Chương 30: Về Mộc gia thôn

Tử Vong Luân Hồi

Chương 30: Về Mộc gia thôn

Triệu Nhã mím môi. "Trước trở về đã!"

Nàng mở cửa kính trong góc phòng, lôi ra một đống ống nghiệm.

"Mẫu kháng thể số 286-VR, không sai, chính là thứ các ngươi cần" đem kháng thể đưa cho Tần Hiên. Ba người lập tức rời khỏi khu thành phẩm.

-------

Ra khỏi khu thành phẩm, mười hai người (tính cả Tố Liên) lấy tốc độ nhanh nhất trở lại.

"Chắc hầm gara còn xe có thể hoạt động, đến đó thôi." Triệu Nhã dẫn đầu đi trước.

Lúc đi tới, bọn họ không dám dùng xe vì lượng biến dị sinh vật dày đặc. Đi một chút lại xuống xe chém giết một lần thì thà đi bộ còn hơn!

2 phút sau, đám người thuận lợi lái xe (xe 20 chỗ) rời khỏi khu trung tâm thí nghiệm. Người lái là một trong hai anh em song sinh, Mộc Chấn.

Ngồi phía sau ghế, Tố Liên sắc mặt hơi hoảng loạn.

"Các ngươi là người Mộc gia thôn?"

Mộc Triệt khẽ gật đầu, xem như đồng ý. Tố Liên tái nhợt, vội hỏi. "Chúng ta...đang đến Mộc gia thôn? Không, ta không thể tới đó! Tuyệt đối không thể!!!"

Nàng vươn tay tới cánh cửa, định nhảy xuống thì Tần Hiên đã kéo lại. "Cô bị điên à! Tốc độ đang là 140km/h đấy!!!"

Tố Liên gấp đến phát khóc. "Không, ta không thể tới đó! Nếu không, nhân loại sẽ...Hự"

Không để Tố Liên nói hết câu, Mộc Tuyết Nhi đã đem nàng đánh ngất. "Xin lỗi, cô ta quá ồn ào."

Sau đó, Tuyết Nhi bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Mộc Triệt và Lâm Lạc, như thể người mới ra tay là kẻ khác chứ không phải nàng.

"A...cũng tốt." Tần Hiên hơi nghi hoặc, bất quá cũng không quá để tâm, cái hắn cần lo là những người ở lại Mộc gia thôn đã ra sao rồi.

Triệu Nhã ngồi trong góc kín của xe, không quan tâm Bàn Tử líu ríu ba hoa bên cạnh, luôn luôn chú ý tới cử động bất thường của Tuyết Nhi, thầm nghĩ.

'Cô ta là người của trưởng thôn, một kẻ thông minh trầm ổn. Làm sao có thể dễ dàng không kìm chế được cảm xúc như vậy?'

"Nhân loại, tấn công, trưởng thôn..." Triệu Nhã không nhịn được lập tức loại bỏ suy nghĩ đó trong đầu. 'Làm sao có thể chứ! Phải, không thể nào lại có loại chuyện như vậy xảy ra!'

Đem những rối loạn đè nén xuống, Triệu Nhã gượng cười. Không hiểu sao, trong lòng có phần hồi hộp lẫn hy vọng.

------

Không có vật cản trở, một đường thông suốt, chiếc xe lao vun vút trên đường mòn, đám người chỉ tốn khoảng mấy phút đã tới nơi.

(Vì khu trung tâm thí nghiệm ở nơi khá vắng vẻ, và chính phủ không muốn người bình thường đi nhầm nên xây đường hầm dưới mặt đất, bên trên chỉ có lối mòn do xe vận chuyển hàng tiêu dùng cung cấp sinh hoạt cho nhân viên đi đến trung tâm)

Trước mặt bọn họ lúc này, nhà vệ sinh....ý lộn, cổng vào đã tan nát rồi. Dòng xoáy truyền tống trận trôi nổi giữa không trung, lúc ẩn lúc hiện. Xung quanh là những chiếc máy bay cùng xe tăng các loại vũ khí nát bấy.

Nhìn hiện trường đoán chừng cũng phải hơn một ngàn người tấn công Mộc gia thôn. Nhưng lại không thấy ai ở đây cả.

"Truyền tống trận...mở tự do sao? Không ổn, mau bước vào!" Mộc Triệt biến sắc.

Truyền tống trận chưa bao giờ mở tự do mà chẳng có người Mộc thôn canh chừng như vậy. Bởi truyền tống trận tiêu hao rất nhiều năng lượng.

Nhưng truyền tống trận trước mắt đã bắt đầu có dấu hiệu hao hết năng lượng, nếu không nhanh chóng bước vào, bọn họ sẽ bị nhốt bên ngoài. Đương nhiên, trừ phi người ở trong nạp đầy năng lượng và khởi động truyền tống trận lần nữa.

Đám người nhanh chóng chui vào trong vòng xoáy.

Chóng mặt, có vẻ truyền tống không được "êm" như lần đầu.

Bất quá, đây không phải là lúc để tâm đến điều đó. Mười hai người vừa xuất hiện liền đứng giữa hai bên.

"Ách..." Đám người hơi sững sờ nhìn cục diện giằng co trước mặt.

Bên trái là một đám vũ trang đầy mình khoảng hai trăm người, bọn họ vẻ mặt cực kỳ tức giận. Bên phải là Mộc gia thôn bọn người và vài người của Tần Hiên, gộp lại cũng được 70~80 người.

Tuy phe Mộc gia thôn ít hơn hẳn nhưng nhìn dưới đất la liệt xác của binh lính mặc giáp đen liền hiểu, hai bên tạm thời "cân bằng" về khả năng chiến đấu.

"Triệt tiểu tử! Mau đánh đuổi những kẻ xâm lấn này!!" Mộc Siêu trưởng thôn nhìn khá chật vật với vết thương ở cánh tay.

Bên kia một người giáp đen có vẻ là người đứng đầu phe quân đội, lạnh lùng nhìn mấy người mới xuất hiện. "Người Mộc gia thôn phải chết."

Bàn Tử bị ánh mắt tràn ngập sát khí kia cho dọa sợ, vội nói.

"Ta chỉ là người ngoài! Không liên quan gì đến ân oán của các ngươi, xin lỗi làm phiền, các ngươi cứ tiếp tục a! Đau!!"

Bàn Tử chân bị gót giày Triệu Nhã nghiến xuống. Hắn đành đem vẻ mặt thống khổ cho thu lại.

Mộc Triệt vừa nhìn, liền bị dung mạo người đứng đầu bên quân chính phủ cho dọa sợ.

"Ngươi là Mộc Lương Trí!!!" (CML: thông cảm, ngu đặt tên)

"Hắn là ai?" Tần Hiên thấy Mộc Triệt khiếp sợ, không nhịn được hỏi.

"Đó là người đã chết 30 năm trước vì tai nạn khi thí nghiệm, và cũng là cha của Mộc Lương Chu. Đó là một nhà khoa học gia vĩ đại, và cũng là thần tượng của ta."

Mộc Siêu thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhưng không phản bác, hẳn là đã sớm phát hiện.

"Nhưng...tại sao ông còn sống và còn tấn công quê hương mình???" Mộc Triệt vừa bất ngờ xen lẫn cảm giác thất vọng. Người đã có cống hiến vượt bậc lại là người muốn tiêu diệt thôn.

Mộc Lương Trí cười lạnh. "Mộc gia thôn, đã quá biến chất rồi! Đừng phí lời, huyết tẩy Mộc gia người xong rồi nói. Hừ!"

Dứt lời, liền hướng Mộc Siêu trưởng lão nã đạn. Trong lúc nguy cấp, Tần Hiên không nhịn được đứng ra ngăn cản.

Lúc này, Tần Hiên đã có một sự tiến bộ kinh khủng, những chuyển động của viên đạn được hắn đem vào mắt, miễn cưỡng cầm Huyền kiếm cắt chúng làm đôi.

Đương nhiên, do tập trung tinh thần cao độ trong tình trạng yếu như thế này, Tần Hiên đầu lại nhói đau.

"Nhóc con, đây không phải là chuyện ngươi có thể xen vào." Mộc Lương Trí thả ra uy áp về hướng Tần Hiên. Ba mươi năm lăn lộn trên chiến trường đã giúp hắn lột xác, không còn là thư sinh trói gà không chặt như trước kia.

Tần Hiên dù sao cũng chỉ là học sinh cấp 3, chút sát khí của hắn so với Mộc Lương Trí không tính là gì. Đổ mồ hôi hột. "Ta không thể làm ngơ một chuyện vô lý như vậy! Hơn nữa, Mộc gia thôn đối với chúng ta có ân huệ!"

Mộc Lương Trí hơi kinh ngạc nhìn tiểu tử trước mắt. Không ngờ một người trẻ tuổi như vậy lại có thể chống đỡ sát ý của hắn. Nhưng...lại là một kẻ ngu muội chỉ biết nhìn bên ngoài.

"Tiểu tử, biết tại sao ba mươi năm trước ta lại "chết" chứ?" Mộc Lương Trí không hiểu sao lại muốn giải thích với người trẻ tuổi trước mắt. Có lẽ, là coi trọng năng lực cùng tinh thần trọng nghĩa của Tần Hiên.

Trong cái nhìn ngờ vực của mọi người, hắn nhẹ nhàng thốt ra. "Đều là do mấy vị trưởng lão quý hóa của các ngươi a!"

"Không thể nào!! Các vị trưởng lão luôn luôn coi trọng ngươi, làm sao bọn họ lại làm như vậy chứ!!!"

"Thu lại lời nói của ngươi!! Đó là một lời buộc tội vô căn cứ!!"

Người Mộc gia không dám tin cùng phẫn nộ.

Đối với người Mộc gia thôn coi trọng tính đoàn kết, việc người trong thôn hãm hại, phản bội là điều không thể tha thứ! Huống hồ, đó còn là các vị trưởng lão đáng kính!!

Mộc Lương Trí không quan tâm đám người chửi bới, tiếp tục nói.

"Mấy lão già kia ép ta tạo ra loại vi rút kia, muốn ta dùng nó phản bội nhân loại, nhưng ta không đồng ý. Ha hả...

Và, chúng thiết lập giết ta, ép vợ con ta là vật chủ cho vi rut.

Không sai, thế giới diệt vong không phải do Lương Chu làm ra, mà là vì phục vụ cho tham vọng khống chế thế giới của Mộc gia thôn!!"

Mộc gia thôn những người bình thường và Tần Hiên mấy người sắc mặt không khỏi biến đổi.

Vậy ra, nhân loại nỗi oán hận không phải do Mộc Lương Chu mà là cao tầng Mộc thôn!!

Mộc Siêu khuôn mặt vô cảm hướng Mộc Lương Trí phun ra hai chữ. "Thì sao?"

Hai chữ đó chẳng khác gì trực tiếp chấp nhận lời buộc tội. Trong lúc tất cả mọi người không dám tin, Mộc Siêu trưởng thôn lạnh lùng cười.

"Ba trăm năm qua, đã có bao nhiêu Mộc thôn người phải ngã xuống?

Đã bao nhiêu nhân tài sống dở chết dở trong phòng thí nghiệm của các quốc gia?

Có bao nhiêu phụ nữ Mộc gia thôn bị bán, bị ép làm đồ chơi cho chúng?

Bao nhiêu lần lũ ngu muội kia tiến đánh chúng ta, giết hại phụ nữ và trẻ em?

Tham vọng của chúng, Mộc gia thôn đáp ứng không nổi.

Vì vậy sao không giết hết đâu? Hành tinh này, chỉ nên tồn tại Mộc gia thôn người.

Chúng ta, không sai"

Trầm mặc, hầu hết những người ở đây đều biết, tất cả lời đó đều là sự thật. Nhưng Mộc Lương Trí không thể nào chấp nhận cái quan điểm đó.

"Bọn họ sai, nhưng các người lại càng sai!!

Chúng giết hại hàng ngàn Mộc gia thôn người, các ngươi giết hàng tỷ người trên thế giới. Bọn chúng giết mấy trăm phụ nữ và trẻ em, các ngươi...giết tới 3 tỷ.

Mộc gia thôn tội ác...dù giết hết cũng không rửa sạch tội.

Ta phải ngăn cản hành vi đó, trả giá thế nào đi nữa!!"

"Ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội đó." Mộc Siêu lạnh lùng cười, phía sau hắn là Mộc Tuyết Nhi đã lén mang theo Mộc Tố Liên đến cạnh hắn.

Mộc Lương Trí vừa nhìn, đôi mắt tràn ngập tơ máu. "Liên nhi, nàng..."

Mộc Siêu lấy ra một ống nghiệm màu xanh, đôi mắt say mê nhìn Tố Liên. "Ta không thấy Mộc Tố Liên nào cả, chỉ có một vị Chủ thể xinh đẹp ở đây thôi, ha hả." Không ngần ngại, hắn lập tức tiêm dung dịch đó vào cơ thể Mộc Tố Liên.

"Không!!!!" Mộc Lương Trí chật vật đẩy Tần Hiên ra, đôi mắt gắn chặt vào khuôn mặt tái nhợt của Tố Liên.

Tần Hiên bên kia mấy người choáng váng. Tình huống này, quả thật không phải chuyện bọn họ có thể xen vào. Dù sao, đây là một thế giới khác, đối đám người không có chút liên hệ nào.

Bàn Tử vội giục. "Mau dẫn những người khác rời khỏi đây thôi đội trưởng, ta có cảm giác không lành."

Lâm Lạc cũng nói."Nhiệm vụ đã hoàn thành, không nhất thiết ở lại nữa. Chúng ta chỉ còn mấy tiếng là trở về rồi."

Tần Hiên cũng cảm thấy không ổn, mặc dù còn nhiều nghi hoặc nhưng nói thế nào thì đây cũng đã vượt qua phạm vi của đám người.

Tần Hiên hắn không phải thánh mẫu. Trừ những người hắn coi trọng ra thì thế giới này có liên quan gì đến bọn họ a? Liên lụy tính mạng đồng đội vào một cuộc chiến vô nghĩa phải là tính cách của Tần Hiên.

Bất quá, vẫn là không kịp.

"Nhiệm vụ thế giới Zombie (bắt buộc) tiêu diệt uy hiếp, khôi phục trật tự"

Trong đầu mười hai người vang lên thông báo như vậy. Bàn Tử sắc mặt tái nhợt

"Rồi, xong."

Lại đến một cái Mẫu thể, Tần Hiên không thể dùng dung nham để chiến đấu, một nửa bị thương, nửa kia sức lực tiêu hao còn 3 thành thực lực. Hai người Đại Lực và Kỷ Hằng không có khả năng chiến đấu với Mẫu thể.

Thời gian còn lại: 3 tiếng

------------

Đệt, thấy không ổn chút nào. =__=