Chương 35: Thâu tóm (1)

Tử Vong Luân Hồi

Chương 35: Thâu tóm (1)

Bỗng nhiên, Tần Hiên phát hiện trên bàn có một phong thư.

Hắn cầm lên, xé mở. Vừa nhìn, Tần Hiên liền triệt để tức giận. "Bọn chúng...thế nhưng muốn ta giao ra hòn đảo..."

Khí kình phát ra, đem bức thư chấn thành vụn giấy. Tần Hiên vẻ mặt âm trầm.

"Cũng nên...đòi lại những thứ ta đã cho Tần gia người mượn."

-------

Hàn Tuấn đôi mắt lóe lên niềm vui khó che dấu. 'Tần ca, lúc nào cũng hận bản thân nhu nhược. Thế nhưng lại đem tất cả mọi thứ của mình giao vào tay người khác. Bây giờ...rốt cuộc y cũng đã quyết tâm.'

Nhưng, lúc này Tần Hiên đã không còn nông nổi, bốc đồng như ba năm trước nữa. Xem ra, Tần gia sắp rung chuyển.

Tần Hiên trấn định lại tâm tình. Khuôn mặt không có chút dư thừa biểu hiện. Đối mặt với bọn cáo già kia, cái gì cũng biểu lộ hết lên khuôn mặt, không sớm thì muộn, cũng bị mấy lão đưa vào tròng.

Những năm này, Hàn Tuấn luôn âm thầm theo dõi mọi hoạt động của Tần gia. Bởi, hắn luôn tin tưởng ngày Tần Hiên thanh trừ Tần gia sẽ sớm đến.

Hàn Tuấn không ngần ngại gọi cho thư ký của mình.

"Đem tài liệu "trắng" và "đen" đến nhà Tần ca, ngay lập tức."

Bên kia vị nữ thư ký hơi sửng sốt, bất quá, cũng khá quen cách nói trống không này, ngoài tên giám đốc khó tính kia thì còn ai vào đây?

Nghe giọng nói nghiêm nghị của Hàn Tuấn, nàng ngầm hiểu, y có vẻ đang cần gấp lắm đây.

"Tiểu tử chết tiệt! Còn bao nhiêu là công việc, thế nhưng lại làm phiền ta! Hự hự, đêm nay lại phải làm bù...AAA, tôi muốn bỏ việc!!!"

....................

Nàng gọi Vũ Nhan Kiều, 22 tuổi, sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

Nhan Kiều đã từng quen Hàn Tuấn mười năm về trước, ở Nga, hai người bị lạc trong rừng rồi tình cờ gặp nhau.

Lúc đó, đội tìm kiếm đã vô cùng kinh ngạc khi bắt gặp hoàn cảnh của hai đứa trẻ. Bọn chúng thế nhưng đang nhàn nhã nướng thịt thỏ ăn. Hơn nữ còn rất tao nhã ăn.

Đội trưởng khu du lịch thề, cả đời chưa bao giờ thấy hai đứa trẻ nào thông minh cùng gan dạ như vậy.

Những đứa nhóc khác bị lạc trong rừng sâu, một khóc hai nháo, ba chạy loạn. Nhưng hai nhóc này lại đốt lửa nướng thịt. Bọn họ vừa thấy khói lửa trong rừng liền mò tới. Không ngờ bọn chúng trong lúc chờ họ tới còn biết ăn uống.

Đội tìm kiếm chỉ việc đem hai đứa trẻ giao cho gia đình. Nói thật, bọn họ hành nghề mấy chục năm, chưa vụ mất tích nào khỏe như thế này.

Hai người từ đó không gặp lại nhau nữa, chỉ thi thoảng chat dạo trên mạng. Cơ mà, Hàn Tuấn kiệm lời ai cũng biết, nên cuộc trò chuyện của họ chỉ ngắn ngủi trong 4 câu.

"chào"

"khỏe không"

"ừ"

"vậy...tạm biệt"

Cho đến gần ba năm trước, Hàn Tuấn tìm đến nàng, mời nàng làm thư ký cho hắn. Vũ Nhan Kiều chỉ cười, xem đó là trò đùa.

Há, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đến tìm ngươi, nói muốn thuê ngươi làm việc cho hắn, hơn nữa còn là trả lương cao. NGƯƠI TIN SAO?

Đương nhiên, nàng không tin, cho đến khi đọc ý tưởng kinh doanh của Hàn Tuấn. Rất hấp dẫn, đủ khiến nàng mạo hiểm một lần.

Hai năm sau, qua mấy chục lần thất bại cùng thành công. Công ty phát đạt lên hẳn. Mọi việc nặng nhẹ đều bị Nhan Kiều một mình ôm hết. Hàn Tuấn chỉ cần quyết định một số việc trọng đại.

Vũ Nhan Kiều một bên làm việc, một bên nhìn Hàn Tuấn nhàn nhã uống trà.

"Cậu là tên nhóc đáng ghét! Tôi sẽ kiện cậu, bóc lột sức người quá đáng!!"

Chẳng phải nói thư ký chỉ việc lên kế hoạch làm việc cùng giải quyết một số việc giao tiếp cùng giấy tờ nhẹ nhàng thôi hả. Vũ Nhan Kiều nàng một tay ôm hầu hết tất cả công việc lớn nhỏ trong công ty!!

"Tìm người giúp?" Hàn Tuấn nhẹ nhàng nói.

"Chết tiệt! Ta không tin tưởng người khác a!! Mà thôi kệ, để ta xử lý hết cũng được! Haizzz" Nhan Kiều vò đầu bứt tai, rồi lại nhanh chóng lao vào công việc.

Nàng không để ý, Hàn Tuấn khóe môi khẽ nhếch. "...Đó là lí do tôi thuê cô"

................

Vũ Nhan Kiều lôi từ két sắt ra hai tập tài liệu, một đen, một trắng như lời Hàn Tuấn nói. Vội vã đi ra khỏi công ty, tiếp tân thấy nàng như vậy không nhịn được nói.

"Vũ tỷ, hay để tôi kêu người giúp..."

Vũ Nhan Kiều nói vọng vào. "Không cần! Làm tốt nhiệm vụ của mấy người đi"

Tiếp tân cúi người đáp. "vâng."

Một nữ tiếp tân mới đến, không nhịn được than oán."Cô ta thật khó chịu."

Người lúc nãy chào hỏi Nhan Kiều, nghe vậy chỉ cười. "Cô không biết, những việc liên quan đến Hàn tổng, Vũ tỷ mới hành động như vậy thôi."

................

Trong lúc Vũ Nhan Kiều chạy xe đến thì Tần Hiên cùng Hàn Tuấn đã đến học viện, nơi Tiểu Nhiên cùng Tần Việt học tập.

Đang trong giờ học, Tần Tiểu Nhiên nhìn bên ngoài cửa sổ, vừa vặn phát hiện hai người Tần Hiên đang đi tới. Nàng vui mừng đứng dậy.

Tiểu Nhiên không quan tâm cái nhìn của mọi người, hướng hai người phía dưới vẫy tay, hô lớn.

"Đại ca!! Hàn ca!!!"

Tần Hiên trong mắt yêu thương vô hạn, nhưng bên ngoài nghiêm khắc nói. "Nhiên Nhiên! Nguy hiểm đấy, mau trở lại cho ta!"

Tần Tiểu Nhiên nghe hắn nói vậy, tinh nghịch le lưỡi, bất quá, vẫn nghe lời hắn thu tay lại. (CML: Vì ẻm chường người ra ngoài cửa sổ, nên mới bị mắng)

Tần Hiên xin nghỉ cho hai người. Trong ánh mắt không hiểu của Tần Việt, Tần Hiên nghiêm túc hỏi.

"Các ngươi muốn quay về cuộc sống trước kia sao?"

"Cuộc sống trước..kia. Ý đại ca là..." Tần Việt luôn thấy anh hắn có điểm gì đó rất lạ, đương nhiên, theo một hướng tốt mà nói.

Mà, tự dưng, đại ca lại nhắc đến cuộc sống trước kia...Thôi chết! Bức thư từ Tần gia gửi tới, ta chưa kịp giấu!!

Không lẽ...đại ca đã đọc nó rồi sao? Trước đây, Tần gia đã từng gửi nhiều bức thư đe dọa bọn hắn đưa ra hòn đảo nhưng đều bị ta đốt sạch.

Mấy lão già kia thậm chí còn trắng trợn ở trên đảo của bọn họ mở khu du lịch. Tất nhiên, Tần Việt không muốn tăng thêm áp lực cho Tần Hiên nên đem việc này giấu đi.

Đáng tiếc, giấy không gói được lửa, rốt cuộc, Tần Hiên cũng phát hiện ra.

Tần Việt sợ Tần Hiên tức giận, liều lĩnh chống đối Tần gia đám trưởng lão. "Thực ra, ta rất thích cuộc sống hiện tại."

Tần Hiên không uổng công là anh cả, vừa nhìn liền hiểu Tần Việt đây là đang lo lắng cho hắn.

"Không sao đâu, ta dám chắc có thể đem Tần gia tẩy rửa một lần."

Tần Việt cùng Tần Tiểu Nhiên không hẹn cùng nhìn hắn. Hai người bọn hắn hiểu rõ Tần Hiên hơn ai hết, những gì đại ca đã dám chắc, tuyệt đối không có ngoại lệ.

Nhất thời, dù thông minh, hiểu chuyện đến đâu, tâm tình thiếu niên của bọn hắn trỗi dậy.

Từ thiếu gia, tiểu thư người người ngưỡng vọng, chỉ trong mấy ngày, gia đình chia cắt, ba anh em nương tựa nhau mà sống. Chịu đủ sự châm chọc, khiêu khích của bọn thiếu gia, công tử kia.

Nói không phẫn nộ là giả.

"...Ta luôn tin tưởng ngươi, đại ca, dù quyết định của ngươi là gì đi nữa." Tần Việt khóe môi giương lên nụ cười.

"Phải phải, Tiểu Nhiên ủng hộ đại ca, chúng ta sẽ cho mấy lão già đáng ghét đó một bài học, khì khì." Tiểu Nhiên hưng phấn nhảy lên.

Tần Hiên nhìn Hàn Tuấn gật đầu, xoa đầu Tần Tiểu Nhiên nói.

"Chờ xem đại ca thế nào giải quyết lũ tham lam kia, rồi chúng ta sẽ tiếp tục sống như chúng ta muốn." Tần Hiên trong lòng thầm bổ sung. 'vì các ngươi, ta nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ đám rác rưởi kia'

Bởi, bản thân Tần Hiên cũng không thể hoàn toàn chắc chắn rằng bản thân có thể an toàn sống sót ở thế giới tiếp theo, rồi tiếp theo nữa.

Càng nghĩ, Tần Hiên càng cảm thấy phải nhanh chóng dọn dẹp nguy hiểm đe dọa đến Tiểu Nhiên cùng Tiểu Việt.

Tần Hiên lúc này bỗng sực nhớ một chuyện. "Ách, hôm qua các ngươi thế nào vượt qua?"

"Hôm qua sao? A, bọn ta vẫn thấy bình thường mà?" Tiểu Nhiên kỳ quái nói.

Tần Hiên có điều suy nghĩ. Nếu như bình thường, hắn rời đi mà không có lí do, chắc chắn sẽ bị hai đứa gặng hỏi.

Nhưng Tiểu Nhiên lại thấy "bình thường", có lẽ Chủ thần đã khiến suy nghĩ của Tiểu Nhiên và Tiểu Việt xem đó là một kiện bình thường sự tình.

Chuyện này, tạm thời cứ như vậy được chấp nhận. Việc tìm hiểu sự thay đổi này, Diệp tỷ tỷ đã tiếp nhận. Vì thế, Tần Hiên hắn sẽ tranh thủ trong 3 ngày này, giải quyết xong Tần gia.

Đưa hai người Tần Việt giao cho Hàn Tuấn sắp xếp, Tần Hiên nhận lấy hai tập tài liệu Hàn Tuấn đưa.

Tài liệu trắng, là những cuộc giao dịch ngoài sáng, tình trạng hiện tại của tập đoàn do cha Tần Hiên mở ra, Thiên Mỹ.

Tài liệu đen, là những hành động phạm pháp, những vụ buôn bán trái phép, cùng những cổ phiếu người Tần gia bí mật bán ra ngoài để kiếm lợi.

Tần Hiên đặt vé máy bay, hướng thành phố C, nơi Tần gia đặt trụ sở chính. Cầm trên tay hai tập tài liệu, càng đọc, Tần Hiên lắc đầu cảm thán.

"Thiên Mỹ tập đoàn trong tay bọn họ sớm muộn gì cũng sụp đổ."

Trong ba năm này, Tần gia người quản lí tập đoàn, giá trị cổ phiếu của họ rơi đến thảm. Làm ăn bết bát, nhân viên nòng cốt bị đuổi đi, thay vào đó là con cháu Tần gia.

Những tên công tử ăn chơi chè chén, lúc này ngồi lên ghế giám đốc, trưởng phòng, không những không làm ra cái gì tác dụng, còn khiến các đối tác chán ghét rời đi, nhân viên tức giận xin nghỉ.

Không khác gì những con ký sinh trùng. Chúng đang hút sạch mọi thứ của Thiên Mỹ tập đoàn.

"Tâm huyết cả đời của cha, không thể bị phá hủy như vậy được."

Tần Hiên lật ra danh sách những con cháu Tần gia đang nắm giữ quyền quản lí Thiên Mỹ.

Một người trong đó đều mất tới 3 tờ để liệt kê thói xấu cùng số tiền tham nhũng, hủy hoại danh tiếng của Thiên Mỹ tập đoàn.

Phải, Tần Hiên sẽ đối mấy tên này ra tay trước.

"Ngày hôm nay, khá bận rộn đây."

-----------
Chúc mọi người buổi tối tốt lành

Cảm ơn vì đã theo dõi đến chương này. Yêu các độc giả ^^