Chương 40: Phụ chương 2

Tử Vong Luân Hồi

Chương 40: Phụ chương 2

Đắng ngắt, vị đắng thấm tận vào tim.

Đem kẻ luôn nhìn hắn từ trên cao cho đánh bay, Thẩm Thiên Vũ không chút nào vui vì lên cấp 30.

Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Thiên Vũ thấy bản thân vô dụng như thế.

Tính mạng này...được một đứa trẻ nhặt lại.

"Tiểu Lộc...gia gia sẽ thực hiện mong muốn của con."

----------

Phỉ Mặc bị đánh bất ngờ, cả thân thể bay lên tận 5 mét mới ngã xuống.

Nếu là con người, bị đấm mạnh như thế chắc chắn sẽ đau đớn, chấn thương. Đáng tiếc, Phỉ Mặc là một tang thi, sinh vật không có cảm giác.

Rất nhanh, hắn liền bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đã có chút thay đổi.

Lúc này, Thiên Vũ đã không còn là nhân loại hắn có thể tùy tiện nhào nặn nữa rồi.

"Khặc khặc, thế thì càng thú vị hơn nữa chứ sao!!"

Phỉ Mặc quái dị cười lớn, khuôn mặt vặn vẹo xấu xí, móng tay dài lóe lên hàn quang sắc lẹm.

Phốc. Dưới chân Thẩm Thiên Vũ mượn lực, tốc độ tăng lên không phải nhân hai đơn giản như vậy. Căn bản chính là một trời một vực.

Phỉ Mặc cũng không kém chút nào, mạnh mẽ đáp trả.

So về sức mạnh, Thẩm Thiên Vũ yếu hơn hẳn vì chưa quen với loại sức mạnh mới này.

Nhưng cái danh đại tướng quân cũng không phải làm cảnh. Nói về kỹ xảo cận chiến, Thẩm Thiên Vũ là tông sư.

Phỉ Mặc vốn dân chính trị, năng lực chiến đấu sao có thể chống lại một tướng quân cả đời ra vào chiến trường?

Nhất thời, cả hai rơi vào thế cân bằng, kẻ tám lạng, người nửa cân.

Theo thời gian, Thẩm Thiên Vũ càng đánh càng mạnh nhưng điều hắn lo sợ, chính là thể lực!

Sức mạnh dần quen thuộc nhưng thể lực bị hạn chế khiến đòn tấn công của Thiên Vũ yếu hẳn đi.

Phỉ Mặc lão cáo già giỏi nhất là lợi dụng điểm yếu của người khác, hắn chú tâm giữ khoảng cách với Thẩm Thiên Vũ vừa đủ để né tránh những đòn tấn công của ông ta.

Võ thuật thứ này, quả thật rất đáng sợ.

Phỉ Mặc dù đã cố gắng hết sức để tránh né nhưng kỹ xảo khí công của Thẩm Thiên Vũ có thể cách không mài chết Phỉ Mặc.

Lui không được mà tiến cũng chẳng xong, Phỉ Mặc rơi vào thế yếu.

Hắn ta lúc này chỉ có thể dựa vào thể chất chai lì của mình để chống đỡ Thẩm Thiên Vũ. Phỉ Mặc biết, lão già họ Thẩm sắp gục ngã rồi.

Phải, chỉ thiếu chút nữa thôi.

"Bịch!" Tiếng va chạm trầm đục vang lên, Thẩm Thiên Vũ sắc mặt không còn chút máu, ngã sấp (CML: sml) xuống mặt đất.

Hơi thở khó khăn mà nặng nề. Đôi mắt đã không còn tiêu cự.

Phỉ Mặc cười lớn, hắn thấy gì? Một tướng quân kiêu hãnh thế nhưng trong mắt lại là một mảnh tuyệt vọng cùng bất lực!

"Thẩm Thiên Vũ, ngươi thật thảm hại! Khặc khặc không ngờ có ngày ta chứng kiến vẻ mặt này của ngươi!!

Thẩm đại tướng quân, nể ngươi một đời anh hùng, ta sẽ cho ngươi một cái kết nhẹ nhàng."

Phỉ Mặc thoải mái vô cùng, chỉ cần giết chết người trước mắt này, đám nhân loại còn lại sẽ rất dễ giải quyết.

Phải rồi, chỉ cần Thẩm Thiên Vũ lão già chết tiệt biến mất.

Nếu ai đó nhìn thấy ánh mắt điên cuồng, khát máu của Phỉ Mặc lúc này, chắc chắn sẽ không nhịn được rùng mình.

Một kẻ gần đất xa trời mà thôi, Phỉ Mặc cảm nhận rất rõ Thẩm Thiên Vũ chỉ còn một tia sinh cơ mỏng manh.

Phỉ Mặc tâm thả lỏng, lão ta đã như vậy thì có thể làm được gì ngoài chờ chết chứ?

Không ngần ngại găm trảo dài vào mi tâm Thẩm Thiên Vũ, Phỉ Mặc điên cuồng cười.

Ngay trong khoảnh khắc đó, cả thân thể Phỉ Mặc như bị đông cứng, khựng lại giữa không trung.

"Tại..sao, n..ngươi..."

Câu tiếp theo vĩnh viễn không bao giờ có thể thốt ra được nữa bởi một thanh thép mỏng đã đâm xuyên qua cổ họng hắn.

Thẩm Thiên Vũ mỉm cười, trong mắt Phỉ Mặc thì nụ cười đó thật chói mắt, khiến gã như bị thiêu đốt.

"Đáng ra..khụ...thứ này đã ghim vào họng ngươi....ngay từ lúc bàn chân tởm lợm ấy của ngươi đặt lên người ta...

Bất quá... lúc đó ta không dám chắc có thể giết ngươi...nhưng giờ thì..."vĩnh biệt"."

Phỉ Mặc trong tâm là một mảnh nhẹ nhõm.

'Không hổ danh là đối thủ của ta,chết trong tay ngươi, rất đáng'

Thẩm Thiên Vũ phun xong mấy ngụm máu tươi. Đôi mắt đục ngầu không còn tia sáng nào.

Mệt mỏi. Thật sự rất mệt.

Bên tai loáng thoáng tiếng nhân loại hô lớn, Thẩm Thiên Vũ cười.

"Tương lai nhân loại...là của người trẻ tuổi...." kẻ gần đất xa trời như ta, cũng nên nhường lại sân khấu cho các ngươi rồi.

Tang thi đàn không còn người chỉ huy, bắt đầu ngơ ngác đánh loạn xạ. Nhân loại dần dần chiếm lấy phần thắng.

Mấy tiếng sau, tang thi đồng loạt tan biến trong sự khó hiểu của nhân loại. Việc Mộc gia thôn tiêu diệt tang thi rơi vào tai những người sống sót.

Mộc gia thôn, vừa là kẻ thủ ác, vừa là anh hùng cứu vớt nhân loại.

Câu chuyện này, về sau lưu truyền mấy ngàn năm, tốt có, xấu có. Dần dần, Mộc gia thôn cũng đã chìm trong quên lãng.

Hai mươi năm sau Ngày Hòa Bình Thế giới, cường hóa giả cuối cùng trên thế giới bị ám sát, thân xác cũng bị hóa thành tro bụi.

Nhân loại lại trở về trật tự cũ. Tiếp tục phát triển không ngừng.

Phụ chương, end

--

#Chính văn#

"Được rồi, ta phải đi, Thiên Mỹ tập đoàn từ nay giao cho nhóc."

Cũng đã đến lúc cần trở về Chủ Thần không gian. Hạn định ba ngày nhanh chóng trôi qua, Tần Hiên thầm tiếc nuối, không thể ở cùng Tiểu Nhiên thêm một chút.

Bất quá, hắn phải mạnh lên, phải trở về lần nữa.

-------

Mười sáu người, đều đã có mặt tại phòng thi hôm đó.

Tiếng nói vang lên trong đầu bọn họ.

"Truyền tống về Chủ Thần không gian trong 5...4...3...2...1"

Trong nháy mắt, bọn họ đều xuất hiện trong không gian trắng xóa với quả cầu đen trôi nổi.

Nhất thời, đám người có ảo giác ba ngày vừa rồi là một giấc mộng. Lúc giật mình tỉnh lại thì thấy bản thân vẫn ở trong địa ngục.

"Ta đoán, mọi người đã hiểu biết về tình trạng của chúng ta hiện tại." Tần Hiên lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc.

"Mọi người chắc cũng muốn trở lại nhà lần nữa. Như vậy, chúng ta nhất định phải vượt qua thử thách tiếp theo.

Chúng ta...cần phải mạnh hơn nữa!"

"Không sai, chỉ có không ngừng mạnh lên, mới vượt qua được những nhiệm vụ của Chủ thần."

"Đội trưởng nói không sai, vì người nhà, ta sẽ trở về!"

Bầu không khí bị hâm nóng lên, trong thâm tâm đám người đốt lên một niềm tin vững chắc.

"Trước hết chúng ta sẽ lựa chọn mua skill cùng đạo cụ cần thiết ở Chủ thần. Vì thời gian cho nhiệm vụ tiếp theo chỉ còn một tuần nên tất cả phải tranh thủ luyện tập."

Nói đoạn, Tần Hiên lập tức mở ra giao diện cửa hàng, bên trong vật phẩm chia thành nhiều loại rất phong phú, mỗi nghề nghiệp có skill riêng, cũng có những kỹ năng phụ trợ khác.

Kỹ năng cũng chia làm nhiều hướng cường hóa khác nhau gồm chủ động, bị động, hệ tấn công, hệ phòng thủ (tank), hệ phụ trợ.

Tần Hiên chắc chắn sẽ đi theo hướng tấn công. Thật ra, hắn đã chú ý một kỹ năng khá tuyệt, đó là sương máu.

Sương máu level 1 tuy chỉ có đường kính 2 mét nhưng lại rất bá đạo. Trong 2 giây sử dụng, bỏ qua phòng thủ cấp D, hấp thụ một nửa sức mạnh (còn lại) của sinh vật trong phạm vi ảnh hưởng.

Thử nghĩ, đến lúc ngươi cùng đối thủ còn một nửa năng lực chỉ cần một lần sử dụng "sương máu" liền có thể lật ngược tình thế.

Huống hồ loại năng lực này có thể tăng cấp dựa trên độ thuần thục. Tiêu hao 1MP, đáng tiếc thời gian làm lạnh khá lâu, 4 tiếng.

Nhưng chỉ cần không ngừng thăng cấp, nhất định sẽ đem thời gian làm lạnh cho rút ngắn.

Nếu "sương máu" có thể vô hạn sử dụng, trong 1 trận cận chiến, Tần Hiên sẽ không bao giờ thua.

Bất quá, "sương máu" cực kỳ đắt đỏ, tới 3 000 000. Tần Hiên cũng đành thở dài chấp nhận.

Còn lại 2 770 000 tích phân, Tần Hiên mua một kỹ năng phụ trợ hệ nhanh nhẹn "parkour".

"Parkour" là một kỹ năng chạy trốn vượt chướng ngại vật. Giới thiệu khá cùi nhưng Tần Hiên rất coi trọng đặc điểm thính nghi với mọi loại địa hình của nó.

Mua xong "parkour", tích phân cũng vừa vặn bằng 770 000. Đổi thêm một ít bình tinh thần lực level 2 cùng HP và MP level 2, tích phân chỉ còn có 20 000 điểm.

Tần Hiên kiểm tra lại bảng cá nhân. (Tránh câu chữ, ad cắt bớt rồi)

Bỗng dưng nhận ra, còn một quả trứng kỳ quái. Xem giới thiệu, đây có vẻ là trứng sủng vật.

Sử dụng có thể nhận được ma thú phụ trợ chiến đấu.

Tần Hiên khá mong đợi, biết đâu mở được Thần thú hay Thánh thú gì gì đó. Bởi đây là trứng hiếm, xác xuất mở được ma thú cấp huyền thoại rất cao.

"Mở trứng ma thú." Tần Hiên vừa nói, đám Tiếu Phiên Phiên cũng tò mò ghé mắt lại xem.

Bất quá, trứng vừa mở thì Tiếu Phiên Phiên che miệng kinh ngạc. "Oa, dễ thương quá!!)

Bên trong vỏ trứng là một cục bông trắng nhỏ với cái đuôi ngắn cũn, hai mắt to tròn long lanh, cùng với cặp tai bé xíu, ngây thơ kêu hai tiếng "pi~pi".

Cái này vừa kêu, sát thương đối với nữ nhân là rất cao, kể cả Tiếu Phiên Phiên bạo lực nữ cũng nhịn không được yêu thích không nỡ buông.

Tần Hiên bất đắc dĩ nhìn vẻ đáng yêu của ma thú nhỏ, hắn mở ra "giám sát"

"Ma thú (con non) có thể tiến hóa

Chủng loại không biết

Sức mạnh không biết

Kỹ năng đặc thù vô hạn tiêu hóa

Loại hình hệ nhanh nhẹn"

Này, vô hạn tiến hóa hắn có thể hiểu được. Nhưng vô hạn tiêu hóa là ý gì? Chẳng lẽ nó có thể ăn nhiều đến mức vô hạn luôn hả, thật kỳ lạ.

Tiểu ma thú nhảy lên vai Tần Hiên cọ cọ.

"pi pi~" đôi mắt nó híp lại, rất đáng yêu.

Tần Hiên bị cọ đến nhột, phì cười. "Sặc, được rồi, không biết ngươi là thứ gì, nhưng đã xem ta là chủ nhân thì ta sẽ là một chủ nhân xứng đáng"

Xoa xoa cục bông mềm mại trong tay, hắn nói. "Từ giờ, tên của ngươi là Pi"

"pi~pi~" tiểu ma thú như hiểu được Tần Hiên nói gì, vui vẻ nhảy loạn.

Diệp Tố Tố, Tiếu Phiên Phiên chúng nữ bĩu môi chán ghét. "Ngươi đặt tên thật xấu." (CML: kệ bố, ý kiến lên phường:)))

----------