Chương 70: Đốt rừng

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 70: Đốt rừng

Chương 70: Đốt rừng

Chương 70: Đốt rừng

Vũ Bảo, Đình Lạc, Tông Thụ.

Vũ Bảo lúc này vãn đang một mặt ngây ngốc, hắn nhìn xuống hai tay đang cầm đống gỗ rồi nhìn lấy Đại Lực cùng Đình Lạc đang chú tâm dán bùa quanh cây cối. Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được hỏi lại:

''Chúng ta thật sẽ đốt cánh rừng này?''

''Nếu ngươi có một kế hoạch khác, thì sẵn sàng lắng nghe. Với lại chỉ là một phần không phải nguyên cả cánh rừng này.'' Đại Lực vừa một bến dán lấy một bên một loại chất lỏng lạ cùng tấm bùa nổi vừa nói. Hoàn thành xong, hắn nhìn Lão Hạc lúc này đang ngồi trên một cành cây canh gác cho bọn hắn.

''Sao rồi.'' Đại Lực hỏi

Lão Hạc nghe thấy chỉ lắc đầu, sau đó tiếp tục nhiệm vụ cảnh giới.

Tông Thụ lúc này đã được Đình Lạc đặt gọn qua một bên nằm ngủ, còn bản thân hắn thì đang nhanh chóng dán các tấm bùa nổi ra các gốc cây. Như nghĩ ra được điều gì hắn quay đầu lại hỏi:

''Không phải sẽ dễ dàng hơn nếu bọn hắn đánh ngất chúng ta, rồi mang tới chỗ hiến tế sao.''

Vũ Bảo nghe vậy liền khinh bỉ nhìn hắn nói:

''Ngươi nghĩ muốn dịch chuyển người khác là chuyện dễ dàng sao, mà lại còn là một hơi dịch chuyển 50 người. Nếu đoán không lầm người dịch chuyển chúng ta ít nhất cũng phải cấp bậc tông sư trở lên mới dám làm trò như thế. Với cả, chúng ta còn là bị chia nhỏ ra nên tên kia chắc chắn cũng tiêu hao không nhỏ. Nếu đón không lầm bọn kia cũng không thể xác định được điểm đến của chúng ta nên mới phải đứng từ xa quan sát như thế.''

Đại Lực gật đầu bổ sung thêm:

''2 tên chúng ta vừa giao chiến mới nãy chắc là dấu hiệu cho lũ săn mồi kia, chỉ cần chúng ta không giải quyết chúng nhanh chóng thì có lẽ tình huống như ngươi vừa nói đã xảy ra với chúng ta. Nhưng 2 tên kia chết, và chúng cũng không chắc có thể khống chế được 4 tên tuyệt thế cao thủ ngay cùng một lúc. Chỉ là ta không hiểu tại sao gã cầm kiếm lại ra tay nặng đến vậy không phải hắn muốn bắt chúng ta làm vật hiến tế sao.''

Đây cũng là điều làm cho Đại Lực khó hiểu nãy giờ, không phải là muốn dùng bọn hắn cho việc hiến tế sao. Con mồi lúc nào cũng phải tươi sống mới là tốt nhất chứ, còn đằng này gã cầm kiếm kia thế nhưng là muốn giết chết hết bọn hắn. Vậy là sao, cuối cùng ý đồ ở đây là gì??? Càng suy nghĩ hắn càng thấy nhiều điểm vô lý trong này, nhưng không tìm ra được đáp án thế là Đại Lực quyết định ném mọi thứ sau đầu. Đợi sau khi thoát khỏi đây rồi tìm hiểu vẫn chưa muộn.

''Đại Lực ta hết bùa.'' Vũ Bảo hú lên một tiếng, Đại Lực nghe vậy liền từ trong hang gió lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ ném qua cho tên kia. Vũ Bảo bắt được món đồ, miệng thì không ngừng cảm thán:

''Kỹ thuật cất đồ của ngươi thật là tiện a. Nếu ta có được thứ này thì làm thế nào phát sầu về việc đan dược đều hết cơ chứ.''

''Ta nhớ trong tổng bộ cũng có một môn thần thông có công dụng như này thì phải.'' Đình Lạc nghe vậy liền thành thật trả lời làm cho Đại Lực cũng không biết xử lý sao. Người ta chỉ là khen mình qua loa nhưng mà gặp một tên thẳng như ruột thế này cũng không quá tốt. Vũ Bảo cũng là như vậy, bị chọc thủng cũng không biết phải đáp như thế nào cuối cùng chỉ có thể một mặt dán bùa còn miệng thì không ngừng quyển rủa tên kia.

Đúng lúc này Lão Hạc từ trên cành cây đáp xuống mặt đất, khuôn mặt trở nên nghiêm túc: '' Bọn chúng tới, có 6 tên tất cả.''

Đại Lực nghe vậy liền lập tức thu lấy công việc, bản thân chạy tới cõng Tông Thụ. Dù sao trong đám người hắn là kẻ khoẻ nhất nên kéo thêm 1 người hành động cũng sẽ không hề có gánh nặng, Đại Lực nhanh chóng cùng đồng bọn bắt đầu triển khai kế hoạch. Vũ Bảo chạy tới một cái gốc cây tay cầm bùa nổ kích hoạt, lập tức phản ứng dây chuyền xảy ra.

Tiếng nổ vang ra khắp nơi cùng với đó là những tiếng cây ngã xuống lần lượt, may mắn đang vào mùa đông muôn thú đã ngủ đông nên không gây ra sự rối loạn nào. Lửa bắt đầu cháy cùng lan ra xung quanh các cây, rồi từ những ngọn lửa nhỏ bé chúng bắt đầu lớn mạnh dần và có xu thế nuốt chọn mảnh khu vực này. Thấy bước đầu của kế hoạch đã thành công, Đại Lực trên lưng vác đồng đội ra hiệu cho tất cả di chuyển.

Trong lúc đi hắn cũng không ngừng quên ném các lá bùa nổ ra xung quanh khiến cho cây cối liên tục ngã xuống, ngọn lửa được đưa thức ăn và càng ngày càng lớn hơn. Trên trời lúc này đã là một màu tối đen bởi khói bụi phát ra từ đám cháy, mặc dù lúc này đang là mùa đông cùng có rất nhiều tuyết tồn đọng trên những gốc cây. Nhưng kỳ lạ ở chỗ khi đống tuyết ấy bị tan ra và trở thành nước, ngọn lửa vậy mà không có bị dập tắt mà có xu thế cháy còn dữ dội hơn nữa. Chỉ sau vài phút kể từ khi bọn hắn đốt gốc cây đầu tiên, một nữa khu rừng lúc này đã ngập trong biển lửa.

Khung cảnh lúc này thật không có lời nào để diễn tả hết được bởi nó rất kỳ dị, giữa xung quanh tràn ngập tuyết trắng vậy mà vẫn có thể hình thành một cơn cháy rừng mà quy mô lớn nữa không khỏi khiến nhiều người hoài nghi mình có đang bị lú không.

Tên chủ trì giám sát đám người Đại Lực cũng trong tình trạng như vậy, khi như thấy cơn cháy rừng xuất hiện. Ý nghĩa đầu tiên chạy qua trên đầu hắn là, thằng cấp dưới hôm qua đưa đồ cho mình chơi thật có dược tính mạnh đến thế sao. Ngay giữa ban ngày ban mặt vẫn có thể lên cơn hoang tưởng thế này, nhưng khi cảm nhận được nhiệt đồ từ bên kia phà tới mặt. Hắn mới biết được điều này là thật, và ngọn lửa đang ngày càng dữ dội hơn nữa.

Hắn lúc này đã lập tức bối rối rồi, điều gần như vô lý đang xảy ra trước mắt hắn làm cho não hắn trì trệ. Nhìn qua đám chủ mưu, hắn lúc này đã giận tím mặt đám cháy thật sự rất gần nơi tổ chức nghi lễ a. Nếu mà chúng lan ra tới đó vậy thì đầu của hắn xác định không còn ở trên cổ rồi, không còn giữ được sự bình thản như trước. Hắn hét lên:

''Chia ra một nữa dập lửa, còn lại theo ta đi bắt đám người kia.''

Một đám thuộc hạ dưới trướng hắn cũng đứng hình trước cảnh tượng này, nhưng liền lập tức hoàn hồn ngay sau đó. Lập tức theo mệnh lệnh được giao mà chấp hành.

Lúc này kẻ đầu têu Đại Lực đang chạy thục mạng về một hướng, tay hắn thì không ngừng ném ra các lá bùa nổ. Tư thế như vậy làm cho 3 tên người gác đêm phía sau không co rúm, tên kia thế nhưng thật là ra sức đốt rừng a. May mắn bọn hắn ở khu trung lập không hề có ai sỡ hữu, nếu không cho dù thoát khỏi vụ này mạng của bọn hắn cũng không chắc có thể giữ được.

Vũ Bảo tiện tay thả ra một tấm bùa nổ, sau đó quay qua hỏi Đại Lực:

''Như vậy là được rồi chứ, ta sợ nếu thêm nữa chúng ta có khi không thoát ra được.''

Vừa ném ra một tấm bùa nổ, Đại Lực nghe vậy cũng liền nhìn ra sau. Khi thấy được quy mô của đám cháy, hắn không khỏi chép miệng. Xem ra hơi quá tay, mong đám người kia có thể dập được lửa.

''Ta nghĩ là được rồi, tiếp theo ta sắp sử dụng vũ khí bí mật các ngươi nên đi lên trước ta. Nếu không đến ta cũng cứu không được.''

3 tên nghe vậy liền vội vàng chạy lên trước, nhắc mới nhớ cái tên trước mặt này lại là một tên ''Ba Bị'' của tổ chức sương đêm. Đám người đó thế nhưng toàn là cao thủ dùng độc, mà cái vũ khí bí mật Đại Lực đề cập tới 9 phần là một loại độc nào đó. Để đảm bảo an toàn tính mạng, mấy tên này vậy mà lấy ra một cái mặt nạ từ đâu không biết đem đội lên trên đầu. Tên Đình Lạc còn cẩn thận chạy tới sau người Đại Lực kéo lấy cái tên Tông Thụ đeo cho hắn cái mặt nạ, rồi đem hắn kéo về sau lưng mình mà chạy.

Đại Lực lập tức giảm tốc độ lại rồi cuối cùng đáp lên trên 1 cành cây, từ xa hắn đã có thể thấy được đám người áo đen đang truy đuổi tới mình. Không có kéo dài, hắn liền đeo lên mình 1 tấm mặt nạ phòng độc cùng trong [Hang gió] lấy ra một số món đồ. Đống này chính là thứ vũ khí bí mật trong miệng hắn, bởi vì độc tính quá cao nên hắn không dám để lung tung trong [Hang gió] sợ xảy ra chuyện thì hắn liền nằm đất. Nên chỉ mang theo bán thành phẩm cùng các dược liệu thiết yếu đã đong đếm với lượng vừa đủ, khi sử dụng thì chỉ cần lấy ra điều chế 1 chút là xong.

Ước định số lượng quân địch 1 chút, hắn liền bắt đầu ra tay điều chế. Quy trình cũng không có cầu kỳ gì, chỉ là thả các dược liệu vào cái bán thành phẩm kia rồi đun nó lên. Rồi từ bên trong cái bình bán thành phẩm ấy liền là một loại dung dịch màu tím đậm đang liên tục bốc hơi lên, Đại Lực cũng không dám dựa sát mặt vào đó.

''Màu tím với thời tiết này nhìn rất không hợp, vậy cho nó thành màu trắng vậy.'' Nói rồi hắn lấy trong người ra một bình dung dịch rồi đổ vào, lập tức màu khói còn đang tím đậm kia lập tức nhạt nhân và chuyển thành màu sương trắng. Phối hợp với tiết trời lạnh như này, thật đúng là nhìn không ra điểm khác biệt. Hài lòng với tác phẩm của mình, Đại Lực liền đá cái bình chất độc ấy xuống đất hơn nữa còn ném ra thêm 4 bình không rõ dung dịch theo.

Sương tuyết cùng đống dung dịch vừa mới chạm vào nhau đã lập tức tạo ra phản ứng mãnh liệt, khiến cho sương mù ngày càng dày đặt rồi theo làn gió thổi tới vị trí đám người áo đen. Hiển nhiên Đại Lực khi ra tay đã nghĩ tới điều này, hắn canh hướng gió rất chuẩn khiến cho cơn gió vừa mới bắt đầu thì sương tuyết đã xuất hiện nhiều.

Không hề nhìn lại thành quả của mình, Đại Lực quả quyết vận công chạy như gió đuổi theo đám đồng đội. Ở bên ngoài đang chạy theo đám người áo đen, phát hiện lấy phía trước có sương mù hướng tới. Cảm nhận được hướng gió, tên này vừa nghĩ đến đây chỉ làm một sương tuyết bị cơn gió thổi tới đây. Nhưng hắn đã lầm, và cái giá phải trả là tính mạng của hắn.

Khi gã này vừa mới hít phải thứ làn khói màu trắng ấy, khuôn mặt của gã liền trở nên tím tái. Đôi mắt hắn trở nên đỏ chét, hai tay gã ôm lấy cổ mình như đang cố gắng thở. Tên áo đen này gần như mất năng lực hành động, ngay lập tức ngã từ trên cao xuống. May mắn tên này là tuyệt thế cao thủ, nên cú ngã không gây tổn thương gì cho hắn. Nhưng mà điều đó không quan trọng bởi gã lúc này đã nằm im xuống đất, cơ thể hắn lúc này đã cứng đờ. Các mạch máu trên khuôn mặt hắn càng ngày càng rõ, rồi sau đó chúng vỡ ra máu tràn đầy ra khuôn mặt tên này. Cuối cùng khi cả cơ thể đã tràn ngập bởi máu, tên áo đen này liền tắt thở. Làn da của hắn đã tím tái, khuôn mặt tràn đầy sự không cam tâm cùng hối hận.

Điều này không chỉ xảy ra ở một tên mà gần như những kẻ đi đầu khi xông vào màn sương trắng đều gặp phải những dấu hiệu như vậy. Làm cho những tên theo sau giật mình rồi nhanh chóng lùi bước lại, tên cầm đầu khi vừa mới tới gặp thấy tình huống này thì sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi. Xem ra là hắn xui xẻo, gặp phải đám chuột khó gặm tới vậy.

Nhưng trò vui vẫn chưa hết, khi làn sương ấy vừa chạm phải ngọn lửa đang cháy ven đó thì một phản ứng làm tất cả bất ngờ xảy ra. Xung quanh khu vực bên ấy liền lập tức phát nổ, vụ nổ khiến cho một tên áo đen đang đứng quan sát gần ấy không chú ý. Thế là đem cả khuôn mặt của mình đều nướng cháy, gã dãy dụa lăng qua lăng lại trên mặt đất cho tới khi không còn di động được nữa.

Tên cầm đầu: ''.....''

Thứ quỷ gì? Cấp trên cuối cùng dịch chuyển cho hắn tới thứ gì thế này. Thấy được sức phá huỷ của phản ứng 2 bên, tên cầm đầu ngay lúc này thật muốn nhanh chóng đi dập lửa. Bởi nếu vụ nổ kia xảy ra, tế đàn rất có thể nhận ảnh hưởng. Tới khi đó chết không phải là mình? Càng nghĩ hắn càng giận đám người Đại Lực.

''Một lũ chuột nhắt, sắp chết tới nơi vẫn muốn dãy đưa.'' Tên đội trưởng liền không nói gì ra lệnh cho phần còn lại nhanh chóng đi hỗ trợ đồng đội dập lửa, còn bản thân hắn cùng 2 tên thân cận nhanh chóng đi đường vòng đuổi tới đám Đại Lực. Dù sao cái sương mù kia cũng không phải thật bao quanh hết cả khu rừng.
---------------
Đang trên đương phi hành, Đại Lực cùng đồng bọn liền nhìn thấy trước mặt bọn hắn đang là một cái bệ đá đang được đặt ở giữa khu đất bên trong rừng. Xung quanh có rất nhiều cây nến cùng bùa chúa dán đầy các mặt của bệ đá. Vũ Bảo nhìn thấy mặt hoảng sợ nói:

''Vậy mà thật chuẩn bị hiến tế chúng ta!''

Đang chuẩn bị nói chuyện thì Đại Lực lại nghe thấy tiếng Lão Hạc truyền âm:

''Tất cả chuẩn bị, có phục kích đằng trước.''

Vừa dứt lời, liền có từ trong cành cây gần ấy bắn ra một loạt phi tiêu cùng ám khí hướng tới đám người Đại Lực. Với sự cảnh giác của bản thân cùng vừa được Lão Hạc thông báo, Đại Lực lập tức phản ứng đầu tiên trong đám người. Cây đao rút ra nhanh chóng từ [Hang gió], lưỡi đao ngay lập tức bốc lên một ngọn lửa cuồng bạo như muốn đốt hết tất cả những thứ trước mặt mình. Đại Lực giơ cây đao lên rồi chém một đòn thật mạnh ra phía trước:

''Hoả Diễm Đao: Vân Trung Thiên''