Chương 36: thâu tóm (2)

Tử Vong Luân Hồi

Chương 36: thâu tóm (2)

Một người trong đó đều mất tới 3 tờ để liệt kê thói xấu cùng số tiền tham nhũng, hủy hoại danh tiếng của Thiên Mỹ tập đoàn.

Phải, Tần Hiên sẽ đối mấy tên này ra tay trước.

"Ngày hôm nay, khá bận rộn đây."

-----------

Nêu dùng vũ lực cho Tần gia một bài học, quả thật nhanh chóng, gọn gẽ hơn rất nhiều. Nhưng không phải là phương pháp hiệu quả.

Thậm chí, dùng vũ lực còn khiến Tần gia phản kháng, nhờ đến chính phủ.

Tần Hiên đích xác có thể đánh bại một trung đội trong chớp mắt. Nhưng chính phủ cũng có rất nhiều phương pháp để đưa hắn vào thùng xốp. (CML: giết người chặt xác bỏ thùng xốp, cho ai không biết.)

Quan trọng là, Tần Hiên không có ý định đối đầu với chính phủ. Hắn muốn đường đường chính chính giành lại Thiên Mỹ tập đoàn.

Lấy lại Thiên Mỹ tập đoàn mới chỉ là bước thứ nhất. Còn rất nhiều khu đất "vàng" cùng doanh nghiệp con. Tất cả đều phải nhận lại a.

"Tiểu Hàn, những người đó đều đã có mặt hết rồi chứ?" Tần Hiên vừa xuống máy bay, liền đánh điện thoại cho Hàn Tuấn.

Bên kia vang lên tiếng cười đùa vui vẻ của Tiểu Nhiên. Có vẻ hắn đang đưa Tiểu Nhiên đi chơi. Hàn Tuấn một bên mỉm cười nhìn cô gái nhỏ chạy nhảy khắp nơi kia, một bên trả lời.

"Tất cả đều đã đến khách sạn Z, đại ca chỉ cần nói bọn họ một tiếng là được."

"...ta luôn tin năng lực của đệ mà. À, nhớ phải đưa bảo bối về sớm đấy."

"Ta sẽ."

Tần Hiên gập máy, leo lên taxi, hướng khách sạn Z chạy tới.

...................

Bên trong khách sạn Z, một phòng họp trên tầng thượng được mở ra, lúc này, bên trên khách khứa gần như đông đủ.

Họ đang cực kỳ thắc mắc, tại sao Hàn đại thiếu gia lại chủ động mời bọn họ đến chỗ này. Bất quá, Hàn thiếu có làm gì đi chăng nữa, thì chúng ta cũng không thể không ủng hộ.

Dù rằng nói Hàn lão gia chủ cùng Hàn Tuấn đã không gặp nhau suốt ba năm rồi. Nhưng ai cũng hiểu, Hàn gia chủ chỉ có cái này một đứa con trai, làm sao có thể nói bỏ là bỏ.

Vậy nên, vì mối quan hệ tốt đẹp trong tương lai, phải chăm chỉ lấy lòng Hàn đại thiếu.

"Này...hình như có người tới."

"Ồ, Hàn thiếu đã tới sao?"

"Mau, mau tới xem."

"Thật là lâu rồi chưa thấy cậu ấy."

Bất quá, làm họ thất vọng là kẻ mới đến chỉ là một người bình thường, vẻ mặt hơi ngờ nghệch, cù lần.

"Chết tiệt! Thằng nhóc, ngươi đi lạc rồi."

Tần Hiên thoáng khựng lại. Không thể nào! Hắn đã nhìn rất rõ địa chỉ Hàn Tuấn đọc, cũng đã xem xét rất kỹ số phòng.

"54, ừm...nơi đây đúng là phòng 54 mà."

"Đúng nơi hay không không quan trọng. Vấn đề chính là ngươi!

Nơi này, không có chỗ cho một nhóc ranh như ngươi, kẻ không có tư cách ngồi ngang hàng với chúng ta.."

Khinh miệt, cùng trần trụi khiêu khích.

Tần Hiên chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Thằng nhóc trước mặt không tự ái như trong suy nghĩ của bọn họ, Ngược lại, hắn rất lịch sự mở miệng chào hỏi.

"Xin chào các vị, ta là Tần Hiên, cũng là người đã nhờ Hàn Tuấn mời mọi người đến nơi này."

Không để bọn họ kịp tức giận, Tần Hiên tiếp tục nói. (CML: tức giận vì họ có cảm giác như bị lừa gạt."

"Ta biết, hầu hết các vị ngồi đây đang rất phẫn nộ. Nhưng ta chắc chắn rằng sẽ không uổng phí của mọi người trong 5 phút tiếp theo đâu."

Không ít người khinh bỉ.

"To mồm thật"

"Chắc chắn hử? Thật ngây thơ, chúng ta sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy."

Tuy vậy, nhưng không ai rời đi. Có lẽ, trong tâm tò mò, không biết thằng nhóc sẽ làm gì để thuyết phục đám người.

Tần Hiên không nhanh không chậm đi tới vị trí chủ vị. "Các vị xin vui lòng nhìn ra cửa sổ bên trái."

"Đó chẳng phải là Thiên Mỹ tập đoàn công ty mẹ hay sao?" Có người không hiểu hỏi.

Tần Hiên cũng nhìn tòa nhà chọc trời đó, cười. "Hẳn là không ít người ở đây đã từng có ý nghĩ thâu tóm nó nhỉ?"

Không ít người âm trầm nhìn hắn. Thiên Mỹ tập đoàn dù đã suy sụp, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Thiên Mỹ tập đoàn vẫn là một con quái vật có thể nuốt chửng bọn họ bất cứ lúc nào.

Nên hiện chưa phải là cơ hội tốt để tấn công. Nhưng giờ kẻ này lại nhắc đến Thiên Mỹ, không lẽ...

"....ngươi muốn đem Thiên Mỹ tập đoàn tóm lấy?"

Thấy Tần Hiên không phản bác, Một đám người lần lượt tức giận đứng dậy, toan bỏ về.

"Ta là con trai của Tần Thế Hiển."

Khựng lại.

Mọi ánh nhìn sững sờ tập trung lên người hắn.

"Ngươi...chính là đứa trẻ năm đó?"

Tần Thế Hiển, Tần tổng, người đã từng một thời làm cả thế giới kinh doanh phải chao đảo. Tài trí hơn người cùng hành động quyết đoán của ông đã khiến hàng ngàn người máu mặt trong giới đã phải kính nể.

Tần Thế Hiển, từ một thanh niên nghèo khổ, bắt đầu sự nghiệp từ hai bàn tay trắng ở tuổi 20. Không ai thể ngờ, chàng trai ấy chỉ cần 15 năm để xây dựng cơ nghiệp đồ sộ như thế.

Lúc ông qua tuổi 42 cũng là lúc Thiên Mỹ tập đoàn đạt được đỉnh phong chưa từng có. Phải, cho đến 1 năm sau, tai nạn bất ngờ khiến một người tài giỏi như Thế Hiển phải bỏ mình.

Sau đó, những người họ hàng tìm đến, ép buộc những đứa trẻ phải nhượng hết tài sản lại và đuổi chúng đi. Họ dùng tiền mua chuộc cảnh sát cùng chính phủ. Không ai có khả năng giúp đỡ ba đứa trẻ.

Người đời thương tiếc cho chúng, nhưng đồng thời cũng vui vẻ nhìn một tập đoàn lớn bị sụp đổ.

Và, giờ đây, đứa con trai đầu của Tần Thế Hiển xuất hiện.

Nhưng...đó chưa đủ.

"Con trai cả của ngài sao? Thì thế nào? Bọn ta kính trọng Tần tổng, cũng không có nghĩa sẽ xem trọng ngươi, nhóc con." Một người phụ nữ quý phái lên tiếng, ánh mắt nhìn Tần Hiên chỉ có lạnh lùng cùng lãnh đạm.

Bà tiếp lời. "Đem cái thân phận vô nghĩa ra để nhờ người, thật ấu trĩ, Tần "thiếu gia"."

Đem hai chữ "thiếu gia" nhấn mạnh, bên trong phòng họp vang lên tiếng cười cợt. Ai không biết, vị này thiếu gia trong truyền thuyết là kẻ vứt bỏ danh dự, làm lụng vất vả, sống chui nhủi trong khu ổ chuột.

Chuyện này bị mọi người lưu truyền dưới cái tên "Thiếu gia khu ổ chuột", làm trò cười hồi lâu trong giới.

Bất ngờ là, Tần Hiên khóe môi nhếch lên, không làm ra hành động quá khích nào trước lời châm chọc đó, ngược lại tăng lên khí chất vương giả cao cao tại thượng.

"Sở phu nhân sao, ta chưa từng nhờ các vị giúp, ta biết, trong kinh doanh không có thứ gọi là cảm tình có thể xen vào. Bởi, nó chỉ xoay quanh hai chữ "lợi ích".

Và, ta sẽ đưa ra một cái giá hợp lí để việc hợp tác thành công."

"Lợi ích" cái này hai chữ như câu thần chú. Tất cả mọi người đều bình ổn tâm tình, lắng nghe Tần Hiên.

"Ha, 6 tỷ, chuyển thẳng vào tài khoản của mỗi người tham dự, sao nào?"

Bất ngờ, ai nấy đều nhìn chằm chằm Tần Hiên. 6 tỷ đối với bọn họ không phải là một con số lớn, nhưng dù là vậy, 6 tỷ dù là bọn họ, cũng không thể nói rút là rút.

Thế mà, trong miệng Tần Hiên lại như vậy nhẹ nhàng.

"Thật trực tiếp mà có phần thô lỗ đấy." Sở phu nhân mỉm cười. Thái độ của bà khá bình tĩnh.

"Ta luôn là người như vậy mà." Tần Hiên cười, chờ câu trả lời. Hắn thừa biết, đám người này lòng tham không đáy, nào có thể đồng ý dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, một gã trung niên cao gầy, ánh mắt xảo trá, nói:

"Chỉ với 6 tỷ đã muốn hợp tác..."

"10 tỷ." Tần Hiên nhẹ nhàng phun ra một con số, nhất thời khiến gã cứng họng.

Bất quá, lòng tham con người là vô cùng vô tận. "2% cổ phiếu Thiên Mỹ tập đoàn."

Tần Hiên nụ cười càng sâu, ánh mắt lạnh lùng. Khiến phòng họp như đông cứng lại. Hắn nhẹ nhàng ném cho ông ta một xấp giấy tờ nhỏ.

"Thong thả lựa chọn, hợp tác hay là phá sản."

Tên mở miệng đòi 2% cổ phiếu của Thiên Mỹ gọi Quý chủ tịch, một tên khôn lõi, chỉ quan tâm đến tiền tài, địa vị.

Trên tay hắn lúc này là một xấp giấy tờ, bên trên chính là tình trạng cổ phiếu của tất cả sản nghiệp của hắn. Quý chủ tịch run rẩy nhìn bên trên thông số.

"Ngươi...từ lúc nào???" 60% cổ phiếu của hắn đều đã bị một người lạ thu mua. Khi người ta nắm giữ cổ phần nhiều hơn tổng cổ phiếu của tất cả cổ đông còn lại. Hắn có quyền quyết định mọi việc trong công ty.

Thậm chí, ngươi cũng phải nghe hắn. Trong trường hợp này, kẻ lạ mặt đó đương nhiên chính là Tần Hiên!

"Làm sao có thể!?? Bọn ta luôn luôn cẩn thận trong việc khống chế cổ phần, làm thế quái nào, chuyện này lại xảy ra??" Quý chủ tịch run rẩy nắm lấy giấy tờ trong tay.

Tần Hiên không vội trả lời, đem số tài liệu Hàn Tuấn đã chuẩn bị sẵn cho mình ném cho 21 người có mặt ở đây.

Đám người ánh mắt co rút. Chuyện này...thật vô lí đến đáng sợ. Không ít người gọi về công ty để hỏi dồn.

Quý chủ tịch là người đầu tiên gọi điện thoại.

"Kim thư ký, cổ phiếu của chúng ta bị một kẻ mua mất 60% sao?"

Bên kia viên thư ký cũng mới biết chuyện này, sợ hãi trả lời.

"Không sai, Quý tổng...Một người mua 5% cổ phiếu, sau đó, đột nhiên những cổ đông khác lập tức chuyển nhượng hết cổ phiếu của bản thân cho hắn ta ạ."

Quý chủ tịch thẫn thờ nhìn điện thoại trong tay. Những số liệu bên trên không phải là giả sao? Không...không, chuyện như vậy sao lại xảy ra chứ?

Sở phu nhân nhíu mày nhìn xấp số liệu trên tay. Muốn thu mua hết số cổ phiếu này thực sự là chuyện không tưởng.

Riêng số tiền đổ vào cũng phải gần 800 tỷ! Chưa nói đến làm thế nào để thu phục các cổ đông.

Sở phu nhân nhìn Tần Hiên đã mang theo một chút tâm tình bất ổn. Là khó tin, là kinh ngạc, càng nhiều hơn là đề phòng.

Bà cắn răng, mở miệng trước. "Ta...hợp tác."

Sau đó, những người còn lại cũng lần lượt khuất phục. "Sau chuyện này, hy vọng cậu sẽ trả lại số cổ phần đó."

Tần Hiên mỉm cười. "Đương nhiên là được, ta sẽ bán rẻ lại. Giờ thì ký vào bản hợp đồng này chứ?"

Lúc này, khuôn mặt đám người vặn vẹo khó coi. Tần Hiên tươi cười chỉ mang đến cho bọn họ từng cơn gió lạnh thấu xương.

"..."


Chương 37: Khủng hoảng

Sau đó, những người còn lại cũng lần lượt khuất phục. "Sau chuyện này, hy vọng cậu sẽ trả lại số cổ phần đó."

Tần Hiên mỉm cười. "Đương nhiên là được, ta sẽ bán rẻ lại. Giờ thì ký vào bản hợp đồng này chứ?"

Lúc này,đám người khuôn mặt vặn vẹo khó coi. Tần Hiên tươi cười chỉ mang đến cho bọn họ từng cơn gió lạnh.

"..."



Sau đó, tốn thêm 2 tiếng đồng hồ để nói rõ kế hoạch của mình, trong sự hài lòng của Tần Hiên, đám người bất an trở về.

Tần Hiên ngả người trên ghế, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nói thật chứ chưa bao giờ Tần Hiên thấy hồi hộp như lúc nãy.

Dù trước kia, hắn không ít lần cùng cha đến những buổi gặp mặt. Nhưng, lúc đó Tần Hiên hoàn toàn không thấy gượng gạo vì có ông giải quyết hết.

Có trời mới biết mấy phút trước, Tần Hiên đã lo lắng như thế nào.

"Ách, bước 1 coi như xong, giờ thì phải đến Tần gia đại trạch a."

Nói nói, Tần Hiên đến 3 giờ chiều thì vừa vặn đến nơi. Trước mắt Tần Hiên là căn biệt thự màu trắng sang trọng mà tao nhã.

Khinh thường nhìn căn biệt trước mắt. So với ngôi nhà xưa kia gia đình Tần Hiên ở còn đồ sộ hơn nhiều.

Nhà họ Tần năm đó vô sỉ cực kỳ, lúc ông bà nghèo thì bọn chúng lờ đi, lúc Tần Thế Hiển giàu lên thì lân la tiếp cận.

Cũng là cha nghe lời ông bà, người nhà phải giúp đỡ lẫn nhau, nên đồng ý nâng đỡ mấy gia đình trong tộc.

Lúc đầu, họ còn hiền lành lắm, chăm chỉ làm ăn, Thế Hiển quản lí nhân viên cũng dễ chịu.

Thế là, đám họ hàng kia tưởng cha không dám ra tay với họ, càng lúc càng đòi hỏi quá đáng.

Tần Thế Hiển một ngày nọ, phát hiện ra doanh thu hơn 2 trăm triệu đã không cánh mà bay, tức giận điều tra. Mới phát hiện ra là mấy cô cậu ăn xén.

Phẫn nộ cùng bất lực, mặc kệ bọn chúng chửi bới thậm tệ, bất hiếu, ác độc này nọ, Tần Thế Hiển vẫn trầm mặc đuổi hết tất cả.

Từ đó, mâu thuẫn nảy sinh giữa Tần Thế Hiển cùng bên nội. Thế Hiển cũng không biết phải làm gì.

Cho bọn họ làm việc thì công ty đổ vỡ. Không cho thì làm phật ý mẹ.

Sau một đêm suy nghĩ, rốt cuộc, Tần Thế Hiển đồng ý để 3 người có đủ học vấn trong Tần gia vào làm việc.

Đương nhiên, không còn chuyện nâng đỡ nữa.

Bọn họ ăn đau cũng biết điều hơn, trong mười năm làm việc, tư tâm là có nhưng cũng khá an phận.

Rồi, Tần Thế Hiển cùng Mạc Phiến-cha mẹ Tần Hiên gặp tai nạn, ba người họ hàng vốn sống an phận kia dựa vào mối quan hệ trong xã hội, mua chuộc pháp luật, tìm cớ đuổi ba anh em Tần Hiên, đem toàn bộ Thiên Mỹ tập đoàn nắm đến tay.

Tòa biệt thự này được xây từ hơn hai năm trước, sau 8 tháng Tần Hiên ba đứa bé bị đuổi. Không cần nói cũng hiểu, đều là tiền kiếm được từ Thiên Mỹ tập đoàn.

Tiếng chuông cửa vang lên, Tần Hiên kiên nhẫn chờ đợi. Không bao lâu sau, người giúp việc chạy ra, thông qua camera, bác nghi hoặc hỏi.

"Cậu là ai? Đến đây làm gì?"

"Tần Hiên, ta muốn gặp "bác cả" của ta"

Bác giúp việc vừa nghe người đến cũng là họ Tần, có vẻ là họ hàng với ông chủ. Mà đây không phải là chuyện bà có thể quyết định.

Bác ta bèn gọi điện hỏi Tần Vĩ, chủ tịch hiện tại của Thiên Mỹ tập đoàn.

Lúc này, Tần Vĩ đang nhậu cùng bạn lão, bỗng dưng nghe Tần Hiên, đứa cháu mà chính tay hắn đuổi đi, sau ba năm, đã trở về.

Từ trong cơn say rượu, lão tìm lời dặn dò. "Đuổi nó đi, đừng làm phiền ta." trong ánh mắt không che dấu nổi một tia cười cợt.

Thằng nhóc hỗn láo ngông cuồng như nó giờ lại làm những công việc hạ đẳng, thật là lên voi xuống chó mà.

"Hahaha, không biết đứa cháu của ta hiện trông thảm hại đến mức nào nhỉ?

Nhớ năm xưa tên khốn Tần Thế Hiển bắt chúng ta quỳ rạp xin lỗi toàn bộ người trong Thiên Mỹ tập đoàn.Lúc đó, nhục nhã biết bao a. ĐMK, nghĩ lại vẫn thấy bực mình."

Tần Vĩ nhấp một ngụm rượu, âm ngoan cười. "Tần Hiên, cha ngươi làm ta phải chịu nhục, ta sẽ bắt ngươi trả giá thay hắn."

------

Bên ngoài đợi một thời gian, Tần Hiên nhận tin đuổi khách. Bác giúp việc cũng đã thủ sẵn mấy gã bảo vệ bên cạnh, phòng ngừa Tần Hiên làm xằng xông vào.

Thế nhưng, Tần Hiên chỉ cười, nói cám ơn rồi quay đi.

Bác giúp việc hơi ngẩn ngơ. "Có lẽ, ta tưởng tượng nhiều quá rồi." Lắc đầu thở dài, bà đóng cửa bước vào trong.

Tần Hiên thật sâu nhìn cánh cổng to lớn đóng kín mít. "Nếu không đường đường chính chính đi vào, vậy thì ta sẽ.... làm trộm."

Đi vào bằng cửa chính hay cửa sau thì mục tiêu hôm nay chỉ có một: đoạt lại di chúc Tần Thế Hiển viết, gửi cho các con của hắn!

Phải, tờ di chúc đó là một trong những yếu tố cần thiết để đuổi đám ký sinh trùng kia ra khỏi Thiên Mỹ tập đoàn.

-----