Chương 82: Từ võ hiệp trở thành sinh tồn.

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 82: Từ võ hiệp trở thành sinh tồn.

Chương 82: Từ võ hiệp trở thành sinh tồn.

Chương 82: Từ võ hiệp trở thành sinh tồn.

Trở lại câu chuyện,

Tại một khu phố ở Uyên Lãnh Thành,

Đang có một bầy người chạy thục mạng, 2 cái cầm cáng ở trên có người đang nằm, một cái chạy đầu dẫn đường, 2 tên người còn lại ở phía sau. Một tên thì liên tục hướng lên trời bắn hàng loạt pháo hoa hắn có, một tên còn lại thì không ngừng liên tục ném ra những cây thuốc nổ về sau cùng với đó là những tiếng văng tục:

''Đ@ M@!!! Ở đâu ra lắm thây ma thế này!!!! Còn có cái từ thây ma này tụi bây nghe từ đâu?''

Đại Lực 2 tay không ngừng ném ra thuốc nổ, từ [Hang gió] dự trữ đạn dược đang nhanh chóng hao hết với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Người gác đêm ở trên đang bắn pháo báo hiệu nghe vậy liền nói:

''Từng gặp a! 20 năm trước từng có một đợt thây ma xuất hiện tại nơi này. Cơ mà hình dáng lại khác với đám này, mấy gã thay ma kia là có lý trí a. Lúc đầu ta còn tưởng là bọn hắn tới để trợ giúp a, nhưng mà sau đó phát hiện ra đám này là từ bên khác tới. Nhóm chúng ta dự định lặng lẽ đi ra thông báo, thì xui xẻo bị một tên lính phát hiện thế là 1 đường máu chạy ra đây. Cơ mà hình như đã trễ...'' Tên này vừa nói xong liền quay đầu lại, nhìn thấy một bầy thây ma như đợt sóng thuỷ triều ồ ạt từ dưới đất moi lên. Gã không khỏi nuốt nước miếng:

''Cầu trời cho chúng ta sống sót khỏi đây.''

''Sẽ sống, lão tử còn phải về nhà.'' Đại Lực hét to, trong tay hắn lúc này đã cầm lấy một thanh đao. Trạng thái [Tử Hà Thần Công] + [Đồng Tử Công] lúc này đã được sử dụng, thanh đao của Đại Lực bắt đầu nổi lửa.

''Hoả Diễm Đao: Trung Thiên Bộc''

Một bức tưởng lửa từ nhát chém của Đại Lực được dựng lên, lúc này hắn đã không còn cố kỵ gì nữa, tung ra hết sức mình có. Ngọn lửa từ bức tường hắn dựng lên có chút cao, khoảng 2m hơn hơn nữa nhiệt độ lại không hề thấp. Mặc dù là thời tiết lúc này đã chuyển lạnh, chiêu này của Đại Lực vẫn khiến cho những thứ bằng gỗ xung quanh bốc cháy lên. Có thể thấy nội lực từ một tên [Tuyệt Thế Cao Thủ] đặc biệt cỡ nào, mặc dù chỉ là một tên sơ kỳ nhưng sức tàn phá khi hết ga vẫn hết sức đáng sợ.

Những ngôi nhà bằng gỗ xung quanh lúc này đã bị ngọn lửa của Đại Lực cho ăn, cả dãy phố lúc này đã hoá thành một hàng rào lửa khổng lồ. Từ xa đã có thể thấy những cột khói lên bay lên mù mịt, phối hợp với tiếng rống của đám thây ma khiến cho những tên đang chiến đấu xung quanh hết sức bối rối. Không biết chuyện gì đang xảy ra.

''Chuyện gì xảy ra? Không phải đã giao ước khi thực hiện kế hoạch sẽ bắn pháo hiệu sao? Đám chó chết kia đang làm gì!!!!!'' Tại một gian phòng trong Uyên Lãnh Thành, có một tên lúc này đang đập bàn hét lớn. Mấy tên phía sau cùng trước mặt hắn hơi lùi ra sau một chút, đầu cúi xuống không dám đáp lời. Chỉ đến khi gương mặt của gã kia âm trầm đến cực hạn, cùng sát khí đã bắt đầu xuất hiện.

Thấy tình huống có chút không ổn, một tên mới bước ra đằng trước, đầu gã vẫn cuối xuống cùng giọng nói đầy thành khẩn:

''Thuộc hạ đã phái người đi xem. Đại nhân hãy cho thuộc hạ thêm chút thời gian, thuộc hạ....'' Cơ mà còn chưa kịp nói xong, thì tên cầm đầu kia đã chặn họng hắn lại.

''Cái này còn phái thuộc hạ ra xem, ngươi nghĩ ta mù à!!! Dùng cái mông cũng biết là lũ ấy gặp vấn đề rồi. Còn nói muốn lừa chúng ta, cho chúng một trăm cái mạng cũng không dám. Bây giờ ta không cần ngươi xem xét tình hình, ta cần là xử lý tình huống. Ngươi hiểu không, xử lý...'' Nói tới đây tên cầm đầu cũng bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu gã mới nói:

''Ra lệnh cho đám kia rút về đi, tài sản bên đây coi như tặng cho bọn hắn đi. Xem thử bản lĩnh của đám người ấy được bao nhiêu!!''

Tên cầm đầu nói xong cũng tự giác đứng dậy đi ra ngoài, phất tay cho đám thuộc hạ thực hiện mệnh lệnh.

''Đi thôi, nên di chuyển về phía Tây. Đám người kia cũng nên thực hiện hứa hẹn của mình rồi.''

Nói rồi tự bản thân hắn cũng biến mất, lúc này đám thuộc hạ mới dám thở. Cơ mà bọn hắn cũng không có thời gian để tám chuyện, sự lo lắng bên trong đôi mắt của bọn hắn là nhìn thấy rõ. Thây ma nha, cái ký ức đáng sợ này đã ám ảnh bọn hắn hơn 20 năm về trước bây giờ lại xuất hiện lại. Mặc dù không giống bọn có lý trí kia, cơ mà đã sống qua cơn ác mộng ấy, bọn hắn đều không muốn gặp lại một lần nữa. Tất cả bắt đầu di chuyển, mỗi kẻ thực hiện nhiệm vụ của mình. Pháo hiệu bắt đầu được bắn lên, những tên lính đang ở nơi xa giao chiến khi nhìn thấy tính hiệu rút lui cũng rất bất ngờ. Cơ mà đều nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh, không hề ham chiến mà làm trái lệnh.

May mắn cho bọn hắn phần lớn lực lượng đi theo đều là môn đồ hoặc là thuộc hạ của các gia tộc, nên quyền khống chế của bọn hắn là cực kỳ lớn. Còn những thành phần đánh thuê, cái đám này thì không cần phải nói tới chỉ cần có tiền là được.

Nhìn thấy quân địch đang rút dần đi, thành chủ Lý Tuân sắc mặt lúc này không được tốt. Nhìn về nơi đang cháy trong thành, phối hợp với những tiếng rống bên kia truyền tới. Hắn hình như hiểu được chuyện gì đang xảy ra, gân xanh trên trán hắn bắt đầu lộ rõ ra.

''Lũ chết bầm đó! Thế mà dám thả cái đám kia ra đây, bọn hắn ngại chưa đủ loạn hay gì.'' Lý Tuân mau chóng đứng dậy rời khỏi phủ thành chủ, ban đầu còn tính đợi một chút cho đến khi bài tẩy của kẻ địch ra hết rồi thu lưới. Nào nghĩ được đám chó điên này vậy mà dùng ra đòn này cơ chứ, đây là ôm tư thái đồng quy vu tuận chứ chiếm đất cái mẹ gì nữa.

''Ngươi đâu! Mau đi thông báo cho những nơi tạm trú di dời, nơi này có thây ma xuất hiện. Tất cả bắt đầu thực hiện kế hoạch sơ tán khẩn cấp, còn nữa đem những tên tinh anh triệu hồi về đây. Chúng ta mau chóng đi ngăn cản thi triều.''

Lý tuân nhanh chóng đi thẳng lên tầng lâu cao nhất, mặc kệ phía dưới lúc này đã loạn lên 1 bầy khi nghe tới thây ma. Hắn ước lượng phạm vi đám cháy cùng khoảng cách một chút, trên tay gã lúc này đã cầm lấy một tấm bản đồ. Không ngừng đánh dấu vị trí về sau, cuối cùng hắn lấy ra một cái tẩu cho mình làm một hơi.

''Mới 20 năm a, lão tử còn muốn nghĩ ngơi một hồi đâu. Đám chó chết!''

---------------------------------
Trở lại đám người Đại Lực,

Bọn hắn lúc này đang chạy bán sống bán chết. Tên dẫn đầu không ngừng chạy quanh co tới những con hẻm khác nhau để cắt bớt đám thây ma, cơ mà tất cả đều mang trên mình thương thế nên tốc độ là rất chậm. Phối hợp với mang theo người hôn mê làm cho cả lũ gặp khó khăn nhiều hơn, may mắn là có Đại Lực ở kế bên.

Tên này hiện tại đang cosplay thành Deidara cho lũ thây ma thấy nghệ thuật của mình, cơ mà là cosplay nữa vời. Bởi cái thằng này chỉ là đang tạo ra mấy cái đám cháy bằng thuốc nổ, nào như người nào đó ra chiêu một chút là bay cả làng hoặc là nguyên khu rừng cơ chứ.

Tên người gác đêm quay qua nhìn người đàn ông da tím đang biểu hiện điên cuồng không khác gì ác quỷ, trong lòng không khỏi cảm động. Hắn biết người này thế nhưng là có thể thoát khỏi đây một cách nhẹ nhàng, cơ mà cuối cùng vẫn ở lại đây không phải là vì bọn hắn sao. 1 đám người bị thương có thể chạy đến giờ cũng do người này không ngừng tạo ra vụ nổ ngăn cản, hơn nữa là pháo cầu cứu là bắn liên tục như không muốn tiền.

''Đại ca, cảm ơn a!!'' Mắt hắn lúc này đã ướt dám, nước mũi lò le. Hình tượng vừa chạy vừa khóc có chút mắt cười, khiến cho Đại Lực đang tung hết hoả lực lúc này cũng có chút khó hiểu. Hắn tranh thủ lùi lại sau khi chém ra một đao, nhìn cảnh tượng mà hắn tạo ra không khỏi hài lòng. Cháy gần 2 dãy nhà a xem như tạm được, rồi mới quay lại đá đít cái tên vừa mới cảm ơn hắn.

''Mẹ nó đàn ông mà nước mắt thế kia, mau chóng chạy. Bức tường kia không cản chúng được lâu, mau chóng chạy về trụ sở.''

May mắn cho bọn hắn, trên đường chạy không hề gặp quân địch cũng như thây ma nào. Khi đã chạy đến phạm vi gần trung tâm, đám người mới nhìn thấy được bóng dáng của đồng đội. Một đám vệ quân mang trên mình thương thế lớn nhỏ đang nhanh chóng chạy tới, khi nhìn thấy một đám thây ma phía sau thì sắc mặc cả đám đều biến.

''Mẹ nó thây ma!! Mau thuốc nổ, thằng nào còn thuốc nổ mau dùng.'' Một tên trong đám hét lên.

''Rmmmm!!!''

Chỉ trong chốc lát biển lửa mà Đại Lực đã phí sức dựng lên, nay đã được nhân rộng ra giờ vào sự góp sức của những người khác. Từ phạm vị chỉ 2 dãy nhà trên đường, này đã lan gần hết tới cả một khu vực ở. May mắn nơi này bây giờ đã không có người ở, nên đám người này có thể thoải mái tung sức phá huỷ khiến cho thương vong đồng minh giảm thiểu.

Cơ mà cũng chỉ là nhất thời, bởi vì khi bọn hắn đang mãi mê dùng thuốc nổ cùng đuốc. Thì phía dưới mặt đất đã bắt đầu rung chuyển, từ trên bề mặt bắt đầu xuất hiên những bàn tay. Một tên vệ quân đang tập trung xả chiêu nên không để ý tình hình, liền bị chúng bắt được cái chân. Cho đến khi đồng đội của hắn phát hiện thì đã trễ, gã đã bị kéo xuống dưới. Mà cùng lúc mặt đất bị phá vỡ, để lộ đám thây ma ngập tràn ở dưới bò lên. Tên vệ quân xấu số bị kéo kia liền ngay lập tức bị chúng xử lý nhanh gọn, không cho gã thời gian để la hét cùng phản kháng.

Đám Đại Lực nhìn thấy cảnh này cũng rợn cả người, một vài tên đã lung lay ý trí. Cũng bởi đây là lần đầu bọn hắn nhìn thấy thứ này, mặc dù đã được nhiều người kể cho nghe về sự đáng sợ của chúng. Nhưng mà dùng cặp mắt để nhìn thấy thứ mình được nghe là một trải nghiệm hoàn toàn khác, tay của bọn hắn run rẩy không cầm chắc vũ khí, đôi chân thì đứng không vững. Một tên vệ quân lúc này đã ngã bệch ra dưới đất, sử dụng cả tứ chi của mình để về sau. Sự sợ hãi đã bao trùm cả bọn hắn.

Đám thây ma như ngửi được cỗ mùi này, chúng bắt đầu gào rống như điên cùng xông vào thẳng vị trí đám người Đại Lực. Mà đám Đại Lực lúc này sĩ khí đã đâu còn như trước, cả đám bọn hắn nhanh chóng vỡ tổ chia nhau mà chạy. Đám vệ quân lúc nãy trợ giúp bọn hắn cũng đã chạy tới một nơi khác, chỉ để lại Đại Lực cùng đám người mang thương thế kia.

''Không!!! Ta không muốn chết!!!''

Mấy tên Trấn Yêu Ti lúc này cũng không thể giữ bình tĩnh được nửa, chứng kiến sức mạnh của đám thây ma đã khiến cho bọn hắn tuyệt vọng. Trong chốc lát tên đi đầu và 2 tên đang cằm cáng đều bỏ của chạy lấy người, khiến cho tên người gác đêm đang bị thương nặng kia ngã xuống mặt đất. Tên này đã hôn mê từ lúc trị liệu tới giờ, nên khi ngã xuống gã cũng không làm ra phản ứng gì nếu không phải hơi thở của gã vẫn còn, thì Đại Lực kém chút tưởng rằng gã này đã chầu ông bà.

''Các ngươi mau đứng lại a!! Không thể bỏ đội phó a, các ngươi...các ngươi..'' Tên đi cùng Đại Lực nãy giờ thấy vậy liền hô toáng lên, định chạy tới đỡ tên kia dậy. Cơ mà còn chưa di chuyển được bao nhiêu, hắn liền ngã xuống.

''Ơ? Chuyện gì vậy...''Khuôn mặt gã mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà khi nhỉnh xuống hắn mới nhận ra đôi chân của mình đã không còn đứng vững được nữa. Cặp chân ấy đang điên cuồng run rẩy, giờ phút này đừng nói tới cứu lấy người khác ngay cả chính bản thân hắn cũng đang trong tình trạng nguy hiểm.

''Chó chết!! Duy chuyển đi....duy chuyển đi...'' Hắn không ngừng đấm xuống mặt đất, nước mắt không ngừng chảy ra, tiếng thét cho thấy sự vô năng cùng phẩn nộ ở bản thân hắn. Cơ mà cho dù là vậy, hắn vẫn không thể kiềm chế được cơn run rẩy của cơ thể. Mà không chỉ hắn phát hiện bản thân không di chuyển được, mấy con thây ma thấy con mồi đã nằm xuống đất liền nhanh chóng chạy tới xâu xé nó.

''Chó chết!!!'' Gã người gác đêm kia thấy cảnh này cũng không khỏi tuyệt vọng, hắn hét dài một tiếng rồi nhắm mắt lại chờ đợi án tử của mình.

''Yoh! Ta nhớ Trấn Yêu Ti là cơ cấu chuyên xử lý mấy chuyện ma quỷ này mà, tại sao một tên như ngươi lại vào làm được chứ. Không có đi cửa sau ấy chứ?''

Một giọng nói vang lên trong đầu hắn, làm gã khó hiểu mở mắt ra. Khung cảnh đầu tiên đập vào mặt hắn chính là một bầy thi thẻ không đầu đã nằm thẳng dưới đất, hơn nữa một vệt lửa lớn cháy dữ dội xuất hiện chia cắt lấy bọn hắn và thây ma. Mà bản thân hắn thì đang được người ta vác trên tay như một món hàng, cùng với người gác đêm đã bất tỉnh kia được Đại Lực mang theo chạy.

''Ngươi vẫn chưa đi?'' Hắn bởi vì quá sửng sốt nên buộc miệng hỏi.

''Mày bị điên à, 2 bây vẫn còn ở lại đây thì ai dám mà chạy chứ. Vẫn là trả lời câu hỏi, nhóc con mày có đi cửa sau không.'' Đại Lực 2 tay vác lấy 2 người không ngừng dùng [Bôn Lôi Pháp] chạy, bởi vì đang trong trạng thái mạnh nhất của mình nên việc vác lấy 2 người trưởng thành không hề ảnh hưởng tới tốc độ của hắn.

''Không hề! Ta là một thuật sĩ a, mặc dù thực lực ta có chút yếu. Nhưng vẫn là dùng một thân bản sự để đi vào Trấn Yêu Ti.''

''Thế tại sao ngươi lại run như cầy sấy khi thấy thây ma chứ?''

''Bởi ta chưa gặp lần nào a, mà đám thây ma này quá khác với những thứ ta từng đọc.'' Khi nhìn thấy bản thân cách đam thây ma càng lúc càng xa, tâm lý của hắn lúc này đã có vài phần ổn định. Nhưng nghĩ tới hình tượng lúc trước của mình, hắn không khỏi xấu hỗ cuối mặt nói.

''Vậy sao, nói cho ta nghe một chút về những thứ ngươi đọc đi.''

''Đám thây ma mà ta đọc được thì chúng không có sức phòng thủ mạnh như đám kia, mặc dù tất cả thây ma đều hoạt động theo bầy đàn. Cơ mà rất hiếm khi xuất hiện số lượng lớn như thế này, mà lại bản thân bọn này dù không có lý trí. Cơ mà lại có thể cùng nhau di chuyển mà không hề đạp lên nhau điều này thật không đúng, còn nữa ngươi không nghĩ lửa gần như không gây được sát thương bao nhiêu lên chúng a. Điều này lại cực kỳ vô lý nữa, đáng lẽ thây ma khi dính lủa đều phải bị đốt thành cho chứ...''

Tên này càng nói càng hăng, sau một hồi phân tích hắn như đi vào thế giới riêng của mình nhưng miệng lại không ngừng lầm bầm: ''Nếu có một con đứng lên chỉ huy thì mọi thứ đều có thể, đúng thứ này giải thích tại sao bọn nó lại phối hợp tốt như vậy. Còn nữa kháng lửa, không ít bị lửa đốt cũng không phải là từ thây ma ra đi. Dù sao đã chết còn mỗi máu thịt thì tại sao lại không bị đốt chứ, nhưng nếu là làn da cứng cáp vậy không phải thành cương thi sao mà đám này lại....Không chắc có lẽ....đúng rồi chính là nó....vậy thì....''

Sau khi nghe cái thằng này lảm nhảm, đầu Đại Lực bổng có chút đau. Mà tốc độ nói của thằng này về sau càng nhanh, những gân xanh trên tráng Đại Lực ngày càng hiện rõ. Hắn không khỏi hét lên một tiếng:

''Đù m@ nhỏi con! Nói nhiều thứ làm gì, tóm gọn cho tao xuống 10 từ nhanh. Không tao quăng mày đi.''

Đang xa vào thế giới riêng của mình người gác đêm nghe vậy liền như bị tĩnh mọng lại, hắn không khỏi u oán nhìn Đại Lực một chút. Cơ mà cũng không dám làm trái, hắn cố hết sức suy nghĩ làm cách nào để truyền đạt thông tin một cách dễ hiệu nhất:

''Đại ca, nghĩ là có thể có một con quái trùm ở dưới mặt đất này chỉ đạo bọn chúng. Mà có khả năng đám này thây ma là do ngươi luyện ra.''

Từ này vừa ra không khí xung quanh bắt đầu có chút lạnh xuống, Hoài Bảo cảm nhận được 1 luồng sát ý đang lượn lờ quanh đây. Liền thức thời im miệng, hắn cũng không phải thằng ngu nha mặc dù là có hơi nhát gan một tí.

''Ngươi chắc chứ?'' Đại Lực im lặng hỏi 1 câu.

''7 phần thôi, dù sao có thể đây là biến dị thây ma cũng nên. Cơ mà ta thật không nghĩ ra dạng gì thây ma có thể biến thành loại này.''

''Vậy được.'' Vừa cất lời xong, liền đã thấy Đại Lực xuất hiện ngay trước nóc 1 căn nhà trong thành. Hắn để 2 người xuống sau đó từ [Hang gió] lấy ra một cái cáng để sẵn ở đó. Làm xong hắn quay đầu nhìn về Hoài Bảo đang trung thực chửa trị vết thương, mới gật đầu nói:

''Ngươi tên gì?''

''Hoài Bảo''

''Vậy được! Ngươi ở lại bảo vệ tên này nhé Bảo. Đợi ta làm xong một việc thì mình tiếp tục di chuyển.''

Nói xong cũng không đợi Hoài Bảo trả lời, hắn liền đã bước ra ngoài tay cầm lấy một thanh trảo hỗ màu vàng. Đây không phải là món linh dị đồ vật hắn được Bạch tiêu đầu tặng làm quà bịt miệng a. Cầm trên tay trảo hỗ về sau, khuôn mặt của Đại Lực có thêm vài phần quyết tâm.

''Đại ca! Đệ có thể được biết tên đại ca không.''

''Đại Lực. Nhân viên bên Sương Đêm.''

Không đợi Hoài Bảo phản ứng lại lời nói của hắn, liền đã thấy một cái hố lớn màu tím lơ lửng giữa không trung xuất hiện ngay trước Đại Lực kéo hắn vào. Phía trong han còn vang vọng tiếng nói:

''Tập làm quen với điều này đi nhóc, đây là thứ mày sẽ thấy hàng ngày đấy.''

Hoài Bảo như được tiếp thêm động lực, mới đứng dậy hét lớn:

''Đại ca!! Cảm ơn đã cứu mạng đệ a, yên tâm đi lần sau sẽ không xuất hiện. Đại ca bảo trọng!!'' Trong lúc xúc động như vậy, Hoài Bảo đã không hề nhìn thấy có một luồng khói trắng từ phía sau cơ thể hắn xuất hiện. Sau đó nó phóng thẳng vào cánh cổng không gian mà Đại Lực vừa mở, ngay cả tốc độ đóng của cánh cổng cũng không bằng.

Luồng khói bay thẳng vào bên trong cơ thể Đại Lực mà ngay cả bản thân hắn không biết, chỉ đến khi vừa mới từ trong cánh cổng chạy ra. Đại Lực liền cảm nhận được có thứ gì đó đang hút lấy tâm trí của hắn. Ngay khi Đại Lực ý thức được thì đã xuất hiện ngay trước thư viện bên trong đầu hắn. Mà ngay lúc này hình dáng của thư viện đã có chút thay đổi, nếu không phải hắn tâm linh cảm ứng được pháp tướng la hán đang nằm ngoan ngoãn ở đây. Hắn lúc này đã phá huỷ mọi thứ xung quanh, dù sao vừa mới trải qua chuyện kinh khùng như hắn mà lại lặp lại thêm một lần nữa hắn sợ không chịu nỗi.

Mà từ bên trong thư viện lúc này cũng có thêm 1 sự xuất hiện mới, đó là một làn khói trắng. Đại Lực khi nhìn thấy cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đến khi làng khói tự biến đổi mình thành một dấu mũi tên chỉ đường hắn mới bắt đầu di chuyển theo. Tới nơi hắn nhìn thấy một cái bàn làm việc với giấy mực và bút viết còn trên đấy, mà ở trên bàn còn có để một cuốn sách.

Đại Lực nhìn về phía làn khói thấy nó chỉ mình tới đó, thế là hắn bình tĩnh đi tới. Dù sao nơi này là ở trong đầu mình nha, vậy thì không cần sợ chẳng lẽ còn có chính mình hại mình sao. Từ từ đi tới chỗ cuốn sách cầm nó lên nhìn một hồi, nhìn tình trạng của cuốn sách là biết nó đã có rất lâu rồi. Trang giấy ố vàng, phần vỏ ngoài có vài vết đen như bị cháy qua. Nhìn một hồi vẫn không biết thứ này là gì, hắn mới quay đầu nhìn làn khói dù sao thứ này chỉ mình đến đây a.

''Làm gì? Ta đang rất vội a, ở ngoài còn có một bầy thây ma đợi tao.''

Không biết làn khói có nghe hiểu được lời hắn nói hay không, cơ mà ngay lúc Đại Lực giơ lấy cuốn sách chỉ chỉ về hướng nó. Làn khói liền ngay lập tức bay thẳng vào trong cuốn sách, Đại Lực còn chưa kịp phản ứng liền đã cảm nhận được một cỗ nhói nhói từ chỗ bàn tay cầm sách phát tới. Nhìn qua liền thấy lúc này đã có một đống dây màu đỏ cuốn lấy tay hắn, mà lại đống này còn có gai nữa. Khiến cho Đại Lực bắt ngờ là đống gai này có thể khiến tay hắn chảy máu, điều này có nghĩa là sao? Mấy thứ này có thể gây sát thương cho một tên luyện thể tuyệt thế cao thủ.

''Cái éo gì vậy?'' Đại Lực không hiểu hét lên.

Chỉ là đống dây không quan tâm tới mà càng ngày siết chặt lấy bàn tay Đại Lực, khiến cho máu không ngừng chảy ra. Cuối cùng lấy khuôn mặt hắn đã trắng xám, cùng cơ thể đã không còn sức lực việc lấy máu mới ngưng lại. Đại Lực không khỏi chửi ùa lên, cơ mà sau đó cuốn sách liền phát ra một ánh sáng trói loá soi sáng cả thư viện. Cùng với đó là một luồng thông tin lập tức chảy vào trong đầu Đại Lực, khiến cho bản thân hắn lúc này đang phát cáu cũng trở nên bình tĩnh lại mà thay vào đó là một cỗ vui sướng không nói nên lời.

''Má nó cuối cùng cũng tới, âhhahahaah. Ta biết ngay mà, cuộc đời tao không thể nào xui tới vậy được.''