Chương 39: Khởi đầu mới. Phụ chương

Tử Vong Luân Hồi

Chương 39: Khởi đầu mới. Phụ chương

Thế giới zombie, giờ đã đổi thành một thế giới hòa bình.

3 ngày sau trận đại chiến.

Nam cực, một nhóm gần trăm người bộ dạng rất hoàn mỹ, đang bận rộn tạo ra một thứ gì đó. Điều kỳ lạ là trong cơn bão tuyết kinh khủng như vậy mà không ai có cảm giác khác thường nào cả.

Nếu chú ý kỹ, sẽ dễ dàng phát hiện một vầng sáng màu vàng như ẩn như hiện xung quanh đám người.

Có vẻ, nhờ đoàn ánh sáng kia mà không ai cảm thấy rét buốt hay khó chịu. Thậm chí ai cũng cảm thấy có chút nóng, mặc dù đang ở trong nhiệt độ -19•C.

Lúc này, những người đó đang xoay quanh một viên tinh thể trôi nổi.

"Năng lượng không gian sắp phục hồi."

"40%.....70%.....100%, không gian đã phục hồi.

Cổng sẽ mở ra trong 5...2...0"

Giữa không gian, một đạo điện từ vặn vẹo xuất hiện, tạo ra khe hở nhỏ.

Khe nứt không gian sinh ra va chạm càng lúc càng mãnh liệt, trong một khoảnh khắc, nó liền mở rộng vừa bằng kích thước của cánh cửa riêng.

Chuyện kỳ lạ này có lẽ đã từng xảy ra mấy lần rồi, vì trong mắt nhóm người đều là một mảnh lạnh nhạt.

Mấy giây sau, điện từ rút đi, để lại một cánh cửa theo phong cách cao quý, uy áp như có như không lượn lờ xung quanh.

"Mọi người, mau di chuyển thành từng nhóm." Một thanh niên mặt non choẹt, lười biếng ngồi gác chân lên chiếc giường lơ lửng của hắn.

Nhưng lời của thiếu niên mới ra, mọi người đều lập tức thi hành. Không sai, đó đúng là Mộc Triệt cùng Mộc gia thôn người.

Ngay sau trận đại chiến, Mộc gia thôn bọn họ không ngần ngại chút nào liền lập tức rời khỏi đại lục để đến Nam cực xa xôi.

"Tiểu Nhã! Còn không mau đi vào a!" Bên kia cánh cửa vang lên tiếng gọi, đưa Triệu Nhã về với thực tại.

"...được rồi." Triệu Nhã ánh mắt hơi mông lung nhìn về một phương hướng xa xôi. Không nhịn được thầm nghĩ.

'Hình như, trước đây mình cũng được ai đó gọi là Triệu Nhã thì phải. Mà...đó rốt cuộc là ai chứ. Tại sao ta lại không có chút ký ức nào về người ấy'

Triệu Nhã ánh mắt đượm buồn, mang theo hàng vạn câu hỏi để đi qua cánh cửa không gian.

Quay lại 3 ngày trước.

Triệu Nhã cùng Mộc gia thôn người bỗng dưng tỉnh lại từ giấc ngủ đột ngột. Dường như, bọn họ đã quên thứ gì đó trong ký ức.

Nhưng, không ai dám chậm trễ ở lại nơi này, bởi bọn họ trong thâm tâm luôn nhắc nhở.

'Nam cực, ở ẩn.'

Nó như một mệnh lệnh tràn ngập ma lực, khiến mọi người không nhịn được làm theo vô điều kiện.

Phải, họ chỉ biết sau đó Mộc gia người được cả thế giới tôn vinh thành dòng máu anh hùng.

Nếu là Mộc gia thôn trước đây, họ sẽ rất vui mừng, rất phấn khởi trước những lời tán dương đó.

Nhưng lúc này đây, họ đều một mặt lãnh đạm, vô cảm. Rốt cuộc, là điều gì đã xảy ra mà có thể khiến bọn họ thay đổi nhiều như thế!?!

Triệu Nhã mê mang không rõ.

Mộc Triệt nhíu mày trầm tư.

Nhưng cả hai đều có chung một loại cảm giác sâu thẳm trong tâm.

Đó là trống trải.

Nhiều năm sau đó, Mộc Triệt lên làm trưởng thôn, Triệu Nhã tiếp tục nghiên cứu nhiều lĩnh vực trong Mộc gia thôn.

Cuộc sống của họ rất yên bình, thi thoảng đi du lịch đến lục địa, giúp đỡ con người ở đó khôi phục một chút tổn hại sau đại nạn.

End.
---

Phỉ Mặc, một kẻ mang lòng thù hận với con người.

Hắn ta từ lúc rời đi Bình Minh căn cứ, một lòng đuổi theo nhóm nhân loại đó.

Phỉ Mặc một đường này đi tới khó khăn chồng chất.

Nhưng lòng căm hận mãnh liệt trong chút lí trí còn lại khiến hắn không ngừng lại dù chỉ một chút.

Nhưng rồi một ngày nọ, thân xác tang thi mặc dù rất chai lì, cuối cùng vẫn là chịu không nổi mà ngã xuống.

Hắn khó chịu kêu gào, nhưng giọng nói phát ra chỉ là tiếng gầm gừ khó chịu. Cánh tay khô quắp vươn về phía trước.

Cố chấp đến điên cuồng.

Mặt trời bỗng nhiên bị che lấp mất, như ảm nhận được thứ gì đó, Phỉ Mặc hưng phấn thấp giọng kêu gào.

Nhưng, không phải là thức ăn, là nhân loại như hắn nghĩ, mà đó là một tên tang thi.

Tên tang thi trước mắt khá trẻ tuổi, khoảng chừng 26, 27 tuổi. Ánh mắt của hắn không hề lờ đờ như những con tang thi khác, ngược lại, là một cái nhìn thông minh linh mẫn.

Đây chắc chắn là một loại tiến hóa của tang thi.

Phỉ Mặc tuy hiện là tang thi cấp 10 nhưng đối mặt với đầu tang thi trẻ tuổi này, quả thật giống như con kiến hôi đồng dạng nhỏ bé.

"Chào, ta là Lục Thiểu Vân."

Phỉ Mặc kinh ngạc, tuy đã biết hắn ta có trí khôn hơn hẳn mình, nhưng lại không đoán ra được tang thi trẻ tuổi này lại có thể mở miệng nói chuyện.

Trừ làn da tái nhợt đầy gân xanh cùng đôi mắt đục ngầu kia thì không ai có thể nhận ra kẻ gọi Lục Thiểu Vân này là một tang thi!!

Phỉ Mặc thấp giọng gầm gừ, cảnh giác nhìn Lục Thiểu Vân.

Không để ý biểu tình nghi hoặc cùng cảnh giác của Phỉ Mặc, hắn lạnh nhạt nói.

"Ta biết, ngươi chưa đạt cấp 14 (level 30) mà đã giữ được một ít ý thức. Hẳn là..trước khi chết đã chịu một kích thích quá lớn đi?

Đáng tiếc, tình hình của ngươi hiện tại sớm muộn gì cũng biến thành bộ xương khô."

Phỉ Mặc tiếng kêu càng lúc càng phẫn nộ, mang theo cả bất lực.

"Không sao, "Ngài" đã sai ta tới giúp đỡ ngươi." Lục Thiểu Vân nói đoạn, trong tay đã xuất hiện một viên tinh thạch nồng đậm năng lượng.

"Phục dụng nó đi."

Phỉ Mặc hưng phấn nhảy lên, vồ lấy viên tinh thạch trong tay hắn. Rất nhanh, Phỉ Mặc nhẹ nhõm dung hòa lực lượng khổng lồ tỏa ra từ tinh thạch.

Thoải mái hưởng thụ thực lực bản thân không ngừng bành trướng, Phỉ Mặc không chú ý một tia bất đắc dĩ trong mắt Lục Thiểu Vân.

Trôi qua năm phút, Phỉ Mặc rốt cuộc cũng kết thúc hấp thu, năng lượng trong cơ thể của hắn hiện đã bão hòa, viên tinh thạch to như trái táo cũng đã hóa thành bụi.

"C..Cámm Ơ...n..." Nhất thời, giọng Phỉ Mặc khản đặc vang lên, có chút gượng gạo.

Cũng phải, đã mấy ngày, Phỉ Mặc ngoại trừ gào thét thì vẫn là gầm gừ, hiện nói lại, đúng là không quen chút nào.

Lục Thiểu Vân nhàn nhạt nói. "Trên đời không có bát cơm nào dễ kiếm."

Phỉ Mặc đã không còn là tang thi không hiểu được lời nói của kẻ khác như lúc nãy. Hàm ý trong lời Lục Thiểu Vân, Phỉ Mặc đương nhiên biết rõ.

"T...ta phải...làm...gì?"

"Đơn giản, phá hủy căn cứ của nhân loại. Ngươi có thể bắt đầu với Bình Minh căn cứ."

Phỉ mặc hai mắt lóe sáng, rất đúng với ý muốn của hắn. Không cần tên Lục Thiểu Vân này nhắc nhở, hắn vẫn sẽ tiêu diệt nhân loại đến cặn bã cũng không còn!

Cứ thế, Phỉ Mặc lấy tốc độ nhanh nhất tiến đánh Bình Minh căn cứ.

Nhìn theo bóng dáng Phỉ Mặc, Lục Thiểu Vân thầm hận bản thân, cớ sao lại nghe lời của Mẫu thể chống lại nhân loại.

Hắn ước mình có thể chết đi để không tiếp tục tiếp tay cho vi rut Mẫu thể.

....

Phỉ Mặc một đường chạy nhanh như bay, xung quanh còn mời gọi thêm mấy tên tang thi đẳng cấp cao.

Chẳng mấy chốc, hình thành nên một tang thi triều, lấy khí thế áp đảo gặp người giết người, gặp phật sát phật.

Lúc này, bên trong phòng họp của Bình Minh căn cứ, các cao tầng không nhịn được ngồi co ro một chỗ, không dám hé răng nửa lời.

Bản thân Thẩm Thiên Vũ cũng cảm thấy từng cơn rung động lấn chiếm tâm trí.

"Còn bao lâu?" Thẩm Thiên Vũ trầm mặc hỏi.

"Dạ, còn 2 phút, thưa ngài."

Thẩm Thiên Vũ đổ hết mồ hôi lạnh 'Thời gian thực sự quá gấp, hiện sơ tán người dân đã không còn kịp nữa'

"Mau sắp xếp đội ngũ cùng vũ khí!! Nghênh đón lũ biến dị tiến đánh!!."

"Vâng, thành chủ."

"Mau sắp xếp các đơn vị 11, 15, 16 vào chỗ

"Cảnh giới toàn căn cứ!!!"

"Đem toàn bộ đạn dược, bom tạc lắp vào nòng!!"

"Báo động khẩn, sơ tán con người vào nhà của họ đi!"

Thẩm Thiên Vũ lời vừa dứt, đám người trong phòng họp bắt đầu ầm ĩ, dàn trận hình.

Đứng trên cổng căn cứ, ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấy một đám "mây" lấy tốc độ chóng mặt thẳng xông về Bình Minh căn cứ.

Từ xa đã nghe thấy hàng ngàn tiếng gào thét vang lên cùng lúc. Chấn nhiếp tâm thần. Số ít người bình thường chịu không nổi uy áp mãnh liệt đó, thi nhau bị dọa ngất.

Xa xa, Phỉ Mặc hưng phấn nhìn Bình Minh căn cứ càng lúc càng rõ ràng hơn.

"Hahahaha!! Thẩm Thiên Vũ, tên khốn kiếp!!!!Lão tử trở về rồi đây!!!"

Thẩm Thiên Vũ ngược gió mà đứng, trầm mặc nhìn kẻ dẫn đầu tang thi đàn. Vừa nhìn rõ dung mạo kẻ đó, Thiên Vũ giật mình không dám tin.

"...Phỉ Mặc" ĐMK, chẳng phải hắn ta đã chết rồi hay sao? Mà khoan!?!

Phỉ Mặc...là tang thi!!!

"Mau bắn! Đừng để chúng tiến vào phạm vi 10m!!"

"Bùm" "Bùm" Hoa lửa bay đầy trời, bom, đạn dược được các cường hóa giả hệ phong, hệ hỏa tăng cường thêm uy lực, nên lực sát thương tăng tới 200% hiệu quả!

Tang thi lớp này ngã xuống, lớp khác lại tiến lên. Đạn dược hao chẳng còn bao nhiêu, mà tang thi vẫn còn hơn ba ngàn đầu gào thét, rung động tận trời cao.

Cuộc chiến tiếp tục giằng co trong nhiều giờ đồng hồ.

Cuối cùng, Thẩm Thiên Vũ đã ra tay, mục tiêu không phải kẻ khác ngoài Phỉ Mặc.

Lúc bấy giờ, thực lực Thẩm Thiên vũ mới dừng lại ở mức 29, còn cách level 30 một đại cảnh giới.

Đừng coi thường cái này ranh giới, muốn vượt qua nó, chỉ có một chữ: khó

Mà thực lực hai bên, giống như trời và đất. Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Thẩm Thiên Vũ đã bị đánh bay, cả người rách nát không chịu nổi, so với khất cái còn thảm thương hơn mấy lần.

Phỉ Mặc cuồng tiếu dẫm Thẩm Thiên Vũ dưới chân.

"Hahaha, Thẩm Thiên Vũ, Thẩm Đại tướng quân!!! Nhìn cho rõ, nơi ngươi bảo vệ, nơi làm chỗ dựa cho ngươi từng bước bị bọn ta thôn tính!!"

Thẩm Thiên Vũ cắn răng, ngăn không cho máu tươi cuồng phun trong cổ họng.

Bên kia tường thành đã bị đánh nát, người thường kẻ ôm con, người bỏ chạy. Nhưng đứng trước tang thi đàn, sinh mệnh nhân loại như tờ giấy mỏng manh dễ dàng bị xé rách.

Thẩm Thiên Vũ trong mắt đã không còn đau thương, chỉ có chăng là tiếc hận, là phẫn nộ...và là bất lực.

Nhưng, trong đôi mắt đã nhòa đi của Thẩm Thiên Vũ, xuất hiện một bóng người. Kẻ đó thật cứng đầu cứng cổ, Bị Phỉ Mặc cắt đứt hai chân nhưng vẫn cố bò đến bên cạnh hắn.

Bên tai Thẩm Thiên Vũ loáng thoáng nghe giọng nói non nớt mà quật cường.

"Thẩm gia gia...làm ơn...cứu bọn họ."

Thẩm Thiên Vũ nhận ra rồi. Cả căn cứ chỉ có một người gọi hắn là gia gia, hay nói đúng hơn là một đứa trẻ chưa đủ 10 tuổi.

Nó gọi Hoàng Thái Lộc, chính là đứa trẻ tiến hóa được nhóm người Tần Hiên cứu ra khỏi đấu trường.

Bỗng, một cỗ năng lượng ấm áp tan trong miệng hắn. Thẩm Thiên Vũ là cường hóa giả, thứ ấm áp tan trong miệng kia chẳng phải là tinh thạch hắn vẫn dùng mọi ngày sao?

Nhưng lúc này, sao trong miệng ông ta lại thấy tràn ngập vị đắng? Đứa trẻ non nớt cố gắng đem tinh thạch đến cho ông ta tự lúc nào đã không còn sinh mệnh?

Đắng ngắt, vị đắng thấm tận vào tim.

Đem kẻ luôn nhìn hắn từ trên cao cho đánh bay, Thẩm Thiên Vũ không chút nào vui vì lên cấp 30.

Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Thiên Vũ thấy bản thân vô dụng như thế.

Tính mạng này...được một đứa trẻ nhặt lại.

"Tiểu Lộc...gia gia sẽ thực hiện mong muốn của con."

----------

còn 1 chương nữa là xong zombie world *tung hoa*