Chương 92: Dạy học

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 92: Dạy học

Chương 92: Dạy học

Chương 92: Dạy học

Ngay khi Đại Lực vừa về tới trại, thì trời cũng đã chiều tối. Nhanh chóng cất xe cùng đưa ngựa về chuồng, hắn đi thẳng một mạch về nhà của mình. Vừa về tới nơi, giọng nói của Đại Lực đã vang vọng cả nhà.

''Mấy đứa nhỏ đâu ra đây tập trung!!!!''

Đám nhóc đang nằm phè phỡn hoặc là làm cơm chuẩn bị bữa tối, nghe tiếng rống của Đại Lực liền vội vàng bở dỡ việc đang làm chạy ra tới cửa trước. Tiểu Hoa dẫn đầu mọi người đi ra trước, một mặt mờ mịt hỏi lấy anh trai của mình:

''Oi Anh hai! Tại sao lại kêu mọi người ra đây?''

Đại Ngưu đang nằm trên đùi của vợ mình cũng liền đi theo ra đây, dù bị phế đi một tay khiến cho thực lực của hắn trượt dài. Nhưng dù sao cũng là một tên tuyệt thế cao thủ, ánh mắt vẫn còn ở đó nên khi vừa nhìn thấy Đại Lực trong lòng hắn đã thầm than. Nội lực cùng khí huyết của Đại Lực lúc này đã tu luyện tới cực hạn, mà bản thân hắn cũng không có ý định che dấu nên chỉ cần đạt đến cảnh giới tuyệt thế cao thủ là có thể cảm nhận được.

''Thiên tài vẫn là thiên tài nha, cho dù có là bị phế đi.''

Bản thân hắn đau khổ mấy năm mới có thể lên được cảnh giới này, mặc dù ban đầu Đại Lực cũng dùng thời gian ngang với hắn. Nhưng Đại Ngưu là theo trường phái nội lực phù hợp với bản thân nha, còn Đại Lực hắn còn không biết trường phái nội lực là gì. Dựa vào mù luyện mà lên được tuyệt thế, hơn nữa là dùng trường phái có độ phù hợp rất kém với hắn mà đề thăng lên. Cơ mà thực lực vẫn có thể trên hắn, điều này có ý nghĩa gì không cần Đại Ngưu nói.

Bây giờ nhìn lại, Đại Lực đã tìm được trường phái mà bản thân tương thích cao lại phối hợp với công pháp cùng đan dược đầy đủ, đối với loại thiên tài này tu luyện thần tốc cũng xem như là chuyện bình thường. Đem những cảm xúc của mình thu lại trong lòng, Đại Ngưu cũng cực kỳ hiếu kì hôm nay tên này muốn làm cái gì.

Thấy mọi người đã tập trung đông đủ, Đại Lực lúc này mới hắng giọng:

''Ngày mai ta sẽ bắt đầu chỉ đạo các ngươi võ thuật, giờ giấc vẫn sẽ như lúc Đại Ngưu còn dạy. Nhưng học xong võ thuật thì các ngươi còn phải học văn hoá nữa, Trần Lập sẽ là thầy của các ngươi. Có ý kiến gì không?''

Mấy đứa nhỏ im lặng trừng mắt nhìn Đại Lực, vl có nhiêu đó không cũng hô bọn hắn đi ra. Lúc ăn cơm không nói được à, có cần phải làm như vậy không. Đại Ngưu cùng vợ hắn cũng phải nín bụng không cười, mặc dù nhìn Đại Lực rất nghiêm túc cơ mà làm trận thế lớn như nãy chỉ để thông báo mấy thứ này thì....

Đại Lực cũng phát hiện sự tình không đúng liền có chút ngượng ngùng, xem ra là làm có chút quá lố dù sao không phải ở trại quân lính. Không cần thiết phải làm mấy điều này, hắn lườm Đại Ngưu một cái sau đó ra tay xua đuổi bọn nhỏ đi. Đợi mấy đứa nhóc đi vào trong nhà về sau, Đại Ngưu mới đưa tay bảo vợ hắn vào nhà còn bản thân thì đi tới bên Đại Lực.

''Quyết định dạy bọn nhỏ rồi à? Ta tưởng ngươi phản đối mấy thứ này cơ mà.''

''Phản đối thì sao chứ. Hiện tại không phải loạn lạc sao, không học mấy thứ này lấy gì sống? Dùng mồm nói cho bọn thây ma không cắn hắn à!''

''Cũng biết mấy thứ này?''

''Im đi! Ta có lý tưởng của mình chỉ là sinh không hợp thời mà thôi.'' Đại Lực thở dài buồn bực một cái, rồi mới liếc nhìn về phía cánh tay của Đại Ngưu. Bật thốt một câu:

''Chữa lành?''

''Nào có dễ như vậy, chỉ là khôi phục một chút hoạt động bình thường mà thôi. Đây cũng đã là cực hạn, vị Anh Đào kia tay nghề thật là đáng sợ. Thế mà có thể nối lại cánh tay đã đứt lìa.''

''Thực lực thế nào?''

''Coi như vẫn là tuyệt thế cao thủ đi, mặc dù là thuộc về nhóm yếu gà nhất bên kia. Nhưng dùng để khè mấy tên ranh con nhất phẩm vẫn được.''

''Vậy cũng tốt, ngươi vẫn là nên dành thời gian cho vợ người đi. Đừng có suốt ngày cắm đầu vào luyện tập như hồi trước, ngươi là người chứ không phải một con rối.''

Đại Ngưu khịt mũi coi thường, xem ai đang nói kìa. 5 năm tên đầu pòi kia chỉ có luyện võ cùng ở ngoài, nào có tư cách lên mặt dạy đời hắn. Mấy đứa nhỏ nếu không phải còn thấy hắn lúc dịp tết thì thật có thể đã quên đi người đại ca này của bọn nó, không thấy Trần Lập sao đến giờ vẫn còn chưa quen thuộc được có thể tại sao nữa. Tên nhà giàu khi ngoài việc ném tiền vào viện mồ côi còn lại đều không làm, hại hắn một mình phải làm tất cả mọi việc, cũng may bọn nhỏ đều là người hiểu chuyện không cho hắn quá nhiều phiền phức.

''Ngươi tính ở lại đây?''

''Hửm ta có nhà ở nơi khác?''

''Ý ta là không đi làm nhiệm vụ hay luyện tập gì đó của ngươi?''

Đại Lực còn đang phè phởn khi nghe đến câu hỏi này hắn liền phi thường nghiêm túc, Đại Ngưu lúc này không phải đang hỏi chơi mà là đang kiểm tra hắn.

''Đừng lo! Ta nợ ngươi một cánh tay, nợ đám nhỏ một đống máu chưa trả. Làm sao có thể quỵt nợ, còn nói đến nhiệm vụ thằng ngố bố thế nhưng là làm y sĩ với nhân viên giao hàng nha. Ngươi nghĩ cái nghề nào là cần câu cơm chính của ta, mà lại thực lực ngươi yếu như này còn có thể dạy đám nhỏ?''

''Hừ! Ngươi nhưng hiện tại còn là nhất phẩm đây.''

''Thế muốn đánh không? Ta không ngại để xem ngươi thắng hay vẫn là ta thắng.''

''Bỏ đi, dù sao ta hiện tại thực lự đã hạ xuống không còn như trước. Đời này cũng đừng nghĩ đột phá, vẫn là thành thật làm cái nhân viên bảo vệ là được rồi.''

''Suy nghĩ tốt đấy dù sao ở bên đấy thế nhưng là ít chết nhất.''

2 bên nói chuyện qua lại với nhau một chút thì cũng đã tới bữa tối, trên bàn ăn Đại Lực cũng chỉ tập trung ăn uống không hề quan tâm tới mấy đứa nhỏ quậy phá. Cuối cùng hắn căn dặn An Nam cùng Tiểu Hoa đi ngủ sớm, không cần phải luyện tập đêm khuya. 2 đứa nhỏ này đều vẫn chưa vượt qua được cái chết của đám nhỏ, mặc dù trách nhiệm không phải của bọn hắn cơ mà 2 đứa vẫn tự trách bản thân quá yếu. Nếu lúc đó mạnh hơn nữa, có khi mọi thứ đã đảo chiều vào đám nhỏ không phải chết một cách vô ích.

Mạnh mẽ cho 2 đứa nhóc đánh thuốc mê đi ngủ xong, Đại Lực cũng phi thân đi tới bên cái cây hắn đã dùng. 2 tên lính gác đang có cuộc trò chuyện nhỏ về việc đêm nay có uống rượu không, nhìn thấy Đại Lực đi tới cả 2 nhanh chóng đứng thẳng lương làm ra tư thế nghiêm trang nhất của binh sĩ. Đại Lực nhìn thấy thì cũng có chút dỡ khóc dỡ cười nói:

''Ta không phải nằm trong binh bộ.''

''Không quan trọng Lực ca, ngươi là chúng ta mẫu mực kể cả không nằm trong quân bộ chúng ta vẫn sẽ dùng lễ kính chào ngươi. Đại Lực lúc này cũng không biết nói gì hơn ngoài việc cảm ơn, sau đó đuổi bọn hắn đi lúc đi còn dúi vào tay tường người 2 lượng bạc bảo là tiền mời trà cứ nhận. Xong việc Đại Lực mới nhìn về phía màng che của hắn, giọng không ngừng lầm bầm:

''Đừng có xảy ra sai soát gì nha, cho ta ra một cái đồ chất lượng nào.''

Nhìn thấy thời gian cũng chưa tới, Đại Lực liền thành thật lấy ra cái ghế ngồi. Hai tay cầm lấy một quyển sách về y học, đang không ngừng lật chúng qua để xem. Từ khi có thư viện về sau, đầu hắn cũng biến thông minh. Mặc dù không phải kiểu dạy 1 hiểu 10, mà là gặp qua liền không quên. Nên việc xem sách đối với Đại Lực, không khác gì là lật cho vui.
----------
Chương chưa xong mai bổ sung