Chương 74: Ta cũng như nhóc.

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 74: Ta cũng như nhóc.

Chương 74: Ta cũng như nhóc.

Chương 74: Ta cũng như nhóc.

Bạch tiêu đầu sau khi trở về Uyên Lãnh Thành, việc đầu tiên hắn làm liền giúp đỡ những người còn sống rồi khỏi đây. Nhìn thấy xác chết đầy đường, cùng với khung cảnh hoang tàn của thành.

Bạch tiêu đầu không khỏi ngán ngẫm, cuối cùng thì cái mà đám người thế gia kia gọi là chính nghĩa cùng lắm chỉ là như này. Mẹ nó không phải bởi chính sách triều đình gây bất lợi đến bọn hắn, nên mới muốn dẫn binh làm loạn sao. Còn người dân như thế nào thì bọn hắn cũng mặc kệ, đã thế đám cho chết này còn dám cấu kết với ngoại quốc đánh vào nước mình. Mấy gã này chết chưa hết tội.

Kiềm chế lại cơn giận của mình, Bạch tiêu đầu nhanh chóng đi vào bên trong thành. Ở đây, nhìn thấy khung cảnh hoang tàng, lửa cháy khơi nơi cùng xác chết lăng kiệt khắp nơi. Tâm trạng của Bạch tiêu đầu bỗng chốc chìm xuống đáy vực, khi nhìn thấy nhiều tên đang đuổi theo một gia đình nhỏ để chém giết. Không có nhiều lời, hắn liền nhanh chóng phi người tiếp cận gần đám ấy nhẹ nhàng đoạt mạng của bọn hắn.

Gia đình nhỏ kia thấy được có người cứu liền ríu rít cảm tạm, rồi được Bạch tiêu đầu hộ tống ra trỗ an toàn. Trong hành trình này, hắn cũng thu nhận thêm nhiều gia đình khác cùng tiêu diệt rất quân địch. Chẳng mấy chốc, lực lượng Trấn Yêu Ti cùng Vệ binh trong thành đã biết đến sự hiện hình của hắn. 2 bên nhanh chóng liên lạc và phái người tới hỗ trợ Bạch tiêu đầu.

Mà bản thân Bạch tiêu đầu, sau khi giao những người dân cho đám cận vệ kia. Hắn nhận được 1 phần danh sách những kẻ chủ chốt trong cuộc tập kích lần này, cùng nhiệm vụ bắt sống được 1 kẻ từ tổ chức. Vui sướng khi nhận được thứ mình thích, Bạch tiêu đầu phân phó đám người kia đẩy mạnh tìm những người còn bị kẹt bên trong còn bản thân nhanh chóng lên đường truy tìm.

Đang băng qua những ngôi nhà.

Hắn nghe thấy những tiếng khóc kêu cứu non nớt gần đó.

Không suy nghĩ nhiều, Bạch tiêu đầu liền phi thân tới đó. Nơi phát ra những âm thanh đấy đến từ một cái lồng sắt tại một bãi chiến trường, sở dĩ hắn phán đoán đây là chiến trường. Bởi tại cánh cửa lồng sắt kia có xác cuộc một thành viên thuộc tổ chức hắn, từ trang phục người này mặc thì y là [Kẻ không ngủ]. Người này chết với một vết thương lớn ở ngực, hai tay của gã còn cầm lấy cánh cửa chắc chắn trước khi chết gã này đang muốn giải thoát cho người bên trong.

Mà hiện trường xung quanh cũng là một mùi máu tươi, xác người chết rất nhiều. Tại đây Bạch tiêu đầu còn tìm thấy xác của một tên [Kẻ gác đêm] cùng nhiều người khác, mà điểm chung là bọn họ đều chết với bàn tay cầm lấy vũ khí. Hơn nữa còn có mùi thuốc nổ thoang thoáng qua đây, khiến cho Bạch tiêu đầu trầm mặt. Nhìn vào bên trong lồng sắt, con ngươi hắn lập loè sát ý bởi người bị giam giữ bên trong tất cả đều là trẻ con. Có nhiều đứa trong đó hắn không rõ còn sống hay đã chết, mấy đứa còn lại thì tình trạng lúc này đã rất tệ. Bạch tiêu đầu còn thấy xác của một đứa trẻ không đầu nằm trong đó.

Trầm mặt gỡ hai tay của đồng đội mình ra, Bạch tiêu đầu cố gắng an ủi những linh hồn nhỏ bé này. Bọc xác của đứa trẻ kia lại bằng nhiều lớp vãi, hắn kiểm tra lấy những đứa trẻ đã nằm im trong lồng. May mắn tất cả đều chỉ là ngất đi bởi sợ hãi tột độ, Bạch tiêu đầu coi đây là may mắn cho mấy đứa nhỏ. Ít nhất tụi nó sẽ không phải nhìn thấy những cảnh máu me này, sử dụng một loại bột thuốc xoa dịu đi sự sợ hãi của lũ trẻ. Hắn cho bọn nhỏ vào cái lồng lại rồi vác nó theo bên mình, hết cách bọn nhỏ nhiều quá mà lại không thể chậm trễ thời gian.

Đang đi trên đường thì hắn nhìn thấy phía xa có một số người mặc đồng phục của tổ chức mình cùng số khác hình như thuộc về áo đỏ cùng vệ quân của thành. Xác định vị trí đám người đi tới, hắn liền nhanh chóng chạy theo sau.

Lúc này,

Trần Lập đang ể oải nằm trên mặt đất, đôi mắt lười biếng nhìn lấy đội trưởng của nhóm ''Ảo đỏ'' đang đọc lấy thông tin mà hắn thu được. Gã này từ khi tới đây vẫn chưa hề nói 1 lời, mà sau khi nhận được tài liệu cùng cái đầu mà tên hắn đưa tới. Người này gần như không còn quan tâm đến xung quanh, toàn tâm toàn ý nghiên cứu lấy thứ trước mặt. Nếu không phải xung quanh đang là chiến trường, Trần Lập kém chút tưởng rằng tên này là nghiên cứu viên cơ mà xem ra là gặp người điên.

Cảm xúc của bọn nhỏ cùng đám Tiểu Hoa đã ổn định hơn trước, mặt dù vẫn chìm vào cảm xúc bi thương. Nhưng nhìn thấy xác những người anh em mình phơi thây ngoài đấy, bọn hắn không khỏi lau đi nước mắt mà bắt đầu đi khâm liệm cho bọn họ. Xung quanh có rất nhiều người hộ vệ, nên việc tìm kiếm và khâm liệm xác diễn ra rất nhanh. Mà đám người gác đêm cùng vệ quân không hề có ý kiến gì về việc này, bọn họ chỉ trầm mặc đi theo cùng thì thầm những tiếng ''xin lỗi'' cho mỗi cái xác họ tìm được.

Tiểu Hoa cũng muốn đứng lên di theo, nhưng thương thế của cô bé không cho phép. Đại Ngưu lúc này còn ngủ, Tiểu Thuý và An Nam đã khoẻ hơn nên đi ra theo giúp đám Tiểu Lực. Lục thẩm thì đang ngồi trên xe lăng đi tới bên cạnh Trần Lập, cụ bà đứng kế bên nhìn đám nhỏ mang xác anh em mình về.

''Nếu ta hành động sớm hơn, có lẽ bọn nhỏ đã sống tới giờ phút này.'' Giọng nói của cụ bà mang theo nhiều lời bi thương.

Trần Lập đang nằm nghĩ ngơi cũng phải ngồi dậy nhìn qua Lục thẩm, hắn lắc đầu nói:

''Không phải tại cụ, nếu nói người có lỗi nhất trong này phải chính là con. Gia đình con đã mang tới những điều này.'' Nói tới đây cảm xúc của Trần Lập lại bắt đầu sa sút. Dù sao hắn thật không nghĩ tới gia tộc mình có thể làm được điều điên rồ này, mà hơn tông môn mà hắn xem là ngôi nhà thứ 2 của mình cũng góp một phần trong đây. Nhìn thấy bộ mặt của 2 thứ mà hắn xem là quan trọng nhất của cuộc đời mình, Trần Lập kém chút sụp đổ. Nếu không phải có cấp trên chỉ điểm giúp hắn nhận ra việc mình cần làm lúc này, thì chắc có lẽ hắn đã tự sát tại một chỗ xó xỉnh nào đó rồi.

''Chưa bao giờ con cảm thấy ghê tởm hơn bao giờ hết! Khi phải mang cùng dòng máu với những kẻ phản quốc này!''

Gã đội trưởng ''Áo đỏ'' lúc này hình đã nghiên cứu xong, nghe được lời nói của Trần Lập trong đôi mắt của hắn toé lên một vẽ bất ngờ. Y muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ một hồi hắn lại thôi mà nói qua một chuyện khác:

''Cái đầu mà ngươi đưa cho ta có một ít thứ hữu dụng. Xem như đã có một chút manh mối về vị trí đám người này.'' Gã vừa nói tới một nữa liền dừng lại. Bởi hắn cảm nhận được một thứ gì đó đang tới, thủ lĩnh áo đỏ liền đứng lên bên tay hắn lúc này đã cầm lấy một thanh kiếm.

Đám người hộ vệ đang hỗ trợ khâm liệm xác nhìn thấy cấp trên hành động liền nhanh chóng dàn lấy đội hình, đem đám nhỏ cùng người bị thương về phía sau. Trần Lập cũng nhanh chóng cảnh giác, hắn nhanh chóng đứng dậy che Lục thẩm ngay phía sau mình.

Bạch tiêu đầu lúc này đã phóng nhanh tới chỗ đám người, do sợ bọn hắn sẽ dọn trại rời đi. Bạch tiêu đành phải phóng thích một chút nội lực của mình, nhưng võ công hắn học không phải xuất phát từ danh môn chính phái mà là một bộ kinh thế tà công. Nên mới khiến cho mọi thứ diễn ra như thế này.

Nhìn thấy tình cảnh ở dưới, Bạch tiêu đầu ngượng ngùng đáp xuống. Hắn nhanh chóng từ trong người lấy ra lệnh bài chứng minh thân phận của mình để không phải xảy ra hiểu lầm. Cùng với đó là phóng thích đám nhỏ ra khỏi lồng sắt, đem nồi ném lấy cho đám người hộ vệ.

Biết là người nhà về sau đám người cũng liền thả lỏng trở lại, đám hộ vệ tiếp nhận lấy đám nhỏ rồi lại tiếp tục đem nồi ném qua cho Tiểu Lực. Tiểu Lực không có người để quăng nồi thế là bất đắc dĩ nhận cái nồi này. Bạch tiêu đầu nhanh chóng cùng thủ lĩnh áo đỏ tiếp xúc, hắn đưa ra tờ giấy những đối tượng của mình để đối chiếu. Biết được đã có 5 tên bị thu nhập, hắn liền cảm thấy buồn bực xem ra không có lộc ăn. Nhanh chóng ném nhiệm vụ ra sau đầu, hắn liền thay đổi đề tài.

''À các ngươi có thấy một tên mang trên người đồng phục giống ta, cùng cánh tay có mang lấy một cái móng vuốt không.'' Hắn lập tức miêu tả dáng người Đại Lực, hơn nữa còn trọng điểm nhấn mạnh bộ móng vuốt của cậu. Đừng hỏi tại sao sau khi hoàn thành nhiệm vụ Đại Lực vẫn được giữ món đồ, hỏi liền là hối lộ để bịt miệng. Gần như những kẻ được Lý tiêu đầu cho phép vũ khí linh dị ngày đó đều sống sót, mà mỗi tên trong đó cũng đều không phải dạng vừa. Chỉ được tên Đại Lực này là nhà nghèo xuất thân phấn đấu lên được, để không chọc giận thế lực phía sau Lý tiêu đầu đành ngậm đắng nuốt cau đưa tặng những món đồ này cho đám người.

Mà để nhanh chóng đến được đây, Đại Lực đã sử dụng món đồ ấy. Có được sự công nhận của linh dị đồ vật, Đại Lực dễ dàng dịch chuyển liên tục cho đến khi tới được đâu. Mặc dù không bị món đồ phản phệ, nhưng áp lực phải chịu trong lúc đi qua không gian thứ nguyên cũng không phải là nhỏ. Cơ mà với thân thể được cường hoá bởi [Đồng Tử Công] cùng thời gian ở bên không gian rất ngắn. Nên Đại Lực gần như bảo toàn thực lực của mình khi đến đây.

Nghe được có người đang tìm anh trai của mình, suy nghĩ đầu tiên của Tiểu Lực là người này chắc chắn có vấn đề. Nhưng khi nghe được đây là sếp của anh mình, hắn liền thay đổi suy nghĩ anh mình chắc chắn làm việc tại nơi có vấn đề. Bởi khí tức âm tà mà Bạch tiêu đầu phát ra mới nãy, cho dù chỉ là một phần nhỏ nhưng cũng đã doạ cho Tiểu Lực sợ vãi c@ linh hồn.

Công pháp Tiểu Lực học là [Đồng Tử Công] có xuất phát từ phật giáo, từ nguồn gốc võ học nên bản thân hắn cực kỳ nhạy cảm xen lẫn chán ghét nhưng thứ mang trên mình khí tức tà ác, âm tà. Mà trùng hợp thay, Bạch tu đầu tu luyện võ học là một bộ kinh thế tà công. Khiến cho cả 2 vừa mới gặp nhau đã sinh ra chán ghét như vậy.

Bạch thì đầu cảm giác có đôi mắt nhìn mình với vẽ u oán, nhưng hắn lại không hề bận tâm đến điều đó. Đang suy nghĩ nếu đám người này không biết thì hắn nên đi đâu tìm liền đã nghe được câu trả lời từ Tiểu Ngưu:

''Chú tìm Lực đại ca?''

Bị gọi là ''chú'' khuôn mặt đang vui vẽ của Bạch tiêu đầu liền xụ xuống, nhưng nghe được câu trả lời hắn liền không quan tâm đến nữa. Nhanh chóng gật đầu cùng với đó là giữ lấy khuôn mặt tươi cười nhìn Tiểu Ngưu:

''Đúng rồi hắn tên Đại Lực là cấp dưới của ta, ngươi biết hắn đi đâu?''

Tiểu Ngưu nghe vậy liền gật đầu, dù sao Lực đại ca một mình đối đầu với lão già kia. Mặc dù tin tưởng thực lực của Đại Lực, nhưng nhìn thấy thảm trạng của cha mình hắn không khỏi lo lắng. Mà nhìn thấy người này lại là cấp trên còn đang tìm đại ca, Tiểu Ngưu liền tường tận trình bày vị trí của Đại Lực cũng như giờ giúp đỡ. Tiểu Lực một bên đứng nghe mặc dù vẫn còn lo lắng người trước mặt này, nhưng vì tình thế trước mắt hắn đành im lặng không nói.

''Được ta hiểu rồi, để đó cho ta.'' Bạch tiêu đầu tạ ơn về sau, liền nhanh chóng phi hành theo hướng đám nhỏ chỉ. Chạy đến bên kia xem lấy tên cấp dưới của mình thế nào rồi. dù sao thực lực của Đại Lực cũng tạm chấp nhận xem như đánh không lại vẫn chạy được. Còn nếu gặp đẳng cấp cao hơn thì cũng không cần lo lắng, chỉ còn thở được thì kiểu gì hắn cũng cứu được.

Vừa mới đi một quảng hắn đã liền nghe thấy tiếng vỡ nát cùng một ngôi nhà cách gần hắn nhanh chóng đỗ sụp xuống. Chắc mẫm đây là kiệt tác của Đại Lực hắn nhanh chóng tiếp cận hiện trường. Đúng như hắn đã đoán, ngôi nhà sụp đổ đúng là do Đại Lực mà ra.

Mà hiện trường lúc này cũng tràn đầy máu me, Đại Lực đang dùng nắm đấm của mình đập vào đầu một tên như đang giã gạo. Bị tấn công liên hoàn như vậy, đầu của tên kia lúc này đã biến dạng phần trán lõm gần như xuống xát phần môi, đôi mắt của gã lúc này đã lòi ra. Máu từ chảy ra từ phần tai, mũi gần như là những lỗ có thể chảy được. Nhìn thấy đối phương đã chết như vậy, nhưng Đại Lực không hề có ý định dừng tay. Hắn đánh cho đến khi đầu của tên này đã bẹp dí mới dừng lại, rồi đem tứ chi của gã này bẻ gãy. Sau khi hoàn thành, hắn mới đem cái xác như một con rối nhanh chóng định hình lại nó. Thi thể giờ đây đã biến thành một thứ khác, tứ chi của nó được dựng như chân bàn, phần ngực bị ép tới lồi các bộ phận bên trong ra, còn cái đầu thì được dựng thẳng lên đặt ở trước ngực. Hoàn thành tác phẩm của mình, Đại Lực mới đem tạo vật của mình đặt vào các kiệt tác khác.

Bạch tiêu đầu lúc này mới nhìn rõ, thằng cấp dưới của mình nãy giờ đang làm gì. ĐM, gia đình nó thì lo cho nó còn thằng này lại đi làm mấy chuyện biến thái như này. Nếu hắn không lầm thì Đại Lực đang biến những cái xác thành nhạc cụ, thành vừa nãy mới chết kia bị thằng nhỏi này làm thành công chiêng. Nhưng mà tại sao lại dựng ngang mặt trống thế kia, phải dựng ngược chứ.

''Cơ mà tại sao mình lại suy nghĩ những cái này, phải là tại sao thằng nhóc này hoá điên như vậy chứ.''

Lo lắng cho Đại Lực bị dính tà thuật gì đó, hắn nhanh chóng đáp xuống ngay kế bên Đại Lực. Mà bản thân Đại Lực, sau khi hoàn thành xong tác phẩm của mình. Hắn liền ngồi bệt xuống mặt đầu khoanh chân lại ngồi ngắm lấy thành phẩm của mình, cảm nhận được có người phía sau nhưng lại không có sát ý. Hắn liền quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt của Bạch tiêu đầu về sau Đại Lực ngạc nhiên hỏi:

''Ngài không cảm thấy bất ngờ trước việc ta làm sao?'' Hắn không cảm nhận được sự kinh ngạc, hay bất kì cảm xúc nào liên quan tới việc nhìn thấy thứ hắn đã làm. Nếu có cảm giác nào đó, thì hình như là sự vui sướng khi nhìn thấy đồng loại. Nghĩ được đến đây, Đại Lực liền cảm thấy hoang đường. Không thể nào a, tại sao...

Như cảm giận được suy nghĩ của Đại Lực, Bạch tiêu đầu cảm thấy có chút buồn cười.

''Ngươi quên ta tu luyện là tà công rồi sao, mấy thứ như này đương nhiên phải thấy nhiều. Mà lại nói cách làm của nhóc còn non lắm, ta đã thấy nhiều tên làm còn tốt hơn mày nữa. Mà lại....'' Bạch tiêu đầu nói đến đây, hắn không kìm được nỡ một nụ cười toe tét:

''Ta cũng là đồng loại của mày mà thôi. Nào giờ chúng ta có thể nói chuyện chứ. Kể cho ta tại sao mày lại làm việc này, thay vì chạy đến gia đình của mày ngay lúc họ cần mày được không?''