Chương 28: Mộc lương Chu, mẫu thể (3)

Tử Vong Luân Hồi

Chương 28: Mộc lương Chu, mẫu thể (3)

Có lẽ...hạn chế duy nhất của dung nham là tinh thần lực và độ thuần thục.

Chỉ cần độ thuần thục sử dụng dung nham đủ, hắn sẽ lập tức đem năng lực này cho thăng cấp, tiêu hao tinh thần lực sẽ giảm rất nhiều.

Đến lúc đó, liền là vi rút mẫu thể, đều dễ giải quyết!

--------

Thừa lúc Mộc Lương Chu đang phân thần chống đỡ những dị năng bay đến, Diêu Phúc đem tất cả năng lượng dồn vào cánh tay phải, tia lửa điện lập tức bao phủ quanh cánh tay hắn.

Qua hai tuần không ngừng nâng cấp cùng rèn luyện, "nắm đấm bạo tích" đã lên tới level 34. Lực sát thương đã tăng lên một cấp độ kinh khủng, mức độ thương tổn cũng giảm dần.

Nếu như trước đây vừa sử dụng liền phế thì lúc này, Diêu Phúc cánh tay sẽ đau nhức mấy tiếng liền hết nhưng tinh thần vô cùng mệt mỏi.

Nhưng tình hình trước mắt, ngoài "nắm đấm bạo tích" ra thì Diêu Phúc không thể tìm ra được một chiêu nào khác có thể gây tổn thương đến Mộc Lương Chu.

Nhìn mấy chục đạo dị năng đánh tới Mộc Lương Chu. Rất kinh khủng, rất rung động nhưng thực ra không thể khiến Mẫu thể bị chút tổn thương nào cả!

Năng lượng dị năng không phải là vô tận. Sớm thôi, tất cả mọi người sẽ nhanh chóng kiệt quệ!

"Đã vậy, đem hy vọng gởi gắm vào một chiêu duy nhất thì hơn! Mọi người, yểm trợ ta!"

Diệp Tố Tố mấy người và Mộc gia thôn chiến sĩ từng thấy qua sự lợi hại của Diêu Phúc. Lúc đó, hơn mười tang thi, biến dị thú level 33 đều bị tan biến ngay lập tức khi nhận "nắm đấm bạo tích".

Vậy nên, nhóm người lập tức tập trung mở đường, ngăn chặn không cho Mộc Lương Chu thoát khỏi vòng vây của họ.

"T-tách-tách-h" Tia lửa điện càng lúc càng lớn mạnh thêm. Diêu Phúc ánh mắt tràn ngập liều chết chi ý.

"Đi chết đi!!! Lão già phiền phức!!!"

Mộc Lương Chu ánh mắt co rút, đôi mắt đỏ ngòm pha lẫn ánh sáng vàng chớp lóe, càng thêm bạo ngược hung tàn.

Mộc Lương Chu lập tức muốn thoát đi, nhưng trước khi lão có ý định đó thì mặt đất dưới chân lập tức đem lão đông cứng xuống mặt đất.

Bên kia một vị dị năng giả Mộc gia thôn hai mắt đầy tơ máu, khóe miệng đã chảy đầy máu tươi. Không để ý áp lực kinh khủng do ánh mắt Mộc Lương Chu quét tới. Hắn nghiến răng.

"Dù chết ta cũng phải ngăn cản ngươi!!!"

Vừa nói xong, con ngươi của anh ta trợn trắng, dưới họng là một thanh móng tay dài nửa mét, Máu từ cổ họng phun ra, nhuộm đỏ một vùng. Không sai, là trảo thủ của Mộc Lương Chu!!

Thấy một đồng đội nữa ngã xuống, Mộc gia thôn những chiến sĩ còn lại vừa là đau lòng, thương cảm xen lẫn điên cuồng.

"Đừng để sinh mạng họ hi sinh uổng phí!!"

"Ngăn cản Mẫu thể!!!"

"Tiến lên! Vì Mộc gia thôn!"

"Vì nhân loại!!!"

Mộc gia thôn người như những con thiêu thân, người này ngã xuống người sau lên. Đem tất cả những gì bản thân có thể làm, thi triển ra.

Diêu Phúc cùng Tiếu Phiên Phiên các loại rõ ràng cảm nhận được một cỗ lửa nóng trong người. Không hẹn cùng xông lên.

Mộc Lương Chu chiêu thức càng lúc càng tàn bạo, một Mộc gia thôn chiến sĩ liều mình dùng thân thể làm tấm khiên để đồng đội phía sau an toàn xông lên, cuối cùng bị Mộc Lương Chu trảo ngạnh sinh xé làm tứ mảnh.

"G_GRRAAOOOO!!!"

Diêu Phúc con mắt muốn nứt ra, nhờ người chiến sĩ liều lĩnh kia, hắn đã an toàn chạy đến trước Mộc Lương Chu.

"Chết đi!!! Đồ khốn!!!!"

Tia lửa điện bao bọc quanh cánh tay Diêu Phúc như một vòng bảo vệ. Trong sự kinh ngạc của Mộc Lương Chu, một đấm trúng ngay vị trí ngực trái. Mộc Lương Chu bị áp lực kinh khủng đè lên, không nhịn được phun một ngụm máu đen.

Mộc Lương Chu bay thẳng va vào tường khu thí nghiệm, bụi, đá vụn cùng những mảnh vỡ bay tung tóe khắp nơi.

Còn lại mười bốn người còn sống sót âm thầm cảm thấy có hy vọng.

Nhưng...một bóng đen bay xoẹt qua người bọn họ, lúc đám người nhìn rõ thì Diêu Phúc đã thành một đoàn thịt nát.

Diệp Tố Tố mấy người không dám tin vào mắt mình, khóe mắt cay cay.

"Không!!!!!"

Mộc Lương Chu đứng trên bãi máu, xúc tu hướng xung quanh vũng máu cho hấp thu. Lỗ hổng cháy đen trước ngực do "nắm đấm bạo tích" gây ra đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng hồi phục.

Trong giám định, Tần Hiên phẫn nộ vô cùng.

Vốn lượng máu Mộc Lương Chu đã giảm xuống còn 8000 điểm, lúc này đã nhanh chóng tăng lên đến 14000!!!

Không sai, lúc này, 13 con người chỉ còn lại chút năng lượng ít ỏi đối mặt với Mẫu thể với sức mạnh gần như hoàn hảo!

Mộc Lương Chu đôi mắt lúc này so trước đó còn đỏ hơn, khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ. Hắn ra tay, hướng những người còn lại xông tới.

Lần nữa, tâm mọi người lại rơi vào hầm băng.

Không ai có thể thấy, Mẫu thể biến mất như thế nào.

Mộc Quý Thanh lấy trước ngực lạnh lẽo, không dám tin nhìn xuống, nơi đó giờ đã xuất hiện một thanh trảo thủ ở trái tim, ba sợi xúc tu dưới bụng.

Không cần nhìn cũng biết, khẳng định nó đã xỏ xuyên hắn. Mộc Quý Thanh thế nhưng mỉm cười.

"Ta luôn mong muốn trở thành người hùng, bây giờ, có lẽ nên thực hiện ước mơ đó rồi." Khóe miệng máu tươi tràn ra không ngừng, Mộc Quý Thanh nhìn Mộc Triệt cách đó không xa.

Quý Thanh ôm chặt thân hình to lớn của Mẫu thể, mặt kệ cánh tay như muốn nứt ra, vết thương không ngừng trào máu. Dùng giọng nói kích hoạt bom siêu thanh giấu trong người.

Mộc Triệt, Tần Hiên và mười một người sững sờ nhìn mảnh không gian trước mắt bị xé rách. Bóng hình Mộc Quý Thanh nhanh chóng phân tán trong tiếng gào thét như muốn phá vỡ bầu trời của Mộc Lương Chu.

Mộc Triệt dường như thấy rõ điều cuối cùng mà Mộc Quý Thanh dùng khẩu ngữ để nói.

"Cậu...là niềm hy vọng của thôn...bảo trọng."

Sau đó, Trong một khoảng không gian, mọi thứ trong vòng 5m lấy bóng đen của Mộc Lương Chu làm trung tâm biến mất.

Mộc Lương Chu xúc tu cùng trảo thủ đã bị chia năm xẻ bảy, trên thân thể to lớn không nơi nào lành lặn.

Tần Hiên lập tức sử dụng giám định

"Vi rut Mẫu thể level 45

HP:2000 (-12000) (tình trạng: nguy kịch.) (cảnh cáo: không nên đến gần)

MP: không thể xác định (...)

..."

Mộc Triệt vẻ mặt tràn ngập căm hận. Đó là người anh em tốt của hắn, người đồng nghiệp và cũng là đồng đội quý giá nhất.

Hắn cùng bảy người Mộc gia thôn còn lại không ngần ngại xông lên, muốn đem Mẫu thể hoàn toàn cho phân thây.

Tần Hiên vội vàng ngăn cản. "Không được đến gần Mẫu thể!!!"

Nhưng, ba người Mộc gia thôn đã đến quá gần Mộc Lương Chu. Gần như ngay lập tức, ba thanh xúc tu đâm thủng lồng ngực họ. Nhanh chóng biến họ trở thành ba cái xác khô.

Mộc Lương Chu bình tĩnh ngồi dậy, đôi mắt càng thêm cuồng bạo. Thông qua lần hấp thu vừa rồi, hắn đã hồi phục đến 6000.

Chín thanh xúc tu mới mọc ra, đánh tới đám người.

Tần Hiên cắn răng, nhanh chóng lập tường dung nham chống đỡ. May mắn lực lượng Mẫu thể đã giảm đi rất nhiều, Tần Hiên với số tinh thần lực ít ỏi hiện tại mới có khả năng đỡ lấy.

Đột nhiên, một bóng người vượt qua bức tường dung nham của Tần Hiên, tấn công Mẫu thể.

Hàng chục quả đấm lửa khổng lồ đập xuống Mộc Lương Chu đang đứng phía dưới.

"Cút xuống địa ngục đi!!!!"

Người này chính là Nhiếp Khả, một mực im lặng cho đến lúc này mới bộc phát. Đồng Nha, là cô bé hàng xóm chơi với Nhiếp Khả từ nhỏ đến lớn. Và...cũng là người hắn luôn thầm yêu.

Vốn hai người sẽ cùng vào một trường đại học, hắn sẽ tỏ tình, sau đó sẽ kết hôn, có con cái, nuôi dạy chúng và ở bên nhau đến hết kiếp.

Phải, nếu không có chuyện quái quỷ xảy ra ở phòng thi.

Không có thứ gọi là Chủ thần

Cũng không có thứ vi rut nhảm nhí cùng Mẫu thể khốn kiếp!

Nhưng...trên đời không có chữ "nếu"

Nhiếp Khả thừa biết điều đó, hắn đem hết căm hận lên Chủ Thần, lên Mẫu thể, lên tất cả thứ hắn cho là kẻ địch.

Nhiếp Khả lúc này hành động không khác gì một sự liều mạng, phát tiết tất cả những oán hận của bản thân.

Mộc Lương Chu lạnh nhạt nhìn những nắm đấm lửa khổng lồ kia, cánh tay khẽ vung, liền tạo ra khí kình, đem cầu lửa sẽ làm hai.

Nhiếp Khả không quan tâm đến nắm đấm lửa của bản thân bị chẻ làm đôi, như không cần mạng tiếp tục xông lên.

Mộc Lương Chủ hừ lạnh, trảo thủ đâm tới, chỉ kém một chút liền đâm xuyên đầu Nhiếp Khả.

"Keng!"

Hàn Tuấn hai tay chống đỡ lấy trảo thủ, lực lượng Mẫu thể mạnh đến nỗi làm hắn cánh tay hơi run rẩy. Đối mặt với thân ảnh to lớn của Mẫu thể, Hàn Tuấn trông yếu thế rõ rệt!

Theo sau Hàn Tuấn chính là Tần Hiên.

Lúc này, Tần Hiên rất tức giận, nắm đấm không nương tình đấm Nhiếp Khả bay ngược ra sau. Hắn tức giận quát.

"Muốn chết thì tôi sẽ giết cậu!!! Đừng làm ảnh hưởng đến những người khác!"

Nhiếp Khả ngơ ngác ôm mặt sưng vù, đôi mắt vô thần nhìn Tần Hiên tràn đầy lửa giận.

"Đừng cản tôi...Tôi phải trả thù cho nàng..."

Tần Hiên ánh mắt tối sầm, vận lực đánh Nhiếp Khả thành đầu heo.

"Ngu ngốc!!!

Đến lúc này, cậu vẫn không phân biệt được sao?"

Tần Hiên thở dài nắm chặt bàn tay đã nhuốm máu Nhiếp Khả.

"Cậu nghĩ kẻ thù của chúng ta là "Mẫu thể" sao? Cậu nghĩ thế giới này gây ra cái chết của họ sao? Nhầm rồi! Kẻ thù thực sự chính là kẻ "đó".

Cậu muốn trả thù sao? Được rồi, hãy sống và trở nên mạnh mẽ! Chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại "nó"!!! Hiểu được lời tôi nói không???" (Từ "Chủ Thần" bị cấm vì có mặt Mộc Triệt)

Nhiếp Khả sắc mặt khẽ biến. Phải, làm sao lại đem điều quan trọng như vậy cho quên mất chứ?

"Ta..xin lỗi."

Tần Hiên lại bồi thêm một cú nữa vào mặt hắn. "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi"

Trong ánh mắt sững sờ của Nhiếp Khả, Tần Hiên đá hắn đến chỗ Diệp Tố Tố mấy người. "Muốn chuộc lỗi, bảo vệ tốt bọn họ."

Nhiếp Khả hơi ngây ngốc, sau đó liền mỉm cười. "Đã biết!"

Hàn Tuấn bên kia toát mồ hôi lạnh. Này! Còn không mau đến giúp ta!!!

-----

Tối còn một chương =))

Cầu ủng hộ \(^. ^)/