Chương 25: Bao vây, Lục Thiểu Vân (2)

Tử Vong Luân Hồi

Chương 25: Bao vây, Lục Thiểu Vân (2)

Lục Thiểu Vân sát khí dâng lên, dưới chân lực đạo tăng lên mấy lần, làm Triệu Nhã khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt. Nhưng nàng cắn răng, quyết không rên nửa tiếng.

Lúc này, năm đạo phong nhận bay đến, hướng Lục Thiểu Vân chân muốn cắt.

Bàn Tử lau máu ở khóe miệng, phẫn nộ cùng với sát ý tràn ngập trong mắt. "Thả nàng ra!!!"

------

Thừa cơ Lục Thiểu Vân lơ là, Triệu Nhã lập tức rời khỏi phạm vi công kích của hắn. Nàng tức giận mắng Bàn Tử.

"Nơi này không có chuyện của ngươi! Mau cút!!!"

"Việc của nàng chính là việc của ta!!" Bàn Tử một câu đáp khiến Triệu Nhã tức giận đến mặt đỏ tía tai.

"Ngươi là cái thá gì...."

Triệu Nhã chưa mắng xong, liền phải uốn cong người tránh lưỡi gió cắt tới.

Bên kia Lục Thiểu Vân nghẹo đầu nhìn hai người. "Các ngươi đang xem thường ta đấy à?" Vừa nói, hai tay khẽ phất, cuồng phong nổi lên, tất cả những thứ bị hút vào đều nhanh chóng bị cắt thành bụi.

Hai người Triệu Nhã biến sắc nhìn cơn lốc kinh khủng kia. Bọn họ đương nhiên có thể né sang một bên. Nhưng nếu làm như vậy thì những người đang chiến đấu phía sau sẽ bị cuốn vào nó mất!

"Ngươi có thể giải quyết nó không?" Triệu Nhã cẩn thận né những tia gió sắc bén bay tứ phía.

"Không biết, bất quá.... có thể thử một lần"

Bàn Tử hai tay tạo ra một quả cầu khí nén, ném quả cầu vào trung tâm cơn lốc, quát lớn với Triệu Nhã. "Mau cúi xuống!!!"

Khí nén áp suất chợt nổ tung, sức gió phát ra làm thay đổi quỹ đạo bay của những cơn gió, đem cơn lốc từ bên trong triệt để tan biến.

"Thật có thể thành công!"

Bàn Tử và Triệu Nhã cùng lúc cảm thấy có chút lòng tin đánh thắng tang thi họ Lục trước mắt. Nhưng không để hai người vui mừng lâu, trong tàn tích của cơn lốc xuất hiện một mũi tên gió.

Tốc độ mũi tên thậm chí so mũi tên gió do Bàn Tử cấu thành còn có phần nhanh hơn!

Không kịp chạy trốn, mũi tên đâm xuyên Bàn Tử, bay phía sau hắn mười mấy mét mới ghim xuống đất, tạo thành một lỗ máu trên đùi Bàn Tử.

Triệu Nhã lo lắng hô. "Bàn Tử!" dưới chân đá cục đá về phía Lục Thiểu Vân, phòng ngừa hắn thừa dịp nàng không chú ý mà âm sau lưng. (âm: chơi đểu)

"Nhanh nuốt thứ này", Triệu Nhã lấy một viên thuốc nhỏ trong túi của nàng.

Bàn Tử không chút nghi ngờ đem viên thuốc nuốt trọn. Sau đó, liền thấy một cỗ ấm áp chảy xuôi trong nội tạng. Vết thương ở đùi giây trước còn liên tục ra máu, giờ đã ngừng. Thậm chí cơn đau có dấu hiệu giảm sút.

"Tuyệt thật!" Bàn Tử không khỏi cảm thán.

"Nói nhảm, lo đối phó tên khốn trước mắt đi!" Cái này mập mạp căn bản không chút nào để ý tình huống khó khăn trước mắt.

"Ta sẽ cố kiềm chế hắn ta trong vài giây, nàng có thể kết liễu hắn không?"

Triệu Nhã cũng cắn một viên thuốc cầm máu, trầm mặc, xét thấy tình trạng bản thân hiện tại rất thê thảm.

"Được, nhưng chỉ có một cơ hội." Triệu Nhã đỉnh phong, chỉ dùng man lực liền có thể miểu sát level 35 một tên. Vấn đề là tên đó chịu đứng yên cho nàng. Đương nhiên, tình huống trước mắt rất không khả thi.

"Đủ" Bàn Tử thấy Lục Thiểu Vân chuẩn bị ra tay, chính mình cũng dồn dị năng vào lòng bàn tay, chờ phát động. "Chúng ta không còn thời gian, phải thật nhanh chóng giải quyết hắn ta!"

Cách đó chừng mấy chục mét, đoàn người chỉ còn khoảng hơn ba mươi nhân, số lượng tử vong gần một nửa!

Trong khoảng thời gian này, Tần Hiên và Hàn Tuấn một lúc đối phó hai mươi biến dị tang thi, miễn cưỡng chống đỡ. Tần Hiên liên tục sử dụng dùng nhằm giảm bớt số lượng địch nhân, cũng nhờ vậy nhân số mới trụ lại ba mươi người.

Nhưng trả giá cũng không ít, Tần Hiên hiện tại tinh thần lực để khống chế dung nham không còn lại bao nhiêu, cái hắn cần lúc này chính là thời gian.

Đáng tiếc, biến dị tang thi không chừa cho bọn hắn một cơ hội thở dốc. Hàn Tuấn nhanh nhẹn luồn lách trong đám biến dị tang thi, thừa dịp chúng không phản ứng kịp liền một đao bổ xuống.

Số lượng tang thi chết trong tay hai người Tần Hiên, Hàn Tuấn nhiều vô số kể. Mỗi một cái xác biến dị tang thi ngã xuống, áp lực đám người lại giảm một phần.

Với trận địa xa luân chiến này, kéo dài càng lâu, càng đối bọn hắn bất lợi.

Hàn Tuấn là loại hình nhanh nhẹn, một đao lấy mạng, nhưng thể lực lại kém vô cùng. Nếu không phải Diệp giáo sư một phần giúp đỡ, hắn đã sớm gục.

Tần Hiên khó khăn lắm thở dốc một ngụm, giác quan qua các lần tăng cấp đã tinh tường hơn rất nhiều, vừa vặn đem chuyện công tắc bom kia nghe vào tai.

Cắn răng, lúc này bản thân Tần Hiên thật sự không thể phân thần qua giúp đỡ hai người Triệu Nhã.

"Tôi đặt niềm tin vào hai người!" Dù nhìn biến dị tang thi số lượng vẫn tương đối dọa người, dù mệt mỏi hay không cũng nhất định phải chống đỡ xuống!

Bàn Tử hai người bên này nhanh chóng tiếp cận Lục Thiểu Vân, chỉ thấy gã lạnh nhạt nhìn hai người, châm chọc.

"Dù có hai người đi nữa, thua cuộc vẫn là các ngươi! Loạn phong!!"

Hàng trăm phong nhận cắt tới hai người Triệu Nhã, Bàn Tử đổ mồ hôi hột nghe trăm đạo phong nhận ma sát với không khí, rít lên những âm thanh kinh khủng.

"Khiên!"

Bàn Tử miệng vừa dứt lời, không khí xung quanh bọn họ chuyển động với tốc độ bàn thờ, nhanh chóng tạo nên chiếc khiên trong suốt.

"Đinh" "Đinh" "Đinh"

Phong nhận tiếp xúc với khiên, tạo nên những âm thanh kim loại va chạm, đinh tai nhức óc.

Đẳng cấp cách biệt quá xa là một cái tình huống cực kỳ bất lợi. Tỷ như cái khiên chắn Bàn Tử tạo ra chỉ chặn được đạo phong nhận thứ sáu mươi liền nứt nẻ, tưởng chừng như sắp vỡ tan!

Bàn Tử cắn chặt hàm răng, hắn tự thôi miên bản thân, kiểu như nếu ngừng khiên chắn, mập mạp hắn sẽ thi (thể) phân mấy khúc! Triệu Nhã phía sau cũng bị thương!

Cuối cùng, Bàn Tử tâm thầm quyết, vận gần hết tinh thần lực vào khiên chắn. Phong nhận phá đến đâu, liền để nơi đó lập tức phục hồi. Hai người bọn họ không ngừng tiếp cận Lục Thiểu Vân.

Rốt cuộc, còn hơn mười đạo phong nhận chưa đánh tới thì chiếc khiên gió đã hoàn toàn vỡ vụn.

Mười đạo phong nhận như sát thần đánh tới, nhanh và vô cùng hiểm.

'Úc, thiếu chút liền thành thái giám cái kia.' Bàn Tử toát mồ hôi hột nhìn dưới đáy quần rách một mảng lớn. Bỏ mặc ánh mắt xấu hổ lẫn khinh bỉ của Triệu Nhã, Bàn Tử vô sỉ cực kỳ.

"Nam nhân làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết"

Triệu Nhã "Hừ" một tiếng, không thèm cùng hắn so đo, hung hiểm né tránh hơn năm đạo phong nhận.

Nhìn mặt đất bị cắt lõm xuống mặt đất hơn chục phân, hai người Bàn Tử, Triệu Nhã lạnh hết tóc gáy. Cái này mà dính phải, bọn họ liền không bao giờ có cơ hội nhìn thấy ánh sáng ngày mai!

"Lúc ta gọi, liền lập tức tấn công, được chứ?"

"OK"

Lục Thiểu Vân cười lạnh. "Tất cả chiêu thức đều vô dụng thôi!"

Bàn Tử trầm mặc không nói. Lục Thiểu Vân nói không sai, trước mặt lực lượng tuyệt đối, mưu lược, ám chiêu đều không có trứng dùng!

Nhưng, đây lại là một cái ngoại lệ chiêu thức.

"Bạo tạc!" Bàn Tử hô lớn, không khí xung quanh nén lại thành vô số viên cầu nhỏ, bao bọc xung quanh Lục Thiểu Vân, kín không kẻ hở.

Gần như ngay lập tức, các viên cầu lần lượt nổ ra, mỗi viên nén đều mang lực sát thương cao, thậm chí còn sinh ra phong nhận. Nhưng có vẻ chừng đó còn chưa đủ tạo thành uy hiếp trí mạng đối với gã.

Lục Thiểu Vân bước ra từ trong đống bạo tạc, da thịt bị nổ nhìn rất thảm, nhưng Triệu Nhã cùng Bàn Tử đều biết, đối với tang thi thì mấy vết cắt trên thân không đem lại cho chúng bất cứ cảm giác đau đớn nào, trái lại tăng thêm chút phấn khích cùng điên cuồng.

"Làm đến không tồi, đến lượt t..."

Không để Lục Thiểu Vân nói hết, Bàn Tử lại phóng xuất hàng loạt viên nén. Dù sao cái này đồ chơi phần lớn lợi dụng không khí xung quanh là chính, sức lực bản thân bỏ ra lại không nhiều.

"Mập mạp khốn kiế..."

Bàn Tử không quan tâm, tiếp tục một loạt viên nén lại nổ.

Lục Thiểu Vân không phải không muốn nhanh chóng tiếp cận bọn họ. Nhưng là mỗi lần nổ, hai người Triệu Nhã đề cấp tốc di chuyển, huống hồ lượng khói sinh ra cùng phong nhận kia tuyệt không thể coi thường!

Bàn Tử cùng Triệu Nhã thoắt ẩn thoắt hiện, 5 bạo tạc Lục Thiếu Vân đã trở thành một chỉ tang thi cũng không khỏi bực bội.

Bàn Tử mắt phát ra tinh quang. "Tiểu Nhã! Tấn công đại não của hắn!"

Triệu Nhã vừa nghe, trong lòng hơi nghi vấn nhưng hành động không chút nào chậm chạp. Nàng một chân khẽ nhảy liền đứng sau lưng Lục Thiểu Vân.

Thiểu Vân lúc này đang rất bực mình, không ngần ngại đem Triệu Nhã làm nơi phát tiết, sát ý dâng lên:

"Chết đi, bạn tôi."

Ngay lúc hắn phong nhận đã gác lên cổ Triệu Nhã thì Bàn Tử hét lớn:

"Bạo tạc"

Lục Thiểu Vân cười lạnh, nhưng mấy giây sau liền không cười nổi nữa.

Cơ thể hắn thế mà khựng lại. Mặc dù tự tin bản thân có thể nhanh chóng thoát khỏi tình huống này được, nhưng cái cảm giác bất lực này rất khó chịu.

Triệu Nhã tự nhiên nhìn thấy ánh mắt Lục Thiếu Vân có phần yêu thương, nắm đấm liền hạ xuống mấy phân.

Bàn Tử nhịn không được nhắc nhở.

"Tiểu Nhã, hắn không còn là người nàng biết! Nhanh xuống tay!"

Triệu Nhã đương nhiên biết rõ, nàng ánh mắt thoáng ảm đạm, sau đó liền mạnh mẽ đem đầu Lục Thiểu Vân cho mở một nửa.

Lục Thiểu Vân ý thức còn sót lại nói "Tại sao ta lại không thể điều khiển bản thân?"

Bàn Tử nghe vậy rất "nhân từ" giảng giải.

"Kỳ thực, ta cho nổ nhiều như vậy viên nén nhằm che dấu bạo tạc tí hon đang ở bên trong chúng. Sau đó cần chút thời gian để ngấm vào ngươi huyết mạch cùng đầu não.

Sau đó, ta cho nổ những viên nén tí hon kia, tuy không thể giết chết ngươi, nhưng khiến ngươi mất tự chủ trong khoảng thời gian ngắn."

Lục Thiểu Vân tang thi cặp mắt ảm đạm, hắn cười nhạt. "Là ta coi thường các ngươi." Hắn lấy ra hộp nhỏ, đưa cho Triệu Nhã.

"Hy vọng...ngươi có thể hoàn thành ước vọng của bản thân, tiểu Nhã."

----------