Chương 6: biến dị thú (2)

Tử Vong Luân Hồi

Chương 6: biến dị thú (2)

"Ngao--oo!!!!" - Hắc miêu không ngần ngại nhào tới, đôi kia móng vuốt lóe lên hàn quang, hướng vai Tần Hiên vỗ tới, như muốn đem hắn xé làm đôi!



Tần Hiên đã sớm cảnh giác, biết bản thân không thể tránh thoát, bất đắc dĩ nâng búa lên đón đỡ.



Tần Hiên chỉ cảm giác hai tay tê rần, búa trên tay cũng có xu hướng muốn nứt.



Lâm Lạc ra hiệu hai người bên cạnh, chính mình cũng tiến lên. " Lúc này Hắc miêu đang cùng đội trưởng đôi co, sẽ không bất ngờ di chuyển. Nếu nó đã đứng yên, không xông vào đánh thì còn đợi bao giờ?"



Tiếu Phiên Phiên nắm chặt gậy bóng chày trong tay, nhanh chóng hướng sau gáy Hắc miêu đập xuống. Đáng tiếc, nàng chưa từng trải qua lần thăng cấp nào, lực lượng không mạnh, chỉ đủ thu hút sự chú ý của nó.



Sau đó, Tiếu Phiên Phiên còn chưa kịp đứng vững, đuôi mèo liền hướng nàng đập tới. Kia sàn nhà vết nứt rõ ràng, nhắc nhở Phiên Phiên cái này đuôi mèo lực lượng cực kỳ đáng sợ! Mắt thấy đuôi mèo sắp quất ngang nàng thì đột nhiên rơi vào một lồng ngực rắn chắc.



Mùi hương bạc hà nam tính xông vào khoang mũi, Tiếu Phiên Phiên cái này mạnh mẽ mà bộc trực nữ hài thế nhưng đỏ mặt. Hàn Tuấn không quan tâm nàng ta thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói. "Phiền phức"



Tiếu Phiên Phiên cảm thấy bản thân ủy khuất vô cùng. Ta nào biết cái này quái vật mèo lại mạnh như vậy a???



Mọi người đều quên mất, Hàn Tuấn tốc độ so đầu này Hắc miêu còn nhanh hơn!! Lâm Lạc cũng phát hiện điểm này, một bên vừa né tránh vừa công kích, hướng Hàn Tuấn hỏi. " Ngươi có thể kết liễu đầu này mèo đen sao??"



Hàn Tuấn lắc đầu."Không. Nếu Hắc miêu trọng thương thì...nắm chắc 8 thành!"



Lâm Lạc cùng Tần Hiên hai mắt đều xuất hiện một tia hy vọng. Chỉ sợ không thể giải quyết cái này đầu quái vật, nhưng nếu đã có khả năng, dù khó khăn, họ đều có thể chịu được!



Tần Hiên cười khổ, hai tay hắn lúc này đều run rẩy, cái này Hắc miêu đã muốn cùng hắn đánh tới cùng đây mà!



Lúc bên này đang đau đầu, không biết làm sao để khiến Hắc miêu trọng thương, Tần Hiên cũng sắp nhanh không chống đỡ được, Diêu Phúc bên kia đã tỉnh táo lại.



" Phiền phức lớn! Nhưng vẫn chưa đủ để uy hiếp ông đây!" Hắn đứng dậy phủi bụi trên người, lấy hết tốc độ chạy về phía trước. Bàn tay nắm lại, thỉnh thoảng truyền đến tia điện nổ " lách tách"



" Vốn dĩ một chiêu này phải đến đường cùng mới sử dụng, nhưng chúc mừng ngươi, mèo con, ngươi chọc giận ta!!!" Diêu Phúc quát lớn, nắm đấm đánh về phía Hắc miêu.



Mọi người kinh ngạc nhìn cánh tay hắn bao trùm một vòng điện tích, ầm ầm chấn động.



Tần Hiên đã sớm đến cực hạn, bỗng nhiên phát hiện lực đạo đè lên hắn yếu hẳn đi, nghi ngờ nhìn lên thì thấy Hắc miêu chăm chú nhìn về một hướng, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi, phải là kinh hãi, là hoảng sợ.



Diêu...đồng học?"



Hắc miêu nhanh chóng lắc mình chạy trốn, đã chậm, Diêu Phúc nắm đấm liền mau đập xuống. " Mèo con!! Chạy đi đâu!!!" nắm đấm xỏ xuyên Hắc miêu, tạo thành động máu đen ngòm. Rít gào, Hắc miêu loạng choạng chạy trốn.



Diêu Phúc ôm lấy cánh tay bị bỏng nặng của mình, nén đau kinh ngạc nhìn Hắc miêu." Thế nhưng không chết?"



Hàn Tuấn chờ đợi nãy giờ, lúc này cầm ra huyết đao, lóe lên liền xuất hiện bên Hắc miêu, lấy đường đao quỷ dị chém xuống. " Tam đao" ra tay, đao thứ nhất róc thịt, đao thứ hai gãy cốt, đao thứ ba đầu lìa...ách, Hàn Tuấn hắn thế nhưng đem đao thứ 3 thu lại!



Lóe lên, lần nữa xuất hiện bên cạnh Diêu Phúc, xách hắn lên như xách chó, mang Diêu Phúc đến trước mặt Hắc miêu đang hấp hối.



Đem huyết đao nhét vào tay Diêu Phúc, dứt khoát chém xuống. Suốt quá trình đều là trầm mặt không nói, Hàn Tuấn không quan tâm Diêu Phúc kinh ngạc như thế nào, bình tĩnh đem máu tanh trên huyết đao lau trên người gã, xoay người hướng Tần Hiên đang nằm rạp dưới sàn đi tới.



Diêu Phúc run rẩy hướng Hàn Tuấn hỏi. " Tại sao lại nhường cho ta??" Vốn hắn thấy một chiêu kia nhưng không có đem quái vật kia giết chết liền thở dài, trong lòng đã chấp nhận đem nhường cho người khác rồi. Vậy mà hành động của Hàn "đại thần" lại khiến hắn bất ngờ vô cùng.



" Ta không thích nợ người khác..." nhưng ta đã lỡ mắc nợ một người.



Lần đầu tiên, Diêu Phúc cảm động trước người khác.



" Đại thần, nghĩa khí!!."



Vô tình, Hàn Tuấn có thêm một fan hâm mộ.



Hàn Tuấn rốt cuộc thấy đầu Hắc miêu giải quyết xong, hai tay chống lấy huyết đao, thở gấp, nhíu mày. "Tam đao" tuy lợi hại, nhưng lại tốn quá nhiều năng lượng! Ta nhất định phải mạnh hơn nữa!!



Diêu Phúc cười khổ nhìn cánh tay mình không biết còn có thể phục hồi hay không. " Chiêu thức càng mạnh, trả giá càng lớn!" " nắm đấm bạo tích" của Diêu Phúc vốn là thương địch 1000, tự tổn 800, nên hắn không dám từ đầu liền sử dụng chiêu này.



Mọi người vừa nhìn đều hiểu, vốn hâm mộ đỏ mắt cũng liền thu liễm xuống, cái giá phải trả quá lớn, ai cũng khó lòng chấp nhận nổi.



Tần Hiên tứ chi cũng rã rời, lúc này ngồi bệch xuống đất thở từng ngụm lớn. Hướng Diêu Phúc cám ơn.



Diêu Phúc thì nhận được thông báo.



" Chúc mừng ngươi giết được biến dị thú level 2, ban thưởng 300 điểm kinh nghiệm, tích phân 50"



" Chúc mừng ngươi tăng lên level 2, điểm kinh nghiệm hiện tại 100/500"



" Đủ điều kiện nâng cấp kỹ năng, phải chăng dùng 100 EXP nâng cấp nắm đấm bạo tích lên level 2?"



Đồng ý, tức thì exp thoáng chốc rớt xuống còn 0/500.



Nhóm người Diệp giáo sư đang tính chạy tới giúp đỡ thì sững sờ trước một chiêu kinh khủng kia, tiếp đó, ba đao của Hàn Tuấn nối tiếp. Quái vật mạnh như vậy mà lại bị họ phối hợp giết trong 2 chiêu???



Nhưng nhìn Hàn Tuấn đứng một bên thở gấp, sắc mặt mệt mỏi. Diêu Phúc thì cánh tay phải cháy đen, nhìn rất thảm. Nhất thời, trong lòng cân bằng trở lại.



Một chiêu mạnh như vậy lại có thể vô hạn sử dụng thì chã nhẽ Diêu Phúc hoàn toàn có thể một đường vượt cấp miểu sát a!



Lúc mọi người đang nghĩ Diêu Phúc cánh tay phải đã bị phế thì hắn từ trong túi trữ vật lôi ra một bình dung dịch màu đỏ.



" May mắn, một chiêu mạnh mẽ như vậy mới có chuyện cho sử dụng thử." Hắn vừa uống xong dung dịch, lập tức cánh tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng lên da non! Mười mấy giây sau, tay phải Diêu Phúc liền phục hồi như cũ.



Tiếu Phiên Phiên kinh ngạc nhìn chằm chằm bình rỗng trên tay Diêu Phúc. " Thứ đó là gì, thật thần kỳ!"



" Cái này hả? Lúc ta có cái kỹ năng nắm đấm bạo tích liền xuất hiện, hướng dẫn bảo lần đầu có thể khiến tay bị phế nên cho ta một bình phục hồi để xài kèm" Sau đó, mừng rỡ nói." Level 1 sử dụng liền phế, nhưng ta đã level 2 nha! Chỉ bị bỏng một chút mà thôi, ha hả"



Đám người kinh hãi nhìn về phía hắn, bây giờ có thể xem hắn ta như một quả bom nổ chậm!



Một lần liền đem Hắc miêu cho xỏ xuyên! Cái này lực sát thương có thể dùng nhiều lần. Nghĩ nghĩ, đều thấy da đầu run lên.



Mấy người vừa tới thấy vậy cũng tràn đầy lửa nóng lẫn nuối tiếc, nếu bọn họ dũng cảm hơn thì cũng có thể mạnh mẽ hơn, đúng không? Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận!



Đột nhiên, một giọng nói non nớt vang lên cắt đứt suy nghĩ của họ. " Cha! Mẹ! Hai người đang ở đâu rồi!??"



Lúc này, mọi người mới nhớ ra mục đích của chuyến đi.



" Phải phải, chúng ta chia nhau ra tìm đi! "



Triệu Nhã trong mắt lóe lên tia nguy hiểm. " Hắc miêu.... thế nhưng thất bại, đám người lần này...đáng chết!"



Vừa đúng lúc, biểu tình đó liền lọt vào mắt ba người Tần Hiên, Hàn Tuấn, Lâm Lạc. Nghi ngờ càng lúc càng đậm. " Chuyện này không ổn chút nào."



"Này, cậu có thấy cái tên Lâm Lạc nghe rất quen không?" Nguyệt Nga, một trong 5 người còn sống sót của nhóm giáo sư Viễn, lúc này, nàng đang nói chuyện cùng Vương Xảo Xảo, cũng là một trong năm người còn lại.



Diệp giáo sư đi ngang qua, nghe thế thì thoáng nghĩ ngợi. "Lâm Lạc... Lâm đồng học... chẳng lẽ là vị thiên tài kia???" Ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc tỏa ra nồng nặc mùi vị một kẻ bất cần đời, đôi mắt kia chẳng có chút minh mẫn nào cả. "Chắc là cùng tên" Diệp giáo sư lắc đầu bỏ đi.



Lâm Lạc bên kia như vô tình gạt chân Triệu Nhã, sau đó liền thừa cơ đỡ lấy. Bàn tay khẽ vuốt ve một cái. Mọi người trố mắt nhìn này một màn, nếu không phải vì mặt Lâm Lạc tỉnh như ruồi, chả có chút dao động gì cả thì chắc chắn mọi người không ngại lao lên đánh hội đồng!



Triệu Nhã một dạng ủy khuất nhìn chằm chằm, Lâm Lạc tỉnh bơ nói. " Xin lỗi, ta không cố ý."



Không cố ý cái đầu ngươi!! Nghĩ mọi người là đầu heo à???



Bàn tử dâm đãng cười, tiến tới vỗ vai Lâm Lạc." Huynh đệ, làm không tồi, xúc cảm thế nào? Mềm mại chứ hả?" Lâm Lạc cũng mỉm cười. "Không, rất thô ráp." Không để ý Bàn tử ở phía sau nghi hoặc." Bàn tay nhỏ nhắn đó thì làm sao có thể thô ráp được a? Bệnh thần kinh!"



Tần Hiên đối Hàn Tuấn ngưng trọng. " Lâm Lạc cũng nhận ra sự kỳ quái rồi, đáng tiếc, không thể từ biểu cảm của cậu ta thu được gì."



Tìm kiếm một hồi, cũng đem dưới địa đạo lục tung mấy lần nhưng đều chẳng tìm ra được dấu vết sự sống nào cả. Triệu Nhã nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, không dám tin bước vào trong địa đạo. Hàn Tuấn nhìn thấy trên trần bóng đèn sắp rơi, bên dưới đúng là Triệu Nhã thì tiện tay cắt dây, để bóng đèn rơi xuống. Đương nhiên, phòng ngừa dự đoán của bọn họ là sai thì hắn sẽ không ngần ngại lao tới cứu giúp.



Bất quá, quả thật không cần hắn ra tay, Triệu Nhã " may mắn" tránh thoát, nhưng trong mắt nàng ta một tia nghi hoặc kia đã rơi vào mắt Hàn Tuấn. Đối Tần Hiên gật đầu, hắn lạnh nhạt rời đi.



"Tiểu Nhã, có sao không?" Diệp giáo sư kinh hãi chạy tới. Thấy trong lòng Triệu Nhã không ngừng run rẩy, cho là bị kinh hách, Diệp giáo sư nhẹ nhàng an ủi.



Tần Hiên lúc này đứng chặn trước cửa địa đạo, hướng Diệp lão sư mỉm cười nói. " Diệp giáo sư, nhóm người Diêu Phúc đang tìm ngươi." Sau đó cố ý để Diệp giáo sư thấy ánh mắt ám chỉ về hướng Triệu Nhã.



Diệp lão sư tưởng mọi người đã phát hiện ra tung tích cha mẹ Triệu Nhã, hơn nữa là một tin tức xấu!



Triệu Nhã thấy nàng có ý định rời đi liền nhõng nhẽo đòi theo. Diệp giáo sư sư bất đắc dĩ, không muốn Triệu Nhã phát hiện. Cuối cùng, Tần Hiên ấm áp cười, hướng nàng đảm bảo chăm sóc cho Triệu Nhã.



Triệu Nhã cảnh giác nhìn Tần Hiên. Đổi lại nụ cười của hắn, chẳng qua mang theo mấy phần lạnh nhạt.



" Giới thiệu một chút, ta gọi Tần Hiên"



" Ngươi thật sự là ai..."

----