Chương 32: góc nhìn của một gã nhân vật phụ

Tử Vong Luân Hồi

Chương 32: góc nhìn của một gã nhân vật phụ

Chào, ta chỉ là một thành phần "vô dụng" trong cái thế giới này.

Đời ta cũng như bao thằng đầu gấu phá làng phá xóm, chán như con gián.

Hôm nay, trường học chết tiệt mở cái gì...à à, là thi cuối kỳ thì phải. ĐMK lão Hiệu trưởng, dám đe dọa gọi phụ huynh nếu ta không tới.

Hửm, giề, sợ bà già thì sao!! Ta éo sợ trời sợ đất chỉ sợ bả!!

Nhục mặt á?!! Nô never nha mậy!

Nói thật, cũng tội bả. Hmm...ráng vác mặt đi cho có thôi cũng được.

Rốt cuộc, hút xong điếu thuốc (CML: hút cần =))))) ta cũng lết đến phòng thi. Đ*o hiểu sao, nhìn đứa nào ta cũng thấy ngứa mắt.

Một thằng mặt cười ngu vãi nồi ra. Một thằng đẹp mã gái bu như ruồi bu ph*n ấy. Một đứa con gái hung như quỷ cái...có cả một thằng chuunibyou đang ngồi tự kỷ.

Nhàm chán.

Mà sao bọn chúng nhìn thấy ta lại chạy nhỉ. Không lẽ...bọn nó thấy ta quá tuyệt nên tự ti bỏ đi.

À, ta vẫn giữ cái suy nghĩ đó cho đến khi trốn vào vệ sinh làm điếu thuốc và tình cờ nghe được.

"Ê mày, phòng thi của mình có một thằng đầu gấu đấy mày ạ."

Dạo này bọn trẻ manh động thật, đầu gấu cơ đấy.

"Ừ phải, thằng đó nhìn thiếu não vkl ra."

Chậc muốn gặp thằng đó một lần ghê, làm lưu manh mà không có IQ thì nhục vãi ra.

"Hình như tụi đàn anh gọi nó là Đại Lực thì phải."

Điếu thuốc của ta mới rớt xuống đất.

"Nghe là đủ biết trẻ trâu rồi."Thằng giòi nào đó vẫn tiếp tục nói, ha ha. (CML: R.I.P)

Sau đó hả, dễ hiểu mà, ta cho tụi nó uống nước nhà vệ sinh.

Một lúc sau, ta tiếp tục ôm bàn thi nằm ngủ.

Mãi đến lúc lũ xung quanh ồn ào hẳn lên. Ta bực mình nhìn lên.

"Hử, cái quái gì thế? Trò chơi? Lại còn chết chóc nữa! Thằng ngu nào bày ra trò này vậy hả?"

"Eeeeee, tao đang biến mất này!!!!"

Bộ ta chưa tỉnh ngủ hả trời. Đến lúc ta bình tĩnh lại thì thấy bản thân đang lơ lửng trên không. Chờ một hồi mới bị rơi xuống. Giấc mơ thật vl.

Tụi nó lại bắt đầu cãi lộn. Ta mặc kệ, ngủ tiếp thôi. Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ vi diệu.

Bất quá, chuyện này bắt đầu thú vị hẳn. Một phòng thi ra hai phe, ta đương nhiên theo chủ nghĩa thực tế rồi!

Nhìn lão già Viễn giáo sư cũng có chút đáng tin. Thế nên, khi nghe giọng nói trong đầu. Ta thấy giấc mơ này càng lúc càng vi diệu.

Và rồi...ta rốt cuộc cũng nhận ra. Bằng cách nào đó, nơi này là hiện thực.

Ta sững sờ nhìn lão giáo sư bị giết ngay trước mặt. Thứ màu đỏ ấm ấm dính trên người ta chắc không phải si rô dâu đâu ha. Đương nhiên, lũ quái vật kia cũng không phải hàng tàu rồi.

Ta vội quát mấy đứa đàn em đang ngây ngốc đứng đó."Mau chạy!!"

Ta phát hiện ra tên mập mạp ti tiện kia lợi dụng bọn ta câu giờ để hắn chạy trốn! Nào có chuyện tốt vậy chứ?

"Đuổi theo!!!"

Chà, tên mập mạp này nhìn vậy nhưng chạy nhanh phết ấy nhỉ. Cứ như gắn động cơ sau mông á.

Đệt, đuối rồi, phía sau cả trăm cái xác di động, thằng mập phía trước cũng đuối luôn rồi. Phải vậy chứ, ít ra có chết cũng kéo được mấy cái đệm lưng nhỉ.

Nghĩ vậy thôi chứ ta sợ chết vkl ra. Mấy lần chạy hụt chân mém chết mà vẫn cố bật người chạy.

Đến lúc sắp gục rồi thì may mà gặp mấy tên kia. Cơ mà, bọn nó có cứu không nhỉ, ách, thôi kệ, chạy hết nổi rồi.

...................

Mới tỉnh dậy, thấy Mập Mạp chết tiệt đang tán gái. ĐMK, ông đây mười tám năm trời chưa một lần nắm tay con gái. Chết tiệt!

Thù cũ thù mới, dồn vào đánh luôn một thể.

Một lúc sau, tụi này đụng độ thứ gọi là "biến dị thú". Trời ạ, nó trông bá vãi ra, y như phim hành động Hollywood ấy.

Vậy mà đám người trước mắt tay phóng điện, người từ không trung lấy ra vũ khí, kẻ thì tốc độ cực nhanh. Ta hơi bị sốc đấy....ok, là cực kỳ sốc. Không ngờ đám ẻo lả này lại mạnh như vậy. Ta tự nhận mình không bằng.

Hâm mộ nhưng mà bọn nó có thể, ta đương nhiên cũng làm được!

........

Thằng gọi Trần Giang đã dội cho ta một chậu nước lạnh.

A, không kích hoạt đồng hồ thì không thể sử dụng dị năng sao? Cũng không thể tăng cấp?

Nói như vậy, bốn người bọn ta yếu nhất đám? Cả tên mập mạp kia nữa.

"Ta có kích hoạt!!!" Tự dưng tên mập hét lớn như vậy.

......ok, ta có cảm xúc muốn xé xác hắn ra. Tên Mập chết tiệt!

Từ một người luôn đứng đầu về sức mạnh lại thành kẻ yếu nhất đám. Cảm giác lên voi xuống chó này thật sự rất tệ.

Mấy ngày đầu, ta còn có chút ưu thế kinh nghiệm cùng hung tàn. Bất quá, mấy thằng này cũng không phải hạng vừa. Nói về tàn nhẫn, Hàn Tuấn cùng Tần Hiên đều hơn hẳn ta, về tốc độ, ta kém xa hầu hết tất cả, sức mạnh càng không phải bàn.

Những ngày này...thật khó chịu, ta không đủ khả năng chiến đấu nữa, bọn biến dị đều quá sức với ta.

Thật thảm hại.

Bất quá, một cơ hội rốt cuộc đến. Bọn ta gặp gỡ Trương Tam, biết dùng những viên đá gọi là tinh thạch trong đầu tang thi và biến dị thú để tăng cấp.

Dù không thể đuổi kịp mấy người kia thì sao chứ? Ít ra cũng có chút sức chạy trốn cùng bảo mệnh đã tốt rồi.

..........

Mấy ngày sau, chúng ta tới Mộc gia thôn. Bọn họ muốn cùng chúng ta giết Boss (Mẫu thể) mà dù sao, đó không phải là chuyện ta có thể xen vào, bỏ qua.

Dù rằng hiện tại lực lượng của ta so với "người bình thường" thì rất mạnh, nhưng đối với đám quái vật dạng người như bọn Tần Hiên thì chỉ như con muỗi bay qua.

Vì thế nên ở lại cho an toàn, cũng đỡ thành vật vướng tay vướng chân.

...Phải rồi, có chút buồn bực. Nhưng biết sao được, ta rất muốn chiến đấu mà khả năng không cho a.

...............

Đám người xuất phát rồi. Ở Mộc gia thôn có chút chán nên ta dành thời gian đi dạo, cũng "thó" (trộm) chút thứ để chơi.

Bất quá, ta khá để ý đến trưởng thôn, không biết sao lão có chút sốt ruột.

Ừ, có thể coi là lão lo lắng cho đám người đi, nhưng sao ta lại có cảm giác lão muốn đám người chết sạch hay sao á.

Mà, đó chỉ là cảm giác thôi. Cũng có thể do ta tưởng tượng nhiều.

Nhưng không có thứ gì để làm, rảnh quá nên ta theo dõi lão trưởng thôn. May mà hiện tại lực lượng và tốc độ của ta rất dễ dàng bí mật đột nhập phòng thí nghiệm của lão.

Và lúc này, tay ta đang cầm một bình có gắn nhãn mác đàng hoàng ghi bằng tiếng Anh nhé.

Đừng khinh ta mù chữ, thứ duy nhất ta giỏi là tiếng Anh, dù sao lão già nhà ta là người gốc Anh mà.

"Ừm...kháng thể vi rút Chủ"

A, hóa ra đây là kháng thể hử. Hmmm.....WTF!!!! Kháng thể không phải là mục tiêu của bọn ta sao? Thế quái nào lại ở trong phòng lão trưởng thôn!!!

Mà thôi kệ, chôm trước đã rồi nói sau.

Được rồi, ta đã rời khỏi phòng thí nghiệm, bên ngoài có chuyện gì đó nên lão trưởng thôn không có kiểm tra bình kháng thể đã bị mất.

Thật may mắn....Ách, quân đội?

"Pằng" "Pằng" ta khó khăn né một viên đạn bay tới. nhưng nó vẫn xé rách một mảnh đồng phục.

"Ô đệt! Sắp có chiến tranh à? Té gấp!"

Đừng kêu ta không có nghĩa khí, mâu thuẫn giữa quân đội với Mộc gia thôn thì có cái đinh quan hệ gì với ta chứ hả??

"Chú!!! Mau cứu em cháu với!!"

Hử, có kẻ dám gọi ta bằng chú hả, ta mới có 18!!! Bất quá nhìn khuôn mặt đáng thương của cô bé, ta chỉ biết thở dài.

Được rồi, ta không chấp trẻ con.

Nhìn theo cánh tay nhỏ nhắn chỉ về một hướng, ta thầm kêu khổ. Đó là một ngôi nhà bị cháy. Cháy rất lớn mới đau chứ, càng tệ hơn là nó sắp sụp rồi. Bên trong ta thấy loáng thoáng một bóng dáng bé nhỏ nằm đó.

Có thể đã ngất...mà cũng có thể chết rồi.

Ta hơi xoắn xuýt, nên giúp hay không đây. Vì một đứa trẻ lạ mặt không biết sống chết mà mạo hiểm tính mạng, đáng sao?

Thôi được rồi, bà già khuyên mình đừng khiến bản thân phải hối hận.

Ta nghĩ, nếu không cứu đứa nhóc đó, ta sẽ hối hận.

Vậy nên. "Nhóc con, không được phép gọi "chú", mà là "anh""

Ta chạy, lấy hết tốc lực mà chạy. Hơi nóng cứ như đổ ập vào người ta, rất khó thở. Đứa bé bên trong vẫn tĩnh lặng nằm đó.

Bỗng, ta thấy cái tủ lung lay muốn sụp xuống người đứa bé. Ta lúc này điển hình cho việc chân nhanh hơn não.

Ta làm một việc mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới. Chạy đến che chắn cho đứa bé. Trước khi kịp suy xét việc này sẽ khiến ta trả giá như thế nào thì người đã lao đến.

Tay trái gãy rồi, có cả mùi khét nữa. Không nhìn cũng biết tay trái của ta nó biến dạng thế nào rồi.

Nhưng ta có thể thấy sinh mạng bé nhỏ trong lòng vẫn đang thở đều đặn. "May quá, mày còn sống, nhóc con"

Ta nén đau dùng tay còn lại ôm đứa nhóc, tay còn lại đẩy những thanh gỗ đang cháy.

"Kệ mọe nó, sao cũng liệt rồi, cho nát luôn đi."

Khó khăn bước ra căn nhà cháy, ta ôm đứa nhóc đến cạnh cô bé. Dù đau đến toát mồ hôi lạnh, ta vẫn gắng gượng nói với nó.

"Còn sống, mau chạy đi, càng xa càng tốt."

Cô bé phức tạp nhìn ta, một hồi lâu mới áy náy chạy đi."Đa tạ, chú."

Ta cười khổ, cơn đau khiến mặt ta tái mét, mà nghe xong lời cô bé lại chuyển sang màu đen.

"Chú, Chú cái quần què! Anh chưa có già...vậy..."

...........

Ta một lần nữa tỉnh dậy, là bị đau mà tỉnh.

Ách, cử động không được, có thứ gì đó đè lên ta. Hmm? Một xác chết, nhìn tởm thật, xác chết khô quắp.

Mà sao nhìn quen quen, giống với...đệt, là lão trưởng thôn Siêu Siêu gì gì đó.

Một lần nữa, ta nhận được cái nóng đổ ập xuống người.

"ĐM..lại gì nữa!!!"

Trước mắt ta, có cái quả cầu làm bằng dung nham, bên trong không ngừng phát ra tiếng rên rỉ làm ta chán ghét kinh khủng.

Mà, hình như ta có biết một người dùng dung nham, đó là Tần Hiên. Tên đó rất tuyệt, được nhiều người vây quanh, yêu mến, bản thân hắn cũng rất mạnh, rất bá. Ta rất ghen ghét với Tần Hiên.

Thì sao chứ? Ghen ghét với người mạnh là bản năng của kẻ yếu mà...

....Hmm

.....Thôi được rồi, đó là bản năng của ta thôi. Vừa lòng chưa?

Ách, mà tình hình hiện tại khá tệ nhỉ, có vẻ phe ta đang bị yếu thế. Bởi cái thứ trong quả cầu á?

Nực cười thật.

Mà dù sao, ta hiện tại có thể làm cái quần gì chứ? Mà có làm, cũng chả được cái éo gì.

Ta chờ thêm một chút, rốt cuộc, một hồi nghe tiếng kêu gào cùng tiếng hô hào, ta đã biết bên trong quả cầu dung nham là Chủ thể.

Có vẻ, Tần Hiên mấy người sắp thua cuộc rồi.

Có chút hả hê, không ngờ người mạnh như vậy lại có ngày thua cuộc. (CML:thằng này phát hiện Tần Hiên có skill: thằng tác giả:)))

Cuối cùng, Quả cầu dung nham cũng tan biến. Thứ gọi là Chủ thể rít gào.

Ta có thể nghe ra một loại sung sướng, một loại giải thoát. Nó làm như nó thoát ra thì sẽ làm trùm khu này vậy.

....Mà hình như đúng là thế thật. (tự kỷ level max rồi=)))

"Khoan đã, hình như thứ này là kháng thể của nó thì phải" Ta móc trong túi bình kháng thể chôm được của lão trưởng làng.

"Ách, thử ném vào xem sao."

Ta ném thật, một phát trúng đích luôn. Sau đó, ta phát hiện ta ngu rồi. Vì nó nổ, nổ rõ to. Ta thì ở quá gần.

May mà có mấy cái xác che bớt phần nào. Ta bị áp lực nổ cho phun mấy ngụm máu, rồi ngỏm luôn.

Đùa xíu thôi, bị ngất ấy mà.

Một lần nữa tỉnh lại, ta thấy mình bị quấn như con nhộng. "Gì... thế này?"

Tần Hiên ở trước mặt ta, hắn cười, rất thành khẩn.

"Cảm ơn cậu, Đại Lực?"

Hửm??? Ế, sao bọn hắn lại biết là ta làm??? Lúc đó gần như ai cũng nghĩ ta thành xác chết rồi ấy chứ!!

"Là thông báo của Chủ thần" Tố Tố kề sát tai ta, nói thầm.

Mùi hương thơm ngát xộc vào mũi. May mà da ta màu đen, chứ không kẻ nào phát hiện ta đỏ mặt thì chỉ có nước chui đầu xuống lỗ.

"Không ngờ cậu lại oách như vậy."

"Khá lắm, Đại Lực."

Đương nhiên rồi! Ta mà lị!!

Cảm giác được vây quanh này, đúng là phê vãi. Trước đây vây quanh ta toàn là lũ đầu trâu mặt ngựa. Rồi choảng nhau, răng môi lẫn lộn.

Lúc này rốt cuộc có chút cảm giác được người trí thức vây quanh.

Lăn lộn với bọn này...cũng không tệ nhỉ.

"Chúc mừng người chơi Đại lực. Ngươi giết một Boss có đẳng cấp lớn hơn gấp 3.2 lần, Chủ thần đặc cách cho ngươi quyền mở ra lựa chọn nghề nghiệp."

"Ta chọn...chiến sĩ."

--

Lâu lâu nói về nhân vật phụ cho truyện đỡ nhàm í mà

Coi như tóm tắt thế giới zombie luôn.

end~