Chương 24: Bao vây, Lục Thiểu Vân. (1)

Tử Vong Luân Hồi

Chương 24: Bao vây, Lục Thiểu Vân. (1)

Ngay cả Mộc Triệt cũng vô cùng kinh ngạc. "Không lẽ ta nhớ sai? Không thể nào, nơi này đáng ra là khu sinh hoạt chung nhưng tại sao..."

Nghĩ đến cái gì, hắn biến sắc.

"Không ổn, chạy mau!"

Đã muộn...

Xung quanh bọn họ đã bị bao vây bởi hàng ngàn "quái vật"

---------

Tại sao gọi chúng là quái vật? Chúng có hình dạng khá giống nhân loại, nhưng chỉ giống mỗi cái có tứ chi và đi bằng hai chân.

Bọn chúng không có da mà chỉ có cơ bắp cùng huyết vụ bọc xung quanh, đôi mắt kia giống như một cỗ máy vô cảm.

Nhưng bọn chúng không hề có đẳng cấp, đồng hồ trên tay đám Tần Hiên chỉ cho biết một thông tin duy nhất

"Biến dị tang thi"

Tuy không có một mốc level cụ thể nào nhưng giác quan của đám người khẳng định. Ngàn con biến dị tang thi trước mắt hoàn toàn có khả năng nghiền ép bọn họ!

Không cam lòng! Khó khăn lắm mới tới được nơi này...không lẽ cứ như vậy chết đi sao? (CML: con tác đéo cho thì chết thế éo nào được ^^)

"T-ta nghĩ chúng ta nên quay lại thôi." Bàn Tử bản chất nhát gan bắt đầu trỗi dậy. Đùa gì chứ, đây đúng là không cho chúng ta con đường sống mà!!

"Ngươi nghĩ chúng sẽ cho ngươi cơ hội rời đi hả?" Tiếu Phiên Phiên khinh bỉ đạp Bàn Tử ngã sấp mặt. (CML: sấp mặt l*)

Bàn Tử run rẩy nhìn lại phía sau. Quả nhiên, nơi đó giờ đã bị biến dị tang thi bịt kín.

Căng thẳng tràn ngập không gian.

"Ực.."

Biến dị tang thi như muốn vờn chơi đoàn người, không nhanh không chậm thắt chặt vòng vây.

Mỗi bước chân của chúng gần thêm một chút, đoàn người sắc mặt lại trầm trọng hơn một phần.

Cuối cùng, biến dị tang thi vẫn quyết định ra tay trước, dù chúng còn ở cách đoàn người khá xa.

Khoan đã, trên tay bọn chúng đang tích tụ nguyên tố!??

Nó giống hệt như lúc tích tụ năng lượng của các dị năng giả khi họ chuẩn bị một chiêu thức tầm xa.

Gần như cùng lúc, ai cũng nghĩ đến một chuyện kinh khủng. "Biến dị tang thi...toàn bộ đều có thể sử dụng dị năng!!!"

Biến dị tang thi "nhẹ nhàng" ném những quả cầu năng lượng về phía Tần Hiên đoàn người.

Đủ loại dị năng ngũ đại nguyên tố (kim, mộc, thủy, hỏa, thổ) hướng họ gào thét bay tới. Có chút giống...bảy sắc cầu vồng, nếu nó không hướng về phía họ thì đó là khung cảnh đẹp nhất mà đám người được nhìn thấy.

Có thể tưởng tượng hơn ngàn quả cầu đủ màu sắc cùng bay đến là thế nào quang cảnh đặc sắc.

"Mau phòng thủ!!"Mộc Triệt lập tức làm ra phản ứng.

Trong nháy mắt, các loại tường đất, phong nhận, lửa bạo lập ra một vòng bảo vệ khổng lồ, hoàn toàn đem hơn sáu mươi người bao lấy.

Những người bên trong cũng không hề rảnh rỗi, nhanh chóng gọi ra skill chống trả. So với biến dị tang thi quả cầu sơ đẳng, đám người sử dụng dị năng của bản thân đúng là thuần thục, đa dạng hơn hẳn.

Mà, đây không phải là lúc bàn về cái skill nó cool ngầu, hoa mỹ như thế nào mà là lực sát thương trên lũ biến dị tang thi!

Kỳ thực, chỉ đủ gãi ngứa.

Dị năng giả đám người nhìn biến dị tang thi không hề hấn gì thong thả đi tới. Quả thật tâm muốn khóc đều có. Tang thi huynh thật ngưu bức!

Khi mọi người đang chìm vào đáy cốc thì biến dị tang thi đột nhiên dừng lại cách họ mười mét, một kẻ đi lên trước, trông có vẻ giống nhân loại, nhưng rốt cuộc chỉ là một tang thi bình thường.

Khi nhìn rõ diện mạo tang thi này, Triệu Nhã khuôn mặt hiện rõ sự bất ngờ cùng không dám tin.

"Tiểu Lục!"

Bàn Tử thấy cảm xúc của Triệu Nhã, có chút không yên, cảnh giác nhìn đầu tang thi soái ca trước mặt, vội hỏi. "Đó là người quen của nàng à?"

"Đó là người đã đưa ta vi rút kháng thể." Triệu Nhã nhìn hướng tang thi huynh, có thương cảm cùng tiếc nuối, xen lẫn chút cảm tình không ai biết.

Lục Thiểu Vân ngẩng đầu nhìn lên. Trong sự kinh ngạc của mọi người thế nhưng mở miệng chào hỏi.

"Tiểu Nhã, lâu ngày không gặp."

"Tiểu Lục, cậu trở thành tang thi...thế nhưng, cậu vốn đã tự sát rồi mà?" Triệu Nhã cố bình tĩnh lại. Đây có khả năng là một trò che mắt của Mẫu thể, không thể không cẩn thận.

Lục Thiểu Vân nhàn nhạt cười, nói. "Là Mộc tiến sĩ cứu tôi, và giờ tôi đang giúp đỡ ông ấy."

Triệu Nhã khinh bỉ. "Lão ta là giúp, vẫn là hại cậu, tiểu Lục?"

Lục Thiểu Vân không cho là đúng, phản bác.

"Tôi còn sống, điều đó không tốt sao? Tiểu Nhã, tôi đến là để khuyên cậu, hãy cùng tôi giúp đỡ Mộc tiến sĩ rửa sạch Trái Đất! Thế giới mới cần cậu, tôi cần cậu! Tiểu Nhã, cậu đồng ý với tôi chứ?"

Triệu Nhã biến sắc. "Cậu...bị lão ta tẩy não rồi."

Lục Thiểu Vân nghi hoặc không thôi, chưa kịp mở miệng nói thì một mũi tên gió mạnh mẽ bắn tới.

Lục Thiểu Vân mặt không đổi sắc, đầu hơi né, cánh tay chỉ khẽ nhấc liền đem mũi tên cho nắm. Sau đó, mũi tên kia nhẹ nhàng tan biến.

Bàn Tử chính là người tấn công gã. Hắn lúc này đứng che trước người Triệu Nhã.

"Biến đi. Triệu Nhã sẽ không bao giờ phản bội nhân loại."

Lục Thiểu Vân hơi sững sờ, sau đó cười gằn. "Cút!"

Mọi người không biết thế nào, liền thấy Bàn Tử bị đánh bay về phía sau.

"Mập mạp, thật trùng hợp, ta cũng hệ phong." Lục Thiểu Vân giọng nói tiếc nuối." Tiễu Nhã, đó thật sự là sự lựa chọn của cậu sao? Vậy thì...giết!"

Đám biến dị tang thi vốn không rục rịch cuối cùng cũng hành động.

"G-Grao!!!!"

Tiếng súng, tiếng nổ cùng hoa lửa bay đầy trời.

Trận chiến quả nhiên hoàn toàn nghiêng về một phía! Hoàn toàn áp đảo!

Liên minh Mộc gia thôn cùng Tân Hiên đám người chật vật đón đỡ. Biến dị tang thi rất khó giết! Đã vậy giết một tới hai, nếu không làm gì đó, tất cả đều sẽ táng thân chỗ này!

Lục Thiểu Vân đối mặt Triệu Nhã, cười khẩy nhìn bên kia trận chiến. "Tiểu Nhã, cậu nếu không làm gì thì lũ kia sẽ chết hết đấy."

Triệu Nhã toát mồ hôi lạnh. Kẻ phía trước đã không còn là Tiểu Lục tốt bụng mà nàng biết nữa. Đó đã là một chỉ tang thi tàn nhẫn, độc ác.

Lục Thiểu Vân chính là bạn thanh mai trúc mã của Triệu Nhã. Hai người cùng lớn lên trong một ngôi trường, học cùng đại học, làm việc chung với nhau. Bọn họ chưa từng bước ra khỏi ranh giới tình bạn. (CML: friendzone:)))

Hắn là một người tốt bụng, sẵn sàng cống hiến sức mình vì người khác, luôn luôn là vậy. Nhưng lúc này, Thiểu Vân chỉ là một cái xác di động, lãnh cảm, vô tình.

Lục Thiểu Vân cười, nhìn người bạn lúc này không khác mấy hồi nhỏ. "Tôi thế này có bị xem là lấy lớn hiếp nhỏ không nhỉ?"

"Ngươi cũng có suy nghĩ đó sao?" Triệu Nhã thủ thế, khí tức quanh thân lạnh dần.

Bên kia, Lục Thiểu Vân lấy ra một hộp điều khiển bằng thủy tinh nhỏ, bên trong là nút màu đỏ, có vẻ là công tắc điều khiển thứ gì đó. (CML: còn "thứ" gì nữa)

"Đây là công tắc bom mini, nối với tinh hạch lũ biến dị kia.

Cậu thắng, tôi cho cậu,"bùm" bạn cậu được cứu, cái tên "Triệu Nhã" thành vị cứu tinh của nhân loại,

Cậu thua, cậu chết, bọn lắm chuyện kia cũng chết, thế giới là của bọn tôi. Tin hay không tùy cậu.

Thế nào? Còn không tới đây giết tôi?"

Triệu Nhã nghe vậy, trong mắt sáng lên tia hi vọng. Nhưng không thể loại trừ khả năng bản thân bị lừa.

Nhưng những người bên kia sắp không chịu được rồi! Hơn một nửa người Mộc gia thôn đã bị giết, những người còn lại đang chìm trong tuyệt vọng.

Dù đó có phải là cái bẫy hay không, vẫn nên thử một lần. Trong tâm nàng vẫn tin tưởng, Thiểu Vân sẽ không bao giờ lừa gạt bản thân. (CML: nực cười)

Không chần chừ nữa, Triệu Nhã xông tới, nàng không có dị năng, chỉ có một thân man lực mạnh mẽ.

Lục Thiểu Vân vẫn mỉm cười đứng đó, nhẹ nhàng né tránh cú đấm, khinh bỉ. "Yếu ớt". Chân hắn không nương tình, lạnh lùng đá bay thân ảnh nhỏ bé kia.

Triệu Nhã bay như diều đứt dây, lăn mấy vòng mới dừng lại. Trong miệng ngòn ngọt, Triệu Nhã không nhịn được phun ra ngụm máu tươi.

Nàng nén đau, bật người dậy, tiếp tục xông tới. Lục Thiểu Vân mặt không đổi sắc, Triệu Nhã còn chưa tiếp cận gần hắn liền bị Thiểu Vân chân phải đá mạnh vào bụng.

"H-Hộc---" Triệu Nhã như nghe thấy tiếng xương gãy trong cơ thể vang lên.

Nàng lần nữa bay ra ngoài.

"Nếu cậu chỉ có vậy thôi thì thật đáng thất vọng" Lục Thiểu Vân nhàn nhã nhìn cơ thể Triệu Nhã nhỏ bé co quắp vì đau.

Triệu Nhã cắn răng, cười khẩy. "T-Tôi chưa bỏ cuộc sớm vậy đâu." Nàng miễn cưỡng đứng lên, xông tới, lần nữa lực đạo truyền về nắm đấm.

Họ Lục nghiêng đầu khó hiểu nhìn nàng, không thèm nhìn nắm đấm nhỏ vung tới, một cước đá ra. "Tiểu Nhã, cậu thật cứng đầu."

Triệu Nhã hai lần ăn đau, sớm phòng ngừa một cước này, nhanh nhẹn né tránh, nắm đấm hướng khuôn mặt Lục Thiểu Vân đánh tới.

Hắn có chút ngoài ý muốn, tốc độ ra tay lại không chậm, đấm móc, không dùng dị năng, chỉ dùng man lực.

Triệu Nhã nhanh, hắn lại càng nhanh hơn một bước. So tốc độ với tang thi hệ phong, muốn chết!

Triệu Nhã nhận trọn một đấm, cả người đau đớn ngã xuống. Lục Thiểu Vân chân dẫm lên người nàng, mắt lạnh vô cảm.

"Bỏ cuộc đi, tôi cho cậu cái chết thoải mái."

Triệu Nhã cười, nàng thế nhưng cười lạnh, phun ngụm máu lên mặt Thiểu Vân, khinh bỉ nói. "Muốn ra tay thì làm đi, lắm lời."

"..."

Lục Thiểu Vân sát khí dâng lên, dưới chân lực đạo tăng lên mấy lần, làm Triệu Nhã khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt. Nhưng nàng cắn răng, quyết không rên nửa tiếng.

Lúc này, năm đạo phong nhận bay đến, hướng Lục Thiểu Vân chân muốn cắt.

Bàn Tử lau máu ở khóe miệng, phẫn nộ cùng với sát ý tràn ngập trong mắt. "Thả nàng ra!!!"

------
ta cảm thấy sâu sắc có lỗi, vì ham chơi thế nhưng quên viết sách
ta rất xin lỗi mọi người.