Chương 91: Hô hấp pháp cùng phòng luyện tập.

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 91: Hô hấp pháp cùng phòng luyện tập.

Chương 91: Hô hấp pháp cùng phòng luyện tập.

Chương 91: Hô hấp pháp cùng phòng luyện tập.

Núi Bạch Tượng (Voi Trắng) cách xa Uyên Lãnh Thành chỉ tầm nữa ngày đi đối với người bình thường, nhưng với võ giả thì chạy một mạch tới trong vòng vài giờ là không thành vấn đề. Vài giờ là bởi địa hình nơi đây khá gồ ghề với cái mõm đá sát nhau, phối hợp với mùa đông của tuyết quốc khiến cho võ giả tới đây cũng phải cẩn thận nếu không thì ngã dập mặt.

Nơi đây dân cư thưa thớt cùng cách xa thành trấn một quảng đường, bình thường sẽ không có ai muốn tới đây. Nhưng loạn thế xuất hiện, thây ma đi loạn khắp nơi. Khiến cho vùng đất khỉ ho cò gáy này lại trở thành một tụ tập những người sống sót, cũng từ đây bọn hắn tạo thành một trại tập trung. Cơ mà bởi xung quanh không hề có tài nguyên duy trì sinh hoạt, nên những ngày đầu tiên ở nơi này cực kỳ khó khăn.

Những người còn sống vì tìm kiếm nhu yếu phẩm, đã tổ chức nhiều đoàn đội đi vào thành trấn. Nhưng kết quả bọn hắn thu được không hề khả quan, mặc dù trong trại có người luyện võ cơ mà thực lực lại không cao mấy. Cao nhất chỉ là tuyệt thế cao thủ trung kỳ, dù vậy nếu đi cẩn thận vẫn là có thể kiếm đồ được. Cơ mà may mắn không đứng về phía bọn hắn, trong lúc thực hiện nhiệm vụ đám người vậy mà chạm trán một đầu thây ma thực lực nữa bước tông sư. Kết quả cũng không cần phải nói, một đoàn 10 người liền bị diệt.

Đám người trong trại thì không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đến khi 1 tuần trôi qua mà cao tầng chưa về. Khiến cho lòng người bàng hoàng, lo sợ kém chút làm cho chỗ này sụp đỗ. May mắn cho bọn hắn, Đại Lực trong một lần thực hiện nhiệm vụ đi ngang qua đây. Nhìn thấy tình trạng của đám người này, liền xung phong trở thành cái người giao hàng cho bọn hắn.

Chỉ cần đưa ra mức giá hợp lý liền sẽ trở thành khách hàng của hắn, có thể đặt hàng các loại vật phẩm hoặc đồ dùng mà Đại Lực có thể tìm được. Đám người lúc này đang tuyệt vọng liền như cầm lấy được sợi dây, điên cuồng đồng ý. Loạn thế đã tới, bây giờ tiền bạc đã không quan trọng bằng mạng sống rồi, ở trại này không thiếu người giàu. Mà Đại Lực lấy giá lại cực kỳ phải chăng, bọn hắn hoan hô còn chưa kịp nói chi tới có ý kiến.

Lính canh nhìn thấy cờ hiệu trên chiếc xe của Đại Lực, khuôn mặt mừng rỡ chạy vội tới tháp chuông đánh in ỏi. Cũng bởi nơi đây người ít, nên khi thây ma xuất hiện cũng không gây ảnh hưởng bao nhiêu. Nên là việc tạo ra tiếng ồn cũng không là gì to tát, hơn nữa từ khi Đại Lực xuất hiện ở đây số lượng thây ma ngày càng ít nên bọn hắn gần như không có cố kỵ trong việc này.

Cửa được mở ra, vài tên lính gác được dẫn đầu một người đàn ông trung niên nhanh chóng tiếp cận xe hàng. Đại Lực nhìn người trung niên liền không khỏi nở nụ cười.

''Lão Thái! Hôm nay trời muốn mọc đằng Tây rồi sao. Ngươi thế nào mà ra đón ta.'' Mặc dù lão thái lớn tuổi hơn Đại Lực, nhưng hắn không hề có kỵ điểm ấy. Không ngừng thúc ngựa chạy nhanh tới phía đám người.

Người được gọi là lão Thái cũng cười vui vẻ, hai tay đập bả vai Đại Lực khi hắn vừa xuống ngựa cười mắng:

''Cha mày! Ta đến đón thì sao chứ. Dù sao trước mặt ta đây thế nhưng là ân nhân của trang trại này a, không thể thiếu chút lễ nghi.''

Đại Lực nghe vậy liền bạo lực đấm bụng hắn, cả 2 đều biết nhau khá lâu dù sao đều cùng làm việc tại bưu cục. Lão thái đảm nhiệm giữ kho, Đại Lực thì là người đi giao, cả 2 không thiếu nhiều lần gặp mặt. Về sau thành quen, mặc dù ngay sau đó Đại Lực gia nhập vào Sương Đêm khiến cho 2 người ít gặp mặt nhưng giao tình là vẫn còn.

Mà lại tận thế tới, 2 người bằng một cách thần kỳ vẫn có thể gặp lại nhau không khỏi một phen cảm động. Vừa đi vừa nói chuyện, Đại Lực biết được tình hình của khu trại trong 1 tuần vừa qua. Nơi này cách khá xa nơi ở của Đại Lực, nên hắn không thể liên tục vận hàng qua bên này. Nên cả 2 đã thống nhất ngày thứ 4 là ngày 2 bên gặp nhau, tất cả hàng hoá trên xe Đại Lực đều là dành cho khu trại này.

Mấy tên lính thay nhau vận chuyển hàng hoá xuống, trong khi Đại Lực đi quan sát xung quanh khu trại. 1 tuần có lẽ rất ngắn, nhưng đối với trang trại này là đủ để nó biến hoá hoàn toàn khác so với lúc trước. Ừm nói rõ hơn là tốt hơn hằng ngày chăng?

Đại Lực trong đầu thầm nghĩ như vậy, bởi nơi này ban đầu khi hắn tới còn kém chút nữa là bị huỷ hoàn toàn. Thế mà giờ đây lại tràng ngập sức sống, dù tình huống nơi đây cũng không quá lạc quan nhưng ánh mắt của mọi người trong đây lại tràng đầy hướng về tương lai. Xem ra cũng khác biệt với một số nơi Đại Lực đi qua, dù nói núi Bạch tượng không có nhiều đất trồng nhưng chung quy lại vẫn là có.

Chỉ cần cố gắng một chút thì việc trồng trọt sẽ không quá khó khăn, nhờ vào đặt hàng Đại Lực một lượng lớn nông cụ cùng hạt giống bọn hắn đã hoàn thành bước đầu tiên. Bước thứ 2 chính là nguồn nước, việc này thì Đại Lực không rõ ràng lắm do hắn không tham dự vào. Nhưng nhìn thấy vài tên nông dân đang ngồi nghĩ chân cười đùa, hắn liền biết đám người đã giải quyết xong việc này.

Nghe lấy tiếng thông báo dồn nhập từ thư viện, Đại Lực không khỏi cao hứng một phen. Sau một phen hàn huyên, Đại Lực liền chia tay lão Thái để tới chỗ người đứng đầu khu này. Hắn đi tới một ngôi nhà bằng gỗ đã cũ kỷ, ở trên mái nhà có ống khói lúc này đang hoạt động. Không hề gõ cửa trước hắn liền đã tự ý mở của đi vào.

''Lão đầu ta tới giao hàng đây.''

''Đại Lực đó à. Đợi ta một tí, ngươi tìm chỗ ngồi trước đi.''

TIếng vọng là đến từ khu bếp, Đại Lực nghe vậy liền tìm cái ghế rồi ngồi gần chỗ lò sưởi. Cảm nhận hơi ấm của cái lò một lúc, một ông lão liền từ nhà bếp đi ra trên tay hắn còn đang cầm lấy hai bát mì. Đưa cho Đại Lực một bát về sau, hắn cũng tìm cho mình một chỗ rồi ngồi ăn. Đại Lực nhận lấy bát mì về sau cũng là cuối đầu ăn lấy ăn để.

2 bên đánh chém mà không thèm nói một lời nào, cho đến khi ăn xong 2 người mới lúc này thở ra một hơi sảng khoái. Rồi 2 mắt nhìn nhau mà cười:

''Tay nghề vẫn được a lão già.''

''Bwahaha, nói ngươi không tin chứ lúc đầu ta xuất thân là một tên phụ bếp nha. Sau đó mới bắt đầu tích luỹ rồi gây dựng cơ nghiệp đến bây giờ, thời gian trôi qua đã lâu nên giờ ít người biết đến đến a.''

''Ừm! Không tin được nha, mỗi lần gặp ngươi ta lại có thêm vài sự bất ngờ.''

''Ta cũng vậy. Không nghĩ tới mới 1 tuần thôi mà ngươi đã sắp đi tới tuyệt thế cao thủ rồi.''

''Ta dù sao cũng là tuyệt thế cao thủ trước đó, biết ''đập đi xây lại sao''?''

''Biết không chỉ có mình ngươi dùng phương pháp này. Nhưng mà tên kia thì không được, hắn đã không còn khả năng ấy.''

''Thế thi tiếc quá, ta dù sao cũng kiến nghị cách làm ấy hơn là phụ thuộc vào thuốc nha.'' Nói rồi Đại Lực từ trong người lấy ra một sâu chùm thuốc được gói lại với nhau bằng một sợi dây, Lão đầu tiếp lấp đống thuốc, cùng với đó là từ trong người lấy một hộp gỗ ném tới Đại Lực.

''Đây là thù lao của ngươi, đống thuốc này đúng như ta yêu cầu chứ.''

''Ngươi có thể tự mở ra xem nha.''

Lão đầu cũng không hề cố kỵ mặt mũi mà ngay lập tức mở gói thuốc ra, kiểm tra dược liệu bên trong sau đó mới hài lòng gói lại. Như nhớ ra điều gì, lão già ra hiệu Đại lực đi theo mình. Vừa đi hắn vừa nói:

''Đống hàng ngươi đặt đã hoàn thành xong, cơ mà mấy cái đó có chút nặng nha. Xe ngựa có thể vận chuyển được?''

''Đống ấy làm sao thể dùng xe ngựa vận chuyển được, đưa ta tới nơi cất giữ chúng đi. Ta tự có cách.''

''Được thôi.''

Hai người đi tới nhà kho được đặt khá xa khu trại, ở đây lúc này đang tràn ngập cái loại vật dụng khác nhau. Nhưng chúng đều có điểm chung ở chỗ, đều nhìn rất nặng. Đại Lực đi tới cầm một món đồ có hình dáng giống như cái tạ ở thời hiện đại, thử nâng chúng lên một chút. Do có thể đã được cải tạo qua, nên trọng lượng của thứ này không làm khó được hắn. Ước lượng một chút về sau, hắn mới thoả mãn gật đầu.

''Uây lão đầu hàng của trại mấy người chất lượng đấy, ta rất hài lòng.''

''Bwahahaha, đá lấy từ mỏ Bạch Tượng đấy. Đống Bạch Giao ấy thế nhưng là nỗi tiếng với trọng lượng kinh khủng của mình mà, thật sự là cực kỳ phù hợp với yêu cầu của ngươi nha. Nên bọn ta cũng là chơi lớn, đem hết tất cả vật dụng ngươi đặt đều được làm từ chúng.''

''Chà! Vậy giá cả thế nào đây. Có chiết khấu gì cho ta không, dù sao cũng là người quen nha.''

''Hừ! hừ! Không phải nể tình ngươi giúp bọn ta nhiều như vậy, chúng ta làm sao tự hành hạ bản thân dùng đống đá ấy làm vật liệu chế tạo chứ.''

Cả 2 không ngừng trao đổi giá cả một hồi, sau đó mới hài lòng giao dịch. Đại Lực cũng nhanh chóng nhét hết đống đồ này vào [Hang gió], chiêu này từ sau khi được [Tụ hồn pháp] cường hoá qua liền không gian bên trong cũng được mở rộng. Nên có thể chứa được đống tạ này, mà lại không hề quan tâm tới trọng lượng.

Sau khi giao hết vật phẩm về sau, hắn cũng cáo từ đám người tại khu trại mà chạy về nhà. Trên đường hắn cũng không thiếu giết đi thây ma, một phần là rèn luyện khả năng điều khiển đồ vật từ trường phái của mình, một phần là xác nhân một vài thứ.

''Xem ra đã tới giới hạn tăng lên rồi, vẫn là phải đột phá.'' Bóp lấy bàn tay mình Đại Lực không ngừng thì thầm, [Tụ hồn pháp] lúc này coi như đã tới giới hạn tăng lên. Nguyên nhân là bởi chính bản thân Đại Lực, mặc dù hắn có thể phát ra sức tấn công của một vị nữa bước tông sư nhưng bản thân hắn chỉ là một tên nhất phẩm. Còn chưa phải tuyệt thế cao thủ, nên cơ thể hắn cũng vô pháp tăng trưởng thêm nữa. Muốn tiếp tục tu luyện [Tụ hồn pháp] thì phải đột phá cảnh giới về sau lại nói.

[Thiên thủ quan âm] thì không cần phải nói, ngoại trừ không ngừng đề thăng nội lực và tâm cảnh của hắn. Đại Lực tới hiện tại vẫn chưa thể thi triển ra được một chiêu của nó, khiến cho hắn hoài nghi môn võ công này là dành cho tuyệt thế cao thủ trở lên.

''Kệ đi dù sao lúc nào cũng có thể đột phá, hiện tại vẫn là nên tìm xem thứ nào phù hợp với bọn nhỏ.''

Vừa nói tâm trí Đại Lực liền đã xuất hiện ngay trong thư viện, hắn ngay lập tức đi đến một dãy sách sau đó lựa xem. Đại Lực một bên tranh thủ coi xem số tiền hiện tại hắn có, cùng với đó là không ngừng cân đo đong đếm đồ vật thích hợp.

''Hiện tại bọn nhỏ đang trong thời kỳ phát triển, nên chú trọng đánh cơ sở cho bọn nó. Nên là võ công cũng phải chuyên về căn bản, nội lực hay ngạnh công mấy thứ này bản thân mình cũng có không cần quan tâm. Dùng để chém giết hiện tại cũng không cần,.....Hùm hô hấp pháp cùng lục thức? Có lẽ nào!!!''

Nhìn thấy 2 cái tên quen thuộc, Đại Lực không khỏi giật mình. Cầm lấy chúng về sau để chứng thực, Đại Lực ngay lập tức kích động.

''VL!!!! Thư viện còn có võ học từ thế giới truyện tranh sao, không đùa chứ. Vãi pìu mình đang cầm lục thứ hàng thật giá thật sao.''

Kiếp trước do cơ thể bệnh tật, nên Đại Lực dành đa số thời gian trên giường bệnh. Phim hoạt hình chính là thứ đồng hành với hắn trong những ngày tháng ấy, không nghĩ tới hôm nay lại gặp kỷ niệm cũ. Cơ mà còn đang trong hồi ức, hắn liền ngay lập tức nảy ra một ý. Tại sao không đào tạo mấy đứa nhỏ những môn võ học này, nói thế nào thì mấy môn này có thể đánh cơ sỡ rất tốt nha. Đặc biệt là hô hấp pháp, thứ này có thể khiến cho một người bình thường có thể đối đầu với những con ác quỷ có sức mạnh kinh khủng.

Hơn nữa còn có lục thức, nổi tiếng không kém gì hô hấp pháp. Dù sao khi Đại Lực chết tại kiếp trước, hắn vẫn còn chưa xem được tập cuối của one piece, tiếc nuối rất nhiều nha. Suy đi nghĩ lại một hồi, hắn vẫn cảm thấy hô hấp pháp có thể sử dụng để huấn luyện bọn nhỏ tốt hơn. Lục thức tuy tốt nhưng không phải ai cũng học được, trái lại hô hấp pháp có thể tuỳ theo thể trạng của từng người mà tạo ra những kỷ thuật thở mới.

''Vậy ngươi đi.'' Suy nghĩ thông suốt về sau, Đại Lực liền không ngừng vái trời cho thư viện ít chém giá một chút. Hắn vừa kiểm tra tài khoản thì hiện tại hắn có tổng cộng 610 công, ngày hôm nay giao hàng qua bên kia thế nhưng là được gần hơn 100 công. Coi như là thu hoạch bội thu, cơ mà đúng trước thư viện 600 công còn là rất ít. May mắn lần này có vẽ ông trời đã nghe được tiếng lòng của Đại Lực khi giá của hô hấp pháp vừa tròn 600 công.

Đại Lực mừng rỡ hét lớn một tiếng sau đó bấm mua, ngay lập tức đại lượng kiến thức tràn vào đầu Đại lực một cách bất ngờ khiến hắn không kịp phản ứng. Liền lập tức sùi bọt mép nằm vật xuống đất do bị ngáo kiến thức, đầu hắn lúc này đã không còn suy nghĩ được gì mà chỉ có thể theo bản năng co giật đôi chân.

Chương mới hơn