Chương 34: Chủ thần không gian

Tử Vong Luân Hồi

Chương 34: Chủ thần không gian

"Xin chúc mừng, tiểu đội phía Đông đã hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn. Ban thưởng mỗi người 2000 tích phân, 3 ngày ở thế giới cũ.

Lập tức dịch chuyển đến Chủ thần không gian."

Một vòng xoáy sâu hun hút hiện ra dưới chân, kéo đám người vào bên trong...

......................

Bỗng dưng, đám người xuất hiện trong không gian lập phương rộng khoảng 30m màu trắng xóa. Ở giữa lơ lửng một quả cầu không biết làm bằng kim loại gì có màu đen.

Đám người Tần Hiên xuất hiện ngay trên không trung, rất gần quả cầu.

Trong lúc bọn họ còn kinh ngạc nhìn xung quanh thì một cột sáng trên trời chiếu xuống mười sáu người.

Cảm nhận luồng sáng ấm áp bao phủ khắp người. Tần Hiên không hiểu sao thấy rất thoải mái, sau đó, các tế bào trong cơ thể như sôi lên, đem miệng vết thương lớn nhỏ trên người cho thanh trừ.

"Cái...này." Mọi người không nhịn được mừng rỡ lẫn hiếu kỳ.

Luồng sáng chiếu lên Đại lực là lâu nhất, trong khi mọi người đều đã rơi xuống đất.

Chỉ những người chăm chú quan sát mới thấy rõ chuyện gì đang xảy ra với Đại lực. Cánh tay trái của hắn vốn đã xác định là phế đến không thể phế hơn.

Thế mà, lại lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy, nhanh chóng phục sinh da thịt, da non nhanh chóng phủ lấy toàn bộ cánh tay!

Đại lực lúc này trừ bộ đồ trên người rách nát ra thì trên người không có bất cứ vết thương nào!

Không chỉ hắn, tất cả mọi người đều ở trong trạng thái hoàn hảo.

"Điều này...thật quá tuyệt!!" Đại lực không dám tin nhéo nhéo cánh tay đã hoàn toàn lành lặn của mình.

Lúc này, Tần Hiên nhận được thông báo. "Chữa trị phí, khấu trừ 5 000 tích phân, còn lại 5 778 000 tích phân."

Ách, phí chữa trị...so với thưởng nhiệm vụ còn mắc hơn gấp hai lần! Hố cha nó! Cơ mà, Tần Hiên đối với chút tích phân đó còn không để vào mắt.

Có vẻ mọi người cũng đã nhận được thông báo. Tùy theo mức độ nặng nhẹ mà có người chỉ tốn chừng 300 tích phân, riêng Đại lực thì hắn bị trừ đi 12 000 tích phân.

Bất quá, đối với đám người, số tích phân này cũng không tính là nhiều.

Đúng lúc đang kiểm tra lại túi đồ, mười sáu người nhận thấy một âm thanh vang vọng trong não hải.

"Nơi đây chính là Chủ thần không gian.

Có đủ số phòng cho tất cả thành viên trong tiểu đội. Mỗi thành viên chỉ được phép có một phòng riêng. Đặt tay lên cánh cửa, tưởng tượng căn phòng các ngươi muốn, bên trong sẽ lập tức như ý ngươi.

Không gian bên trong là vô tận, chỉ cần các ngươi muốn, một tinh cầu cũng không phải không thể. Mọi thứ đều do các ngươi tự mình tưởng tượng lấy, trừ thức ăn cùng động vật đổi bằng tích phân.

Ta là Chủ thần cai quản người luân hồi, Tiểu đội phía Đông, nếu có thắc mắc hoặc muốn trao đổi với ta, chỉ cần nghĩ trong đầu là được."

Mặc kệ đám người tập trung vào sắp xếp căn phòng như thế nào, Tần Hiên chỉ chú ý đến một thứ: Kẻ đó tự xưng là "Chủ thần" cai quản phương Đông, như vậy, còn rất nhiều "Chủ thần" nữa.

Thực ra, Tần Hiên đã sớm nghĩ đến điều này khi nghe thông báo kết thúc nhiệm vụ, nó có gọi bọn họ là "Tiểu đội phương Đông", đã vậy hẳn là còn rất nhiều tiểu đội ở những vùng khác nhau.

Đôi mắt Tần Hiên chợt lóe 'Xem ra, ngoài chúng ta ra, còn có rất nhiều người cũng bị kéo vào'.Chủ thần...là dạng tồn tại kinh khủng như thế nào mới có thể làm ra hành động kinh người như vậy!

Vừa suy nghĩ, Tần Hiên tiện đà bước đến một cánh cửa ở giữa không gian. Mắt khẽ nhắm, trong đầu tưởng tượng ra một hình ảnh.

Tần Hiên vừa nghĩ xong, trong lòng có hơi hiếu kỳ pha lẫn chút hồi hộp đẩy ra. Bên trong là một không gian mênh mông với bầu trời xanh ngắt cùng cánh đồng cỏ rộng lớn.

Bên kia, rừng cây cổ thụ cao tận trời xanh, đung đưa theo từng cơn gió. Hoa tươi thơm ngát bao quanh một hồ nước trong veo.

Gần đó, là một ngôi biệt thự kiểu cổ với màu ngà sáng, phong cách tây Âu sang trọng.

Đây là một nơi rất đặc biệt với Tần Hiên. Nơi này được xây dựng trên một hòn đảo nhỏ ở biển Đông. Là tài sản duy nhất Tần Hiên không bao giờ đưa cho nhà họ Tần.

Bởi, nơi đó gắn liền với tuổi thơ của hắn. Nơi mà cả gia đình chạy trốn khỏi cuộc sống nhộn nhịp, sầm uất của thành phố. (CML: tóm lại là hòn đảo nghỉ dưỡng cao cấp của nhà nó =.=)

Tần Hiên nhấc chân bước vào biệt thự. Hắn đẩy cửa bước vào, quả nhiên, như Chủ thần đã nói, nơi này so với trong tưởng tượng không có gì sai lệch. Kể cả những hạt bụi còn đọng trên ô cửa sổ.

"Chết tiệt! Đây không phải là nơi ta muốn!!"

Tần Hiên cắn răng, rời khỏi căn phòng. Một lần nữa đứng trước cánh cửa, Tần Hiên khẽ nghĩ.

Bước vào, thay vì là một khung cảnh xinh đẹp như trước, Nơi này là một căn phòng vĩ đại với hàng trăm khu rèn luyện thể chất, cách đấu, xạ kỹ cùng thương pháp.

"Ta vẫn còn quá yếu ớt, càng phải nhanh chóng hơn đem thực lực tăng lên."

Nhưng chuyện này không vội, sắp xếp xong mọi thứ bên trong, Tần Hiên ra khỏi đó, cùng mười lăm người khác tập hợp.

"Được rồi, hiện tại ai muốn trở về thế giới cũ hay không?" Tần Hiên cùng mười mấy người bỏ ra 10 000 tích phân, đổi ra một cái bàn dài, bên trên bày biện một đống mỹ thực mà thế giới hiện đại rất khó được hưởng thụ.

Đám người tạm thời đem mỹ thực cho lấp đầy dạ dày, lại nói. "Nên là, ta rất nhớ bọn họ."

"Phải là, người nhà ta không biết có lo lắng tới mức nào đây."

Nghe vậy, ai cũng không còn tâm tình ăn uống. Tần Hiên thấy sắc mặt đám người, thở dài đem giao dịch mở ra. "Trở về thế giới cũ."

Chủ thần rất nhanh liền đáp. "Các ngươi có ba ngày ở thế giới chủ, ở trong Chủ thần không gian là một giờ. Các ngươi không thể tiến hành giao dịch với Chủ thần khi ở thế giới khác.

Hiện bắt đầu dịch chuyển.

Lưu ý: tuyệt đối không được tiết lộ thông tin về Chủ thần. Nếu không, gạt bỏ!

Đến thời gian trở lại Chủ thần không gian, trở về căn phòng này, nếu không, gạt bỏ"

Tần Hiên không quên đổi lấy một cái thẻ ngân hàng bằng bạch kim nguyên chất, bên trên đính kim cương sang trọng.

Theo như lời giới thiệu, bên trong số tiền là 1 000 tỷ. Đối với hiện thực thì số tiền này dư sức làm cả thế giới chao đảo.

Nhưng đối với Chủ thần, 1 000 tỷ chỉ bằng 1 000 tích phân, không hơn không kém. Giá trị này...thấp đến đáng thương.

Tần Hiên đã luôn muốn đưa hai em rời khỏi khu dân nghèo từ rất lâu rồi.

Mà...tiền thôi chưa đủ...

Tần Hiên ánh mắt lóe lên tia sát khí...

Trong lúc suy nghĩ, Tần Hiên mấy người đã được dịch chuyển đến phòng thi hôm đó. Bọn họ vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, nhưng hơn một nửa lại là ghế trống.

Quả thật, chỉ mới mười lăm ngày, nhưng đối với họ cứ như một đời. Diệp Tố Tố thất lạc nhìn vào những chiếc ghế trống đó. Bất quá, rất nhanh liền lấy lại thanh tỉnh.

Nàng đến bàn giáo viên, lục ra điện thoại của mình.

"Ngày 12 - 5 -2017, 9h 30. Không sai biệt lắm một ngày trôi qua, vậy ra chúng ta đã biến mất một ngày trời."

Diệp Tố Tố tưởng tượng ra cảnh bọn họ bị giới báo chí vây quanh, bị dò hỏi cả phòng thi đã mất tích trong một ngày...

Nhưng...chuyện như vậy lại không xảy ra. Bọn họ xuất hiện dưới sân trường, bạn học đi qua chỉ là liếc nhìn bọn hắn một chút, không quá quan tâm, liền rời đi.

Trong kinh ngạc lẫn tò mò, mười sáu người nhanh chóng rời khỏi trường.

"Vậy...chúng ta sẽ tách ra. Nếu gặp khó khăn hay thấy điều gì bất thường, hãy liên lạc với nhau." Tần Hiên nói xong, cùng Hàn Tuấn đón xe, liền đi mất dạng.

Những người khác cũng lục tục rời đi về nhà.

Trên taxi, Tần Hiên hướng tài xế hỏi thăm: "Bác tài, hôm qua có tin gì liên quan đến trung học XXX không ạ?"

"Chàng trai trẻ, cậu hình như là học sinh của trường đó cơ mà? Ngoài chuyện thi cuối kỳ thì Trung học XXX còn chuyện gì khác nữa chứ?"

Tần Hiên khẽ gật đầu, sau đó, giả vờ hỏi thăm. "Hôm qua, đông khách không ạ?"

Bác tài hơi bất ngờ, hiếm khi gặp một vị khách hay chuyện, nên cũng cười nói. "Hôm qua đúng là có rất nhiều khách, toàn học sinh các cậu đi thi không thôi. Lão phải chạy chục lượt đi về mới xoay sở được đấy."

"À, rất cám ơn bác." Tần Hiên rất lịch sự nói lời cảm ơn. Như lời bác tài nói, ngày hôm qua gần như không có ai bàn tán về chuyện mất tích. Đây có lẽ là bút tích của Chủ thần.

Bất quá, những người vĩnh viễn không quay trở lại kia...những mối quan hệ rườm ra cùng người thân của họ...Không biết Chủ thần là như thế nào giải quyết...

Chiếc xe đi một thoáng liền tới, hai người bước nhanh vào con hẻm trong khu dân nghèo.

Tần Hiên tính toán thời gian. Lúc này chắc Tần Việt cùng Tiểu Nhiên đang trong học viện. Hắn sẽ để bọn họ chuyển đi nơi khác ngay trong hôm nay.

Tần Hiên về gần tới nhà thì một lũ côn đồ ngả ngớn xông ra chặn đường.

"Ô ~ chẳng phải Tần đại ca đây sao. Chuyện là...bọn đệ thiếu chút tiền, muốn mượn đại ca mấy trăm tạm thời trang trải." Một tên thô bỉ cười, đôi mắt độc ác mà giảo hoạt.

Tần Hiên trước đây sẽ ngại ra tay với chúng, sợ phiền phức không cần thiết.

Bất quá, lúc này thật sự không cần nhường nhịn nữa. Đối với những kẻ thế này, ngươi nhường hắn một bước, hắn lấn tới một thước.

"Cút"

"Mày dám! Xưng mày một tiếng đại ca, tưởng bọn tao thực sự kính mày à!!" Một bọn sắc mặt dữ tợn, ra vẻ muốn tiến lên đánh hội đồng.

Tần Hiên chán ghét không thôi, sát ý không kiềm chế tỏa ra, dọa một đám côn đồ sợ hãi quỳ rạp xuống, đôi mắt bọn chúng tan rã.

"....Maa...Q-Quỷ...."

Tần Hiên mặc kệ chúng, nhẹ nhàng lách đi qua. Hàn Tuấn mỉm cười nhìn mấy kẻ trước mắt, khinh bỉ phun ra hai chữ.

"Ngu xuẩn."

Tần Hiên có thể tha bọn chúng...thế nhưng là, Hàn Tuấn hắn không phải là người hiền lành như vậy. Âm ngoan cười một tiếng, tinh thần chấn nhiếp phát ra, skill bị động "lạnh" tự động kích hoạt.

Lập tức, mấy tên đó ý chí tan ra, triệt để biến thành người thiểu năng.

Tần Hiên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, cũng không mấy quan tâm, bước vào căn nhà nhỏ của ba anh em.

Mọi thứ vẫn như cũ, cũng phải, đối với hắn đã qua nửa tháng, nhưng ở thế giới này mới chỉ một ngày.

Bỗng nhiên, Tần Hiên phát hiện trên bàn có một phong thư.

Hắn cầm lên, xé mở. Vừa nhìn, Tần Hiên liền triệt để tức giận. "Bọn chúng...thế nhưng muốn ta giao ra hòn đảo..."

Khí kình phát ra, đem bức thư chấn thành vụn giấy. Tần Hiên vẻ mặt âm trầm.

"Cũng nên...đòi lại những thứ ta đã cho Tần gia người mượn."

-------

OK, xong nhiệm vụ, thớt đi ngủ đây, sai chính tả để mai sửa vậy, mệt quớ.