Chương 7: Vạch mặt, thuốc tiến hóa

Tử Vong Luân Hồi

Chương 7: Vạch mặt, thuốc tiến hóa

Triệu Nhã cảnh giác nhìn Tần Hiên. Đổi lại nụ cười của hắn, chẳng qua mang theo mấy phần lạnh nhạt.



" Giới thiệu một chút, ta gọi Tần Hiên..."



"...Ngươi là ai?"

----------



Triệu Nhã vẻ mặt nghi hoặc. "Ta đương nhiên là Triệu Nhã nha, đại ca này, huynh không khỏe ở đâu vậy? Ta liền gọi Diệp tỷ tỷ tới giúp ngươi." Nói nói, liền chạy ra ngoài.



" Chờ đã, hình như cô làm rớt thứ này, và được bạn tôi nhặt được." Tần Hiên thong thả rút trong túi ra một gói đồ. Triệu Nhã sững sờ nhìn túi đồ trước mắt, theo thói quen cho tay vào túi xách lục lọi.



Không...có! Chẳng lẽ là lúc nãy....



"Đó là vật cha mẹ đã để lại! Mau trả cho em!" Triệu Nhã luống cuống nói.



Tần Hiên nhẹ nhàng mỉm cười. "Đương nhiên là có thể, mười thanh dung dịch màu lục, hai ống tiêm, bộ dao mổ mi ni, thuốc sát trùng cùng một số thứ cần thiết cho phẫu thuật, tất cả đều đầy đủ. À, phải rồi, ngoài ra còn có một tấm thẻ chứng nhận nhân viên nghiên cứu nữa, cô có thể kiểm tra lại."



Triệu Nhã nghe vậy biến sắc, định biện minh thì Tần Hiên lại nói. "Khoan đã, tôi còn chưa nói hết a."



"Thứ nhất, một đứa trẻ bị kinh hách lại có thể đem chuyện cha mẹ gặp nạn ra kể đến sinh động như vậy sao?"



"Thứ hai, tuy ra vẻ kinh sợ trước Hắc miêu, nhưng trong mắt cô lại có vẻ quen thuộc với nó nhỉ?"



"Thứ hai, Mùi thuốc sát trùng trên người cô khá nồng đấy"



"Thứ ba, vết chai mép ngón tay cái cho thấy đây là người cầm dao mổ lâu năm, một đứa trẻ mới 7, 8 tuổi có thể có sao?."



"Thứ tư, một đứa trẻ bình thường gặp nguy hiểm không những không có chút sợ hãi mà là nghi hoặc sao? Điều đó cũng gián tiếp nói rõ cô rất quen thuộc nơi này, nhưng lúc trước hình như nếu không phải Bàn tử nói ra thì chắc cô cũng "không nhớ" có một tầng hầm như vậy?"



"Thứ năm..Xác chết trong tầng hầm đều là của 4 ngày trước rồi. Nếu để ý kỹ, ta sẽ phát hiện thi thể của họ đã bắt đầu thối rữa. Nếu tử vong hai ngày trước hoặc hôm qua thì thi thể khẳng định vẫn còn "tươi". "



" Và còn nhiều sơ hở khác nữa... cũng không cần ta phải liệt kê hết đâu nhỉ?"



Triệu Nhã lạnh lùng nhìn Tần Hiên, ánh mắt lăng lệ, độc ác trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ của nàng!



"Như vậy thì thế nào? Các ngươi sao cũng chết, chi bằng làm vật thí nghiệm cho ta đi. Ha ha ha, một ngày nào đó, các ngươi sẽ được nhân loại ghi nhớ vì đã góp phần phát minh vi rút kháng thể!!!!"



"Vi rút kháng thể!!!" Đám người Diệp Phúc vốn ở trong nhà kho nghe lén, tức thì hai mắt tỏa ra tinh quang. Bỏ qua việc Triệu Nhã lừa gạt, suýt nữa hại chết bọn họ thì đây đúng là một tin tức tốt!



Tần Hiên cũng tràn đầy kinh ngạc, đem cảm xúc che giấu tốt. " Vi rút kháng thể gì chứ? Ngươi rõ ràng đang cố giết chúng ta!!" Triệu Nhã bản thân biết đã bại lộ, cũng không thèm che dấu!



"Không hề nhé, đám người chết trong nhà kho kia cũng là vì không chịu nghe lời khuyên nhủ của ta nên mới tùy tiện chạy trốn! Bị Hắc miêu kia cho giết!!"



Sau đó, Triệu Nhã rất tự hào, nâng niu trên tay mẫu dịch màu lục.



" Ta vốn là một thành viên vòng ngoài của tổ chức nghiên cứu tìm kháng thể cho HIV. Một tháng trước, chúng ta rốt cuộc đã có một thành phẩm có khả năng khiến con người tăng cường sức mạnh, chữa khỏi mọi bệnh tật. Vị tiến sĩ phát minh ra thứ thuốc đó vốn bị gãy chân, ông ta liền đem thử nghiệm lên bản thân. Không ngờ ông ta thật sự đứng lên, tưởng thí nghiệm đã thành công, ai ngờ lão ta phát điên lên muốn giết hết tất cả mọi người. Từ đó, loại vi rút kia không ngừng lan tràn, tạo ra tình cảnh như bây giờ. Các ngươi có hiểu không? Chỉ trong một tuần!! Hơn chín tỷ dân thế giới đã biến thành tang thi a!!!! Toàn cầu chỉ còn sống không đến một thành!"



Triệu Nhã thở dài." Hai tuần trước, một người bạn của ta đã đưa một mẫu vi rút kháng thể ăn trộm được từ phòng thí nghiệm, nhưng cuối cùng hắn đã chết. Ta bị nhiễm vi rút, may mắn nhờ có lọ kia vi rút kháng thể, hằng ngày ta đều sử dụng một ít cầm cự, một phần dùng để nghiên cứu. Một tuần! Ta rốt cuộc cũng làm ra được 10 lọ kháng thể này, tác dụng phụ của nó thứ nhất là khiến ta teo nhỏ, và thứ hai là khuếch trương phần nghiên cứu thành công của vị tiến sĩ kia! Ta gọi thứ này là "thuốc tiến hóa"!!"



Triệu Nhã cười lạnh cầm thanh sắt ở dưới đất lên, vo viên nó như một miếng bột. Dưới cái nhìn như thấy quái vật của mọi người, Triệu Nhã độc ác nhìn Tần Hiên, hai ngón tay nhẹ nhàng búng.



"Rầm!!!!" "Viên sắt" rạch gió bay đi, nện thẳng vào bức tường sau lưng Tần Hiên, tức thì phạm vi 5 mét xung quanh lập tức sụp đổ. Triệu Nhã lạnh lùng cười.



"Các ngươi có khả năng ngăn cản ta không?"



Tần Hiên ánh mắt co rụt, khẽ sờ lên mặt, một vệt máu dài hiện ra, hắn kinh ngạc thầm nghĩ." Ta bị thương? Bị gió cắt? Sao có thể, lực đạo phải mạnh như thế nào mới có thể khiến phát sinh ra tia gió sắc bén như vậy!???"



Trầm mặc, không thể tin nổi nhìn Triệu Nhã, lúc này quả thực cảm giác rất bất lực. "K...Không thể"



Đám người Diệp giáo sư thật sự là bị dọa sợ, đây là cô bé mà bọn họ xoa đầu bẹo má lúc nãy sao? Cái này, tình thế quả nhiên thay đổi như chong chóng!!!



Triệu Nhã cười rất tươi. " Vậy các ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu dám có tâm tư khác...ta sẽ không ngần ngại ra tay."



"Rầmm...mm!!!!" chân khẽ bước, mặt đất liền sụp đổ. Đám người chỉ cảm thấy sau gáy đổ mồ hôi lạnh.



" Yên tâm, quy tắc của ta là chỉ thí nghiệm, tuyệt đối không tùy tiện giết nhân loại...nếu kẻ đó không có uy hiếp gì tới ta. Ngươi nghe rõ sao? Họ Tần??"



Bị một đứa nhóc chỉ vào mặt dạy dỗ có chút kỳ quái, mặc dù biết "đứa trẻ" trước mắt có thể gấp đôi tuổi mình. "...Được rồi"



" Tốt, giờ thì đi thôi!" Triệu Nhã chỉnh lại cái cặp nhỏ, ung dung đi trước.



Tần Hiên nghi hoặc. " Muốn đi nơi nào?" Bọn họ chưa từng quên phải thực hiện nhiệm vụ của "chủ thần" đi tìm vi rút kháng thể.



" Ta muốn trở về trung tâm nghiên cứu xem có tìm thêm được mẩu vi rút kháng thể nào hay không? Vốn sáng nay liền muốn rời đi, không ngờ lại xui xẻo gặp các ngươi. Tính để Hắc miêu ăn hết, lại chẳng đoán được mấy người cũng có chút thực lực a, haizzz."



Không để ý Triệu Nhã than thở, Tần Hiên hai mắt sáng lên. " Nếu có thể lợi dụng tốt lần này, không biết chừng có thể nhanh chóng hoàn thành xong nhiệm vụ."



Nhiều người cũng nhận ra điểm này. " Có lẽ đi theo Triệu Nhã cũng không phải điều xấu, tạm thời chưa bị mang ra thí nghiệm, hơn nữa còn có thể bảo toàn mạng sống."



Mọi người lúc này thấy sắc trời cũng đã trễ, liền ở lại siêu thị thêm một đêm.



Có người nhớ gia đình như Tần Hiên.



" Không biết hai đứa ở nhà thế nào, mà chắc Tần Việt có thể lo cho tiểu Nhiên." Nhưng khi nhớ lại cảnh tượng hai đứa vào bếp, Tần Hiên tái hết cả mặt. " Ta nhất định phải nhanh chóng trở về!!!!"



Bên cạnh Hàn Tuấn cũng nhớ đến món ăn do hai anh em Tần Việt và tiểu Nhiên nấu.



Món ăn rất đẹp mắt, hương thơm tinh tế, khơi gợi vị giác, nhưng vừa nếm thử, vị ngon thì chẳng có, chỉ còn lại vị lợ lợ tởm lợm, hắn và Tần Hiên hôm đó ôm bụng quằn quại, ba ngày sau cũng chẳng ăn uống gì được!



Những người khác thì ước mong đạt được lực lượng, cũng khát khao trở nên mạnh mẽ.



Đương nhiên là có ngoại lệ.



Bàn tử trốn trong góc phòng tự kỷ. " Triệu Nhã....tiểu Nhã Nhã. La lỵ dễ thương...tính cách đáng yêu. Ai, vưu vật, ta muốn nàng. Ai u, chắc là không bị bắt đâu nhỉ pla...pla"



Mọi người đều chọn lựa tránh xa gã. Đùa gì chớ, Triệu Nhã mà phát hiện được thì họ chỉ có nước chết a!



Lâm Lạc chính là cũng lui về một góc, lười biếng dựa vào tường nhìn ra bên ngoài ngắm...tang thi. Móc từ trong túi ra một điếu thuốc lá, thong thả rít từng ngụm. Ai không biết còn nghĩ hắn đang ngắm nhìn cảnh đẹp nhân gian đâu.



Diệp giáo sư may mắn khả năng chấp nhận cũng không tồi, bây giờ thong thả tiếp tục ăn. Đám nữ sinh nhìn mà ghen tỵ.



Sao Diệp lão sư ăn nhiều thế lại chẳng có chút mỡ thừa nào cả nha!



Cứ thế, đêm đầu tiên thong thả trôi qua.

-



Năm ngày sau, công viên trung tâm thành phố.



Một nhóm người nhìn như ăn mày đi tới, ai cũng sắc mặt mệt mỏi, áo nhiễm máu khô, rách rưới vô cùng.



Nhưng ai nấy trong mắt đều là một mảnh sát khí, từ nam nhân đến nữ nhân đều tỏa ra khí tức nguy hiểm.



Riêng ở giữa đám người là một bé gái 7,8 tuổi cực kỳ đáng yêu, váy trắng không dính một hạt bụi, hoàn toàn trái ngược với người xung quanh.



Tổ hợp kỳ lạ này một mực hướng trung tâm thành phố đi tới. Mấy trăm tang thi, biến dị thú vừa đặt chân tới bán kính 50 mét, đám người liền như phát điên một dạng.



" Để ta tới!!!!"



" Không! Là của ta!!!"



" Cút hết đi! Đều là điểm kinh nghiệm của ta!!!!"



Đám người như chó dại một dạng, gặp "người" là chém, gặp quái là giết. Đi đến đâu, xác tang thi, biến dị thú la liệt đến đó.



Phải, đây là nhóm người Tần Hiên.



Từ khi rời khỏi tòa siêu thị, đám người một mực chém giết mà tới. Tang thi level 1 họ chỉ cần vỗ một cái liền chết, level 5 đánh bại trong tích tắc, level 7 cũng có thể chiến một trận.



Trừ bốn người Đại lực chưa từng trải qua kích hoạt, thì những người còn lại đẳng cấp thấp cũng đã level 10, cao nhất cũng là level 17, 18 là 8 người Lâm Lạc, Tiếu Phiên Phiên, Diêu Phúc, Diệp Tố Tố(giáo sư Diệp), Hàn Tuấn, Nhiếp Khả, Đồng Nha.



Làm họ có chút khó tin là Bàn Tử thế nhưng cũng là level 18!!!



Riêng Tần Hiên đã sớm đạt level 19, tiếp cận level 20!! Trong năm ngày qua, mọi người đều có chút sợ hãi Tần Hiên. Đây là loại người một giây trước cười nói với ngươi, một giây sau liền máu tươi nhuộm đỏ cả người. Mâu thuẫn đến đáng sợ!!



Lúc tiếp cận level 20, Tần Hiên có thể ước tính một phần lực lượng của Triệu Nhã, tuyệt đối không kém hơn level 25! Nhưng hắn chưa từng nghĩ qua việc đánh bại Triệu Nhã.



Thứ nhất, việc này đối bọn họ không có lợi.



Thứ hai, hắn có thể đem ống sắt cho vo viên, nhưng không thể nhẹ nhàng búng liền như đạn đạo oanh tạc giống Triệu Nhã.



Thứ ba, tuy level 19 với 25 cách nhau không quá xa, nhưng đó chính là sự chênh lệch cảnh giới. Tần Hiên không làm chuyện mà bản thân không nắm chắc!!



Triệu Nhã lúc trước cũng rất kinh ngạc khi thấy nhóm Tần Hiên chỉ cần giết chết kẻ biến dị liền thăng cấp nhưng đều bị họ " Ta cũng không biết, tỉnh dậy liền như vậy rồi" cho trở về.



Bởi lúc đó họ nhận cảnh cáo của chủ thần. " Tiết lộ sự tồn tại chủ thần, chết!!"



Đúng lúc này, một tiếng kêu hướng họ vang lên.



"Mau đến cứu chúng tôi, làm ơn!!!"

------------



Bàn Tử tên này sẽ là một nhân vật đặc biệt lắm đấy ^^