Chương 37: khủng hoảng

Tử Vong Luân Hồi

Chương 37: khủng hoảng

Rất nhanh, Tần Hiên búng người, lực đạo mạnh đến nỗi khiến hắn nhảy cao tới 5 mét, nhẹ nhõm vượt qua tường cao.

Tiếp đất không gây tiếng vang nào, quả thật động tác giống hệt loài mèo.

Mới đi được mười mét trong khuôn viên Tần gia, hắn đã né tránh hơn 5 cái camera giám sát đặt xung quanh.

Tuy đây là lần đầu đến nơi này, Tần Hiên nhờ có trực giác cùng "cảm giác nguy hiểm", đem tất cả camera cùng nhóm người giám sát cho né tránh.

Đến một góc kín tối đen. Tần Hiên trốn khỏi tầm nhìn của hai gã bảo vệ đang đi tới.

Bỗng dưng, một gã lên tiếng với tên còn lại.

"Hồi nãy lỡ uống nhiều quá, tao đi giải quyết một chút."

Tên còn lại hơi chần chừ. "Cấp trên dặn không được lơ là nhiệm vụ."

"Mày lo xa quá, làm gì có kẻ nào dám bước vào Tần gia nửa bước hả?"

"...đi nhanh một chút."

Tần Hiên ánh mắt trong bóng tối sáng lên, như sói đói nhìn con mồi. 'Cơ hội'

Một tên vệ sĩ bình thường, chỉ với thanh côn điện, tuyệt đối bị Tần Hiên miểu sát trong nháy mắt.

Mặc kệ gã cảnh giác bao nhiêu đi chăng nữa, thậm chí không kịp rên một tiếng báo động liền ngã xuống, Tần Hiên lập tức đỡ gã, để lúc ngã xuống không gây ra tiếng động nào.

Nháy mắt đem hắn ta lôi vào bụi cỏ, Tần Hiên tiếp tục tiến sát tên còn lại.

"A~ thoải mái." Gã vệ sĩ run rẩy, khẽ than một tiếng thỏa mãn.

Bỗng dưng, một cỗ áp lực vô hình đè lên. Hắn ta đổ mồ hôi lạnh, cảm nhận rõ ràng thanh đao to lớn vừa vặn gác lên cổ, cứa ra một mảng máu tươi.

Gã rất biết điều im lặng, không dám hé răng. Trực giác cho gã biết, nếu bản thân làm ra hành động nào, nhất định đầu lìa khỏi cổ.

Tần Hiên nhàn nhạt nói, nhưng rất dễ nhận ra sự uy hiếp không chút nào che dấu. "Tần Vĩ căn phòng, ở đâu?"

Gã vệ sĩ toát mồ hôi lạnh, người này, thật đáng sợ. Bất quá, bản thân hắn còn chút đạo đức nghề nghiệp. Cắn răng không nói gì.

Tần Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, cười khẩy. "Nói, trước khi ngươi mất đi khả năng của đàn ông." (CML: ý ảnh là "cắt" t(r)ym -cho ai không hiểu.)

Vừa nghe xong, gã vệ sĩ thấy bên dưới đản (trứng) ẩn ẩn đau. 'Kẻ này...quá âm hiểm!!!!'

Giọng run rẩy, gã liền đem mọi thứ mình biết nói ra. Tần Hiên mỉm cười hài lòng liền đem hắn ta đánh bất tỉnh, quăng thẳng vào bụi cây.

Có lẽ, đối với việc tàn sát nhân loại, Tần Hiên có chút bài xích. Đương nhiên, hai tên phó thành chủ Bình Minh căn cứ của zombie world không tính, bọn họ xứng đáng nhận sự trừng phạt.

Lại nói, đã biết mục tiêu ở đâu, Tần Hiên tốc độ lại càng nhanh một phần.

Thoắt ẩn thoắt hiện, khéo léo né tránh toàn bộ camera giám sát, Tần Hiên chỉ tốn mấy phút để đến căn phòng sâu, kín đáo nhất của căn biệt thự, và cũng là phòng riêng của Tần Vĩ lão già.

Bên trong phòng cũng có rất nhiều camera cùng tia hồng ngoại giăng đầy. Không có một góc chết nào cả. Phiền chán, Tần Hiên buồn bực không thôi, uổng công mò tới tận đây rồi mà giờ lại bị phát hiện sao?

Chưa biết chính xác thứ mình cần ở đâu, đối đầu với Tần gia ngay lúc này, thật không khôn ngoan chút nào.

Tần Hiên trầm tư suy nghĩ, bỗng, sực nhớ ra, Hàn Tuấn đã từng nói, nếu muốn trả thù Tần gia đại trạch, hãy liên hệ với hắn.

Đánh một tin nhắn, rất nhanh, Tần Hiên liền có câu trả lời. Theo như Hàn Tuấn nói, thì trong ban quản lý, giám sát trong biệt thự Tần gia, có người của cậu ta.

Lúc này, Tần Hiên trong lòng thầm đếm số. Chỉ năm giây sau, hắn có thể nhẹ nhõm đi vào bên trong mà không cần lo bị bọn chúng phát hiện.

5 giây trôi qua, Tần Hiên liếc mắt nhìn toàn bộ camera cùng các thiết bị điện. Tất cả mọi thứ, đều lâm vào bóng tối.

Trong phòng giám sát, mọi người đều hốt hoảng không thôi.

"Chết tiệt! Sao tự dưng nguồn điện lại bị gián đoạn???"

"Mau khởi động lại hệ thống!"

"Má nó, là hacker!! Hệ thống đang bị hắn ta xáo trộn!!"

"Đừng hoảng loạn, chỉ cần 5 phút, chúng ta sẽ đưa hệ thống trở lại như cũ."

Không ai để ý, trong góc phòng, một kẻ lẳng lặng cười thầm nhìn đám người hỗn loạn trước mắt.

'Một năm chuẩn bị loại virut mạng ngầm này quả nhiên lợi hại. Không uổng công ta theo lệnh giám đốc tới đây làm việc.' Hắn thầm nghĩ.

'Hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, phải dụ dỗ ngài ban thưởng thêm a~"

Trở lại căn phòng của Tần Vĩ, Hiên lão đại đang lùng sục khắp nơi trong căn phòng. Kể cả két sắt cũng dùng dung nham nung chảy qua, nhưng không thấy bản di chúc đâu cả.

Thời hạn 5 phút, giờ chỉ còn có 30 giây. Tần Hiên bình tĩnh hít thở, ổn định lại chút tâm tình không yên.

"Nếu ta là Tần Vĩ, ta sẽ giấu thứ quan trọng như vậy ở đâu?" Tần Hiên thầm niệm.

...xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Tần Hiện bừng tỉnh nhìn bức tranh khổng lồ trước mặt. "Không lẽ..."

Để chứng minh suy đoán của mình là đúng, Tần Hiên không ngần ngại đem bức tranh lật ra.

Ánh mắt không khỏi vui mừng nhìn tập giấy kẹp trong bức tranh, Tần Hiên vội lôi nó ra. Vừa vặn ánh đèn quét tới hắn, có vẻ hệ thống đã được phục hồi.

Ngay trong giây phút lấy xong bọc giấy tờ, Tần Hiên nhanh chóng vọt ra ngoài cửa sổ, trong 0.1 giây thoát khỏi camera quét tới.

Từ tầng 5 nhảy xuống, Tần Hiên lăn vài vòng trên mặt đất, lấy tốc độ bàn thờ (:))) bật dậy, chạy khỏi khuôn viên Tần gia.

Tần Hiên không dám quên, bên ngoài camera giám sát đang dần hoạt động lại. Nếu không nhanh chóng rời khỏi đó, rắc rối sẽ kéo đến a.

Mãi đến lúc rời xa Tần gia đại trạch, Tần Hiên mới miễn cưỡng thả chậm tốc độ. Nhìn bản di chúc trong tay, hắn không khỏi nghĩ lại hành động lén lút của bản thân lúc nãy.

Thật sự rất...buồn cười.

Đáng ra, Tần Hiên chỉ cần một mực đi tới, ai cũng không có khả năng ngăn cản hắn.

Cho dù Tần Hiên có ung dung đem tài liệu đi ra cổng chính, Tần Vĩ cũng không dám báo cảnh sát, vì giữ di chúc của người khác bất hợp pháp, có thể khiến hắn bị khép tội.

Nhưng có lẽ, Tần Hiên đã bắt đầu sợ phiền phức, giống gã Diêu Phúc tốt bụng kia.

Nghĩ đến Diêu Phúc, Tần Hiên bỗng thấy một cỗ thương cảm vốn đã ẩn sâu trong lòng đang trỗi dậy.

Tần Hiên tuyệt đối không phải là kẻ yếu đuối nhưng cũng không phải là người lạnh lùng. Tần Hiên yêu quý đồng đội của mình.

Đêm đến, sau khi xác định kế hoạch của hắn đang đi đúng quỹ đạo, Tần Hiên bắt đầu liên lạc với Diệp Tố Tố.

"Việc điều tra...đã có kết quả chưa, Diệp tỷ tỷ?"

Bên kia vang lên tiếng thở dài của Diệp Tố Tố, có lẽ, nàng không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Một lời khó nói hết, nghe Hàn Tuấn bảo cậu đang ở thành phố C? Vừa vặn, chuyến tàu của ta sắp đến đó, nếu được, chúng ta gặp mặt rồi bàn."

Tần Hiên hơi nghi hoặc. Không lẽ, sự tình so với hắn tưởng tượng còn tệ hơn sao? Một bên thẫn thờ nghĩ ngợi, một bên Tần Hiên nhẹ giọng đáp ứng Tố Tố.

----------

20h 13', ga tàu điện ngầm, thành phố C.

"Diệp tỷ tỷ." Tần Hiên từ xa đã thấy bóng Diệp Tố Tố bước xuống, vội vẫy tay a hiệu.

"Tần...Hiên." Trong mắt Diệp Tố Tố lóe lên ánh sáng ấm áp khác thường, nhưng Tần Hiên lại không thấy nàng có chút thay đổi nào.

"Chúng ta đến nơi nào đó rồi hẵng nói, trông tỷ tái nhợt quá." Tần Hiên quan tâm giúp Diệp Tố Tố vén tóc mai rối bù xù. Hai người gần trong gang tấc khiến Tố Tố khuôn mặt đỏ bừng.

Tần Hiên nhận ra cảm xúc của Diệp Tố Tố có phần không đúng, nhưng lại chẳng biết không đúng chỗ nào. Mà hiện tại, Tần Hiên tinh thần đều hướng vào câu chuyện của Diệp Tố Tố, không có cơ hội phân thần.

Hai người trò chuyện một hồi lâu, Tần Hiên ngỡ ngàng vì hắn không ngờ những người thân quen, thậm chí cha mẹ ruột của những người đã tử vong đều không nhớ về họ.

Phải, là triệt để quên đi, như thể, những con người đó đều bị người thân phủ nhận sự tồn tại của họ.

Cảm giác thất lạc tràn ngập trong lòng Tần Hiên. Có lẽ nào, khi hắn chết đi, thì hai đứa nhỏ ở nhà đều sẽ rất nhanh quên đi hắn? Quên đi người anh này?

Không, Tần Hiên không thể để chuyện đó xảy ra được! Hắn phải sống, nhất định!!

"Vậy còn về ký ức?"

Diệp giáo sư cho miếng bánh matcha (trà xanh) vào miệng, ngày hôm nay chưa ăn gì hết, nàng vẫn còn đói đây này. Bất quá, ăn hết miếng bánh trà xanh. vẫn là lịch sự đáp lại.

"Hầu hết, trí nhớ của người thân về họ (những người sống sót) đều được lấp đầy lại bằng hành động, hoạt động nào đó. Số ít, như bị thôi miên, để thấy khoảng trống trong trí nhớ đó trở nên hợp lí."

----------

Dự định map 1 hơn 50 chap lận, mà rút bớt nhiều tình tiết quá, thế nên sau vụ lùm xùm ở thế giới hiện tại, ta sẽ làm một chương đặc biệt. (hay nửa chương j j đó)