chương 8: Tiểu đội mạo hiểm

Tử Vong Luân Hồi

chương 8: Tiểu đội mạo hiểm

Đúng lúc này, một tiếng kêu hướng họ vang lên.



"Mau đến cứu chúng tôi, làm ơn!!!"

--



Đám người nghe vậy liền tò mò đi tới. Đó là một nhóm 7 người, năm nam hai nữ đang chật vật đối phó đàn biến dị chuột chừng 40 con.



Tình hình có vẻ rất không ổn, cái kia một đầu biến dị chuột đã thành công vượt qua vòng vây của bọn họ, nhanh chóng giết chết một nam nhân chừng 30 tuổi.



"Aaaaaaa! Không!!! Tôi chưa muốn chết, cứu...mau cứu tôi với..."



Thanh niên mặc áo khoác xám có vẻ là trưởng nhóm, hắn ta vội la lên. "Không thể giữ được nữa!!! Chạy đi!!"



Nói đoạn, mở đầu chạy về hướng đám người Tần Hiên, thầm nghĩ. " Bây giờ đã là tận thế, đâu còn kẻ nào thấy khó thì ra tay cứu giúp chứ? Đã thế, đám người này nhìn tả tơi như vậy, khẳng định sống rất không dễ chịu a. Thực lực không có thì chi bằng giúp ta làm đệm lưng cũng không sai!"



Hắn như nhìn thấy đám người trước mắt kêu thảm xoay người chạy trốn. Nhưng rốt cuộc hắn đang gặp cái tình huống gì đây!???



Bọn người ăn mặc rách rưới thế nhưng hai mắt trừng lớn, đỏ bừng... hưng phấn nhìn về hướng này. Tiếp theo, nam nhân hay nữ nhân đều như biến thành sói đói điên cuồng chạy về phía sau bọn họ!



"Đám người này...bị dọa điên cả rồi sao?"



Sau đó, sáu người liền triệt để ngây ngốc. À...ừm, biến dị chuột từ lúc nào yếu tới mức bị nhân loại xem như tờ giấy mà tùy tiện xé vậy hả?



Chưa nói tới chuyện cái gì lửa, băng nhận, mũi tên nước, dây leo, sấm sét bay vèo vèo, tung tóe khắp nơi, kinh khủng hơn là mỗi một biến dị chuột dính phải liền trực tiếp tan rã, thành tro, bị hút khô.



Còn có hai người ở phía chỉ nhẹ nhàng dùng nỏ... đồ chơi với hai viên đá nhỏ. Nhìn không có chút uy lực nào nhưng thực ra mỗi viên đá đều có thể đem hai biến dị thú cho xỏ xiên cùng một lúc!!!



Thanh niên áo xám nhìn 40 con biến dị chuột cường đại trong mắt họ cứ như vậy chưa đủ 5 giây liền toàn diệt. Đã vậy đám người kia còn than thở.



"Vẫn chưa đã ghiền a"



"Phải phải, ta kẹt ở level 14 đã một ngày rồi, thiếu chút liền lên cấp, đáng tiếc!"



" Ta cũng thiếu chút liền lên 17 a"



Lúc nhóm 6 người còn đang sững sờ, thì một thanh niên trẻ tuổi mặt đầy máu bước tới, lưu loát rút ra một cái khăn tay, lau mặt, lau tay, thành thục cứ như đã làm vậy hàng trăm lần rồi! Người này vậy mà dịu dàng mỉm cười nhìn bọn họ, giọng nói trầm ấm.



" Xin chào, ta gọi Tần Hiên, các ngươi mạnh khỏe cả chứ?"



Nếu là hơn một tháng trước, đây chỉ là một lời hỏi thăm rất bình thường, rất hữu hảo. Đương nhiên là không có trên người bị máu nhuộm đen, dưới mặt đường không có la liệt những bãi máu thịt.



Vị thanh niên áo xám trong lòng thầm chửi. " Xin chào cái đê ma ma!!" Bên ngoài lại chẳng thể nào nói được chữ gì. Lại một người thanh niên khác bước đến, trông rất tuấn mĩ, áo quần có chút bụi bặm nhưng quả thật sạch sẽ rất nhiều so với người khác. Ai ngờ, người vừa tới, khí tức âm lãnh lạnh lùng ập đến.



" Trả lời."



" Ách, vâng vâng, chúng tôi rất khỏe a"- Vị áo xám nhìn người còn trước mắt còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, không ngờ lại có thể khiến bản thân kinh sợ.



" Hàn Tuấn, cậu đừng làm họ sợ. Mọi người yên tâm, tôi sẽ dốc lòng giúp mọi người." Trong mắt Tần Hiên đều là một mảnh chân thành ấm áp.



Nếu không chứng kiến một màn cầm búa lạnh lùng bổ ba biến dị thú thành thịt nát của người gọi " Tần Hiên" này, có lẽ họ sẽ thực sự tin rằng người trước mặt vô hại.



" Ta...ta là Trương Tam, chúng ta...quả thật không có vấn đề gì hết!" vì vậy bỏ qua cho bọn ta đi!!



Diệp lão sư lúc này cũng từ trong đống thịt nát đi ra. " Các ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở nơi này?"



Trương Tam khẽ liếc mắt nhìn quanh, đám người này sao ai cũng trông đáng sợ như vậy nha?



"Bọn ta là tiểu đội mạo hiểm từ căn cứ Bình Minh đi ra kiếm lương thực và tinh thạch! Thực sự, không có gì kỳ lạ ở đây hết a!"



Đám Tần Hiên nghe vậy liền sững sờ.



" Tiểu đội mạo hiểm? Căn cứ? Tinh thạch là cái gì thế?"



Nếu không phải vì e ngại thực lực mấy kẻ trước mắt thì Trương Tam đã sớm hét lên. " Các ngươi cố tình đùa ta phải không?" Cuối cùng hắn cũng không dám nói ra, rất thành khẩn trả lời.



Thì ra sau một tuần thành phố bị lây nhiễm, những người vốn có chức quyền trong quân đội, dùng lửa đạn ngạnh sinh đem một mảnh khu vực cho giữ lấy, bên trong thu nhận những người còn sống đến ở và làm việc cho căn cứ, để đổi lấy lương thực.



Tinh thạch là chất rắn kết tinh trong đầu tang thi và biến dị thú, đem chúng hấp thụ thì sẽ nhận được đại lượng sức mạnh, tăng cường thể chất, đồng thời mở ra dị năng nhưng tỉ lệ khá thấp, trong trăm người chỉ có 5 tên may mắn nhận được dị năng.



Tinh thạch, đây cũng là đơn vị tiền tệ trong căn cứ, 1 tinh thạch cấp 2 bằng 10 viên tinh thạch cấp 1, cứu thế suy ra, tinh thạch đẳng cấp càng cao, giá trị càng lớn.



Để chứng minh, Trương Tam moi trong đầu chuột biến dị một mẩu tinh hạch màu cam. Tinh thạch chia làm trắng - hồng - cam - đỏ tươi - đỏ sậm - tím - tím đen - đen, kích thước tinh thạch càng lớn, càng có giá trị.



Còn tiểu đội mạo hiểm chính là những người có khả năng chiến đấu, không chịu sự quản lý của căn cứ, được tự do ở bên ngoài tìm kiếm lương thực, kiếm tinh thạch đổi lấy chỗ tốt từ căn cứ.



Bình minh căn cứ được đại tướng họ Thẩm, Thẩm Thiên Vũ thành lập. Nghe nói ông ta dùng chức quyền độc chiếm kho vũ khí của nhà nước ở thành phố này, nên mới có thể làm mưa làm gió trên khu vực B.



Tần Hiên quay sang hỏi ý kiến Triệu Nhã. "Chúng ta đến Bình Minh căn cứ một thời gian có được hay không?"



Triệu Nhã hơi bất mãn, miệng anh đào dẩu lên rất đáng yêu. " Được, nhưng chúng ta mới đi nửa đường thôi, đừng làm chậm trễ việc chính thì ok"



Bốn người Trương Tam kinh ngạc, Tần Hiên mấy vị này thực lực kinh khủng họ đều đã chứng kiến.Vậy mà còn phải hỏi ý kiến một bé gái? Nói như thế, chả nhẽ đứa bé trước mắt thậm chí còn mạnh mẽ hơn đám người Tần Hiên hay sao!??



Còn hai nữ nhân phía sau họ, nhìn thấy Triệu Nhã đáng yêu như vậy liền không nhịn được chạy đến.



" Oa, đây là con nhà ai a? Thật đáng yêu!"



" Ôi, thật mềm mại~"



Triệu Nhã bị xoay như chong chóng, bất đắc dĩ nhìn ma trảo của hai nữ nhân đảo quanh người nàng.



Bàn tử ở một bên thấy thế hai mắt lập lòe, vẻ mặt hắn lúc này...khụ khụ, là hâm mộ a.



Đám người Diệp giáo sư trên trán mồ hôi lạnh đổ ra như suối. Không khỏi vì hai nàng mà mặc niệm.



Bốn người Trương Tam cũng mắng trong lòng. " Nữ nhân ngu ngốc, không nhận ra thái độ đám người đối " bé gái đáng yêu " là cỡ nào ngoan ngoãn nha!!"



Đồng Nha lạnh nhạt đi tới, mặt không đổi sắc xách hai nữ nhân không biết sống chết kia ném ra. Đồng Nha đã là level 17, tay không nâng mấy ngàn cân, huống gì chỉ là hai nữ nhân? Quá đơn giản.



Mặc kệ hai người mặt đều là vẻ bất mãn, Đồng Nha không chút xao động nói. " Dẫn đường!"



Tức thì Trương Tam tiến lên kéo hai nữ nhân kia ra phía sau, một mặt chân chó (nịnh nọt) bày ra.



" Vâng vâng, căn cứ ở cách đây 1 dặm về hướng Nam, con đường an toàn nhất đi nhanh cũng mất 15 phút..."



"Đi con đường nguy hiểm nhất ấy!!"



Đám người trong sự kinh ngạc của Trương Tam đồng loạt hét lên. Đùa gì chứ, họ đang ngại không thấy quái để đánh đây này!



Sắc mặt sáu người Trương Tam cực kỳ cổ quái, làm sao bọn hắn thấy đám người này có phần kinh khủng hơn so với biến dị thú?



"Đi con đường đó rất nguy hiểm..." Trương Tam đúng là muốn khóc, các ngươi mấy người có cần khoa trương như vậy không???



"Không sao!!"



"Mau mau dẫn đường"



"Nói nhiều như vậy làm gì!??? Đi tiếp đi!"



Đúng như lời Trương Tam, con đường trước mắt quả thật là nơi nguy hiểm. Bởi khu vực này trước đây là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, nên giờ đây, tang thi, biến dị thú nhiều vô số kể!!!



Tưởng trận địa cứ mỗi bước ba bốn con tang thi có thể khiến đám người sợ hãi đi đường vòng. Không ngờ...



"Oa, đó là tang thi cấp 7 (level 12) phải không? Chỉ cần giết một con liền lên cấp nha!"



" Thật đã, biến dị thú cấp 6 (level 10) thế mà lại đi đầy đường a!!"



" Ta muốn! Ta muốn tất cả!!!"



Tần Hiên mở đầu xông đến tang thi cấp 7. Lúc này, hắn chỉ cần nhẹ nhàng vung búa, bỏ qua kỹ xảo xông đến. Tang thi cấp 7 vừa vươn tay, chưa kịp làm gì thì lưỡi búa đã gần trong gang tấc, tiếp đó, liền trực tiếp biến thành thịt nát.



Máu đen văng tung tóe, bắn lên khuôn mặt mỉm cười kia, quỷ dị, khủng bố, nhưng mọi đều dễ dàng nhận ra ánh mắt Tần Hiên không có chút nào hưng phấn, chỉ là sự tĩnh lặng đến rùng mình.



Bất cứ ai nhìn thấy màn huyết tinh đều có chút cảm xúc sợ hãi, hưng phấn, nhưng Tần Hiên - người làm ra màn huyết tinh đó lại không có chút gợn sóng (dao động) nào cả!



Lúc đầu đám người Diệp lão sư có chút bất ngờ lẫn kinh hãi nhưng nhìn mãi cũng quen, giờ nhìn thấy sáu người Trương Tam cũng kinh ngạc ngây người thì có chút hả hê. Không ngại cho Tần Hiên cổ vũ.



"Đội trưởng uy vũ!!"



Tần Hiên hướng gã cười cười. Bỗng nhiên, Trương Tam lo lắng kêu.



"Cẩn thận phía...sau!??"



Tần Hiên như gắn mắt sau gáy, không cần dùng đến búa, tay trái khẽ nắm, bóp chặt. Lập tức, đầu tang thi cấp 8 (level 14) bạo nổ, óc trắng văng tứ tung, Tần Hiên hướng Trương Tam hữu hảo nói cảm ơn.



Trương Tam trong lòng gào thét readslove.com. "Quái vật!!! Ngươi căn bản không cần ta nhắc nhở a!!!"



Ba ngày trước, đám người biết Hàn Tuấn là bạn tốt với Tần Hiên, không để tâm ánh mắt đóng băng tất cả của hắn, liều hỏi.



" Tần Hiên là một người thế nào vậy?"



Hàn Tuấn nghe vậy, suy nghĩ chợt lóe.



" Một người kiêu ngạo, ngông cuồng, phách lối, bá đạo, thứ đại ca đã quyết, dù dùng mười con trâu kéo lại cũng không được."



" Không thể nào!! Lúc bình thường cậu ta rất hàm hậu, rất hiền lành cũng dễ thỏa hiệp cơ mà??"



Hàn Tuấn cười lạnh. " Con người mặt ngoài luôn có thể thay đổi, nhưng bản chất vẫn như vậy."



Hàn Tuấn nhớ lại ba năm trước, lúc Tần Hiên lần đầu xin việc. Hắn kiêu căng, ngạo mạn đạp cửa quán người ta.



" Chủ quán đâu? Mau lăn ra đây!!"



Chủ tiệm nghĩ đây là vị thiếu gia nhà ai đến quậy phá, cũng ngoan ngoãn phối hợp, ai ngờ người này lại nói.



" Ngươi đang tìm nhân công đúng không? Hôm nay, bổn gia đến nơi tồi tàn này của ngươi làm việc. Bản thân nên cảm thấy vinh hạnh đi"



Chủ quán nghe vậy liền giật mình." Thì ra đến xin việc! Vậy mà dám phách lối như thế!!" Tức giận đuổi Tần Hiên đi.



" Hứ, xó xỉnh chết tiệt này làm sao xứng với ta cơ chứ?"



Cuối cùng sau mấy ngày ba anh em hắn bụng đói meo, Tần Hiên mới cắn răng quay lại tiệm ăn cũ.



" Này!! Chủ quán...à ừm, a muốn xin làm ở đây."



Chủ quán lắc đầu ngán ngẩm, hừ lạnh." Ta không nhận kẻ ngạo mạn như ngươi."



Sau hai ba tuần liên tục như vậy, rốt cuộc Tần Hiên cũng chịu cắn răng lễ phép thưa. " Xin chào, ta gọi là Tần Hiên, xin.... ngài cho phép ta được làm việc ở đây."



Chủ quán bản thân cũng khâm phục sự kiên trì đó, thở dài. " Cách xưng hô vẫn chưa đúng lắm, à...ngươi họ Tần? Là con trai của tập đoàn gì gì đó đúng không?"



"...Là"



" Chẳng trách, thôi được, ta sẽ cho ngươi cơ hội thử việc"



Sau đó, chủ quán thực muốn khóc. Rửa chén, chén vỡ, may mắn một cái chưa vỡ thì cũng như chưa rửa. Bồi bàn thì thái độ hống hách, bưng thức ăn thì ném thẳng vào mặt khách.



Tiệm ăn...gà bay chó sủa.



Cuối cùng, cho Tần Hiên làm thu ngân, lúc đầu còn sai tới sai lui, nhưng chỉ mất mấy tiếng liền thành thục, trí nhớ ngược lại rất tốt.



Cứ thế, Tần Hiên đã dần dần thay đổi, thu liễm sự kiêu ngạo lại, thay vào đó là sự chân thành, thân thiện.



Hai mảnh tính cách trái ngược dung hòa, và kết quả là có một Tần Hiên như lúc này.



Lại trở về với thực tại. Mọi người đã bắt đầu gia nhập cuộc chiến.



Sáu bạn nhỏ Trương Tam ngây người nhìn lại sau lưng, đó quả thật là một con đường trải bằng máu tươi theo đúng nghĩa đen! Nhóm người đi tới chỗ nào, lập tức không còn một tang thi hay biến dị thú nào cả, chỉ có một vũng máu đen hôi thối kéo dài.



"Đi theo bọn họ, rốt cuộc là đúng hay sai?"