Chương 88: Chế tác túi nuôi. (1)

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 88: Chế tác túi nuôi. (1)

Chương 88: Chế tác túi nuôi. (1)

Chương 88: Chế tác túi nuôi. (1)

''Đã muộn thế này mà anh hai chưa về nữa. Không phải là ảnh xảy ra chuyện rồi chứ!!''

''Câm cái lại! Đã không nói được gì bổ ích, thì nên ngậm họng lại!''

''Úi chị ba đừng có đánh em, tay chị vẫn chưa lành đâu!''

Tại một căn nhà trong trại trú ẩn, Tiểu Lực đang không ngừng kêu cha gọi mẹ. Số là vì anh trai của cậu Đại Lực đã đi ra ngoài rất lâu mà chưa trở về, mà trong thời buổi loạn lạc này dễ khiến cho người ta liên tưởng đến những điều không tốt. Cũng vì điều đó mà khiến Tiểu Hoa cực kỳ chướng mắt, thế là không để ý thương thế trên người liền ra tay dạy dỗ hắn.

Dù sao cũng không phải chỉ có một mình hắn lo lắng, tất cả mọi người trong nhà đều có ý nghĩa như vậy. Cơ mà chỉ là không có người nói ra mà thôi, kể từ khi chạy trốn khỏi Uyên Lãnh Thành về sau. Mọi người đều đã trưởng thành không ít, đặc biệt là mấy đứa nhỏ sau khi trải qua 2 lần mất người thân. Cách cư xử của bọn hắn đều già dặn hơn rất nhiều, khiến cho Tiểu Hoa vừa vui lại vừa buồn. Phần cảm thấy vui lòng vì bọn nhỏ đã trưởng thành, phần vì tự vị những thứ bọn hắn trải qua cũng thật khó quên.

6 tháng vừa qua cũng không phải có một mình Đại Lực nổ lực luyện tập, mà bọn hắn cũng là liều mạng tiến lên. Vượt qua quá khứ để hướng tới tương lai, nhưng càng là như vậy bọn hắn đều nhận ra vị trí của Đại Lực trong ngôi nhà này quan trọng đến thế nào. Nếu hắn thật sự xảy ra mệnh hệ gì, thì không biết đại gia đình này sẽ trôi về đâu.

Nên là khi nghe thấy Tiểu Lực than thở như vậy mọi người trong lòng đều có chút khó chịu, chỉ là không thể hiện ra mặt như Tiểu Hoa mà thôi. Biết bản thân mình lỡ miệng, Tiểu Lực chỉ có thể im lặng cuối đầu hối lỗi. Nhìn lấy đứa em mình như vậy, Tiểu Hoa cũng không nở tiếp tục đánh. Chỉ có thể thở dài vỗ vài hắn, 2 người cuối cùng im lặng đi tới bàn cơm. Bây giờ trời cũng đã tối, mọi người cũng đã gần tập trung đông đủ. Nhưng về phía đầu bàn kia không người, bọn hắn lại cảm thấy có chút buồn bã hệt như thời điểm trước.

Đại Ngưu nhìn lấy vẽ mặt của đám nhỏ nào không biết trong lòng bọn hắn đang nghĩ gì, cơ mà hắn cũng bất lực. Nếu là như trước hắn còn có thể đứng ra đỉnh lấy vị trí của Đại Lực, cơ mà hiện tại hắn đã bị phế đi một cánh tay thực lực đã giảm mạnh. Nào còn có thể như trước làm trụ cột tinh thần cho bọn nhỏ, Trần Lập thực lực không sai, cơ mà hắn lại ít tiếp xúc với mấy đứa nhóc làm thế nào có thể phục chúng. Chỉ có Đại Lực mới có thể đứng ra giải quyết điều này, hơn nữa còn là thời điểm cực kỳ nhạy cảm bọn nhỏ cần hắn hơn bao giờ hết.

Không đành lòng nhìn bọn nhỏ ủ rủ như vậy, Tiểu Thuý mới bèn nói:

''Đồ ăn sắp nguội rồi, mau ăn đi. Nếu Đại Lực về mà thấy mấy đứa như vậy, là hắn cầm roi quất tụi bây đấy.''

Những lời nói ấy của Tiểu Thuý khiến cho nhà ăn đang ngộp ngạt bổng chốc thoải mái hơn vài phần, bọn nhỏ liền ngoan ngoãn ăn uống mà Tiểu Lực cũng rất biết giữ lấy bầu không khí. Nhanh chóng bắt chuyện với những đứa nhỏ mới vào nhà, Thạch Ưng cùng Tiểu Quỳnh chính là những mục tiêu của hắn, mà trẻ con vẫn mãi là trẻ con khi cảm nhận được sự thoải mái trong bầu không khí. Đám nhỏ lại bắt đầu hoạt bát, không ngừng cười đùa cùng chọc tức nhau. Đồ ăn trên bàn cũng bắt đầu hao hết.

Cơ mà bầu khí vừa chuyển biến tốt một chút, thì một tiếng động đã làm cho bọn hắn hoảng sợ cực độ. Đại Ngưu khi nghe thấy cũng một mặt ngưng trọng, nhanh chóng rời lấy bàn ăn chạy thẳng ra ngoài trại. Mà giờ phút này ngoài trại cũng đã bắt đầu náo loạn, dù sao đám thây ma đã để lại ấn tượng quá lớn cho những người sống sót được.

''Vết thương của ngươi còn chưa lành, làm sao đã đi ra ngoài rồi. Mau chóng vào lại bên trong.'' Trần Lập không biết từ đâu xuất hiện ngay phía sau Đại Ngưu, bắt lấy bả vai của gã kéo lại về sau. Mà Đại Ngưu trọng thương về sau, nào còn là đối thủ của Trần Lập. Hắn liền như một đứa trẻ bị bế thẳng về nhà. Điên cuồng vùng vẫy nhưng không cách nào thoát được, Đại Ngưu cũng đành nhận mệnh như trước khi bị ném vào bên trong:

''Chuyện gì xảy ra, không có gì nghiêm trọng chứ?''

''Đám thây ma lại lên cơn bạo động, ai biết trong thành bọn chúng gặp chuyện gì chứ. Cơ mà sẽ không lan tới chúng ta, Bạch tiêu đầu còn trấn thủ ở mỏ khai thác sẽ không để bọn biến dị tới đây đâu.''

Đuổi Đại Ngưu cùng một số người dân khác về sau, Trần Lập mới đi thẳng tới chỗ tháp canh. Chỗ này hiện tại cũng đã đầy ấp người, tất cả những tên đứng đây đều có thực lực nhất phẩm trở lên cao nhất là tuyệt thế cao thủ hậu kỳ. Lúc này tên cao thủ cũng một mặt ngưng trọng nhìn về phía Uyên Lãnh Thành, thấy Trần Lập tới về sau hắn mới nói:

''Ngươi cũng tới? Không ở trong lều điều chế thuốc sao''

''Hết cách! Ai biểu đám lính các người thực lực còn thua cả ta.'' Trần Lập đi tới vỗ vai hắn một cái, rồi nhìn về phía Uyên Lãnh Thành. Nhìn thấy ánh sáng toát ra từ đấy, hắn cũng không khỏi bất ngờ.

''Hoả hoạn ư? Cơ mà đám cháy làm thế nào có thể xảy ra?''

''Thì có người đốt a?'' Một tên đứng kế bên nghe vậy liền trả lời trong vô thức.

''Nên ta mới hỏi? Ngươi quên bên trong cái thành ấy hiện tại đang có thứ gì toạ trấn, làm sao lại có người vào được nơi ấy để gây hoả hoạn cơ chứ?''

''Cũng không phải là không có khả năng, theo thông tin từ Bạch tiêu đầu con cầm đầu bên ấy gần như không hề phản ứng với những đối thủ được nó đánh giá là yếu. Bạch tiêu đầu đã tự mình đi qua kiểm chứng mà đưa ra kết luận.''

''Vậy có thể là ai được cơ chứ?'' Trần Lập cũng không khỏi suy nghĩ về điều này, nhưng mà hắn sực nhớ về hình dáng của một người. Nhưng càng nghĩ tới hắn liền cảm thấy không có khả năng, mới qua bao lâu cơ chứ sao tên đấy đã có thể khôi phục lại được thực lực ban đầu. Nếu điều này là thật, vậy mọi thứ đều có thể giải thích. Vì đám cháy kia thật có thể xuất phát từ hắn ta, Trần Lập lúc này không ngừng đậu đen rau muống.

''Làm sao lại chạy tới đó cơ chứ??''

Tên cao thủ nghe được lời thì thầm của Trần Lập cũng sững sốt, sau đó lại nhớ tới điều gì ấy khiến cho hắn trở nên trầm tư. Khuôn mặt y càng lúc có nhiều nếp nhăn, cuối cùng hắn mới thở dài:

''Kệ đi, nếu là tên đó thật thì chắc hắn cũng có lý do của mình.''

Sau đó gã quay đầu về phía đám người tụ tập ra tay tản đi bọn hắn, Trần Lập cũng định rời đi theo đám người thì bị tên cao thủ nói:

''Trần Lập ngươi ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi.''

Mọi người tản đi hết về sau, trên chỗ quan sát chỉ còn lại Trần Lập với gã. Mà bản thân Trần Lập cũng biết tên này định hỏi gì, y chỉ tìm một chỗ để mình có thể ngồi. Rồi đặt mông xuống từ trong người lấy ra một tờ giấy nhỏ cùng một cái lọ, đổ dược liệu từ cái lọ ra tờ giấy rồi cuốn nó lại. Hắn đốt lửa lên rồi làm một hơi từ cái cuốn hắn vừa gói.

''Nếu ngươi định hỏi về Đại Lực, thì ta vẫn chưa gặp lại tên đấy từ lúc sáng sớm tới giờ.''

Thái An nghe được câu trả lời liền thở dài, tay hắn không ngừng gãi đầu, khuôn mặt bất đắc dĩ nhìn Trần Lập:

''Thằng điên kia định làm cái gì vậy? Đang yên đang lành lại đi đốt thành, rảnh quá hoá điên à?''

''Đừng hỏi ta, ta cũng không biết gì hết. Mà lại ngươi làm sao chắc chắn đám cháy kia là do Đại Lực gây ra?''

''Mày quên đợt trong thành lúc đám thây ma xuất hiện cái thằng đấy đã làm gì à! Nói chơi một đống thuốc nổ vào thành phố tạo thành biển lửa à, biển lửa đấy lúc đấy ông bà độ cho mới giữ được cái mạng chạy ra đấy. Thành chủ kém chút là đập chết hắn rồi, nếu không phải có Bạch tiêu đầu đứng ra can ngăn thì tên đấy đừng nghĩ trốn ra được.''

''Nói có lý, nhưng ta tin Đại Lực làm vậy là có lý do. Dù cái thằng đấy đôi lúc nhìn vào là muốn đấm nó, cơ mà thằng đấy làm người vẫn là có nguyên tắc.''

''Bây giờ cũng chỉ là đoán già đoán non, vẫn là đợi thằng đấy về đi.'' Thái An bóp lấy huyệt thái dương của mình, có trời mới biết 6 tháng này Đại Lực đã để lại bóng ma trong lòng hắn lớn đến thế nào. Số là Đại Lực mặc dù vẫn chú tâm vào luyện tập võ công để nâng cao bản thân, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ quên vị trí của mình là gì.

Nói đến cái thằng này vẫn là một thầy thuốc có tay nghề cao, hắn đã từng không ít lần chửa trị cho những ca bệnh khó mà không có người chữa được, Trần Lập cũng là tên nằm trong số bác sĩ không chữa được. Điều này ít nhiều ảnh hướng đến lòng tự trọng của hắn, nên cái thằng Trần Lập này trong 6 tháng vừa rồi cũng là bán mạng học tập. Cuối cùng mới dành được cái 2 bên ngang nhau, mà Đại Lực sở dĩ bị Thái An ghét bỏ như vậy cũng là vì trong lúc chữa trị, đầu óc tên này lại bắt đầu chập mạch không ngừng nghĩ ra những thứ vô cùng hoang đường. Mà lại dám cầm nó ra thử nghiệm trên người và động vật, không ít lần nhiều người vừa mới được chữa khỏi bệnh liền bị dính lấy một ít mùi từ thuốc thí nghiệm của Đại Lực liền ngay lập tức bệnh nặng lại, có tên cá biệt còn xém phải ngụm củ tỏi khi không tin tà hít một hơi như chơi ke từ chén thuốc của Đại Lực.

Thái An cũng là nạn nhân trong đống thí nghiệm này của Đại Lực, nhưng mà thực lực của hắn rất mạnh a nên sẽ không phản ứng khoa trương như đám người kia. Chỉ là bị đau bụng sau đó phải đi nặng mà thôi nhìn vào cũng không đến nỗi, nhưng cứ thử nhân việc đi nặng lên 10 lần trong ngày. Thì cho dù ngươi là tuyệt thế hay là võ công cao cường đến đâu, thì hoa cúc của ngươi cũng sẽ banh với tần suất ghé thăm nhà vệ sinh như thế thôi. Cũng may thuốc hắn làm ra thật có thể chữa bệnh mà lại chữa tốt là đằng khác, nên là mọi người cũng bấm bụng cho qua.

''Vậy ngươi có muốn cá với ta không'' Với niềm tin vào khả năng gây chuyện của Đại Lực, Thái An tin chắc rằng đám cháy kia là do Đại Lực gây ra.

Trần Lập nghe vậy cũng tuỳ ý, dù sao tên này trước và sau vẫn là một tên nhà giàu. Việc cá cược đối với hắn cũng không hơn gì là việc có thêm đồ hoặc mất mà thôi, với cả Thái An chưa chắc suất ra được thứ gì thu hút sự chú ý của hắn nên là.

''Đồ vật cá là gì, cũng đừng nghĩ lấy tiền hay đất ra dụ ta. Ta không thiếu mấy thứ đồ đấy.''

''Hừ biết ngay ngươi sẽ nói vậy.'' Thái An sau đó từ trong người lấy ra một cuốn sách, phía bên ngoài đã ố vàng do thời gian bào mòn. Chữ phía bên ngoài cũng chữ thấy chữ không, đồ vật như này đã thành công khêu gợi lòng tò mò của Trần Lập.

''Ý định thật sự của ngươi là gì, tuỳ theo câu trả lời của ngươi mà ta sẽ tham gia vụ cá cược này.''

Thái An nghe vậy liền ghé vào tai bên kia của hắn nói, Trần Lập lúc đầu còn phè phởn nhưng sau khi nghe xong lời nói của Thái An liền đã nghiêm túc thêm vài phần:

''Thật?''

Nhìn lấy cái gật đầu của Thái An, Trần Lập mới bấm bụng đồng ý. 2 người lấy giao ước là đợi Đại Lực về sẽ hỏi hắn có biết gì về vụ hoả hoạn bên Uyên Lãnh thành không và tuỳ vào câu trả lời của hắn mà người chiến thắng sẽ được quyết định.

Đại Lực không biết mình đã biến thành một món đồ cá cược của người khác, hắn lúc này đang ngồi thư giản nằm trên đống bao gạo hắn vừa lấy được. 2 con ngựa thì vẫn tiếp tục kéo cỗ xe đi về phía trước, đây là một vùng thây ma đã bị Đại Lực duyệt cho không còn một mống nên hắn lúc này mới có thời gian làm việc khác.

''Giờ cũng tối rồi, chắc đám nhỏ đã ăn cơm xong. Đại Ngưu thì chắc đã được chị dâu cho uống thuốc rồi ngủ, Trần Lập thì chắc vẫn còn thức. Hiện tại cũng chỉ còn hắn mới giúp được mình, đợi chế ra được túi nuôi liền cùng hắn đi kiếm vài đầu con trùng về nuôi. Sau đó nghĩ cách làm thịt tên thây ma cầm đầu bên kia, được vậy đi.''