Chương 10: Bình Minh căn cứ

Tử Vong Luân Hồi

Chương 10: Bình Minh căn cứ

Chừng nửa tiếng sau, một tường chắn cao mười mét, dài chừng một dặm xuất hiện trước mặt bọn họ. Bọn Trương Tam mừng rỡ kêu lên.

"Tới rồi! Bình Minh căn cứ!"

-----

Đứng trước cửa căn cứ, nhóm người liền bị hai gã mặc đồng phục quân đội, cầm súng máy chặn đường. Một tên bước tới, nhìn thấy dáng vẻ đám Tần Hiên thì một bộ khinh thường, hất hàm.

" Mau giao ra! ba viên tinh thạch cấp 2!"

Trương Tam liền vội vàng móc trong balo ra ba viên tinh thạch. Giao xong, ba mươi người lục tục kéo vào thì tên quân sĩ đó cười lạnh, quát.

" Đứng lại!"

"Ách, vị quan sai này, có chuyện gì vậy?"

Tên quan sai trong mắt tràn ngập tham lam chi sắc! " Ba viên tinh thạch cấp 2 chỉ đủ cho ba người."

Sáu người Trương Tam không dám tin, mắt trừng lớn. " Cái gì, chẳng phải nói vào căn cứ lệ phí chỉ cần một viên tinh thạch cấp 1 a?? Một viên cấp 2 bằng 10 viên cấp 1, lệ phí tăng mười lần!???"

"Không muốn giao nộp liền lập tức rời đi"- Sau đó gã liền lấy súng đẩy Trương Tam ra ngoài.

"Tần Hiên, chúng ta làm sao đây?"- Trương Tam một bên rối trí. Cái này tình huống hắn đương nhiên hiểu, đây rõ ràng là cố tình chèn ép bọn họ.

Lúc này, gã quân sĩ còn lại, ánh mắt nhìn giữa đám người Triệu Nhã, bỉ ổi cười. "Kỳ thực, chỉ cần giao cô bé kia cho chúng ta một đêm, các ngươi liền có thể miễn phí tiền vào cửa nha"

Tần Hiên lúc đầu còn định thỏa hiệp, tinh hạch cấp 2 đối với bọn họ cũng chưa là cái gì. Nhưng vừa nghe gã ta nói vậy, ánh mắt liền lóe lên một tia sát khí.

Triệu Nhã không phải đồng đội, thậm chí là kẻ thù, Tần Hiên đương nhiên biết! Triệu Nhã cũng không phải là một bé gái như vẻ bề ngoài, hắn cũng hiểu! Vậy mà lúc này trong lòng Tần Hiên thực sự nâng lên một tia lửa giận, có lẽ, hắn thực sự đem Triệu Khả trở thành đồng đội.

"Ngươi có một cơ hội thu lại lời nói."Tần Hiên ánh mắt lạnh băng, Hàn Tuấn vừa nhìn liền biết, đại ca thực sự muốn nổi giận.

Gã binh sĩ bỉ ổi kia một bên cười cợt, không quên châm chọc Tần Hiên. "Ta muốn cô ta thì thế nào? Nhóc con, ngươi giận sao? Ngon thì tới đây đi." Nói xong, súng chưa kịp nâng lên liền thấy một cỗ sát khí nồng nặc bao phủ, khiến gã không chịu nổi mà quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch.

"Gì...thế này!??"

Tần Hiên sát khí đầy thân, dung nham ẩn hiện. Bàn tử không biết sao cũng nổi xung. "Chết tiệt!! Cặn bã, ta giết ngươi!"

Trong ánh mắt sững sờ của mọi người, Bàn tử thế nhưng đi trước Tần Hiên. Tuy bản thân hắn là xạ thủ, nhưng một thân man lực cũng không phải một kẻ giữ cửa liền có thể chống đỡ!

"Oành!!!"

Kình lực đánh tới, tên quân sĩ bỉ ổi kia phun một búng máu, bay ngược về phía sau.Mọi người một mặt không hiểu nhìn Bàn tử. Khi không lại phát xuân cái gì a?

Bàn tử có vẻ muốn không chết không thôi, một bên dẫm đạp một bên quát. "Ngươi cái này muốn chết, lại dám đánh chủ ý lên tiểu Nhã của ta, đạp chết ngươi!!."

Triệu Nhã một bộ không nghe thấy biểu tình, làm đám người muốn xem kịch hay đều thất vọng.

Lúc mọi người không để ý, tên binh sĩ còn lại cầm lấy súng máy trong tay, nã đạn về phía Tần Hiên, điên cuồng cười. "Hahahaha, chết hết đi, dù ngươi mạnh thế nào cũng không bao giờ chống lại được đạn dược!!!"

"Tạch tạch tạch" tiếng súng vẫn vang mãi cho đến khi viên đạn cuối cùng ra khỏi nòng. Hài lòng nhìn trước mắt một mảnh khói bụi, cái kia tham lam binh sĩ cười gằn. "Dù ngươi mạnh hơn nữa thì thế nào? Đều chết dưới họng súng của bổn đại gia mà thôi!"

"Ngươi chắc chứ?" Âm thanh Tần Hiên từ trong làn khói vang lên, tham lam binh sĩ rùng mình. Chẳng lẽ, hắn ta không hề hấn gì?? Gã binh sĩ bị chính suy nghĩ của mình cho dọa sợ. "Con người...không ai có thể làm được như vậy...ngươi là..."

"...quái vật."

Hai chữ cuối cùng thốt ra, cả thân thể tham lam binh sĩ liền phân ra chín khúc, vết chém sắc bén tới nỗi, lúc chết, gã cũng không thể biết bản thân chết như thế nào.

Hàn Tuấn thu huyết đao vào túi trữ vật, nhìn thi thể tham lam binh sĩ bị cắt khúc, máu tươi thành vũng."Ngươi không đủ tư cách để Tần ca ra tay"

Trương Tam sáu người chỉ thấy trước mắt một mảnh đen tối. Này này, mấy vị tổ tông của tôi ơi! Các ngươi còn chưa đặt chân vào căn cứ nha, cứ như vậy liền giết hai người.

Cứ thế này mà vào căn cứ chắc gà bay, chó sủa! Mà quan trọng là...Trương Tam mấy người bọn hắn từ nay cũng không có đất dung thân ở Bình Minh căn cứ!

Khóc ròng, bây giờ chạy còn kịp, để Thẩm Thiên Vũ phát hiện liền không còn đường lui nữa rồi.

"Lạy ông trời, lạy Phật Tổ, lạy chúa Giê su, lạy...hết thảy tiên nhân trên trời, làm ơn đừng để Thẩm đại tổ tông đến kịp a, ta chạy..."

Chẳng biết có phải vì lạy nhiều thần quá làm lão thiên gia tức giận, Trương Tam vừa quay người, Thẩm Thiên Vũ liền tới, hơn nữa còn huy động xe tăng, lính đặc chủng vũ trang tận răng.

Thẩm Thiên Vũ năm nay cũng gần 50, đang trong thời kỳ đỉnh phong. Khuôn mặt chữ quốc chính trực, làn da ngăm cứng cỏi, thân hình to lớn che dấu dưới bộ quân phục. Đôi mắt kia là một mảnh minh mẫn, khôn khéo của người rành đời.

Bất quá, hắn có tật xấu mà ai cũng biết, đó là bao che khuyết điểm.

"Các hạ là ai, tại sao lại vô cớ giết hại người của ta?"- Nhìn xác hai binh sĩ, Thẩm Thiên Vũ hai mắt lóe ra tia sáng lạnh, nhiều hơn là phẫn nộ.

"Ở trước căn cứ của ta, lại dám ngang nhiên giết người. Mặc kệ vì lý do gì, đều phải đem mạng giao ra!! Lính, bắn cho ta!!"

" Đoàng!!"

Năm chiếc xe tăng cùng ba trăm lính đặc chủng cùng lúc nã đạn. Tràng cảnh này, qủa thật rất rung động! Đạn dược, pháo, lựu đạn rơi xuống vị trí ba mươi người Tần Hiên, có cảm giác giống mưa rơi a!

Lập tức, đám người liền lấy ra năng lực bảo mệnh cho bản thân. Diêu Phúc tạo một vòng tích điện bảo vệ mình, bất cứ viên đạn nào chạm vào vòng điện của hắn liền triệt để vô hiệu hóa rơi xuống đất.

Ma pháp sư hệ hỏa thì tạo cho bản thân một bức tường lửa. Hệ thổ có một vị, là Diệp San San, level 16, nàng tạo ra bức tường đất, che chở cho đám người Trương Tam, Đại Vũ không thể chống đỡ được trận này mưa đạn.

Bàn Tử lúc này một bên né đạn, một bên vừa chạy về hướng Triệu Nhã hô lớn. " Tiểu Nhã Nhã, ta tới giúp nàng!!" Rất khí thế, rất mãnh liệt cùng dũng cảm. Bất quá vừa chạy đến chỗ Triệu Nhã, Bàn Tử liền vòng ra phía sau nàng, ra vẻ chính đáng nói. "Ta sẽ cổ vũ cho nàng. Tiểu Nhã, cố lên!"

Triệu Nhã cho hắn cái nhìn khinh bỉ, hai tay nàng không ngừng huy động, thanh sắt trên tay chuyển động với tốc độ khó tin, đem toàn bộ đầu đạn cho ngăn cản.

Bàn Tử da mặt dầy còn hơn mặt đường lát thêm lớp bê tông cốt thép, nhẹ nhàng tiếp nhận ánh mắt khinh miệt của Triệu Nhã.

Tần Hiên đám người."..."

Thẩm Thiên Vũ bên kia."..."

Năm phút sau, đám người Tần Hiên lông tóc không thương nhưng Thẩm Thiên Vũ mặt mo đã đen như đít nồi. Đạn dược xài trong ba tháng đều bị hao gần hết, mà bọn người kỳ quái trước mắt vẫn sinh long hoạt hổ.

Lão Thẩm rất xót ruột nha, phải biết đạn dược thứ đồ chơi này hiện tại dùng một ít là hết một ít, dùng nhiều liền tuyệt chẳng còn nữa!

"Ngừng tay!" Thẩm Thiên Vũ cuối cùng đã bỏ cuộc. Thở dài, hắn thực ra cũng có một đội quân sử dụng dị năng nhưng năm phút vừa rồi cũng đã nói lên đám người kỳ quái này đẳng cấp đã sớm vượt qua bọn hắn cái này cấp bậc.

"Ta là Thẩm Thiên Vũ, lãnh đạo của 6 ngàn người ở Bình Minh căn cứ." Lời lão vừa thốt ra, đám lính vốn mặt lạnh cũng không khỏi một trận kinh ngạc. Họ đi theo Thẩm tướng cũng đã hai mấy năm, quả thực chưa lần nào thấy ông ta thỏa hiệp như vậy.

"Ta là Tần Hiên, phía sau liền là đồng đội của ta" Sau đó, Trương Tam liền tiến lên giải thích chuyện lúc nãy.

Thẩm Thiên Vũ vừa nghe xong, vỗ tay nói."tốt lắm, giết thật tốt! Ta Thẩm Thiên Vũ tuyệt đối không muốn chứa chấp loại người này!" Nói vậy, nhưng trong mắt ông ta chẳng có chút cảm xúc gì.

"Người tới, phục vụ thật tốt vị này Tần huynh đệ cùng đồng đội hắn."

Tần Hiên có phần tức giận vì Thẩm Thiên Vũ không phân phải trái liền ra tay với bọn họ, nhưng hắn cũng rất khâm phục sự khôn ngoan của lão. Chỉ hai câu nói, liền hóa giải tình huống hai bên chiến đấu.

Thẩm Thiên Vũ tự giới thiệu liền đồng nghĩa chủ động nhận thua, nếu Tần Hiên không chấp nhận liền là hắn tính tình nhỏ nhen. Nói ra trong Bình Minh căn cứ còn có sáu ngàn người đang dựa vào lão, nếu Tần Hiên ra tay hại Thẩm Thiên Vũ, liền là Tần Hiên làm việc ác đức.

Cuối cùng, lão cho người chăm sóc nhóm Tần Hiên, cũng là lời xin lỗi, Tần Hiên không thể không nhận "đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại"

Bất đắc dĩ, đám người Tần Hiên liền kéo nhau đi vào Binh Minh căn cứ.

Bên trong căn cứ là một mảnh hỗn loạn, hẳn là vì họ thấy Thẩm Thiên Vũ dẫn ra ngoài nhiều người cùng vũ khí như vậy là sắp có chiến tranh a. Lại thêm nhiều kẻ hồ ngôn loạn ngữ (đại loại như nói chuyện sai sự thật) nên tình hình mới loạn lên như vậy.

Thẩm Thiên Vũ đành ở lại trấn an mọi người, nhóm người Tần Hiên trực tiếp được dẫn vào nhà khách trung tâm căn cứ.

Đám người trên đường đi đều hiếu kỳ nhìn xung quanh, đoạn đầu khung cảnh rất bụi bặm, giống hệt khu ở chuột ở thế giới của bọn họ. Nhưng đi qua một bức tường khảm gai nhọn, nhóm Tần Hiên liền sững sờ.

Bên trong bức tường gai liền chẳng khác gì thế giới lúc bình yên cả. Người người ăn mặc sạch sẽ, đường phố không có một mảng máu đông nào cả, còn có người đang dẫn thú cưng đi dạo phố.

Quả thật, cứ như lọt vào một thế giới khác vậy!

Vị thư ký phụ trách việc chăm sóc bọn họ liền giải thích.

Thì ra đám người ở tường trong đều là quan chức cao cấp và gia đình họ, bên ngoài bức tường liền là người dân bình thường.

Tiếu Phiên Phiên vốn nóng tính, nghe vậy liền thấy bất bình. "Bình Minh căn cứ nguyên lai là cái dạng này tồn tại, thật đáng thất vọng, "bình minh" cái từ này, dùng không đáng, hừ!"

---