Chương 38: Sự sụp đổ của Tần gia

Tử Vong Luân Hồi

Chương 38: Sự sụp đổ của Tần gia

"Hầu hết, trí nhớ của người thân về họ (những người sống sót) đều được lấp đầy lại bằng hành động, hoạt động nào đó. Số ít, như bị thôi miên, để thấy khoảng trống trong trí nhớ đó trở nên hợp lí."

----------

Hai người thật lâu trò chuyện cùng nhau. Không biết tại sao, trong lòng hai người có chút ít nhẹ nhõm.

Có lẽ, quên tất cả không phải là điều xấu, ít ra, người thân của những đồng đội đã hi sinh không cảm thấy bàng hoàng, đau khổ khi biết người thân yêu không bao giờ trở về.

Phải, lãng quên, là cách tốt nhất lúc này.

Tần Hiên và Diệp Tố Tố sau khi nói chuyện xong, liền mỗi người một ngả.

................

Diệp Tố Tố là con một, nhưng ít ai biết rằng, nàng có hiềm khích với cha mẹ nàng. Họ thì ngày ngày ngóng trông con gái trở về thăm họ.

Vốn dĩ, khi để hai ông bà ở dưới quê, Tố Tố một mình lên thành phố làm lão sư, nàng không có mấy cảm giác nhớ cha mẹ.

Thậm chí còn có chút...giải thoát.

Cho đến khi nhiều lần nếm qua cái chết trong gang tấc, hình ảnh Diệp Tố Tố nhìn thấy đầu tiên, cũng là điều nàng tiếc nuối nhất, chính là...Diệp cha, Diệp mẹ.

Như người lạc lối tìm thấy đường đi, cảm xúc Diệp Tố Tố vỡ òa.

Thì ra, nàng yêu họ đến chừng nào, biết ơn nhiều đến bao nhiêu. Vậy mà 5 năm xa cách, chỉ gọi mấy cú điện thoại có lệ.

Vì thế, sau khi hoàn thành trách nhiệm của mình, Diệp Tố Tố không ngần ngại đêm đen tối om, lên chuyến tàu điện cuối cùng của ngày, trở về quê.

Chỉ còn lại hai ngày, có lẽ, nàng sẽ cố gắng chăm sóc hai lão nhân, bù đắp những ngày tháng đi xa.

Dù biết, chỉ hai ngày, không thể nào vãn hồi hành động lạnh nhạt, đạm bạc của mình.

Nhưng ít ra, Diệp Tố Tố muốn lúc chết đi trong thế giới khác, không phải áy náy, tội lỗi.

...................

Tần Hiên đến trung tâm thành phố C, thuê một phòng bình thường.

Ách, hình như y tắm trong sương ngủ trong gió mãi rồi tập thành thói quen luôn, giờ chăn ấm nệm êm, quả thật rất khó chịu, không quen một chút nào.

Lúc này đã là 11h đêm, Tần Hiên vẫn còn ôm cái laptop mua vội lúc chiều.

Trên màn hình, hiện rõ một biểu đồ. Đây là biểu đồ giá trị cổ phiếu của Thiên Mỹ tập đoàn, cùng tên các cổ đông và số cổ phiếu họ đang nắm giữ lấy.

Tần Hiên không ngừng quan sát lấy, tên của những người nắm giữ cổ phiếu đang không ngừng thay đổi.

Nhìn những cái tên quen biết hiện lên, hắn ánh mắt thêm một tầng nguy hiểm bọc lấy.

Trong khi đó, Tần gia vẫn còn đang giải quyết việc một số dữ liệu quan trọng bị vi rut ăn mất. Có vẻ, bọn họ còn chưa phát hiện điều khác thường này.

'Nhóm xâm nhập có vẻ làm rất tốt nhiệm vụ của mình.' Chắc chắn, ngày hôm sau mọi thứ sẽ sụp đổ đối với Tần gia nhưng đồng thời, cũng là cơ hội rất tốt cho Tần Hiên.

Tần Vĩ lên làm gia chủ, tiếp quản Thiên Mỹ, không hẳn ai cũng đồng ý. Và người có đủ tư cách để tranh giành với Tần Vĩ là Tần Kỷ Họa.

Hơn nữa, rất dễ dàng nhận ra, quan hệ của bọn họ đã xấu đến nỗi chỉ cần một mồi lửa nhỏ, cả hai đều sẽ phát điên xông vào cắn xé nhau.

Mồi lửa đó, đương nhiên là Tần Hiên tạo.

Hai tay Tần Hiên đã quen với việc đánh chữ từ lâu, những ngón tay bay múa, hoa trôi nước chảy, thuần thục viết ra một trang thông tin, tiêu đề cũng là cực kỳ bắt mắt.

'Tần Vĩ, Tần lão gia chủ cùng bộ mặt giả dối. Tần Kỷ Họa, người xứng đáng tiếp quản Thiên Mỹ tập đoàn.'

Đại khái liệt kê một phần hành động căm phẫn hắn đã làm cho nhân dân, lợi dụng buôn bán trái phép nơi của Tần Vĩ.

Bịa một chút chuyện không có thực của Tần Kỷ Họa, đem hắn nâng lên tận trời cao, biến thành người vô cùng tốt đẹp.

Hài lòng đọc lại lần nữa, Tần Hiên không chút do dự gửi lên Nhật báo The new. Hắn hoàn toàn tin tưởng khả năng đem chuyện bé xé to ra của bọn săn tin.=.=

"Sáng mai, thật đáng mong chờ."

Tần Hiên nhàn nhạt nở nụ cười.

Tần gia...xem ra không tránh được cơn bão táp này rồi.

.....................

Sáng hôm sau, đại trạch họ Tần, Tần Vĩ khó khăn lắm mới sắp xếp được một khoảng trống thời gian ăn sáng với Tần phu nhân cùng con gái.

Bỗng dưng, một cuộc điện thoại gọi đến, vừa vặn phá vỡ bức tranh gia đình hạnh phúc.

Trong ánh mắt như tóe lửa của vợ và sự thất vọng của con gái, Tần Vĩ bực mình quát vào trong điện thoại.

"Có chuyện gì? Nếu không quan trọng thì tôi nhất định sẽ đuổi cổ cậu."

Bên kia viên thư ký gấp gáp nói.

"Không xong rồi, Tần tổng!! Cổ phiếu của chúng ta...đang tụt không ngừng! Một số cổ đông đã rút lại vốn rồi!"

"Cái gì? Cậu không nằm mơ giữa ban ngày đấy chứ? Chúng ta đã đáp ứng tất cả yêu cầu của cổ đông, làm sao bọn họ lại vô cớ bỏ đi vậy hả."

Như vậy chính là tự tiện phá vỡ giao kèo, hậu quả của nó nghiêm trọng tới mức ngay cả Thiên Mỹ tập đoàn cũng không thể thừa nhận được, đừng nói là bản thân mấy vị cổ đông kia.

Nhưng, lời tiếp theo của thư ký khiến hắn tức giận đến run rẩy.

"Tần tổng, những người còn lại...muốn ngài từ chức." Bản thân anh ta cũng một mặt mộng bức, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì thế này, nói nói một hồi, sự tình này càng lúc càng đi quá xa.

Tần Vĩ nghiến răng ken két. "Đã tìm ra kẻ nào muốn đối phó với ta chưa?"

"...theo biểu hiện, Tần Kỷ Họa khả năng là rất lớn. Ngài có thể đọc bài báo hôm nay của The new."

Tần Vĩ khó hiểu nghe thư ký báo cáo. Gã thư ký này theo chân lão hơn mười mấy năm trời, hẳn sẽ không lường gạt lão.

Lập tức, sai người hầu đi lấy báo, không cần tìm nhiều, bởi, nó được in rất bắt mắt ở ngay trang đầu.

Tần Vĩ càng đọc, sắc mặt sa sầm hẳn.

Không kiềm chế được cơn giận dữ, Tần Vĩ đem tờ báo xé vụn.

"Giỏi, giỏi lắm, tao phải giết mày!Tần.Kỷ.Họa!!!"

Đúng như Tần Hiên dự đoán, sau khi nhận đả kích liên tục, Tần Vĩ lòng tức giận, căm thù đã lên đỉnh điểm. Nhất thời, không nhận ra cạm bẫy khá sơ sài của Tần Hiên.

Quả nhiên, tức giận chỉ khiến ta đánh mất lí trí.

-

(lược bỏ đoạn Tần Vĩ dùng thế lực đem Tần Kỷ Họa ép ra nước ngoài.)

Buổi sáng thứ ba ở thế giới hiện đại, Tần Hiên mặc áo vest, cũng có chút phong phạm đàn ông chững chạc, mọi thứ đều đang nằm trong tính toán của hắn.

Tần gia, hôm nay sẽ phải đổi chủ.

Đại sảnh khách sạn Hoàng Kim.

Tần Vĩ mở ra đại hội cổ đông, chín phần mười đang suy nghĩ làm thế nào để củng cố địa vị của bản thân.

Sau việc hôm qua, Tần Vĩ danh vọng rớt thẳng xuống vực thẳm, liên tục hàng loạt cuộc gọi đến từ đối tác, nội dung hầu hết đều xoay quanh vấn đề lợi ích.

Một lũ thừa nước đục thả câu.

Bất quá, việc này đối Tần Hiên chỉ lợi mà không hại.

Cuộc họp của Thiên Mỹ đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, Tần Vĩ một bên níu giữ lấy lợi ích cùng danh dự của bản thân, một bên an ủi lòng tham vô đáy của đám cổ đông.

Đúng lúc Tần Vĩ muốn mở miệng giao ra 7% cổ phần của mình để đem chuyện này tạm thời gác xuống, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, khí thế sát phạt đè nén khắp nơi.

"Không được!"

Tần Vĩ thấy kẻ mới tới, trong lòng thầm rùng mình. Nhưng bên ngoài cũng không chịu thua kém, lạnh lùng quát.

"Tiểu chất nhi, mau cút về xó xỉnh nghèo nàn của ngươi đi. Nơi đây, không có chỗ cho ngươi lên tiếng."

Tần Hiên cười lạnh. " Và...cũng không có chỗ cho một kẻ sắp ngồi tù như ông."

Tần Hiên lấy ra một xấp giấy tờ, bên trên chữ viết tay cùng dấu ấn đỏ tươi "Tần Thế Hiển"

Tần Vĩ làm sao không thấy quen thuộc chứ? Đó chẳng phải là tờ di chúc đã bị trộm sao?

"Thì ra kẻ đứng sau là ngươi! Tần, Hiên." Vốn dĩ, y nghĩ Tần Hiên đứng sau những vụ phanh phui nhằm đả kích hắn mấy ngày này thật sự khả năng không cao.

Vậy mà...thật sự là đứa cháu ngông cuồng, ngu xuẩn khi xưa của hắn!!

Bất quá, chỉ mấy tờ giấy lộn mà thôi, muốn lật y? Còn kém lắm.

Đúng lúc mọi người trong phòng đang bàn luận về tính chân thực của bản di chúc với nội dung muốn người kế thừa Thiên Mỹ là Tần Hiên, thì Tần Vũ cười lớn

"Hahaha, vậy thì sao? Thiên Mỹ đã được chuyển nhượng cho ta, dù ngươi có đống giấy vụn kia, cũng đừng hòng được như ý."

Tần Hiên nhàn nhạt nhếch môi, giơ lên những bằng chứng mua bán trái phép, giao dịch ngầm của Tần Vĩ mà Hàn Tuấn đã thu thập chúng mấy năm trời, giờ rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.

Hài lòng nhìn Tần Vĩ sắc mặt như tắc kè hoa, biến đổi liên tục. Tần Hên cười chờ phản ứng của gã.

Quả nhiên, Tần Vũ tối tăm mặt mày, âm trầm nhìn đứa cháu hắn luôn khinh thường kia.

"Chất nhi, ngươi đúng là ngu ngốc. Hành động của ngươi ở đây không khác nào vạch áo cho người xem lưng!!

Cho là ta phải vào tù đi, vậy Thiên Mỹ sẽ rơi vào tay ai??? Còn không phải bọn tham lam trước mắt này xâu xé???

Chất nhi! Thiên Mỹ tập đoàn là của Tần gia! Ngươi đây là khiến chúng ta rơi vào tuyệt cảnh!!"

Tần Hiên trong lòng thầm giật mình. Đúng vậy, lời Tần Vĩ không khác nào cú đấm cảnh tỉnh, Tần Hiên không nhịn được chửi bản thân suy nghĩ còn non dại quá.

May mắn, những cổ phiếu của đám người kia vẫn còn trong tay hắn. Lúc đầu, là để ép bọn người kia giúp mình thu mua Thiên Mỹ cổ phiếu, giờ lại trở thành tấm bùa hộ mệnh.

Bất quá, bên ngoài mặt, Tần Hiên không dám để lộ chút suy nghĩ thất thường nào. Bình tĩnh nở nụ cười, khiến kẻ khác có cảm giác mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

"Ta đã sớm đoán được điều này, bởi vậy, chúng ta bây giờ sẽ cùng bước chân trên một con thuyền, đúng không? Các vị?"

Hơn hai mấy lão cáo già đều nghe ra ý vị sâu xa trong lời nói đó. Buộc chung con thuyền? Đó chẳng phải nói hắn sẽ không giao ra cổ phiếu của bọn họ sao?

"Không thể!!"

"Ngươi đừng hòng phá vỡ giao kèo của chúng ta!!"

Tần Hiên cười lạnh. "Ta sẽ không phá vỡ giao ước đó, nếu các ngươi biết an phận."

Chết tiệt!!

Sở phu nhân đám người thầm nghiến răng nghiến lợi. Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!!

Bản thân Tần Hiên tuy ngoài mặt vẫn lãnh đạm, nhưng trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Phải nhanh chóng vực dậy Thiên Mỹ tập đoàn, chỉ có không ngừng lớn mạnh, mới có thể loại bỏ sự uy hiếp từ đám người này.

'Ách, xem ra, ta thật sự không thích hợp với kinh doanh đấu trí loại chuyện này'

Bên kia Tần Vĩ đem câu chuyện nghe hết, mắt trợn to, không dám tin nhìn Tần Hiên.

"Không lẽ...ngươi chính là kẻ đã mua hết 40% cổ phiếu của Thiên Mỹ!!!!"

"Không sai" Chuyện này bây giờ cũng không cần giữ bí mật thêm nữa. Tần Hiên thấy người bác ruột của mình sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi dưới đất.

Chính con người này, ba năm trước đã lạnh lùng đuổi anh em Tần Hiên đi.

Chính con người này, khiến bọn họ sống khó khăn, kham khổ.

Nhưng tại sao, Tần Hiên lúc này, không hề cảm thấy hả hê, sảng khoái. Hắn nhìn Tần Vĩ bị cảnh sát đưa đi, một cỗ không hiểu thương hại dâng lên.

Chung quy, mọi chuyện xảy ra đều xoay quanh tiền tài, lợi lộc cùng địa vị.

Được rồi, tóm lại, bây giờ, chuyện tiếp theo nên làm là kiếm một người, một người trung thành với Thiên Mỹ, một người có thể dẫn dắt, chỉ dạy Tần Việt lãnh đạo Thiên Mỹ tập đoàn.

Mà, người đó thật sự có tồn tại. Và đó chính là Cao Mã Lập, (CML: đặt tên càng lúc càng phế = =) cánh tay phải đắc lực của Tần Thế Hiển.

Sau khi Tần Vĩ tiếp nhận Thiên Mỹ, Cao Mã Lập liền từ chức bỏ đi, mặc kệ lời mời mọc của Tần Vĩ.

Bản thân Tần Hiên không mấy thích ông ta vì lão quá cổ hủ, nghiêm khắc nhưng sau mọi việc, người trung thành nhất với Thiên Mỹ là ông ta.

Mà...chắc chỉ có lão mới chịu được những trò đùa quái ác của Tần Việt. Haizz, không còn cách nào khác, ai bảo thằng nhóc Tần Việt đó cực kỳ không nghiêm túc!

.................

Sau khi tốn nước miếng mời Cao lão về Thiên Mỹ, Tần Hiên "trao" Tần Việt cho lão.

Phải, "trao" ở đây chính là trói chặt, bịt miệng, mặc kệ ánh mắt của Tần Việt từ đáng thương, cầu tình đến uy hiếp, Tần Hiên vẫn lạnh nhạt ném cho Cao Mã Lập.

"Nhóc con, nghe cho rõ đây, từ nay phải đi theo Cao lão học tập thật tốt. Vì...ta không chắc có thể bảo vệ Tiểu Nhiên cả đời, nên trách nhiệm này giao cho ngươi."

"..."Tần Việt bị bịt miệng nên chỉ có thể dùng ánh mắt chuyển đạt ý nghĩ. Hắn không cần đại ca nhắc nhở thì cũng đã thề sẽ bảo vệ Tiểu Nhiên của họ đến suốt đời.

"Được rồi, ta phải đi, Thiên Mỹ tập đoàn từ nay giao cho nhóc."

Cũng đã đến lúc cần trở về Chủ Thần không gian. Hạn định ba ngày nhanh chóng trôi qua, Tần Hiên thầm tiếc nuối, không thể ở cùng Tiểu Nhiên thêm một chút.

Bất quá, hắn phải mạnh lên, phải trở về lần nữa.

-------

Vặn hết não ra để viết xong chương này = =

Chương này của hôm qua, tối nay chắc khoảng 11h~1h sáng có chương nữa.