một điều nữa, vừa có lợi, vừa có hại cho chúng ta....Virut trong cơ thể ta và tên nhóc đó, có một mối liên hệ với vi rút mẫu thể! Ta có thể cảm nhận được vi rút chủ thể ở nơi nào và làm ra tránh né. Điều bất lợi là vi rút mẫu thể cũng có thể quan sát bọn ta, thậm chí...điều khiển.

Từ lúc biến dị, ta luôn cảm thấy kẻ nào đó đang theo dõi mình, có lẽ đó là vi rút mẫu thể. Nhưng may mắn, nồng độ vi rút của ta khá loãng, nên cũng không ảnh hưởng nhiều lắm."

Trầm mặc, đám người trong phòng đều cảm thấy một cỗ ớn lạnh, "boss quái" không những xuất hiện mà còn âm thầm theo dõi lộ tuyến của bọn họ. Như vậy...chẳng lẽ nói cái này nhiệm vụ Chủ Thần không thể đơn giản hoàn thành hay sao a?

Tần Hiên thấy không khí âm trầm, vội cười hòa hoãn.

"Không sao, không sao, chúng ta có thể nhanh chóng làm ra chuẩn bị để ứng đối, dù sao, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Bây giờ lo lắng cũng vô ích, chi bằng dồn hết tâm vào việc tăng cấp đi."

"Đúng vậy, các ngươi không cần lo lắng! Đại pháp sư Nhiếp Khả sẽ bảo vệ các ngươi, ahahaha"- Nhiếp Khả đứng dậy vuốt tóc tự kỷ. Sau đó, vinh hạnh ăn đạp hội đồng. Nhìn bản mặt sưng vù, tím đen của hắn khiến mọi người rất thỏa mãn.

Náo một hồi, tâm cũng nhẹ nhõm hơn.

Lúc mọi người đang đùa giỡn với nhau, Triệu Nhã nhẹ nhàng nói:

"Chúng ta trở về, không nhất thiết phải đối mặt với thứ kia. Mục đích của ta là tìm ra kháng thể, nhưng giờ ta đã có gen của tiểu tử kia (Hoàng Thái Lộc) lợi dụng tính sinh sôi, chế ra rất nhiều thuốc tiến hóa, không những khiến người miễn dịch với vi rút mà còn khiến họ mạnh lên."

Bàn Tử đang xoa bóp thì ngừng lại.

Tần Hiên mới đưa trà lên tới miệng cũng thoáng khựng lại.

Người trong phòng đều sững sờ trong giây lát.

Diệp lão sư cười gượng. "Dù sao cũng đã tới tận nơi này rồi, chỉ là thêm mấy ngày nữa liền có thể tới nơi a!"

Diêu Phúc cũng sợ Triệu Nhã muốn kéo bọn họ quay về, như vậy càng phiền phức hơn, đành lên tiếng dụ dỗ. "Dù sao khu thí nghiệm vật dụng nghiên cứu đầy đủ, lại có sẵn kháng thể, tùy ý nghiên cứu a"

Triệu Nhã cười lạnh. "Ta hình như cảm thấy bọn ngươi muốn lợi dụng ta để đến khu thí nghiệm thì phải. Có thể cho ta biết lí do sao? Vì chính phủ? Vì bản thân? Vì danh vọng? Hay là vì...một kẻ thần bí nào đó?"

Lập tức, trong não hải đám người liền vang lên tiếng cảnh báo lạnh băng của chủ thần.

"Tiết lộ thông tin Chủ thần, trực tiếp xóa bỏ!"

Sợ run, cái này Triệu Nhã chẳng lẽ phát hiện ra điều gì rồi sao?

Tần Hiên rất muốn bịa đại thứ gì đó để nói mà nhất thời chẳng thể nào tìm được cái lí do nào hay cả.

Triệu Nhã mỉa mai."Sao thế, không nói được?"

Toát mồ hôi lạnh, đám người trong đầu tìm kiếm hàng loạt lý do. Hàn Tuấn nhíu mày, phun ra hai chữ. "Cơ mật"

Triệu Nhã trợn tròn mắt, sau đó không nhịn được cười."Đó cũng được xem là câu trả lời sao? Được rồi, không chấp các ngươi, sớm muộn gì cũng tìm ra." Nàng phủi áo rời xuống bếp, nói vọng ra.

"Thằng nhóc nằm ngất xỉu trong phòng ta. Yên tâm, chỉ là mất hơi nhiều máu, nghỉ ngơi chút là khỏe."

Sau khi Triệu Nhã rời đi, ai cũng cảm thấy trong người nhẹ nhõm. Lâm Lạc lắc đầu.

"Mãi như vậy cũng không phải là cách hay"

---------

Nửa đêm, một nhóm người bao vây lấy tòa nhà khách đám người Tần Hiên đang ở. Bọn hắn lén lút lắp mấy hộp sắt to cỡ viên gạch nung lên các góc tường quanh tòa nhà.

"Đội trưởng, thứ gì đây ạ?"- một tên có vẻ ngây ngô chơi đùa "viên gạch" trên tay

Tên đội trưởng mắng gã. "Đồ ngu, cẩn thận chút! Đó là bom lỏng!!! Muốn chết cả lũ đấy à?"

Tên kia nghe thấy là bom lỏng, tay run rẩy suýt làm trượt "viên gạch"

Thứ bom này hắn có nghe thấy, loại này được sản xuất bởi chính phủ, hàng cấm chỉ sau bom nguyên tử và đạn đạo. Nhỏ gọn, dễ mang theo, uy lực cực mạnh, bán kính 10 mét bên trong đều hóa thành bụi! Và dễ nổ nếu gặp chút hơi nóng, một quả nổ thì lập tức mấy cái còn lại liền nổ theo.

Huống gì ở đây có tới 6 quả lắp xung quanh tòa nhà, chỉ sợ một mảnh bụi cũng không còn! Nghĩ mà sợ, rốt cuộc kẻ nào bên trong khiến hai vị phó thành chủ hợp sức tiêu diệt như thế a. Nhớ lại trước đây từng chứng kiến cái này bom lỏng phát uy, gã chỉ thấy da đầu từng đợt tê dại.

Lắp xong, bọn họ liền nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài 200m. Vị kia đội trưởng móc ra nút đỏ.

"Bây giờ liền cho nổ hả, đội trưởng?"

"Ngươi nói nhiều quá! Hai vị lãnh đạo nói ngày mai không muốn thấy bọn người kia tồn tại a! Đương nhiên phải giết đêm nay rồi!"

"Nhưng đội trưởng...ta có cảm giác không lành"

"...."

Tên đội trưởng không nói nhảm nữa, lạnh lùng nhấn xuống, như thấy trước cái kia tòa nhà lền triệt để biến mất.

1 giây...

4 giây...

10 giây sau...

"Đội trưởng, sao lại không có phản ứng gì hết thế?"

Gã đội trưởng cũng một mặt khó hiểu. Rõ ràng thứ kích nổ do hắn cẩn thận lắp đặt cơ mà, làm sao lại xảy ra sơ suất vậy.

Thình lình, trong bụi rậm phía sau bọn họ phát ra thanh âm. Lập tức, hơn chục khẩu súng chỉa về hướng đó. "Là ai!????"

Đi ra là một thanh niên trẻ tuổi với nụ cười ấm áp, trên lưng đeo một cái túi kỳ lạ,hắn giơ nắm tay ra vẫy chào bọn họ.

"Đây là thứ các ngươi cần tìm sao?"

Tức thì, tay còn lại của thanh niên lôi từ trong túi ra mấy trái bom lỏng, rơi bịch bịch xuống đất, cũng như trái tim họ lúc này. Theo phản xạ, một tên giơ lên súng, nhắm bắn gã thanh niên mới xuất hiện kia.

Đội trưởng hai mắt mở lớn, quát rống lên. "Không!!! Đừng bắn!!!"

"Phản ứng nhanh, bất quá, đã trễ."- Bóng người thanh niên lóe lên, liền xuất hiện bên ngoài 100m trong cái nhìn tuyệt vọng của gã đội trưởng kia.

"Oành! Oành! Oành! Oành! Oành! Oành" liên tiếp, sáu tiếng nổ lớn vang lên, chấn động không gian. Sau đó, phạm vi hơn hai mươi mét bên trong đều biến thành bình địa, đất bị gọt lõm, nứt nẻ.

Người thanh niên đó đúng là Tần Hiên, lúc mười mấy kẻ đó lén lút xuất hiện hắn liền cảm ứng được, cũng đem đối thoại của bọn họ nghe rõ. Lúc đó, Tần Hiên liền đối với đám người sinh ra sát khí.

Nếu không phải hắn có bản lãnh cảm ứng nhạy bén thì lúc này kẻ tan xác liền là hắn a!

Ánh mắt lạnh lùng nhìn về khu quý tộc. "Liễu Trình, Phỉ Mặc, ra tay đúng là rất ngoan độc, rất tàn nhẫn. Đã vậy, ta liền không cần khách khí."

Hừ lạnh, liền nhún người bay về phía khách sạn. Hiện tại mọi người đều bị tiếng nổ cho tỉnh giấc, gặp Tần Hiên mới bước vào liền vội hỏi.

"Chuyện gì xảy ra vậy, đội trưởng?"

"Có bạo loạn hả?"

Tần Hiên cười cười. "Không có gì hết, mấy kẻ say rượu nghịch bừa đốt pháo thôi, mọi người đi nghỉ đi."

Dù khó hiểu nhưng đám người lựa chọn tin tưởng Tần Hiên. Nói thật mấy ngày qua chẳng có lúc nào an ổn nghỉ ngơi qua, bây giờ cũng nên hảo hảo bù đắp nha.

Lâm Lạc dường như nghĩ đến cái gì, có thâm ý liếc nhìn Tần Hiên." Cậu ta có gì đó rất lạ, không lẽ ta nhìn nhầm rồi sao? Hy vọng là ta suy nghĩ nhiều, nếu không liền thảm." Xoa xoa mi tâm, hắn liền lười biếng lết thân về phòng.

----------