Chương 3: zombie thế giới

Tử Vong Luân Hồi

Chương 3: zombie thế giới

Trước mắt mọi người là hàng trăm con tang thi đang bao vây lấy họ. Tang thi thứ này đúng là sinh vật buồn nôn nhất!

Cái kia con tang thi đầu mở ra, óc trắng noãn pha ít máu đen, bên này cụt tay đứt chân, bên kia nội tạng kéo lê lết trên mặt đường.

Không ít nữ sinh não ngắn bưng lấy mặt khóc thét lên, thành công thu hút sự chú ý của lũ tang thi. Đám nam sinh chưa kịp nôn khan thì lấy tang thi đồng loạt nhào tới, trong miệng thanh âm thét gào đánh tới đám người.

" Oái, đừng tới đây!!!"

" Không!!!! Ta chưa muốn chết!!"
"
Kyaaaa!! Bọn ghê tởm này, tránh xa ta ra!!!!"

Tức thì mọi người đều hỗn loạn chạy trốn. Lúc này, Viễn giáo sư cười lạnh nhìn tang thi lũ lượt tiến tới.

" Hiệu ứng không tồi, rất sinh động. Mọi người đừng sợ nha, đây chỉ là ảo giác...thôi...i"

Lời nói chưa xong thì một tang thi nhào đến, miệng máu mở rộng. Giáo sư Viễn chỉ cảm thấy một cỗ hôi thối tanh tưởi ập đến. Gã sợ hãi nhìn miếng thịt trên người bị kéo ra. Máu tươi phun ra như suối.

13 vị đồng học vốn tin tưởng Viễn lão sư, thấy vậy liền la hét chạy tán loạn, cuối cùng đa số đều bị tang thi vồ bắt được, ăn tươi.

Mập mạp vừa thấy tình hình không ổn, liền nhanh chóng bỏ chạy theo đường máu do nhóm Diệp giáo sư mở ra. Mấy chục giây sau nhóm 13 người giờ chỉ còn 4 đồng học vẫn sống, 2 nam 2 nữ thấy mập mạp bỏ họ mà chạy liền tức giận. Cùng đi theo Viễn giáo sư, nào có chuyện để một mình hắn chạy trốn a?

Một vị đồng học cao to, cơ bắp cuồn cuộn, mọi người thường gọi hắn là Đại Lực. Lúc này, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm bóng lưng mập mạp, hắn quát lên với ba người còn lại.

- Chết tiệt, mau mau đuổi theo! Đừng để tên mập mạp chạy thoát!!

Ba người Tiểu Linh, Nguyệt Nga, Phan Tuấn Khải nghe thế liền lấy hết sức bú sữa mẹ ra mà chạy. Tiểu Bàn Tử thấy bốn người kia thế nhưng vô sỉ đuổi theo bản thân, tức giận thấp giọng mắng.

" Bọn ngu ngốc, ở lại đó an phận làm vật hi sinh đi, đuổi theo lão tử làm gì"

Nói đoạn, dưới chân tăng thêm chút lực lượng, tốc độ nhanh chóng tăng lên làm bốn người theo sau không khỏi biểu tình quái dị.

" Quái, cái này đáng chết Bàn tử cứ như gắn động cơ sau đ*t ấy. Chạy nhanh vãi linh hồn "

Đại Lực thở hồng hộc mắng. Phía sau gần chục con tang thi gào thét đuổi theo, làm bọn họ không dám lơ là mà thả chậm tốc độ.

Ở cách đó 50 mét, nhóm người Diệp giáo sư chạy một đường đi tới, trong lúc nhóm Viễn giáo sư đang thu hút tang thi. Dù vậy, vẫn tử vong mất ba ma pháp sư.

Nhóm chiến sĩ, Tần Hiên, Phương Siêu, Lý Du, Tiếu Phiên Phiên một đường nhặt được thứ gì thì lấy cái đó làm vũ khí, xung phong đi trước mở đường. Đến khi giết được tang thi đầu tiên, Tiếu Phiên Phiên kinh ngạc kêu lên.

" Ta mới nhận được nhắc nhở! Giết một tang thi cấp 1 được 10 điểm kinh nghiệm, 5 tích phân."

Mọi người ai cùng từng thử chơi qua trò chơi điện tử, đương nhiên biết điểm kinh nghiệm có ý nghĩa gì! Có điểm kinh nghiệm đương nhiên sẽ có đẳng cấp, đó là vô hạn tiến hóa nha! Còn điểm tích phân, kẻ có não liền có thể nghĩ, cái đó chắc chắn là đơn vị tiền tệ trong "game".

Lúc đầu mọi người ai cũng có phần sợ hãi đám tang thi, lúc này mới nghĩ " đám tang thi trừ ngoại hình kinh dị ra, hôi thối chút điểm thì chậm rì, rất dễ đánh chết, Tiếu Phiên Phiên chỉ dùng gậy bóng chày phang một cái liền nổ đầu đó nha".

Nhất thời, đôi mắt đám người phát ra lục quang, như sói đói nhìn chằm chằm mấy chục tang thi ở phía trước. Lúc này, một chuỗi ảo tưởng hiện trong đầu họ: tang thi - điểm kinh nghiệm - biến thành siu nhơn (=)))))

Diệp giáo sư cũng hiểu ra tầm quan trọng của điều này, đối Tiếu Phiên Phiên gật đầu tán thưởng, liền cho đám người thêm một mồi lửa.

" Tiến lên, các đồng học!!! Chiến đấu, trả thù cho các đồng học đã hi sinh!!!"

" Phải rồi!!! Giết!!!! Vì tăng cấ....í lộn vì trả thù!!!!!"

" Giết!!!!!"

Mọi người đang hưng phấn xông lên thì bị một tiếng quát làm cho đứng lại.

"Khoan!!!!!"

Nhiếp Khả tạo dáng chỉ trời, một bộ anh đây chống trời, rất đáng ghét, đám người nhìn hắn nghến răng kèn kẹt. Tiếu Phiên Phiên không nhịn được đạp vào mông hắn.

" Muốn nói di chúc không?"

Nhiếp Khả hôn chào đất mẹ xong chật vật đứng lên, ủy khuất nói.

" Ta chỉ muốn phát biểu ý kiến thôi mà. Nếu thế giới này giống game, đương nhiên là chắc hẳn cũng có một số thứ như bảng cá nhân a? Phải biết, bảng cá nhân là một không gian di động nha" - nói xong liền ngửa đầu lên trời tự kỷ cười dài.

Vốn đám người đang định mở mồm đả kích hắn thì bỗng nhiên bị tiếng thông báo vang lên chặn họng, thế mà lại là thật???

" Chúc mừng các ngươi khám phá ra " túi trữ vật" kích hoạt túi trữ vật. #6089 khai phá một chức năng, đặc biệt ban thưởng 5000 tích phân, túi trữ vật trực tiếp tăng lên cấp 1."

Nhận được ánh mắt hâm mộ từ xung quanh, Nhiếp Khả đắc ý vô cùng. Đồng Nha thấy vậy cười lạnh.

" Hừ, nhất thời may mắn thôi"

Tần Hiên nhìn mà cảm thán không thôi, bản thân mình cũng phải cố gắng hơn a, nếu không sẽ trở thành một gánh nặng mất thôi. Hàn Tuấn vỗ vai Tần Hiên.

" Đại ca, xem ai lên cấp trước đi."

"Được!!"

Vừa vặn, tang thi kéo đến cách họ 5 mét lền vồ tới. Đã sớm cảnh giác Tần Hiên và Hàn Tuấn nhẹ nhàng tránh thoát, thừa dịp tang thi bắt hụt, Tần Hiên cầm thanh gỗ bổ mạnh xuống, sức lực rất mạnh. Dù biết đó không phải là con người nhưng Tần Hiên không tránh được một hồi run rẩy, pha chút hưng phấn. Nhìn Hàn Tuấn, khiêu khích mỉm cười.

" Một"

Hàn Tuấn thấy vậy hơi bất ngờ, vẻ mặt này, ánh mắt đó, đã ba năm rồi mới trở lại. Nhất thời, lòng hiếu thắng nổi lên, Hàn Tuấn thu lại nụ cười cợt nhả, nghiêm túc nói.

" Ta sẽ dùng hết sức, đại ca đừng thua nha, sẽ rất mất mặt."

" Cậu cứ thử thắng tôi xem nào."- Tần Hiên mỉm cười, nhưng không còn hiền lành như lúc đầu nữa, mang vài phần quyết đoán, sát phạt.

Mọi người kinh ngạc phát hiện khí chất tầm thường của Tần Hiên biến mất, thay vào đó lại giống như vương giả nhìn xuống thế gian.

Hai người đồng thời từ trong túi trữ vật rút ra một cây gậy gỗ, đối ba mươi con tang thi xông tới. Sau đó, tất cả mọi người nhìn họ như kẻ điên xông vào đàn tang thi. Nhìn từng con tang thi ngã xuống, máu văng tung tóe, một màn huyết tinh đánh ập vào cực kỳ rung động thị giác. Tần Hiên và Hàn Tuấn như hai ác quỷ xông lên từ địa ngục, đồng phục Tần Hiên đã không thể nhìn thấy được màu sắc ban đầu.

Tiếu Phiên Phiên đôi mắt trừng lớn, không nhịn được thốt ra.

" Quái vật, cả hai đều là quái vật a." Tiếu Phiên Phiên từng đánh chết tang thi nên biết, thực ra nàng đã dùng hết sức mới có thể một gậy liền kết thúc, vậy mà nàng thấy cái gì? Hai kẻ trước mắt xem tang thi như dưa hấu, nhẹ nhõm liền giải quyết.

Lúc này, họ mới nhận ra, đây không còn là thế giới của họ nữa rồi. Đây là địa ngục, tuyệt đối không phải là một trò chơi đơn giản như đã nghĩ. Sao họ lại quên mất chứ, đám điểm kinh nghiệm từng ăn tươi 11 vị đồng học a. Làm sao quên đây, ánh mắt cầu cứu của họ trước khi chết?

Nghĩ vậy, nhóm người vẻ mặt nghiêm túc, làm sao lại quên mất, đây chỉ là tang thi cấp 1, sau này sẽ xuất hiện rất rất nhiều tang thi cấp cao hơn. Nếu ngươi dám xem đây là một trò chơi mặc sức đùa giỡn thì chắc chắn sẽ đánh đổi mạng sống.

Nhìn hai người kia chiến đấu gần xong, nhóm người cũng bắt đầu rục rịch. " Nhất định không thể thua kém bọn họ, không được làm gánh nặng cho đội trưởng!!!"

Địa vị của Tần Hiên đã được mọi người hoàn toàn công nhận, không phải nhờ Hàn Tuấn bầu mà là vì thực lực, vì chính thực lực của hắn mà rung động!

Bỏ qua màn huyết tinh, không thể không nói, Hàn Tuấn mỗi cú vung đều là một chiêu đoạt mạng, lại không nói lên lời một loại mỹ cảm chết chóc, có lẽ vì là lần đầu tiên tiếp xúc với máu tanh, Hàn Tuấn dù cố gắng né tránh máu đen bắn lên áo hắn nhưng vẫn không thể làm một cách hoàn mỹ được. Điều đó khiến hắn rất khó chịu!

Còn Tần Hiên bên kia không kiêng kị gì, tùy ý để máu nhuộm đen cả người, mặc sức đập xuống, thô bạo, dứt khoát, huyết tinh. Tần Hiên lúc này chẳng có chút liên hệ gì với con người hiền lành, hàm hậu trước đó cả, bởi kẻ trước mắt cứ như ma thần đến từ biển máu, khiến người ta không nhịn được thần phục sợ hãi.

Chiến đấu chừng 5 phút thì kết thúc, Hàn Tuấn ngồi bệch xuống đất mà thở, cũng may hắn thường xuyên chơi bóng rổ, cũng có mấy phần thể lực, nếu không giết cỡ mười đầu tang thi liền gục.

Lại nhìn sang Tần Hiên, đôi mắt vốn có chút đắc ý liền triệt để biến mất, hắn thấy gì chứ? Đại ca hắn từ lúc nào ngưu bức như vậy a? Liên tục giết nhiều tang thi như vậy mà mặt không đổi sắc, chỉ có một chút mồ hôi đổ ra a?

Tần Hiên nhìn thấy mọi người ai cũng nhìn bản thân, có chút xấu hổ cúi đầu. " Xin lỗi, thật không có ý tứ, lỡ tay giết nhiều như vậy lại quên mất mọi người."

Lỡ...tay?

Các bạn nhỏ thật sự sợ ngây người, lỡ tay như ngươi a? Ta thật sự cũng muốn lỡ tay mấy lần.

Hàn Tuấn trong đầu nhận được thông báo trở thành hắc kị sĩ level 1 (20/200) đồng thời thu hoạch được 60 tích phân cùng gói quà tân thủ. Hàn Tuấn liền chọn mở ra.

" Chúc mừng ngươi nhận được món quà Hắc kỵ sĩ tân thủ, nhận được 1000 tích phân, huyết đao cấp thấp, cộng vĩnh viễn 5 điểm nhanh nhẹn vào chỉ số cơ bản. Kỹ năng cơ bản " tam đao" level 0. Thỉnh cố gắng nhiều hơn."

Hàn Tuấn mở ra túi trữ vật, ngoại trừ mọi chỉ số tăng lên 5 điểm thì chỉ số nhanh nhẹn đã lên tới 18 điểm gần như gấp đôi các chỉ số khác. Đứng lên khẽ nhảy thoáng một phát, quả nhiên cảm giác nhẹ nhàng không ít. " Tam đao", kỹ năng này lực sát thương lớn, tốc độ cao nhưng tiêu tốn tới 4/3 thanh năng lượng (sau gọi thanh ma na cho gọn), cũng có nghĩa, hắn chỉ có thể sử dụng một lần trong một trận đấu.

Đem việc tăng cấp nói với Tần Hiên, tiện thể hỏi thăm một chút. Phải biết, Tần Hiên đã xử lý 18 đầu tang thi nha, lý nào còn chưa tăng cấp?

" Huynh đệ, ngươi tăng cấp rồi sao, chúc mừng nha" - Tần Hiên vui vẻ vỗ vai Hàn Tuấn.

" Huynh còn chưa lên cấp sao? "- Hàn Tuấn ngạc nhiên.

" Chưa nhưng sắp rồi, chỉ cần hai đầu tang thi nữa là được, đừng lo cho ta." Tần Hiên nghĩ hắn cho cho bản thân nên an ủi một cái. Thì ra, chức nghiệp Hàn Tuấn chỉ cần EXP liền lên level 1 mà hắn cần tới 200 EXP a!

Hàn Tuấn nghe vậy thì đắc ý cười, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, vui vẻ nói. "Trận này, ta thắng."

Tần Hiên còn định nói gì, nghe vậy trố mắt nhìn người huynh đệ này, cuối cùng đành cười khổ. " Được rồi, muốn gì ở ta?". Hàn Tuấn bí hiểm cười. " Sau lại nói"

Lúc hai người bước tới, các đồng học sợ hãi nhường cho bọn hắn một con đường, chỉ có Tiếu Phiên Phiên chặn đường bọn họ, nàng chỉ vào Tần Hiên.

" Ta muốn thách đấu, chúng ta đấu một trận đi."

Tần Hiên nhìn nàng, luống cuống nói. " Xin lỗi, Tiếu đồng học, ta không thể đáp ứng ngươi."

Tiếu Phiên Phiên định mắng hắn thì thấy Tần Hiên cười khổ chỉ về phía sau nàng. " Ta nghĩ bọn họ đang chạy về phía chúng ta."

Mọi người nghe vậy liền quay đầu lại nhìn, thì ra có 5 người chật vật chạy tới, hình như đám người một mực đi theo lão Viễn. Ách, cái này không quan trọng bằng đàn tang thi chừng trăm con đang đuổi theo bọn họ!

Gã bàn tử thực ra rất bắc đắc dĩ a, lũ người phía sau không ngờ bám hắn dai như đỉa, dai thì cũng thôi đi, đằng này lại thu hút đám tang thi chạy theo là sao hả??? Không những làm hắn mất dấu đám người Tần Hiên, còn khiến gã chật vật như vậy.

Thấy nhóm người Tần Hiên như thấy cọng cỏ cứu mạng, Bàn tử nhẹ nhõm hô to một tiếng rồi ngã xuống, ngất xỉu, bốn người chạy theo vốn đã chẳng cảm giác được chân mình, thấy vậy cũng thi nhau ngã xuống.
"...C...cứu..u"
-------