Chương 89: Chế tác túi nuôi (2)

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 89: Chế tác túi nuôi (2)

Chương 89: Chế tác túi nuôi (2)

Chương 89: Chế tác túi nuôi (2)

Trần Lập và Thái An đang ngồi đấu mắt với nhau trên chỗ quan sát, thì cả 2 liền chú ý tới sự xuất hiện của đoàn xe. 2 đầu ngựa kéo lấy 2 cỗ xe nối đuôi nhau, một đống hàng hoá được chất đống trên đấy. Trần Lập còn lờ mờ nhìn thấy được vũ khí bên trong đống thùng gỗ phía sau. Cơ mà nhìn thấy người đang điều khiển cái xe về sau, khuôn mặt Trần Lập mới thư giãn lại.

Đại Lực đang nằm trên đống gạo thì nhìn thấy Trần Lập cùng Thái An 2 tên này đang chăm chú nhìn lấy mình, mặc dù ánh mắt của 2 tên này có chút lạ cơ mà Đại Lực vẫn nghĩ không để tâm lắm chỉ vẫy tay chào hỏi.

Thái An nhanh chóng ra lệnh cho cấp dưới đi mở cửa, còn bản thân hắn thì đã nhảy từ trên chỗ quan sát xuống tới xe chở hàng của Đại Lực. Trần Lập cũng là nối đuôi theo sau, khi vừa nhìn thấy đống vật phẩm mà Đại Lực mang về hắn không khỏi chép miệng:

''Ngươi tìm đống này ở đâu ra vậy?''

''Ngươi nhìn thấy mà còn hỏi à. Tất nhiên là từ Uyên Lãnh Thành mà ra phải không?''

''Đúng vậy, các ngươi không biết là ta đã trải qua những gì để đem thứ này về tới đây đâu.'' Đại Lực ưỡn ngực nói, hắn thật là tự hào về việc mình làm. Vì để cuộc sống của mọi người trong trại được trôi qua tốt hơn, hắn thế nhưng là không ngại hiểm nguy cho dù là gặp phải một đầu thây ma có sức mạnh của nữa bước tông sư vẫn không hề chùn bước.

''Chúng ta có thể thấy được những gì ngươi làm a! Dù sao tác phẩm của ngươi thế nhưng là sáng chói lóa trong đêm, không bị mù thì vẫn có thể thấy được.'' Trần Lập vừa nói vừa dùng ngón tay của mình chỉ về hướng Uyên Lãnh thành, ánh sáng từ đám cháy như một cây kim đâm xuyên bóng tối bị bao trùm khắp nơi. Đại Lực lúc này mới quay đầu lại, ngẩn ngơ nhìn về phía Uyên Lãnh Thành khi thấy đống cháy do hắn tạo ra. Khuôn mặt hắn không khỏi rút lại.

''Ha ha, không nghĩ tới lại thành ra như vậy.'' Hắn không khỏi gãi lấy gương mặt của mình, mẹ nó không phải thời tiết lúc này đang chuyển lạnh sao. Lớp tuyết cũng sắp dày hơn cả bàn chân rồi, đáng lẽ đám cháy phải bị dập tắt rồi chứ làm sao lại cháy to tới như vậy.

''Đúng a, gần 1 phần 4 thành trì. Ngươi là nhất rồi, dù là lần trước quân đội của thành chủ chơi hết thuốc nổ cũng không được như ngươi. Xem ra bọn hắn đều là phế vật.'' Thái An giống như chết lặng không ngừng lầm bầm, dù sao cũng là 1 phần 4 thành phố a, Uyên Lãnh thành lại không phải thành trì thông thường. Nó nhưng là có thể thu nạp tới 100.000 người chưa tính tới quân đội cùng các lực lượng bảo an khác của thành. 1 phần 4 của thành a, tên này thế nhưng là dùng một mồi lửa thiêu rụi, không biết là khiến bao nhiêu người mất hết nhà cửa cùng tài sản trong một đêm rồi.

Cũng may hiện tại là thời buổi loạn lạc, thây ma đi lại khắp nơi bây giờ đã có thể giữ mạng là quá may mắn rồi. Ai còn nghĩ tới đống tài sản hồi trước chứ, mặc dù rất tiết của nhưng mạng sống của mình vẫn là đặt lên trên đầu. Mà Đại Lực không phải đi về tay không, đống vật phẩm hắn mang về thật sự rất đúng lúc. Bọn hắn mặc dù vẫn còn lương thực dự trữ, cơ mà không người nào chê có thêm với cả ai biết được cơn loạn lạc này sẽ kéo dài trong bao lâu. Đống hạt giống Đại Lực mang về lại cực kỳ phù hợp trong kế hoạch định cư lâu dài sắp tới của Thái An. Nên mặc dù rất muốn cho gã này một bài học, hắn cũng đành bấm bụng cho qua.

''Chỉ có lần này thôi, từ đây về sau nếu ngươi còn làm thế nữa. Đừng trách ta độc ác, đống nhà bên kia cũng là tài sản của người dân. Nếu không cần thiết thì đừng có dùng thủ đoạn ác liệt đến vậy.''

''Hì hì! Thật không muốn a.'' Đại Lực biết mình đuối lý cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhận lỗi.

Sau khi đem xe ngựa vào trong trại, Đại Lực bắt đầu hò hét kêu gọi bà con. Đám người nghe được tiếng ồn ào bên ngoài liền tò mò lú đầu ra, khi nhìn thấy chiếc xe ngựa đầy ắp các vật phẩm cùng bao gạo bọn hắn không khỏi há hốc mồm. Lấy lại tin thần về sau, đám người liền điên cuồng chạy tới chiếc xe. Thái An cũng dự liệu trước tình hình, nên đã phái người trông coi từ trước nên không xảy ra tình trạng đạp nhau mà lấy đồ.

"Từ từ không cần như vậy, ai cũng có phần. Mau nhanh chóng xếp hàng nhận đồ, người nào quấy rối thì ta sẽ đuổi khỏi đây đấy!'' Thái An dùng nội lực để tăng âm lượng của mình để làm cho đám người bình tĩnh trở lại.

Trong khi Trần Lập đang ngồi kiểm kê lại vật dụng, thì Đại Lực lại tiếp tục nằm ở một chỗ khác, khuôn mặt cười như hoa nở.

[Nhiệm vụ: Mang gạo về cho Thái An.

Tình trạng: hoàn thành

Phần thưởng: 20 công.]

''Xem ra phần thưởng còn phụ thuộc vào ảnh hưởng của thứ đấy đối với mọi thứ xung quanh nữa a.'' Đại Lực không khỏi chép miệng. 6 tháng này ngoài việc dựa vào võ công từ phần thưởng ban đầu của thư viện, Đại Lực cũng bắt đầu nghiên cứu cơ chế phần thưởng của thư viện này. Nơi đấy tụ tập rất nhiều tri thức từ rất nhiều lĩnh vực không chỉ có võ công không, mà còn có trồng trọt, rèn đúc, vvvv. Cá biệt hơn hắn còn thấy vài đầu sách nói về dùng bùa chú, hay các bước trở thành thầy cúng.

Cơ mà mấy thứ này không hề miễn phí, phải sử dụng tiền tệ trong này là ''công'' để đổi lấy. Mà ''công'' thứ này lại phải dựa vào hoàn thành nhiệm vụ để có, mà nhiệm vụ trong này đa số đều lấy giúp đỡ người khác là chủ yếu. Chẳng hạn như đưa cho họ thứ người đó cần như nhiệm vụ của Thái An, hay là đi giao một thứ gì đó như hắn hồi trước, còn có một số nhiệm vụ cứu người lúc họ gặp nguy.

Độ lớn của phần thưởng sẽ phụ thuộc vào độ ảnh hưởng của người giao nhiệm vụ, chẳng hạn như nhiệm vụ của Thái An. Mặc dù chỉ là đem gạo về cho hắn mà thôi, nhưng mà đống gạo đấy là dùng để phân phát cho người dân. Nên quy mô ảnh hưởng sẽ lớn hơn nhiều, nên thưởng càng lớn. Đây cũng là phần thưởng cao nhất mà hắn đạt được trong 6 tháng qua, vì vậy hắn không khỏi cao hứng một phen.

Nhưng nhìn vào mức giá quy đổi của thư viện, cảm xúc vui vẻ của hắn liền dập tắt.

''DM bọn gian thương này, để giá thế này thì bố ai mà mua được chứ!!''

Miệng thì không ngừng chửi thề, nhưng trong thân tâm Đại Lực không ngừng động viên bản thân cố gắng làm việc. Dù sao mấy cuốn sách trong thư viện thực sự là đáng giá từng đồng cắt mặc dù giá hơi chát. Một cuốn sách 5 sao trong đây thôi là đã ngang bằng với một cuốn thiên cấp sơ kì ở ngoài đời rồi, chưa nói đến lĩnh vực trong đây còn đa dạng không chỉ nằm ở võ thuật. Chăm chỉ làm cày cuốc thì hắn nhất định có thể đổi đời.

Mà lại nói về cách sắp xếp cấp bậc trong thư viện, các cuốn sách được đánh giá theo mức độ tăng dần từ 1 đến 9. Sao càng cao thì có nghĩa tri thức trong cuốn sách ấy càng mạnh, mà các cuốn sách từ 7 sao trở lên thì chỉ có Đại Lực dùng được. Đây là quy định của thư viện, bởi sức mạnh từ các cuốn sách 7 sao trở lên thật sự là quá mạnh nếu truyền đi bậy bạ sẽ ảnh hưởng tới mọi thứ xung quanh. Nên mặc dù biết được khẩu quyết của chúng, Đại Lực cũng không có cách nào truyền đạt ra được bên ngoài.

Giá của từng cuốn sách cũng dựa trên độ ảnh hưởng của chúng với mọi thứ xung quanh, như các cuốn sách phổ cập về rèn đúc hay trồng trọt giá cả đều cao hơn các cuốn sách về võ thuật hay bùa chú ở cùng một cấp độ.

''Xem ra thư viện cũng ủng hộ suy nghĩ của mình a. Học mấy cái chém giết thì cả đời chả khá lên được, chỉ là cái thế đạo này. Haizzzz''

Nhìn vào giá của từng cuốn sách, trong lòng Đại Lực không khỏi co lại. Thật sự là gian thương a, chỉ là cuốn sách võ học 1 sao cũng đã có giá 30 công, cũng là cuốn sách 1 sao nhưng là về dệt may thì đã thét lên 100 công. Hắn cũng không dám nhìn lên trên nữa, bởi hắn sợ mình không kiểm soát được trực tiếp thét ngất đi. Mẹ nó, 6 tháng trời hắn cày cuốc sấp mặt chỉ được có 500 công giá cả thế này làm sao hắn có thể sống được chứ. Cũng may cái thư viện này còn một chút nhân tính, cho hắn vài món công pháp để làm của. Mặc dù đều là công pháp 7 sao trở lên, làm hắn không thể truyền ra ngoài được. Nhưng ít nhất có cái cần câu cơm để làm việc.

Đang nằm phè phởn, thì một giọng nói đánh gãy dòng suy nghĩ của Đại Lực.

''Đại Lực ngươi đi theo ta một tí'' Trần Lập liếc hắn một cái, sau đó đi thẳng tới lều dành cho y sĩ.

''Có việc gì hả nhà giàu, không phải ngươi đang kiểm kê hàng hoá sao.''

''Có người khác đảm nhiệm rồi, ta có việc muốn nói với ngươi.''

Đại Lực nghe vậy liền biết Trần Lập muốn nói gì, không khỏi thở dài một hơi. Sau đó mặc kệ thông báo hoàn thành nhiệm của thư viện, hắn liền trung thực đi theo. Vào bên trong lều về sau, Đại Lực liền ngồi xuống cái ghế thân thuộc của hắn, từ trong người móc ra cái tẩu thuốc châm cho mình một điếu. Trần Lập cũng chưa hề nói gì, mà cũng như Đại Lực lấy ra một cái lá khô cùng lọ gốm nhỏ, sau đó thực hiện động tác quen thuộc rồi châm cho mình cuốn.

2 gã đàn ông im lặng hút thuốc không hề mở lời, 2 cặp mắt cứ như thế nhìn chằm chằm nhau. Cho đến khi cái lều đã tràn ngập khói trắng, Trần Lập mới mở lời ra trước:

''Không định nói gì a?''

''Nói gì cơ?'' Đại Lực một mặt không hiểu nhìn lên trời, miệng thì không ngừng nhả khói.

''Không phải đã nói chờ tăng lên thực lực rồi cùng nhau về lại thành sao, tại sao ngươi lại đi trước?''

''Không phải vì tìm đồ ăn sao. Ngươi biết đấy Thái An hắn luôn luôn than thở về việc không đủ lương thực, nên ta đã phải đi tìm khắp nơi a''

Gân xanh trên đầu Trần Lập nỗi lên, điếu thuốc trong miệng hắn bị cắn tới nát bét: ''Thiếu giả ngu trước mặt tao, vẫn là nghĩ bố không biết mày tính đi tới nơi đó để làm gì sao? DM không phải đã có giao kèo trước rồi sao, tại sao lại về lại thành.''

Đại Lực nhìn thấy Trần Lập phản ứng lớn như vậy, cũng liền thu lại vẽ hời hợt của mình. Hắn nhẹ nhàng rót cho một chén trà, sau đó bỏ tẩu thuốc lên bàn:

''Đúng a! Chúng ta có thực hiện giao kèo a, nhưng mà có thằng nào đấy không tin tưởng đồng đội nên đã phá bỏ giao ước trước không phải sao''

''Ý ngươi là gì?'' Trần Lập nghe vậy liền giật mình, trong lòng hô không ổn. Nhưng mặt ngoài vẫn là giả bộ không hiểu.

''Mày làm gì thì trong lòng mày tự hiểu rõ đi Lập. Tao đã tìm tới nơi ấy và lấy đồ ra rồi, không cần hô đám người kia tới nữa đâu.'' Vừa nói Đại Lực liền từ [Hang gió] lấy ra một cái rương nhỏ ném về phái Trần Lập. Nghe thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ của thư viện, hắn cũng không thèm để tâm mà chỉ uống xong chén nước. Sau đó cất bước đi ra ngoài

''Đã hô một tiếng anh em thì nên tin tưởng nhau một tí. Tao biết mày vẫn cắn rứt về gia đình cùng tông môn của mày, nhưng không phải còn mấy đứa nhỏ sao. Thiếu làm mấy trò mờ ám cái, lần này coi như tao chưa thấy gì. Chỉ hi vọng mày bớt tiêu cực lại đừng làm mấy trò liều mạng như vậy, tao đã mạnh hơn trước rồi nên đừng có một mình áp lực. Cho tao thêm tí thời gian đi, bố giúp mày báo thù.''

Không thèm quan tâm khuôn mặt đã tràn ngập biểu cảm của Trần Lập, Đại Lực liền đã đi ra ngoài. Nhìn về phía đám người vẫn ngoan ngoãn đứng xếp hàng chờ đợi nhận hàng, hắn liền nhớ tới cái gì. Từ trong người lấy ra một tờ giấy, trên đấy viết chi chít tên người cùng món đồ yêu cầu, hắn không khỏi gãi đầu:

''Về hơi trễ a, thôi thì mai giao hàng vậy. Vẫn là về coi bọn nhỏ với chế tạo túi nuôi trước vậy.''

Đám nhỏ khi nhìn thấy Đại Lực trở về liền mừng như trẩy hội, không khí tiêu điều lập tức bị quét sạch thay vào đó là tiếng cười đùa của lũ trẻ. Không thiếu tiếng hét thê thảm của Tiểu Lực sau khi bị mắng vốn bởi chị của mình. Làm mọi nguời xung quanh được một phen cười không ngoặt được mồm.

Nữa đêm,

Ngay lúc mọi người đều đã đi ngủ, Đại Ngưu thì ôm lấy vợ mình ngủ trong phòng riêng. Mấy đứa nhỏ thì sau một phen vui chơi đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, An Nam ban đầu còn tính đi ra ngoài luyện đao nhưng đột nhiên cảm thấy bị choáng sau đó liệm đi. Bóng hình Đại Lực xuất hiện ngay phía sau cậu, bế cậu lại vào giường:

''Nguy hiểm thật, nếu không phải đi ra soát lại khắp nơi. Thì thật đã để cá loạt lới, xem ra về sau nên bắt đầu để giờ giới nghiêm cho mấy đứa nhỏ. Còn nữa dù mình thật không muốn cho mấy đứa nhỏ luyện võ, cơ mà thế đạo đã loạn tới mức này. Không cho mấy đứa nó cách phòng thân thì cũng thật quá đáng, xem nên bắt đầu hao tiền mua đồ trong thư viện rồi.''

Hắn càm ràm một hồi sau đó đi ra khỏi phòng, lê bước chân của mình tới một bãi đất trống sau khu trại. Tìm một cái cây đón nhiều ánh trăng nhất, hắn liền đi tới chỗ ấy. Từ trong [Hang gió] lấy ra một cây bút lông gà cùng các loại chất lõng mang màu sắc khác nhau. Sau đó dùng chúng để vẽ một vòng tròn quanh cái cây ấy, rồi đặt 5 ngọn nến tạo thành một ngôi sao trên cái vòng tròn đấy. Tiếp đến hắn đực một lỗ vừa đủ cho cái đầu hắn chui qua ở thân cây, rồi tiếp đến là đổ một đống loại thảo dược đã pha trộn với nhau.

''Quế hồi, hạt thảo đen, tim hà long,.....'' Không ngừng nêu tên những vật liệu, đôi tay của Đại Lực cũng không ngừng lại. Từ trong thùng gỗ được hắn mang theo phía sau lưng, Đại Lực lấy ra một lọ chứa một cặp mắt, cùng trái tim ném chúng vào gốc cây. Cuối cùng Đại Lực lấy ra một con bọ cạp, giết nó ngay lập tức rồi vắt máu của nó như vắt chanh rẩy về hướng gốc cây đấy.

''Xong hết rồi nhỉ, giờ tới món chính.'' Đại Lực thì thầm trong miệng rồi từ [Hang gió] lấy ra một cái đầu lâu. Nếu có ai đó đã từng quan sát trận chiến ở Uyên Lãnh thành, sẽ nhận ra ngay đây là đầu thây ma đã từng chiến với Đại Lực khi hắn đi lấy gạo. Một đầu thây ma có thực lực nữa bước tông sư, nhưng bị thủ đoạn tầng tầng lớp lớp Đại Lực giết chết.

''Hi vọng là được đi, khó khăn lắm mới kiếm được một đầu thây ma không thi chuyển được hết sức mạnh của bản thân mà lại có thực lực cao. Thất bại thì không biết tới khi nào mới có lại được.''

Âm thầm cầu nguyện trong lòng, hắn nhanh chóng liền đặt cái đầu lâu vào gốc cây. Sau đó dùng một tấm ván gỗ đóng kín cái lỗ đấy, rồi tiếp đến Đại Lực tự làm mình bị thương rồi dùng chính máu mình viết tên bản thân lên ván gỗ cùng ấn ký của bản thân. Sau khi hoàn thành, Đại Lực nhanh chóng đổ rượu ngay xuống gốc cây nói liền các ngọn nến được hắn đặt tạo vòng tròn. Rồi nhanh chóng châm lửa, chẳng mấy chốc một ngôi sao lửa xuất hiện cùng với đó là cái cây bị ngọn lửa nuốt gọn.

''Karra..suka...kami...takertst....'' Đại Lực nói ra một đoạn ngôn ngữ mà không ai hiểu ý nghĩa của nó là gì, chỉ thấy ngọn lửa như chịu lấy điều dẫn nhanh chóng đình chỉ việc thiêu đốt cái cây. Mà biến thành một cái dây xích ôm trói chặt lại có ván gỗ mà Đại Lực đã đóng đinh, trên thân cây đã không còn cái vết cháy xém do ngọn lửa thiêu đốt trước đấy, cùng với đó là cái cây bắt đầu héo úa với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Nhìn ra nghi thức của mình đã thành công Đại Lực không khỏi thở ra một hơi. Nhanh chóng lấy ra một cái ghế nhỏ mà hắn tự đóng, Đại Lực ngồi xuống rồi châm cho mình chén nước. Bắt chân lên ngắn nhìn lấy mặt trăng tối nơi, hắn không ngừng cảm thán:

''Trăng đêm nay thật đẹp a, hi vọng ngươi vẫn giữ được vẽ đẹp này đến tối ngày mai. Nếu vậy thì cái túi nuôi trùng của ta sẽ rất mạnh a, cái nghi thức tế lễ chó chết làm bố luyện nói cho khô cả cổ họng. Mong rằng tác dụng thật như trên đấy ghi ché, nếu không thì ta sẽ tới dãy đành đạch trước mặt Bạch Tiêu Đầu cho coi.''