Chương 83: Bàn tay vàng trở lại, ánh sáng cuối đường hầm.

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 83: Bàn tay vàng trở lại, ánh sáng cuối đường hầm.

Chương 83: Bàn tay vàng trở lại, ánh sáng cuối đường hầm.

Chương 83: Bàn tay vàng trở lại, ánh sáng cuối đường hầm.

Đại Lực kích động nhìn lấy cuốn sách trên tay, mặc dù thứ này không hề có tên cũng như bộ dạng đã hư hại rất nhiều. Nhưng từ thông tin thứ này truyền đạt đến Đại Lực về sau, hắn liền không thèm quan tâm vẽ bề ngoài nữa. Thứ đó thật sự quan trọng lắm sao? Không phải những món đồ cổ luôn có giá trị nhất sao, hắn chính là yêu những thứ như này.

''Đưa của trong ngày tuyết rơi a, ta sẽ trở thành một người như vậy sao. Nghĩ lại hình như đó giờ mình đã là như vậy rồi.''

Nội dung hắn được truyền đạt cũng rất đơn giản, đó chính là cuốn sách nay hay có thể nói là cả thư viện hoạt động bằng cách ''tích đức'' nếu muốn nói gọn, hoặc nói rộng ra chính là lấy việc giúp đỡ người khác lúc họ khó khăn nhất. Cứ mỗi một người được hắn giúp đỡ, thì sẽ được một công chính là những làn khói trắng hắn thấy mới nãy. Cứ tích được nhiều công hắn sẽ được đổi lấy những kiến thức có ở trong đây, chính là những cuốn sách như [Tử Hà Thần Công] hay như [Y học nhân gian] mà hắn đang sở hữu.

Cơ mà từ những thứ này lại khiến cho Đại Lực trầm ngâm, hắn không khỏi nhớ đến người áo đen từng cứu hắn. Cùng với người bí ẩn đã từng trong cơ thể hắn, nghĩ đến lời nói của Guts trước khi đi nói cho hắn. Hắn không khỏi trầm mặt lại:

''Xem ra cái hệ thống lúc đầu đó chính là giả, mấy cái võ công mà mình nhận được chính là do cái thằng đó quy đổi từ trong này ra rồi đưa cho mình. Mà mẹ nó còn đưa phiên bản cơ bản hoá cho mình nữa chứ, duma nhà nó thằng chó chết đó!''

Hắn không khỏi chửi ầm ĩ lên bởi vì trước khi đi Guts cũng không hề báo tên người thần bí kia, nên hắn cũng không sợ mình chửi thì đối phương có thể biết. Hắn không hề biết hình dạng, lại tên cùng với trước đó Gút đã cắt đứt đi nhân quả của 2 người bọn họ. Nên lúc này có thể nói Đại Lực đang chửi phong long, nên gần như hắn không hề cố kỵ gì. Dù sao người ta đã sống trong tiềm thức của Đại Lực lâu như vậy mà hắn không hề hay biết. Mà cũng may chính nhờ vào điều đó đã làm cho Đại Lực biết thu mình lại, không còn ngạo mạn như trước.

''Kệ đi xem như một phần bí ẩn đã được giải khai, phần còn lại thì để nó chìm dưới nước luôn đi không cần biết. Ai lại điên mà đi tìm hiểu mấy loại tồn tại như vậy chứ!''

Mặc dù biết mình đã từng bị xem như một món đồ, cơ mà hắn cũng chưa từng có ý định trả thù dù sao thực lực bản thân không đủ nha. Với lại cũng không biết mặt mũi người ta sao, nên coi như số mệnh hắn không được tốt đi. Vẫn là nên để tâm tới phần thưởng trước mắt của hắn, thật đúng là ông trời không phụ lòng người. Hôm nay may mắn của hắn như đạt tới đỉnh điểm, thư viện tính toán công của hắn về sau thế mà ngẫu nhiên tặng lấy 2 phần bí kiếp.

''Ừm khi sử dụng sẽ ở trong tình trạng tê liệt, cái quái gì??? À tệ nạn do việc cưỡng ép tiếp nhận kiến thức...cái này cũng hợp lý nhỉ.''

Đang ngồi suy ngẫm về các điều kiện cũng như luật lệ của thư viên, hắn càng đọc càng chắc chắn rằng tên người bí ẩn kia đã từng ở đây. Bởi nhiều kiến thức hắn có được từ cái hệ thống chó chết kia, lại tình cờ xuất hiện hết tại một dãy sách. Mà trùng hợp hơn nữa dãy sách này lại có tên phần thưởng đã nhận. Phiên bản chính cống [Tử Hà Thần Công] và [Đổng Tử Công] cũng xuất hiện ở đây với nhiều cuốn bí kíp khác mà hắn cũng có, bức tượng la hán từng thủ hộ trong tâm thức hắn cũng xuất hiện ở đây.

Làm cho Đại Lực dù đã hiểu mọi chuyện cũng như biết đối phương không dễ trêu, cơ mà trong lòng hắn vẫn rất khó chịu cùng bực mình. Định trong lòng mình một cái mục tiêu nhỏ:

''Vậy quyết tâm cả đời không gặp lại gã kia đi. Cố lên vì cuộc sống sau này!!!''

Cơ mà háo hức được một chút hắn lại bình tĩnh lại, bởi hiện tại bản thân của hắn đang ở trong tình huống không được tốt đẹp lắm. Nhớ không lầm thì trước đó hắn đang ở ngoài chuẩn bị tặng lễ cho mấy con thây ma, bây giờ thì hắn lại ở nơi này mà vừa nãy còn mất máu rất nhiều được cho cuốn sách này hoạt động. Mặc dù nơi nay là ở trong tâm thức của hắn, máu cũng không phải là thật nhưng chắc chắn là sẽ có ảnh hưởng tới bản thể của hắn.

''Không biết thời gian ở đây như thế nào với bên ngoài, mong là chưa bị đứa nào gặm đi.''

Trong lòng cầu nguyện về sau, hắn quyết định trở lại bản thể. Dù sao cái thư viện này cũng đã nhận hắn làm chủ, nên hắn bây giờ có thể tự do ra vào. Ngay lập tức liền có một cỗ năng lượng không rõ từ bên ngoài hút hắn vào trong, Đại Lực lúc này dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn là bị một trận chóng mặt xâm chiếm. Đang lúc sắp kiềm không được mà lâm vào hôn mê, hắn mới bình tĩnh lại.

Nhìn thấy trước mắt là bầy thây ma đang điên cuồng lao tới mình, hắn mới biết được bản thân đã quay trở lại. Mà thời gian hình như cũng không lâu, lúc nãy hắn tới đây đám này cũng đang chạy tới, bây giờ hắn vừa ở trong thư viên kia hơn 10 phút đám này cũng đang lao tới. Vậy có nghĩa là gì, thời gian bên kia trôi nhanh hơn thực tại. Đây là một cái tin tức tốt đối với hắn, hơn nữa nếu có thể lợi dụng được đặc tính này về sau sẽ rất hữu dụng.

Ném những suy nghĩ này ra phía sau đầu, hắn liền muốn ra tay diệt đám thây ma trước mắt này trước. Cơ mà vẫn cầm đao lên, Đại Lực đã loạn choạng xém ngã.

''Chết tiệt quên mất cái này?'' Hắn cố gắng giữ mình tỉnh táo lại, từ trong [Hang gió] lấy ra một loạt thuốc bổ nhanh chóng bỏ vào miệng. Bởi cách dùng không muốn mạng này, Đại Lực nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Sở dĩ hắn không sợ phục dụng kiểu này sẽ ảnh hưởng cơ thở, cũng bởi vì công lao của [Tử Hà Thần Công] cùng [Đồng Tử Công]. Mặc dù 2 thứ này có thể giúp hắn phục hồi vô cùng nhanh chóng, nhưng đồng thời 2 thứ này cũng là cái động không đáy. Không ngừng hút lấy tất cả dưỡng chất trong cơ thể của hắn, nên để có thể đảm bảo cơ thể luôn đủ năng lượng. Ngoài việc khẩu phần ăn khổng lồ ra, hắn còn sử dụng các loại thuốc bổ để thay cho việc ăn uống, dù sao hắn cũng không thể lúc nào cũng rút đầu vào việc ăn được phải ra ngoài thăm ngàn kiếm ăn nữa.

Cơ thể hoạt động được trở lại về sau, Đại Lực cũng không dám dây dưa liền sử dụng ngay sát chiêu của mình. Một bình thuốc được hắn ném ra, cùng với đó hoả đao được thi triển. Một vụ nổ lớn xảy ra nuốt trọn cả khu phố, không thứ gì có thoát được sự phá huỷ ấy. Ngay cả đang đứng ở phủ thành chủ từ xa cũng có thể cảm nhận được áp lực từ vụ nỗ mang tới, khiến cho thành chủ đang khó chịu lại càng khó chịu hơn. Hắn không khỏi chửi ầm lên

''ĐM thằng điên nào đang ở bên đấy, nó có còn nghĩ tới sau khi xử lý xong đám ấy thì cái thành này cũng không còn gì không. Tụi nó có nghĩ tới số tiền chúng ta phải trả không, dm bọn phá của.''

Đám cấp dưới ở phía sau nhìn thấy thành chủ la hét như điên dại liền im thin thít không nói gì, tên nào cũng chỉ cuối đầu xuống như 1 đứa trẻ vừa mắc lỗi sao. Nói đùa, trước mặt đã toàn thây ma tới giết mình ai còn quản được thứ đồ gì đắt hay không chứ, giữ được cái mạng đã còn may. Cho dù biết thành chủ la hét là sai, nhưng cũng không có tên nào đủ ngủ để đứng ra để nói cả, làm gì có thằng điên nào không muốn sống cơ chứ.

Mà thành chủ sau khi đập phá hết đồ đạc về sau, hắn cũng phần nào lấy lại được bình tĩnh. Nhanh chóng chỉnh lại đồng phục của mình một chút, hắn mới vuốt tóc quay đầu hỏi cấp dưới:

''Tập hợp quân đội thế nào rồi, đám rùa bò kia vẫn chưa về hết à?''

Xác định thành chủ bình thường lại về sau, cả đám mới thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng có một tên đứng ra báo cáo:

''Đại nhân tập hợp được vài phần, có những người bởi vì địa điểm giao chiến ở khá xa nên chưa về kịp, vài phần thì gặp phải thây ma tấn công nên trôn chân tại chỗ, một phần khác thì không rõ tung tích.''

''Tập hợp được bao nhiêu?''

''Dạ một nữa lực lượng ban đầu!''

''Xem ra thây ma lần này số lượng không ít. Được rồi phải hành động thôi! Không thể đợi được nữa. Nhanh chóng bổ xung trang bị, chúng ta đi giết tang thi.''

''Rõ'' Nhận được mệnh lệnh từ thành chủ về sau, tất cả đều bắt đầu hoạt động hết công suất. Các binh lính về trở về chưa được bao lâu, liền biết được có thây ma xuất hiện. Tên nào cũng biết điều này đại biểu cái gì, nên tất cả nhanh chóng chạy tới kho vũ khí bổ sung trang bị. Dấu chân người liên tục xuất hiện, khiến cho nơi này trở nên cực kỳ nhộn nhịp.Bùa nổ, cùng các loại chất nổ là những thứ được bọn hắn yêu cầu nhiều nhất. Dù sao kẻ địch là thây ma nha, khi đơn đấu thì bọn hắn không sợ, nhưng mà đám đầy có bao giờ chơi một mình đâu toàn kéo hội mà tới. Mà đám này khó chịu nhất là cái đặc điểm chỉ phá nát đầu mới chết, thử hỏi khi đánh quần công như vậy ai có thể luôn luôn chính xác nhắm vào đầu bọn nó cơ chứ. Nếu là mấy tên cao thủ không nói, nhưng nhìn bọn hắn đi một là binh lính bình thường, hoặc là nhân viên bên cơ quan mật cao cấp lắm là thầy cúng. Bọn hắn làm gì giỏi võ tới vậy cơ chứ, tất cả đều chỉ là biết một chút kỹ năng đánh giết hoặc là thêm một vài kỹ năng đặc biệt.

Đối đầu với đám người chết ấy căn bản là phát huy tác dụng không nhiều, chính thành chủ cũng biết điều này nên đã ra lệnh lấy hết tất cả chất nổ cùng với những thứ có khả năng gây sát thương diện rộng ra. Ý định dù có phá huỷ thành này cũng phải diệt sạch bọn nó, mấy tên thuộc hạ khi nghe xong cũng không biết phải nó gì hơn ngoài việc nhìn lấy thành chủ với ánh mắt hết sức phức tạp.

Mà sau khi đã lên đồ đây đủ, tất cả nhanh chóng hướng tới địa điểm của vụ nổ kia ý định dùng nơi ấy làm tiền tuyến phòng địch. Dẫn đầu là thành chủ, người lúc này đã mặt lên cho mình một bộ giáp phủ kín từ đầu tới chân, mặt y được che lại bởi một chiếc mặt nạ để hình dạ xoa. Sau lưng đeo lấy một cái thùng gỗ khổng lồ. Trên tay y cầm lấy một thanh đại đao cùng một tấm khiên, hình dáng lúc này không khác gì một vị thần quân trước mỗi lần ra trận. Để tăng thêm phần uy nghiêm, y cưỡi trên lưng một con gấu trắng lúc này đã được trang bị đầy đủ giáp, bộ dáng này làm cho đám cấp dưới không khỏi một trận hâm mộ.
Không để ý tới những tên kia, thành chủ chỉ nhìn lấy đám thuộc hạ của mình. Nhưng vừa mở mồm liền đã có một vụ nổ không lồ xuất hiện ngay trên con phố.

''Được rồi, tiến quân!!!''

Thành chủ vẫn quyết định dừng lại bài diễn văn y đã định nói, bởi hắn sợ nếu như còn nhây dưa cái thành này chắc sẽ không còn mất.

-----------------------------
Tại nơi xảy ra vụ nổ,

Đại Lực lúc này đang cuối đầu xuống, hai tay đang lại như một đứa trẻ đang nhận lỗi sao. Trước mặt hắn là Bạch tiêu đầu lúc này đang không ngừng mắng mỏ hắn:

''Mày điên rồi sao, đã nói rằng mày sẽ hết nổi khùng như hôm trước đâu. Mày định khiến cho tất cả người dân sau khi trở lại thành vô gia cư hết phải không, rõ ràng có thể chạy đi nhẹ nhàng lại quyết định ở lại dùng thuốc nổ chơi đến thế này. Làm sao vẫn nghĩ rằng đánh nhau về sau không chịu trách nhiệm, đám khu này còn là gần nhà mày đấy.''

Bạch tiêu đầu càng nói càng tức, không ngừng tung cước vào mông Đại Lực. Một bên Đại Vũ nhìn khinh bỉ lấy Bạch tiêu đầu, vẫn còn tính diễn tới bao giờ. Ngươi cũng không khá hơn hắn là bao vừa nãy gặp một đám thây ma, rõ ràng dùng thực lực có thể nhẹ nhàng giải quyết bọn nó nhưng người cũng chọn lựa dùng thuốc nổ a. Làm sao mèo chê mèo dài lông?

Cảm nhận được có ai đó đang nói xấu mình, Bạch tiêu đầu liền quay lại. Cùng lúc chạm mặt với ánh nhìn của Đại Vũ, gân xanh của hắn không khỏi nổi lên. Nhanh chóng bay tới hắn nói:

''Mày nhìn ai? DM mày! Anh mày không ở với mày lâu nên giờ lá gan mày mập hơn rồi phải không.''

Trong lúc Bạch tiêu đầu quyền đả Đại Lực, chân đạp Đại Vũ. Thì cô gái tóc đang nghiêm túc chữa trị cho tên người gác đêm đang nằm kia, bọn hắn lúc này đang tạm trú tại một ngôi nhà gần nơi vụ nổ. Chủ của căn nhà này chắc chắn là một thầy thuốc hoặc là có làm việc liên quan đến dược liệu. Bởi trong nhà vẫn còn đầy đù phòng pha chế, cùng một bàn trị bệnh được đặt riêng trong nhà.

Cô gái tóc đỏ chính là đang ở trong căn phòng ấy, trên người đeo lấy một cái mặt nạ cùng găng tay. Đang không ngừng nối lại các dây thần kinh trên tay cho người này. Chỉ pháp của cô ta có phải nói là tiến tới xuất quỷ nhập thần, khiến cho Hoài Bảo đang đứng phụ trợ ở kế bên cũng hoa mắt. Tại sao là tên này mà không phải là Đại Lực hỗ trợ cho cô ta, Đại Lực tốt xấu gì cũng là y sĩ mà. Khi được hỏi điều này, cô ta chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu:

''Đ@o thích!''

Đại Lực lúc nghe câu trả lời này cũng liền ngây dại ra, định tiến tới ăn thua đủ với cô ta. Thì một đầu chó khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt hắn, gầm gừ cảnh cáo lấy gã chớ có làm cái gì ngu ngốc. Vì nể mặt con chó trung thành với chủ nhân, Đại Lực nhắm mắt cho qua. Nên bây giờ mới có cảnh tượng 3 tên đàn ông đánh nhau rầm ben ở dưới, còn ở trên thì đang làm việc chăm chỉ. Tiện thể thì đầu chó đang nằm phơi bụng ngủ ở trên mái nhà.

Sau khi đánh xong Đại Lực cùng Đại Vũ, Bạch tiêu đầu như trẻ lại vài phần không ngừng phấn khởi nhìn ra bên ngoài. Một khi thấy thây ma xuất hiện là dùng lấy những viên bi sắt trên bàn bắn tới tiêu duyệt chúng, đừng hỏi bi sắt ở đâu hỏi là do Đại Lực thấy bọn hắn không có ám khi nên đưa ra tặng bọn hắn. Vừa giết lấy một đầu thây ma về sau Bạch tiêu đầu mới vu vơ nói:

''Suy nghĩ thông rồi sao! Thấy chú mày hiện tại có sức sống hơn trước rồi đấy.''

Đại Lực đang nằm dưới đất ôm đầu nghe vậy liền trầm mặt, sau đó hắn nở ra một nụ cười thật tươi cũng không kém phần hèn mọn nói:

''Đúng a! Ta thật nghĩ thông rồi a, trên đời này vẫn có nhiều thứ để ta sống. Ông trời không phụ lòng người, bởi vậy mới nói sao ta có thể bị nhiều thứ đè ép tới vậy. Xem ra là ông trời thử thách ý trí của ta, hâhhahahaa!!!''

Nhìn lấy điệu bộ cười như mất trí của Đại Lực, lông mày của Bạch tiêu đầu không khỏi nhướng lên. Đôi lúc nhìn lại bàn tay của mình thầm nhủ:

''Chả lẽ mạnh tay quá, khiến cho dây thần kinh nào của nó bị mất rồi???''