Chương 2: căn phòng kín

Tử Vong Luân Hồi

Chương 2: căn phòng kín

Từ lúc Tần Hiên kích hoạt đồng hồ, mọi người liền học theo, đương nhiên thông tin vừa rồi họ đều đã nhận được. Tuy biết có quá nhiều điểm vô lí nhưng bọn họ bây giờ không có quyền lựa chọn tin hay không. Bởi những việc xảy ra trong suốt mấy phút qua cũng đủ khiến bọn họ không thể và cũng không dám không tin tưởng.

" Phải làm sao đây? Nếu mọi việc là thật thì bên ngoài chẳng phải có rất nhiều tang thi? Cái này đồ chơi thế nhưng ăn thịt người nha"

Một số đồng học không biết tang thi là gì, nghe vậy liền hiểu khái quát. Một số khác sợ hãi, khóc lóc đòi rời khỏi nơi này. Còn một phần không tin vào những thứ phi khoa học.

" Ta nghĩ đây là chương trình nào đó, bắt cóc rồi thử thách chúng ta chăng?"

" Cũng có thể chúng ta bị một cái tổ chức phi chính phủ bắt cóc làm thí nghiệm"

" Tôi muốn về nhà!!!!"
Cũng có một số kẻ vung tay hét lớn.

" Mọi người yên tâm, ta sẽ cứu mọi người thoát khỏi chỗ này!"

" Tang thi gì gì đó tới một con ta giết một con đến hai con giết một đôi, ha hả"

Rốt cuộc, một trong hai vị giám thị lên tiếng.

" Mọi người mau chóng im lặng nào!!!"

Vị giám thị này gọi giáo sư Viễn, 36 tuổi, có vài phần danh vọng, nổi tiếng là kẻ cứng đầu, bảo thủ. Vị còn lại là nữ giáo sư họ Diêu, 28 tuổi, thân hình rất đẹp, nhất là cái kia hai trái bưởi căng tràn đầy sức sống, đáng tiếc cái kia khuôn mặt chỉ tính là thanh tú. Trái ngược với giáo sư Viễn, nàng rất cởi mở, được nhiều người yêu thích.

Nể hắn là người lớn tuổi nhất ở đây, mọi người đều im lặng. Giáo sư Viễn hài lòng gật đầu, sau mở miệng.

" Theo ta thấy đây chắc chắn là âm mưu của bọn khủng bố, chúng ta nhất định không thể để bị lừa! Lúc này, điều nên làm là ở lại đây chờ chính phủ cho người đến cứu!"

Lời nói ra được không ít sự đồng tình. Diệp giáo sư nghe vậy liền hừ lạnh.

" Ta không tin khoa học có thể đem nhiều người sống đến một nơi khác trong thời gian có mấy giây như vậy."

Viễn giáo sư nghe vậy liền phản bác.

" Thuật thôi miên có thể làm được, Diệp giáo sư tài học chưa đủ xin đừng phát ngôn a, kẻo làm xấu mặt mình nha"

Diệp giáo sư nghe vậy tức đến run rẩy, nàng nhìn giáo sư Viễn đang đắc ý cười.

" Nếu quyết định của ngươi là sai lầm thế nhưng là ảnh hưởng đến tính mạng rất nhiều học sinh, ngươi dám đem họ ra đánh cược sao?"

Nghe nàng nói thế, một số học sinh rùng mình, liền tránh xa giáo sư Viễn. Chỉ còn lại 13 đồng học vẫn kiên trì theo gã ta. Giáo sư Viễn tự tin nói.

" Ta tin quyết định của mình là đúng, không cần ngươi phải xen vào đâu, Diệp lão sư"

Diệp giáo sư nghe vậy đành thở dài quay đi, 21 đồng học khác theo sau nàng, trong đó có Tần Hiên, Hàn Tuấn và nữ sinh hung hãn kia.

Diệp giáo sư nhìn tất cả mọi người đều bị tách ra làm hai thì lòng phiền muộn, nàng biết tình huống này quan trọng nhất là sự đoàn kết của mọi người chứ không phải chia phe phái như vậy. Nhưng nghĩ đến phương án của Viễn lão sư, nàng lắc đầu ngao ngán "

Mạng mình mình không lo, chỉ mong chờ người khác cứu giúp như lão chỉ có nước đi ngắm gà khỏa thân a" (gà khỏa thân - chết)
Diệp giáo sư nhìn 21 học trò đi sau mình, nghiêm túc nói.

" Các đồng học, tin tưởng rằng các ngươi không cho lời Viễn lão sư là đúng, theo ta thấy, chúng ta nên tùy tình hình mà đưa ra phán đoán. Lúc này chỉ có chiếc đồng hồ trên tay là đầu mối, chúng ta sẽ nghiên cứu nó trước."

" Phải là "

" Ta kiên trì Diệp giáo sư! "

Nói nói, thời gian cho bọn họ hiển thị trên đồng hồ cũng không còn nhiều chừng 2 phút. Đâu ai biết sau hai phút nữa chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Diệp giáo sư nghĩ nghĩ một hồi, lại nói.

" Mọi người trước tiên chọn cái nghề nghiệp đã, tốt nhất trong chúng ta nghề nào cũng có một vị, phiền lòng mọi người giới thiệu một chút tên của mình, bởi phòng thi của chúng ta tổng hợp rất nhiều thí sinh từ các lớp khác nhau."

Thế là ai cũng rơi vào trầm tư, thỉnh thoảng có người phân vân không biết nên chọn cái gì đi xung quanh hỏi hỏi thoáng thoáng một cái, một lát sau, Diệp giáo sư đi hỏi từng người một, đại khái tên họ, sở thích cùng nghề nghiệp đã chọn. Đây thế nhưng là mấu chốt để sống sót a, không được phép hành động qua loa được!

Viễn giáo sư cùng 13 đồng học khác ngồi một bên và không làm gì khác, gã nhìn Diệp giáo sư chạy tới chạy lui thì hừ lạnh.

" Một lũ vô tri a, sau đợi chính phủ đến, ta nhất định sẽ tố cáo các ngươi!"

Viễn lão sư như thấy cảnh tượng đó hiện ra trước mắt, con mắt híp lại cười nham hiểm. Chả có chút khí chất nào, ngược lại chỉ khiến kẻ khác rùng mình, lo sợ bị gã tính kế lên mình. Các đồng học nghe gã nói lền run rẩy, sau đó a dua nịnh hót gã.

Nếu có ai để ý đến một đồng học mập mạp trong nhóm Viễn giáo sư thì chắc chắn sẽ kinh ngạc mở to mắt a. Tên mập này một bên a dua hùa theo, một bên mở ra đồng hồ, lựa chọn một nghề nghiệp cho bản thân a!! Nếu ai thấy được chắc chắn sẽ oa oa kêu " Phản trắc, mọi người mau tóm hắn!!!"

Không để ý đến Viễn lão cổ hủ, Diệp giáo sư một bên làm ra cái danh sách.

" Chúng ta ma pháp sư có 12 đồng học, chiến sĩ 4 gã, triệu hồi sư hai gã, xạ thủ 2 gã và cuối cùng một vị hắc kỵ sĩ. Tỉ lệ chênh lệch khá nhiều"

Thở dài nhìn danh sách, nàng lấy lại tinh thần "không sao, ma pháp sư nhiều một ít cũng không tệ"

"Các nhóm nghề nghiệp chia ra giới thiệu thoáng một cái, chúng ta chia 2 tổ nhỏ hành động"

Tức thì nhóm ma pháp sư lần lược báo tên " ta là Trương Vũ" " ta là Lương Bá" " ta gọi Anh Đài" " ta Diêu Phúc" "Diệp San san"....đến cuối cùng vị thứ mười hai là một thanh niên otaku khá tự kỷ.

" ta là vị pháp sư vĩ đại nhất vũ trụ a~ các ngươi có thể gọi ta là đại pháp sư Nhiếp Khả, không thì người anh hùng vĩ đại nhất thế gian Nhiếp Khả~ cũng không sai nha" tên Nhiếp Khả này giới thiệu xong không ít người xì mũi khinh thường, một đồng học nữ có vẻ quen biết hắn liền nói.

" Mọi người có thể gọi hắn là Nhiếp rùa đen nha"
Nói xong không để ý Nhiếp Khả chửi bới, nàng tự giới thiệu.

" Ta gọi Đồng Nha, chức nghiệp triệu hoán sư"

Một bên gã thanh niên nghe vậy thoáng bất ngờ, vị nữ đồng học này dung mạo không tệ thế nhưng lại cùng chức nghiệp với ta, bất quá nghĩ xong liền tiếp tục tự chìm trong trạng thái uể oải.

" Ta gọi Lâm Lạc, triệu hoán sư"

Tần Hiên cũng đứng ra mở lời, hắn cười nói.

" Hân hạnh, ta là Tần Hiên, chiến sĩ."

Mọi người hơi ngạc nhiên nhìn Tần Hiên, không ngờ nhìn hắn đen đủi, tầm thường lại có mị lực như vậy nha, đôi mắt kia là một mảnh chân thành cùng ấm áp, gợi lên hảo cảm của mọi người.

Ba gã chiến sĩ còn lại 2 nam một nữ Phương Siêu, Lý Du và vị nữ đồng học la lỵ hung dữ Tần Hiên đã gặp trước đó gọi là Tiếu Phiên Phiên.

Hai gã xạ thủ đều là nam nhân, một người nhìn rất trung hậu to lớn gọi Điền Dương Vĩ, người khác có vẻ nhỏ con, ánh mắt lăng lệ, tàn nhẫn gọi là Trần Giang.

Một vị hắc kị sĩ kia chính là Hàn Tuấn. Diệp giáo sư nghe mọi người làm quen xong mới mở lời.

" Để hai nhóm được cân bằng, lão sư chọn hắc kỵ sĩ. Chúng ta chia hai tiểu đội, mỗi bên 11 người để dễ bề hành động, còn lại 30 giây, các ngươi chia ra đi, rồi tự mình bầu ra nhóm trưởng."
Vì mọi người chưa quen thuộc nhau lắm nên chia nhóm khá dễ dàng.

Nhóm của Diệp giáo sư lấy nàng làm đầu. Nhóm của Tần Hiên đều thống nhất chọn Hàn Tuấn.

Hàn Tuấn nhíu mày, lắc đầu. Phun ra một chữ rồi quay đầu bỏ đi.

"Không"

" Tại sao?"

" Đại thần! Anh không làm thì không ai có tư cách làm hết!"

" Đại thần a!"

Hàn Tuấn bực mình, hắn nặn ra cái tên.

" Tần Hiên "

Tần Hiên tính cười trên sự đau khổ của người khác, nghe vậy thì cứng đờ. Đám đông nghe vậy thì kinh ngạc không thôi.

" Tần Hiên gã này là ai a?"

" Hình như là tên nhóc chiến sĩ trông khá bình thường đó"

"A! Ta nhớ rồi, hắn nhìn cũng có chút mị lực đó chớ"

" Đương nhiên rồi nha, kẻ được Đại thần nhìn trúng đương nhiên là nhân tài rồi!"

"Phải phải, ta thấy cái kia Tần Hiên người đầy chính khí, khuôn mặt thông minh sáng sủa a, chậc chậc, quả thực vừa nhìn liền biết không phải là người tầm thường."

Sau đó thêm vài đồng học đồng ý phụ họa.

"Đúng đúng"

Tần Hiên thấy mà đổ hết mồ hôi hột. " Ta vừa nhìn sơ qua liền chính khí lẫm lẫm? Thông minh sáng sủa? Nhân tài, mị lực? Sao ta không biết hả, hơn nữa lúc trước các ngươi đâu có nói như vậy?"

Sau đó, tên lúc đầu khởi xướng lại lên tiếng, lúc này mọi người mới nhận ra hắn là Diêu Phúc, một ma pháp sư.

" Được rồi, đội trưởng cứ như vậy quyết định đi"

Nói xong liền lẻn đi, giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất. Kỳ thực, Diêu Phúc là người ghét phiền phức, thay vì để mọi người cãi lộn tranh giành, thừa dịp cái kia "đại thần" lên tiếng, hắn lập tức thuận lí thành chương, tác hợp kẻ gọi là Tần gì gì đó.

Mọi người không để ý Diêu Phúc lẻn đi, gật đầu phụ họa.

" Đúng đúng, quyết định như thế đi."

" Phải phải, ta rất hài lòng vị này làm đội trưởng."

Tần Hiên trên trán lại chảy thêm ba đạo hắc tuyến, nghe vận mệnh của mình cứ như vậy nhanh chóng định xuống. Quả thật có chút choáng váng.

"...Này...này, ta còn chưa có đồng ý...."

" Keng!!! Hết giờ nghỉ rồi, lũ sâu bọ!!! Nhấc mông các ngươi lên và chiến đấu đi!!!"

Một âm thanh đầy huyết khí vang lên phá vỡ lời nói Tần Hiên. Mọi người chỉ thấy một cỗ rùng mình.

"Ha hả, phấn khích đi, lũ sâu bọ. Bây giờ nghe cho kỹ nhiệm vụ đây! Tìm và bảo vệ vi rút kháng thể, hạn là 15 ngày. Nhiệm vụ thất bại, chết! Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng 2000 tích phân, được phép trở về thế giới cũ 3 ngày."

"Bây giờ, zombie thế giới bắt đầu mở ra! Ha hả, chúc các ngươi chơi vui vẻ"

Vùa dứt lời, căn phòng kín nhất thời rung chuyển, dần dần nứt ra như miếng kính, đổ rầm xuống.

Mọi người vừa nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Một đồng học trong nhóm Viễn giáo sư sợ hãi quỳ rạp xuống.

"T...tang thi...thật nhiều a...."
-