Chương 90: Tại thế đạo loạn lạc, ta làm nhân viên giao hàng.

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 90: Tại thế đạo loạn lạc, ta làm nhân viên giao hàng.

Chương 90: Tại thế đạo loạn lạc, ta làm nhân viên giao hàng.

Chương 90: Tại thế đạo loạn lạc, ta làm nhân viên giao hàng.

''Đù m@!!!! 500 ''công'', mẹ nó sao ngươi không cướp của ta luôn đi.'' Đại Lực giận tím người không ngừng chửi mắng, cơ mà sau khi chửi xong hắn lại thở dài một hơi. Rồi lại cúi đầu nghiên cứu giới thiệu của từng môn võ học trên giá sách, nơi này mặc dù bán giá không khác gì ăn cướp nhưng được cái chất lượng từng đồng. Nếu biết cách mua thì sẽ đem lại lợi nhuận, thế là Đại Lực dành nguyên 1 buổi đêm để ngồi đọc từng cái giới thiệu của từng môn trên giá sách.

Sáng sớm,

Mặc dù thế đạo loạn lạc, thây ma đi khắp nơi. Nhưng nhờ vào quân đội, người dân vẫn đảm bảo có được sinh hoạt như bình thường. Phải chăng có chút khác với lúc trước, thay vì bắt đầu đi ra đồng ruộng hoặc vào rừng săn bắn. Thì bây giờ đám người lại chuyển qua trồng nấm trong rừng, dựa vào một loại nấm tên ''Tâm Sinh'' mà người dân có thể trụ được tới hiện tại. Đây là một loại nấm cực kỳ đặc biệt, nó cực kỳ dễ trồng vào không cần chăm sóc nhiều, chỉ cần nơi đấy có nhiệt độ thấp là được, mà nấm này có thể thay thế được gạo mặc dù ăn nó giống như đang ngắm giấy. Nhưng sinh hoạt kiểu này đã là cho người dân cực kỳ hài lòng, ít nhất bọn hắn vẫn còn có thứ để bỏ bụng và được an toàn.

Không giống như những nơi khác hiện tại đã loạn một bầy, bọn hắn ít ra có những người đứng đầu thật sự quan tâm tới họ. Cầm lên dụng cụ gặt hái, người dân dưới sự bảo vệ của quân đội bắt đầu đi tới địa điểm trồng trọt, ''Tâm Sinh'' có tru kỳ phát triển khá ngắn khoảng 1 tuần mà có thể thu hoạch lại từ 1 đến 2 lần, sau đó nấm sẽ bắt đầu có độc và không ăn được nữa. Nên ''Tâm Sinh'' cũng là 1 loại dược liệu trong nhiều loại thuốc ''độc'' được giới sát thủ sử dụng, đám người chưa đi được bao xa.

Đã nhìn thấy Đại Lực ngồi dưới một ở gốc cây, không ngừng đóng cọc xuống mặt đất. Một tấm vãi được hắn dựng lên để che khuất cả một cái cây, dù hành động kỳ cục của hắn gây ra nhiều người tò mò. Nhưng không ai lại đi hỏi hắn, mà chỉ chào hỏi bình thường với Đại Lực. Dù sao thì đám người bên Trấn Yêu Ti cũng thường có hành động như vậy, nên bọn họ cũng tưởng Đại Lực cũng như đám người ấy. Mà Đại Lực là ai, hắn không chỉ là một vị y sĩ có tâm mà còn là người được mọi người trong khu trại kính mến. Chỉ cần biết ai đang trong tình trạng khó khăn cần giúp đỡ, thì Đại Lực luôn là người có mặt đầu tiên, vô tư giúp đỡ mà không cần nhận lại. Thử hỏi nếu sống trong cái thế đạo loạn lạc này, thì ai vẫn có thể giữ được đúc tính tốt như vậy chứ.

Mặc dù có quân đội bảo vệ họ, nhưng sinh hoạt vẫn là phải do tự thân bọn hắn đảm nhiệm a, không thể trông chờ vào người khác giúp đỡ họ như Đại Lực được. Có thể nói 6 tháng ở trong khu trại, tên tuổi của Đại Lực đã xâm nhập vào lòng người sâu đến cỡ nào. Cho dù là quân lính khi gặp hắn cũng phải khách khí vài phần, bởi bọn hắn cũng là nhận qua giúp đỡ từ Đại Lực a.

''Lực huynh nay dậy sớm thế!'' Một tên lính dẫn đầu nhìn thấy Đại Lực liền chạy tới chào hỏi.

''Ơi! Có chút việc phải hoàn thành sớm. Nay mọi người đi lấy nấm à?'' Vừa đóng xong cái cọc cuối cùng, Đại Lực mới nghĩ tay đứng dậy. Cùng với đám người chào hỏi.

''Đúng vậy a, cũng nhờ có đống gạo hôm qua huynh mang về. Nên giờ bọn đệ có thể trồng thêm những thứ khác rồi, không cần phải chú tâm trồng nấm như trước.'' Mặc dù nói ''Tâm sinh'' là không cần phải chăm sóc nhiều, nhưng mà đất trồng của nó lại là một câu chuyện khác. Bởi vì nhiệt độ mà nó yêu cầu cũng không phải là nhẹ nhàng gì -20 độ, thứ này phải là người có chuyên môn thì mới làm được nha. Hơn nữa phải liên tục giám sát để nhiệt độ luôn ở mức ấy hoặc thấp hơn, chỉ cần nhiệt độ lên cao một chút thôi thì nấm sẽ chết ngay lập tức. Mà số người ở trong trại cũng không hề ít, nên lượng tiêu thụ nấm có thể nói là một con số khổng lồ, cũng may bọn hắn còn phối hợp săn bắn với đi ra ngoài tìm thực phẩm, nếu không thì đám người cũng sẽ không trôi qua dễ dàng như vậy.

Mà việc tập trung nguồn lực để trồng nấm cũng khiến cho bọn hắn không có tinh lực làm mấy thứ khác, cho đến khi Đại Lực đem gạo cùng những hạt giống lúa về thì việc này mới được giải quyết. Phải biết bọn hắn đã phát ngáng khi ăn đống nấm ấy rồi, mỗi ngày đều phải ăn với thứ có vị giống giấy. Nếu không phải tình cảnh bắt buộc thì ai nguyện ăn thứ nấm ấy chứ.

''Mọi người nói quá lời a! Ta chỉ là cố gắng làm những gì có thể trong khả năng thôi.''

''Kakaka! Ngươi đừng có khiêm tốn như vậy nha Đại Lực, ai trong trại cũng biết ngươi là người như nào. Chúng ta có thể trôi qua dễ dàng như này ngoại trừ công của quân đội còn có một phần của ngươi nha.'' Một tên từng được nhận giúp đỡ của Đại Lực thì tranh thủ nịnh, hắn cũng là người chứng kiến lúc Uyên Lãnh Thành bị tấn công tới lúc thây ma xâm lấn.

Tưởng chừng đã phải bỏ mạng, thì Đại Lực từ đâu xuất hiện kéo lấy hắn một hơi chạy về tới trại. Mặc dù chuyện này đã bị Đại Lực cho vào quên lãng bởi hắn cứu nhiều lắm, nhưng đối với người được cứu thì đêm hôm ấy cứ như hiện mồm một trước mắt. Mỗi khi đi ngủ thì lại nhớ cảnh tượng khủng khiếp ấy, rồi lại tỉnh giấc với kết thúc bằng cảnh tượng Đại Lực cứu. Mà đám người trong lúc khó khăn thì luôn được Đại Lực tới cứu trợ, dần dần bọn hắn cũng thoát khỏi quá khứ kinh hoàng để hướng tới tương lai.

Nên trong lòng đám người ít nhiều đều đối với Đại Lực sinh ra sùng kính cùng biết ơn, điều này cũng làm cho Đại Lực đâu đầu mỗi khi gặp đám người ấy. Một đống cặp mắt như nhìn lấy thần tượng chiếu tới hắn, làm cơ thể hắn thật không thoải mái a. Phải qua nhiều lần nói chuyện thì mọi chuyện mới được đè xuống, cơ mà Đại Lực lại không thể ngăn cản đám người luôn tìm cách đáp trả ân tình trong thầm lặng. Nên dần dần hắn cũng liền không còn nói nữa, một bộ như đã chịu thua đám người này.

''Đúng vậy a, huynh cũng đừng khiên tốn như vậy. Bọn đệ nhiều ít cũng đều nhận được sự giúp đỡ từ huynh nha.'' Một tên lính nhìn bề ngoài còn rất trẻ, không ngừng tán thành ý liến của người dân.

Trước sự nhiệt tình của đám người này, Đại Lực chỉ có thể gật đầu trong im lặng. Nhưng lại nhớ tới việc mình cần làm, hắn nhanh chóng kêu một tên lính từ đám người tới. Sau đó nhờ cậy hắn trông tấm vãi hắn vừa đóng đinh một tí, để gọi người chuyên nghiệp tới giúp. Dù sao đại lượng thây ma quanh khu vực này đã bị hắn dọn sạch một lần, nên thiếu đi một tên lính cũng không ảnh hưởng gì tới an toàn bọn hắn.

''Được a! Huynh cứ đi tìm người đi, đệ sẽ ở đây canh cho huynh. Ê bọn bây giúp tao một tí nhé! Tao giúp anh lực một tí rồi chạy tới chỗ bọn bây''

''Được rồi mày cứ làm đi! Nhớ đừng có xảy ra sơ sót đấy nhé!''

Cáo từ đám người một phen, Đại Lực nhanh chóng chạy về khu trại. Khi vừa đi vào hắn nhanh chóng hướng thẳng tới khu chỉ huy, mở cái lều ra liền thấy Thái An đang ngồi viết sổ sách. Mà bản thân Thái An khi cảm nhận có người tới liền dừng lại bút, thấy là Đại Lực tới thì hắn lại im lặng không nói gì rồi tiếp tục viết. Hành động này của Thái An làm cho Đại Lực nhăn mặt, ngôn ngữ bất thiện nói:

''Oi! Ngươi làm vậy là ý gì?''

''Ý gì thì cũng hiện ra rồi. Ta không rãnh ngươi đi nhờ Trần Lập đấy.''

''Hừ! Thiếu giả bộ làm việc, ngươi quên ta cũng là người nằm trong ban quản lý sao. Ngươi chỉ là đang ký cái tên phê duyệt từng cái phương án mà thôi, mà đống đó thì người nào sẽ đi làm chứ? Lão tử chứ ai, nên bớt diễn lại đi cu, người trong cuộc cả.''

Biết bản thân không thể trốn thoát được, Thái An liền chỉ có thể thở dài ngừng bút. Khuôn mặt chán chường nhìn lại, giọng nói mang theo vài tia đồi phế:

''Lần này ngươi muốn làm cái gì? Tại sao vẫn luôn là ta cơ chứ.''

Đại Lực khi nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt liền biến thành hỏi chấm. Biết tên này hiểu sao ý liền vội vàng nói:

''Ê hôm nay không phải cho người thử đồ. Mà là muốn ngươi tìm mấy người trông coi đồ vật dùng.''

Thái An khi nghe mình không phải trở thành chuột bạch liền mừng rỡ như điên, hắn không quan tâm Đại Lực nhờ cậy trông coi món đồ gì mà gật đầu ngay lập tức. Dù sao cái tên này dù có một chút hỏng, nhưng vẫn là cái người đáng tin hơn nữa Đại Lực dù gì cũng là người cứu lấy hắn một mạng. Nên ít nhiều Thái An vẫn luôn đưa cho Đại Lực một số ưu tiên.

''Tatatata, Không nói sớm làm ta tưởng gì. Cái này dễ nói nha, ngươi muốn trông thứ gì ta kêu người tới trông coi. Đảm bảo không làm mất được.''

''Cũng không có gì to tát, ''túi nguyệt nhật'' ta đã làm ra khu an toàn cho nơi đấy rồi. Nhưng sợ có mấy tên không giữ được tò mò, lung tung đi lại bên đấy thì chúng ta lại phải dọn xác của bọn hắn mất.''

''Gì! Ngươi làm xong món đồ ấy rồi. Ghê gớm a! Đúng là người có 2 trường phái nội lực có khác.''

''Bớt khen đểu ta. Vậy đó, vị trí thì phía sau chỗ trồng nấm ấy. Ngươi cứ đi theo con đường sẽ thấy, ta chọn vị trí cũng không phải bí mật gì. Trông coi tới buổi tối dùm ta nhé, ta sẽ thay ca lúc đó.'' Đại Lực bàn giao công việc xong liền đứng dậy rồi khỏi nơi này, cơ mà còn chưa bước chân ra khỏi lều hắn liền quay đầu lại.

Thái An thấy vậy còn tưởng hắn muốn nói thêm gì liền hỏi:

''Còn gì nữa không?''

Đại Lực khoanh tay lại nhìn hắn, một ngón tay gõ liên tục vào cánh tay còn lại im lặng một hồi. Cuối cùng hắn mới mở miệng:

''Mặc dù 2 người chúng ta có giao tình, nhưng Trần Lập là người anh em của ta. Chuyện của hắn cũng là chuyện của ta, hi vọng ngươi không lừa hắn đi. Thằng đấy đã chịu nhiều nỗi đau rồi, không cần thiết phải ép nó tới vậy.''

Nói xong Đại Lực quay người bỏ đi, để lại Thái An với khuôn mặt kinh ngạc sau đó sờ lấy cằm nhìn về phía Đại Lực với nhiều ý vị:

''Ái chà! Chả lẽ mình làm lộ liễu quá sao, thì ra tên này luôn bám lấy mình là vì vậy sao. Tatatata! Thú vị thật.''

Đi ra ngoài lều, Đại Lực liền hướng thẳng một mạch tới kho chứa. Trong lòng hi vọng Thái An có thể nghe được cảnh cáo của hắn mà ngưng tay, nếu không thì hắn không ngại phải giết thêm một người nữa. Mặc dù sẽ hơi khó khăn một chút để giải thích cho Bạch tiêu đầu bên kia, cơ mà chỉ cần lý do hợp lý là được. Trong lòng suy nghĩ làm sao để giải quyết êm đẹp chuyện này, hắn cuối cùng đã tới kho. Chào hỏi nhân viên bên đấy xong, Đại Lực đi tới cái xe chở hàng của hắn.

Hôm qua đã để cho đám nhân viên mượn để phân phát gạo cùng các mặt hàng khác, nên trên chiếc xe đã không còn đồ nhiều. Cơ mà vẫn còn những món hàng mà Đại Lực phải đi giao ở chỗ khác, đây là những đồ thiết yếu cho các trại sống sót khác mà người lãnh đạo bên đấy đặt hàng cho hắn. Kiểm kê tất cả về sau, hắn liền ngồi lên xe bắt đầu di chuyển ra ngoài.

Ra khỏi phạm vi của trại về sau, Đại Lực cầm lấy thanh đao đặt trên người mình. Ngay khi vừa thấy một đầu thây ma đang đi vật vờ trên đường, hắn liền ngay lập tức phi thanh đao thẳng vào đầu nó.

*Phập*

Con thây ma không kịp phản ứng liền ngay lập tức bị nổ tung đầu, chỉ còn cái xác đang không ngừng co giật trên đất. Một nguồn năng lượng màu đen từ nó toát ra nhanh chóng bị thanh đao hấp thụ lấy, Đại Lực kéo dây xích được nối ngươi dưới tay cầm để thu hồi thanh đao. Trên con đường Đại Lực đi, không thiếu nhìn thấy một loạt xác chết không đầu đang co giật trên đấy, máu bắt đầu nhuộm xuống lớp tuyết trên mặt đất.

Sau khi giết xong một bãi, Đại Lực ngay lập tức đình chỉ hành vi của mình. Dừng cổ xe ngựa lại, cùng với đó là lấy ra một cái mặt nạ hình con cú cùng cái xẻng. Bắt đầu công việc dọn dẹp xác chết của mình, máu của mấy con thây ma này thế nhưng là rất độc. Mặc dù không biết chúng có ảnh hưởng tới môi trường xung quanh không, nhưng đại lượng máu tươi thì ít nhiều cũng sẽ xâm nhập vào trong mặt đất. Với tư tưởng của một người sống ở thời hiện đại, Đại Lực ít nhiều cũng quan tâm tới việc bảo vệ môi trường.

Nên hắn cũng không dám lạm sát quá nhiều thây ma để tu luyên [Tụ Hồn Pháp], mặc dù chiêu này rất mạnh nhưng đi đôi với đó là tỷ lệ phản phệ có chút cao. Chỉ cần tin thần không ổn định là hắn sẽ bị tâm ma ảnh hưởng liền, nên Đại Lực vẫn chú trọng tu luyện [Thiên Thủ Quan Âm] hơn mặc dù tốc độ của nó không như [Tụ Hồn Pháp] nhưng thắng ở ổn định.

Cùng với đó Đại Lực cũng đang trong quá trình vực lại bản thân sau cái chết của mấy đứa nhỏ, mặc dù tỏ ra bình thường trước mặt mọi người. Nhưng sâu bên trong, Đại Lực đã vỡ vụn. Hắn không có cái mà người ta gọi là cường giả chi tâm, Đại Lực cũng chỉ là một người bình thường muốn có một cuộc sống bình thường mà thôi.

Chỉ là kiếp này của hắn có lẽ không được như ý, luôn trong trạng thái cận kỳ cái chết liên tục đã làm Đại Lực căng thẳng tột độ cùng với cái chết của mấy đứa nhỏ đã làm ám ảnh hắn. Cũng may việc luyện tập [Thiên Thủ Quan Âm] đã giúp đỡ hắn rất nhiều, khiến hắn không bị [Tụ Hồn Pháp] phản phệ cũng như làm bản thân hoá điên.

Cơ mà đây cũng chỉ là giải pháp nhất thời, nên Đại Lực đã nghe theo lời khuyên của Bạch tiêu đầu đó chính là dành thời gian cho gia đình cùng làm một công việc gì đó mà bản thân muốn làm. 6 tháng này ngoài việc bị đánh đập theo lịch huấn luyện của Bạch tiêu đầu, cùng lấy Thái An làm vật thí nghiệm, thì đa số thời gian hắn đều ở trong nhà với mấy đứa nhỏ cùng làm lại công việc giao hàng.

Không sai là giao hàng, mặc dù mọi người đều bảo là hắn tìm cách giúp mọi người. Nhưng thật sự hắn chỉ muốn làm cái giao hàng mà thôi, ngay đến cả nhiệm vụ trong thư viện đưa ra cho hắn cũng không khác một web đặt hàng. Hắn chính là một shipper đi tới nơi cung cấp nguồn hàng lấy chúng rồi đưa cho người cần, chỉ là môi trường hắn làm việc có hơi khác một tí mà thôi.

Nhưng mà phải nói cách này thật sự giúp ích rất nhiều cho Đại Lực, hắn không còn cảm thấy áp lực như trước. Tại thời đại loạn lạc, tử vọng tràn ngập mọi nơi, con người không phát điên mới lạ. Chỉ có mang trên mình lực lượng không ai sánh được hoặc là có lý niệm mạnh mẽ mới có thể bình thản đối mặt với mọi thứ. Đại Lực tự nhận hắn không mang trên mình sức mạnh tuyệt đối, mặc dù thư viện là một cái Buff nhưng cũng cần hắn bước từ từ mới được.

Nên hiện tại Đại Lực chỉ có thể đi tìm một cái lý do để sống sót qua thời đại này, hắn tìm ra nhưng chưa hề đủ mạnh. Bằng chứng là việc hắn xém hoá điên nếu không có Bạch tiêu đầu, nên hắn phải tiếp tục lê bước chân đi tìm cái khác. ''Gia đình'' thứ luôn ở trước mắt, thứ mà hắn luôn cho là bản thân luôn dựa vào để sống sót nhưng hiện thực ập tới. Làm hắn nhận ra bản thân chưa hề để tâm tới ''Gia đình'' nhiều như hắn nghĩ, ngẫm lại cũng đúng ngoài việc cúi đầu tu luyện ra, thời gian hắn dành cho gia đình không được bao nhiêu. Ngay cả lúc bọn nhỏ cần Đại Lực cũng không có mặt, vậy cuối cùng hắn cố gắng gia tăng thực lực bản thân lên là vì cho ai?

Càng ngẫm hắn càng thấy bản thân thật vô dụng, vậy mà trong lúc vô thức hắn đã quên đi mục đích ban đầu của mình. Bị thời đại này đồng hoá từ lúc nào không hay, cơ mà may mắn sau nhiều vấp ngã hắn còn nhận ra được. Nên là khi thế đạo bắt đầu loạn lạc cũng là lúc hắn lên đường tìm lại chính mình, tìm lại cái bóng hình mà bản thân hắn từng mong muốn.

Dọn dẹp tất cả thi thể xong, Đại Lực mới ngưỡng đầu nhìn lên trời. Thấy sắc trời còn chưa lên cao, hắn mới nhẹ nhỏm thở ra. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy vội lên xe ngựa:

''Chết mất một đống đơn hàng chưa giao mà ngồi làm mấy trò mèo này, may mắn ở thời đại này không có hệ thống chấm điểm. Nếu không mình bị đuổi việc mất.''

Chiếc xe ngựa nhanh chóng lao vút trên con đường, mang theo một trái tim với bầu nhiệt huyết đang được thắp trở lại.

Một câu chuyện về một người làm nhân viên giao hàng tại cái một cái thế đạo loạn sắp được viết lên.
----------------------------------

Cảm ơn những người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua, mặc dù biết bản thân chưa làm được tốt nhưng đây là tất cả những gì mình có.

Mình muốn thông qua chương này để tạo lại một cốt truyện mà mình từng muốn viết, cũng như là nhắc nhở bản thân đừng đi lệch hướng nữa. Sắp tới câu chuyện của mình sẽ vây xung quanh việc Đại Lực giúp đỡ mọi người, dạy mấy đứa nhỏ học võ cũng như làm nhân viên giao hàng.

Không còn lệch lạc khó định hình như trước nữa, bản thân mình cũng sẽ cố gắng xây dựng hệ thống cảnh giới cùng map chi tiết hơn nữa, mong mọi người có thể tiếp tục ủng hộ mình.

Ký tên.
Mãi mãi nhiệt huyết.