Chương 1: Tần Hiên

Tử Vong Luân Hồi

Chương 1: Tần Hiên

Thành phố A, hẻm #6 khu dân nghèo, nơi sinh sống của hàng ngàn người lang thang, ăn mày, nơi mà tương lai của họ chỉ là một mảng tăm tối.

Cuối hẻm, nơi vắng vẻ nhất chỉ có một căn nhà nhỏ, tuy khá cũ nhưng lại rất sạch sẽ. Đây là nơi ba anh em nhà họ Tần sinh sống. Lúc này, Tần Hiên đang ăn sáng cùng hai đứa em, Tần Việt và Tần Tiểu Nhiên. Ai sống ở hẻm #6 đều biết ba anh em nhà họ Tần dung mạo đều rất đẹp, dù sống ở nơi nghèo nàn này nhưng trong cốt cách vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo của con cháu thế gia.

Tần Hiên vừa tròn 18 tuổi, thân cao thước tám, làn da ngăm đen rắn chắc nhưng không thô, nhất là đôi mắt của hắn, luôn luôn khiến người ta như tắm gió xuân, dịu dàng và ấm áp. Nhưng nếu ngươi không cẩn thận khinh thường hắn, chắc chắn sẽ phải nhận giá đắt.

Tiểu đệ Tần Hiên, Tần Việt, 16 tuổi cả người mang đậm khí chất nho nhã thư sinh, cao thước tám, khuôn mặt như gọt giũa, mắt phượng thi thoảng híp lại, khiến người khác lạnh tóc gáy, như bị thiếu niên trước mắt này lột sạch đến trần trụi, không có âm mưu quỷ kế có thể lừa hắn.

Bảo bối của hai anh em họ Tần, Tần Tiểu Nhiên, 15 tuổi. Tiểu Nhiên rất giống người mẹ mỹ nhân của họ, tuy rằng mới 15 tuổi nhưng cũng đã cao thước bảy rồi, da thịt trắng noãn như sữa, thoang thoảng thơm hương sữa ngọt ngào, mái tóc như dòng suối, tùy tiện vén lên cũng mang mỹ cảm vô cùng. Lại nói cái kia thân hình phát dục đầy đủ, nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, đủ có bao nhiêu mê người.

Ba người này khiến người ngoài không khỏi tấm tắc kỳ lạ, là rồng là phượng, dù bị chìm sâu dưới đáy bùn thì sớm muộn gì cũng vươn lên bầu trời. Nên đâm ra khách khí, làm thân với ba anh em họ Tần.

Lúc này ba anh em họ Tần đang ăn bữa sáng, tuy đạm mạc nhưng ấm áp. Tần Tiểu Nhiên híp mắt cười, vẻ mặt thỏa mãn như một con mèo nhỏ tinh quái.

-Đại ca, tay nghề của huynh càng ngày càng tốt nha~

Tần Việt tuy không nói gì, nhưng trong lòng đương nhiên là đồng ý với Tiểu Nhiên. Tần Hiên rất thỏa mãn gật đầu, hắn muội muội đúng là rất ngoan, khẽ xoa đầu Tiểu Nhiên, dịu dàng nói.

-Nhiên tiểu bảo bối, ngon thì ăn nhiều một chút rồi đi trường học. Cơm hộp ở trên tủ, hai đứa nhớ mang theo ăn trưa.

Tần Việt và Tần Tiểu Nhiên trong lòng rất ấm áp, có được người như đại ca thì còn gì bằng.

Gia đình họ 3 năm trước rất giàu có, là một trong mười đại tài phiệt của nước X, nhưng hè năm đó, cha mẹ bọn họ trong chuyến du lịch đã gặp tai nạn, họ hàng tranh giành nhau tài sản của 3 anh em rồi kiếm cớ đuổi đi. Đại ca thấy rõ lòng người ấm lạnh, liền dẫn theo hai anh em họ đến thành phố A sống.

Đại ca lúc đầu cũng là một thiếu gia tay trói gà không chặt nhưng bây giờ vì bọn họ mà phải làm việc cho người ta, chịu đủ tủi nhục. Tần Việt và Tiểu Nhiên hiểu được, nuôi bọn họ ăn học đầy đủ, đại ca 3 năm này sống cũng không dễ dàng. Tự hận bản thân, trong tâm bọn họ dần nhen nhóm một khát vọng "không thể để công sức đại ca bị uổng phí, ta phải cố gắng, cố gắng hơn nữa!"

Bỗng nhiên, Tần Việt sực nhớ một điều rất quan trọng

-Đại ca, hôm nay là 28 dương?

-À...ừ... sao thế?- Tần Hiên cầm lấy ly nước uống một ngụm.

-Hôm nay năm 3 cao trung thi cuối kỳ a?

Nhất thời Tần Hiên cứng cả người, ngụm nước nuốt không trôi liền sặc "Khụ...khụ"

Tần Việt nghĩ "lão huynh càng ngày trí nhớ càng tệ, não phẳng ra rồi sao?"

Tiểu Nhiên nghĩ "Chẳng lẽ con hồ ly tinh nào quyến rũ ca ca ta? Chết tiệt, làm huynh ấy mê muội đến vậy sao? Tức chết ta!!!!"

Tần Hiên vội hỏi

-Còn bao nhiêu thời gian??

Tần Việt bình thản nhìn đồng hồ, lạnh lùng phán án tử.

- 10 phút nữa phát đề, chúng ta cách trường 3 dặm nha, ca cân nổi...

Chưa kịp nói xong thì đã thấy Tần Hiên như một cơn gió chạy đi. Tần Việt lắc đầu ngán ngẩm, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm.

-Đại ca thật là...ngây thơ a. Tình hình này lại muốn chạy thục mạng đây.

Tần Tiểu Nhiên khẽ nhìn đồng hồ trên tay nhị ca, môi anh đào bĩu lại.

-Nhị ca, ngươi thật xấu.

Một biểu tình đáng yêu vô cùng, Tần Việt thương yêu nhéo má bảo bối, mắng nhẹ.

-Nhóc con! Ngươi không thấy đại ca có chút béo sao? Ta đây là giúp hắn...giảm mỡ.

-Xí, kệ ngươi, ta đi học đây.

-Ách, tiểu Nhiên, chờ chút, ta cùng đi.

------

Quả nhiên, Tần Hiên một mạch chạy 3 dặm đường. Ba năm rèn luyện, sức chịu đựng tăng lên đáng kể, 3 dặm chạy 8 phút không thành vấn đề. Có điều lúc đến nơi, Tần Hiên cứ như người bị rút hơi, thở hồng hộc.

Phía sau, một chiếc lamborghini đi tới rồi chậm rãi dừng lại trước mặt Tần Hiên. Sau đó một thanh niên suất khí bước ra, cả người tràn ngập hơi thở tà mị, môi như có như không khẽ nhếch lên ngạo thị nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như đao, một cái liếc nhìn cũng đủ làm kẻ đối diện sợ hãi muốn tôn kính. Dù vậy, vẫn không đủ để ngăn cản sự cuồng nhiệt của các nữ đồng học a. Quả nhiên là mị lực bắn ra bốn phía cũng không đủ.

Thanh niên mới tới không những đối Tần Hiên quen biết, hơn nữa còn là vị huynh đệ tốt nữa. Hắn là Hàn Tuấn, con trai độc nhất của chủ tịch Hàn, chủ của chuỗi doanh nghiệp lớn hàng đầu nước X. Trước kia hai gia đình hợp tác làm ăn, bọn họ quen nhau, từ đó kết thành bạn. Nhưng từ khi nhà họ Tần suy sụp, chủ tịch Hàn chủ động cắt đứt liên hệ, riêng Hàn Tuấn không thể chấp nhận sự lạnh lùng của cha, bỏ nhà đi theo đến thành phố A cùng ba anh em Tần Hiên.

Trong khi mọi người đều xa lánh họ thì Hàn Tuấn làm ba anh em ấm lòng hơn bao giờ hết, trong tâm Tần Hiên cũng khắc ghi vị huynh đệ này.

Lại nói, Hàn Tuấn cũng là người tài giỏi, ở thành phố A tự lập một công ty kĩ thuật riêng, làm ăn ba năm liền phất lên, quả thật không có chút thua kém cha hắn. Hàn Tuấn nhiều lần ngỏ lời muốn giúp đỡ Tần Hiên đều bị từ chối trả về, bất đắc dĩ, Hàn Tuấn chỉ có thể ngầm giúp đỡ.

Hàn Tuấn mới bước xuống xe liền thấy Tần Hiên thở phì phò, nhịn không được hỏi

-Sớm, đại ca, huynh đi đâu mà vội thế?

Khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Hàn Tuấn, Tần Hiên bực mình nói

-Sớm cái đầu cậu, đề thi cũng sắp phát ra rồi! Còn không mau nhanh đi.

Hàn Tuấn nghe vậy ngẩn người chốc lát, không nhịn được lấy điện thoại ra liếc nhìn, toát mồ hôi nhìn Tần Hiên đang có dấu hiệu gấp muốn chửi người, vẻ mặt kỳ quái

-Ai nói với ca sắp đến giờ thi vậy?

-Là tiểu Việt, mà sao vậy?

Hàn Tuấn trong đầu đã có đáp án, ho khan đưa điện thoại ra

-Khụ khụ, bây giờ mới tám rưỡi, nửa tiếng nữa mới tới giờ thi, ca...ách, đại ca, bình tĩnh bình tĩnh, tức giận không tốt cho sức khỏe a.

Chỉ thấy Tần Hiên đờ đẫn nhìn con số trên điện thoại, trong lòng dở khóc dở cười "Tiểu tử đáng ghét này lại dám lừa đại ca của nó"

Đám người ngoài nhìn thấy Hàn Tuấn chuyện trò vui vẻ với một kẻ nhìn tầm thường như vậy ai cũng một dạng biểu tình đặc sắc. Ai không biết Hàn Đại thần vốn lạnh lùng lãnh đạm, có thể im liền không nói, lúc nói liền không ói ra nửa chữ dư thừa. Lúc này thế mà lại nói đùa với một kẻ tầm thường.

"Đại thần đúng là đại thần, thật thân thiện"

"Đại thần thực đẹp trai"

"Đại thần là người tốt, không ngại giúp đỡ kẻ bần hàn"

"Đúng đúng, ta là thấy kẻ kia nhìn chằm chằm vào điện thoại của Đại thần nha"

"Chả lẽ hắn dám đánh chủ ý lên Đại thần"

"Hắn dám! Chúng ta liền đem hắn thiến!!!"

Tần Hiên nghe mà mồ hôi lại túa ra, Hàn Tuấn bực mình nhìn đám ruồi nhặng dai hơn đỉa kia. Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn toàn trường, khiến đám người lạnh tóc gáy.

-Cút!

Đám fan nữ không biết sống chết thét lên "Kyaaaa!! Hảo soái!!" "Đại Thần, anh ho rất đẹp trai, ho nữa đi anh!!!!! (=))))))"

-Đại ca, chúng ta đi thôi- Trên trán dài ra ba đạo hắc tuyến, Hàn Tuấn vội lôi kéo Tần Hiên, bóng lưng khá chật vật, gần như chạy trốn. Tần Hiên thầm nghĩ "Có thể ép cậu ta thành như vậy, đám fan này hỏa hầu đủ xài"

Thời gian trôi qua nhanh chóng, lúc này giờ làm bài đã hết hơn nửa. Phòng thi #13, tầng 6, Tần Hiên và Hàn Tuấn đang len lén trao đổi bài thì bất ngờ, bảng đen trước mắt bỗng nhiên hiện ra dòng chữ.

-Mau nhìn mau nhìn, trên bảng bỗng dưng hiện chữ.

-Cái gì? Ngươi mơ ngủ à? Bảng đen chứ có phải....

Một tên bực tức đáp, nhưng nói chưa xong liền phải ngậm miệng, run rẩy nói

-...Là thật...Trời ơi, ta không nhìn nhầm đấy chứ???

Cả phòng thi 36 người đều trố mắt nhìn chữ trên tấm bảng thay đổi:

" Xin chúc mừng! Các ngươi 36 nhân loại được mời đến tham dự "Trò chơi Tử Vong luân hồi". Thỉnh mọi người đừng chống cự, lời khuyên chân thành là hãy tuân theo nhiệm vụ ban ra, ha hả, quan trọng là tuyệt đối đừng thách thức Chủ Thần"

"Bây giờ thời gian truyền tống bắt đầu đếm ngược. Đích đến: zombie thế giới"

"10...6....4...3...2"

"1...."

"0...."

Mọi người chưa kịp hồi thần thì nhận ra cứ mỗi một con số hiện ra là một phần cơ thể biến mất. Lúc 36 người hoảng sợ nhận ra, kêu thảm liền đã muộn.

Mọi người kinh ngạc nhìn bản thân lơ lửng trên không trung, không thể cử động được, một lúc sau Mới đột ngột rớt xuống đất. Rơi xuống chưa phải là điều đáng sợ nhất mà là thấy mông một thằng đực rựa đặt ngay trước mắt mà không thể làm gì ngoài việc chờ đợi nó đập thẳng vào mặt mình. (=))))

-Con bà nó!!!!!XXXX ông muốn giết mày!!!- đồng học A chửi thề

- Ách, hèn gì thấy êm êm, mà đâu phải lỗi tại tao- đồng học B ủy khuất cực kỳ lên tiếng.

-Ai da, đau quá đi!!! Tên khốn kiếp nào dám dẫm lên bà!!!. Giọng nói ngọt ngào nhưng lời phun ra thì chả ai dám khen tặng. Tần Hiên giật mình nhìn người ở dưới, là một mỹ nhân xinh xắn, đáng yêu. Biết bản thân làm sai, Tần Hiên xấu hổ cúi đầu.

-Rất xin lỗi.

- Xin lỗi cái tiểu jj (tiểu đệ đệ:v) còn không đến đỡ lão nương???

Tần Hiên bị mắng đến phát ngốc, vô thức nâng đỡ nàng đứng lên. Chẳng phải đều nói nữ nhân rất hiền lành, nhất là nữ nhân xinh đẹp a? Tại sao ta lại chẳng cảm thấy như vậy hả? Nhất thời, suy nghĩ của Tần Hiên về nữ nhân ai cũng hiền lành tốt bụng như tiểu Nhiên nhà hắn bị sụp đổ.

-Nhìn cái gì??? Bà móc mắt ra bây giờ!

Hàn Tuân lúc này nhìn sang, cũng nghe lấy lời nàng ta, liền nói giúp huynh đệ một tiếng.

-Tự mình đa tình, hừ, đại ca huynh không cần chú ý nàng ta.

-Hứ.Các ngươi mới tự mình đa tình! Cả nhà ngươi đều tự mình đa tình!!!!.- Nữ tử xinh xắn mắng xong liền tức giận bỏ đi.

Nháo một hồi qua đi, 36 người đều phát hiện ra trên tay mỗi người đều đeo chiếc đồng hồ kỳ lạ, nhiều người thử dùng mọi cách để mở ra nhưng đều vô dụng. Tần Hiên quan sát kỹ đồng hồ trên tay, hắn tìm được một nút nhỏ bên hông, vừa chạm vào liền mở ra một màn hình đa chiều, trong đầu bỗng xuất hiện một thanh âm

" Khởi động chức năng cửa hàng, tính điểm, bảng skill thành công. Số hiệu của ngươi là #5508" (năm năm không tắm =)))) đùa thôi ^^)

"Đề nghị #5508 lựa chọn một trong những nghề nghiệp sau. Chú ý, đây là cơ hội duy nhất của ngươi.
Ma pháp sư: tấn công tầm xa, công thủ đều được
Chiên sĩ: tấn công cận chiến, lực lượng mạnh mẽ, sử dụng được hầu hết các loại vũ khí.
Triệu hồi sư: triệu hồi sinh vật từ thế giới khác để giúp bản thân chiến đấu
Xạ thủ: tấn công tầm xa, lực sát thương lớn
Hắc kỵ sĩ: giỏi ám sát, một chiêu đoạt mạng, nhanh nhẹn"

"Tùy theo nghề nghiệp mà ngươi chọn, chủ thần sẽ có những ban thưởng thích hợp nhất với ngươi "

" Mọi thắc mắc sẽ được trả lời khi ngươi gặp Chủ Thần, giờ thì các ngươi còn 5 phút trước khi trò chơi bắt đầu. Chúc may mắn"

----