Chương 11: Chợ nô lệ

Tử Vong Luân Hồi

Chương 11: Chợ nô lệ

Thì ra đám người ở tường trong đều là quan chức cao cấp và gia đình họ, bên ngoài bức tường liền là người dân bình thường.



Tiếu Phiên Phiên vốn nóng tính, nghe vậy liền thấy bất bình. "Bình Minh căn cứ nguyên lai là cái dạng này tồn tại, thật đáng thất vọng, "bình minh" cái từ này, dùng không đáng, hừ!"

---

Nữ thư ký nghe vậy hoảng hốt, cười khổ giải thích.



" Thực ra, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Bình Minh căn cứ không hoàn toàn ở trong tay Thẩm tướng quân. Ngài chỉ có một nửa binh lực, nửa còn lại nằm trong tay hai vị viên chức cấp cao. Chia ra hai khu vực cũng là hai vị đó đề xuất, Thẩm tướng quân vì không muốn xảy ra tranh chấp trong thời gian nguy cơ tứ phía thế này, nên cũng chỉ có thể thỏa hiệp..."



Lâm Lạc thoáng trầm tư, nếu hắn là Thẩm Thiên Vũ, hắn sẽ tạm thời để cho hai kẻ kia sống sung sướng một đoạn thời gian. Sau đó tìm cơ hội gây mâu thuẫn giữa bọn họ, bản thân liền ngư ông đắc lợi. Đoán đoán, một người khôn ngoan như Thẩm Thiên Vũ hẳn cũng có nghĩ được điều đó đi.



Một lát sau, nhóm người liền tới nhà khách khu trung tâm, Bình Minh căn cứ. Uống xong một tách trà, Thẩm Thiên Vũ rốt cuộc cũng trở lại.



"Xin lỗi, để các ngươi chờ lâu."



Thẩm tướng quân lau mồ hôi trên trán, đám người tường ngoài một mực lo lắng hỏi thăm, trấn an bọn họ đã đủ mệt, vậy mà đám quý tộc tường trong cũng tới chất vấn, đảm bảo mãi bọn họ mới tha cho lão đi. "Thân làm thủ lĩnh như ta thật đủ mệt mỏi"- Thẩm Thiên Vũ không nhịn được thầm than.



Thẩm Thiên Vũ chính mình ghế chủ vị ngồi xuống. "Ta thành thật nhận lỗi vì đã vô cớ mạo phạm các vị."



Trần Giang một mặt châm chọc nói. "Thẩm tướng quân nói thật hay, nếu chúng ta mà là người bình thường thì lúc này đã chẳng còn mạng để ngồi đây rồi, ha hả, thật may mắn."



Một mặt già nua tỏ vẻ xấu hổ, Thẩm tướng quân ho khan "Khụ khụ". "Được rồi, nói việc chính sự, các vị hiện tại có mặt ở đây, phải chăng muốn ta giúp đỡ gì sao?"



Theo suy nghĩ của Thẩm Thiên Vũ, mấy kẻ trước mắt thực lực mạnh như vậy, không thể nào vô cớ đến căn cứ của lão làm loạn, nhất định là có việc chính sự cần trao đổi, hợp tác.



Mấy người Diệp lão sư nghe vậy, ánh mắt nghi hoặc trao đổi với nhau, cuối cùng, Diệp lão sư thành thật trả lời. "Ăn..."



Bàn Tử gật đầu bổ sung. "Chơi..."



Lâm Lạc híp mắt, lười biếng dựa vào sô pha, "...Ngủ..."



Thẩm Thiên Vũ "...."



Các ngươi đây là đang đùa ta sao?? Căn cứ của ta từ lúc nào biến thành khu nghỉ dưỡng, ăn chơi của các ngươi thế!??



Tần Hiên nghe ba người nói cũng cảm thấy có chút...ác tâm, hắn mỉm cười, hướng Thẩm tướng quân một bộ chân thành mà nghiêm túc ánh mắt. "Quả thực, chúng ta đến căn cứ này cũng là có việc quan trọng."



"Tần huynh đệ cứ nói, ta sẽ cố gắng cho các ngươi sự giúp đỡ tốt nhất!"- Nói xong, Thẩm Thiên Vũ đều đang kêu khóc, làm ơn đừng có mấy yêu cầu quá đáng như muốn thịt con gái lão tử nha! Ngoại trừ cái đó, hầu hết lão tử đều đồng ý ngươi.



"Chúng ta đến đây chính là để tham quan!"-Tần Hiên chính khí lẫm lẫm nói. Nhóm Diệp giáo sư nghe được đều kém đem nước trà cho phun. Nếu không phải Tần Hiên thần sắc nghiêm chỉnh, mọi người đều cho hắn cố tình hố Thẩm Thiên Vũ đây!



Thẩm tướng quân một hồi mộng bức, sau sắc mặt liền đen thui như đít nồi. Tham quan? Thì ra tham quan mới là mục đích chính sao?Thật nghiêm túc nha, thật quan trọng nha. ĐMK! Căn cứ của ta là vườn thú sao? Còn tham quan???



Xét thấy vũ lực không thể chống lại người ta, Thẩm tướng quân nén lại cơn giận, nắm đấm vốn siết chặt cũng phải thả lỏng vài phần. Được rồi! Ta nhịn!



Khoát tay, hướng thư ký dẫn mấy người Tần Hiên đi "tham quan", "nghỉ dưỡng", bản thân hắn kiếm cớ đi xử lý công vụ liền rời khỏi. Thẩm tướng quân sợ nếu ở lại thêm chút nữa liền triệt để tức đến ngất!



"Gì chứ, cho chúng ta ăn xíu lương thực, nghỉ ngơi thoáng cái là xong rồi sao? Còn như thế khó chịu a, keo kiệt!"-Bàn Tử bĩu môi nhìn bóng lưng Thẩm Thiên Vũ. Nói xong, hắn liền chân chó chạy theo Triệu Nhã.



Không thể không nói, quyết định rời đi của Thẩm thủ lĩnh là cực kỳ sáng suốt! Nếu để hắn nghe được lời Bàn tử nói khẳng định liền bão nổi, lật bàn chửi đổng!



Vị nữ thư ký nghe lời đối thoại mà mồ hôi rớt đầy đất. Vị Thẩm tướng quân mặt than, cao cao tại thượng thế nhưng bị người đùa giỡn, còn phải ủ rũ rời khỏi a!!



Cuối cùng, đám người Tần Hiên được phục vụ matxa, thay quần áo, ăn uống. Nhóm dạo phố chỉ có bốn người Tần Hiên, Hàn Tuấn, Bàn tử và Tiếu Phiên Phiên, số còn lại một ăn, hai ngủ, ba làm việc riêng.



Bước lên xe, vị kia thư ký, gọi Cố Tiểu Tuệ dẫn bọn họ đến khu trao đổi hàng hóa ở tường ngoài. Cố Tiểu Tuệ rất quen thuộc, có vẻ nàng thường xuyên tới nơi này, đem xe đậu tốt, vừa đi vừa giới thiệu.



"Khu thương mại này chia làm năm tiểu khu: lương thực, vũ khí, đổi tinh thạch, nhiệm vụ và khu nô lệ.



khu lương thực là nơi dùng tinh thạch mua lấy vài thứ lương thực như đồ hộp, mì tôm, nước uống các loại...



khu vũ khí là nơi trao đổi đủ loại vũ khí từ vũ khí lạnh cung tên, đao, rìu...và vũ khí nóng súng, lựu đạn, pháo. Giá cả rất đắt, nhưng chỉ cần có đủ tinh thạch liền có thêm vật bảo mệnh, nên sinh khí ở khu này không kém khu lương thực.



khu đổi linh thạch, gần giống việc đổi tiền ở thời bình.



khu nhiệm vụ là nơi đặt ra nhiệm vụ cùng phần thưởng tương ứng cho các tiểu đội mạo hiểm nhận và đi hoàn thành. Đây là nơi hỗn loạn nhất vì thủ lĩnh không nhúng tay vào việc kiểm soát khu nhiệm vụ.



khu nô lệ, con người bị xem như gia súc một dạng để bán, nơi đây chủ yếu là tiểu hài tử có cha mẹ bị tang thi giết, bị người thân bán đổi lấy lương thực..."



Tần Hiên bốn người nghe đến khu buôn bán nô lệ liền sắc mặt âm trầm.



"Thật đáng hận! Đến tiểu hài tử cũng không tha"- Tiếu Phiên Phiên tức giận, tuy nàng lúc này cũng có thể xem như hai tay dính máu tươi nhưng tuyệt đối không chấp nhận việc vô nhân đạo như thế.



Buôn bán nô lệ a, các ngươi có nhận thức thứ đó kinh khủng, tàn nhẫn thế nào sao?



Tần Hiên nhíu mày. "Mới một tháng, nhân loại liền thành ra như vậy sao? Nhân tính, biến hóa!"



Bàn tử vốn vui đùa cũng trầm mặt. Hàn Tuấn trong mắt hiện rõ tia sát khí.



"Đến khu nô lệ trước đi" - Tần Hiên giọng điệu có xu hướng trầm đi. Cố Tiểu Tuệ sợ hãi rùng mình, vội đi trước dẫn đường

.

..............



"Vút...vút...vút" tiếng roi quật cùng tiếng nức nở vang lên, trong không khí xen lẫn mùi máu tươi. Một gã mặt sẹo, người thấp bé cầm roi vừa đánh vừa mắng.



"Lũ sâu bọ đáng chết!! Mau đứng dậy đi tiếp!!!! Đừng để lão tử điên máu xẻo thịt từng đứa bọn mày!"



Dưới đất, co mình ôm vết thương trên người là một đám thiếu nam, thiếu nữ chừng 12, 13 tuổi. Bọn hắn trên thân áo quần rách rưới, máu tươi thấm đẫm một mảng lớn.



Tên mặt sẹo giơ chân lên, đá mạnh vào lồng ngực đứa trẻ gần hắn nhất. "DMK! Đứng lên hết cho lão tử!!"



Tay cầm roi giơ lên, nhanh chóng vụt xuống, vị nam hài kia bị đá xong liền còn nửa cái mạng, nếu trúng đòn này roi, không chết cũng thành phế nhân!



Bất quá, hắn không có cơ hội đó, chỉ thấy một bóng người thoáng hiện trước mắt, sau đó, gã cảm nhận thân thể xé gió bay ngược ra đằng sau. Cả người gã mặt sẹo đâm sầm vào thân cây, cơ thể tức thời mềm nhũn, bất lực tựa vào.



Hai mắt rã rời nhìn bóng dáng xuất hiện, là một cô gái trẻ tuổi xinh xắn, ngũ quan tinh xảo đáng yêu, trong mắt nàng ta hiện giờ là một mảnh lửa giận khó kìm chế. Đây đúng là Tiếu Phiên Phiên vừa mới tới.



Sau khi đánh bay tên mặt sẹo, Tiếu Phiên Phiên vội vàng lại gần chỗ nam hài kia.



"Này! Cậu bé, còn tốt chứ?"



Cậu bé kia hướng Tiếu Phiên Phiên mỉm cười, tiêu cự trong mắt bắt đầu tan rã, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Trước khi mất đi ý thức, nam hài hướng Tiếu Phiên Phiên nói thầm.



"Cảm... ơn.."



Nói xong, liền triệt để mất đi hô hấp.



"Không!!!!" Tiếu Phiên Phiên lửa giận công tâm.



Ta...thế nhưng đến chậm một bước...



Nếu...ta đến nhanh hơn chút nữa thì chuyện này sẽ không xảy ra!



Bàn tử đi tới an ủi. "Không phải lỗi của ngươi, mà là lỗi tại gã đó." Tay chỉ hướng tên mặt sẹo đang lén rời khỏi hiện trường.



"Ngươi...đáng chết!!!!"



---