Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 76: Nhà (2).

Chương 76: Nhà (2).

Chương 76: Nhà (2).

''Tịch tạch...tịch tạch...''

Ánh sáng của ngọn lửa xua đuổi đi những con côn trùng cùng các loài thú dữ trong đêm. Hơi ấm từ nó giúp sưởi ấm loài người, khiến họ có thể sinh tồn được tại mùa đông khắc nghiệt này. Mặc dù ban đêm là khoảng thời gian những con người cổ đại này đi ngủ hoặc sum vầy trong gia đình nhỏ của mình, nhưng lúc này đây tại một doanh trại nhỏ. Những con người này đang có một kế hoạch khác.

Mấy đứa trẻ dắt tay nhau cầm lồng đèn chạy đi bắt những con đom đóm tuyết, thứ ánh sáng xanh từ bọn chúng phát ra khiến cho đám trẻ mê mẩn không thể nào rời ánh mắt khỏi đó. Đám người lớn thì lại kéo nhau cố gắng dựng lên những túp lều tạm bợ, mặc dù đã là buổi đêm nhưng điều đó gần như không thể cản bước bọn hắn trong công cuộc xây dựng tổ ấm cho mình. Người phụ nữ thì nhanh chóng tụ họp lại tán dóc, trên tay thì cầm lấy con dao đang liên tục cắt gọt những củ khoai được thu hoạch vội từ nơi khác. Kế bên bọn họ là một cái nồi lớn lúc này đang đun xôi lên, hiển nhiên đây là bữa tối của bọn hắn.

Nếu không phải khung cảnh này xen lẫn hình ảnh những người lính đang bị thương nằm bệt trên các cáng cứu thương, hoặc là đi lại canh gác với ánh mắt nghiêm trọng. Thì đã khiến cho người ngoài tưởng rằng đây là bọn hắn tổ chức hội trại, cơ mà phải công nhận một điều rằng. Người dân ở tuyết quốc thật là có sức sống mảnh liệt, những gương mặt đang tươi cười kia mới vừa trải qua một cuộc chiến dám máu tại thành Uyên Lãnh. Mặc dù đa phần được sơ tán kịp thời, cơ mà dư âm từ đó vẫn hiện hữu ngay tại đây.

Bất chấp những môi lo lắng cuộc chiến sẽ kéo tới đây, những người dân này vẫn luôn lao động hăng say với gương mặt luôn hướng về ngày mai. Điều này khiến cho Đại Lực khi nhìn thấy cũng phải có một cách nhìn khác với những con người này. Hắn liền cũng hiểu tại sao nhà vua tại Tuyết quốc lại lựa chọn những người dân này, không phải vận mệnh của một đất nước luôn phụ thuộc vào người dân sao. Dân giàu nước mạnh đây luôn là điều Đại Lực nghe qua tại kiếp trước của hắn, còn vế sau của câu nói đó tại thời điểm này thì.......haha Đại Lực còn chưa muốn chết.

Cơ mà dù đã biết trước cuộc tấn công của đám quý tộc, thì thành chủ của Uyên Lãnh thành vẫn đánh giá thấp sự điên cuồng của bọn chúng. Hiện tại, nghe đâu là đám người bọn họ đã bị ép về ''Phủ thành chủ'' cố thủ, may mắn là đám quý tộc cũng không phải không có tổn thất. Từ cuộc truy quét của Trấn Yêu Ti phối hợp với Sương Đêm cùng Vệ Binh, hơn một nữa các thành viên chủ chốt của cuộc tấn công này đã bị triệt hạ. Đạt được thắng lợi này cũng có một phần nhờ lấy đám phản quân không được tổ chức bài bản, nên mới dẫn đến bọn hắn thuận lợi suy yếu đám người phản loạn.

Cho dù là vậy thì đám phản loạn ấy vẫn có thể chiếm được một nữa thành, đã cho thấy được lực lượng của đám này mạnh đến cỡ nào. Lúc này, tranh thủ được ''Phủ thành chủ'' đỡ lấy áp lực, các bên tổ chức trong thành đang nhanh chóng tích sức lực lượng cùng nhanh chóng thông tri viện trợ đến. Thành Uyên Lãnh chiếm một vị trí quan trọng trong bản đồ quân sự của Tuyết quốc, vì vậy cả 2 chắc chắn sẽ lại có một cuộc tổng giao tranh để chiếm lấy cứ điểm này.

Đại Lực còn đang suy tư thì phía sau hắn đã có một bóng người lại gần tới, được người đó vỗ vai Đại Lực lúc này mới lấy lại tinh thần quay đầu. Trần Lập lau lấy mồ hôi trên đầu, một bên cười nói:

''Cái thằng này, lúc nào cũng đứng đực ra vậy làm gì. Nếu là đang ở ngoài thì chắc chắn mày đã bị người ta ám sát rồi.''

Đại Lực bỉu môi nói: ''Tao vẫn còn chưa được nhiều người nhớ thương đến vậy đâu. Cơ mà, mày đã đứng ở đây xem ra đã tới lúc tao làm việc rồi.''

Nhìn xem khuôn mặt bắt đầu nghiêm túc của Đại Lực, Trần Lập không khỏi thở ra một hơi giọng nói của hắn cũng có một chút lo lắng:

''Trong lòng ngươi nắm chắc bao nhiêu?''

''7 thành, yên tâm đi. Đao pháp của ta vẫn là có chút tạo nghệ, chặt xương của Đại Ngưu vẫn không thành vấn đề.''

Nói tới đây, cả 2 đều dừng lại cuộc trò chuyện mà nhanh chóng chia nhau ra làm công việc của mình. Sắp tới bọn hắn phải mổ cho Đại Ngưu, vết thương của cánh tay cụt vẫn chưa lành lại. Mặc dù đã được Trần Lập cho dùng thuốc chửa thương cùng thuốc bôi cao cấp, cơ mà phần hở của vết thương vẫn còn đó chỉ là không có bị nhiễm trùng mà thôi. Với thân thể của tuyệt thế cao thủ lẽ ra vết thương như này đã liền lại từ rất lâu, dù cho không thể mọc lại cánh tay đã mất. Mà đối với một tên dựa vào ngạnh công mà đi lên tuyệt thế như Đại Ngưu, việc lành lại vết chém như thế này lẽ ra phải rất dễ dàng. Vậy mà tình huống trước mắt làm cho Đại Lực cùng Trần Lập rất ngạc nhiên xen lẫn với đó là một chút lo lắng.

Từ cánh tay đứt không hề có dấu hiệu lành thương, vậy xem ra tình huống Đại Ngưu lúc này có chút không ổn. Suy nghĩ một hồi, Đại Lực mới đề ra phương án cắt xương chửa thương này. Phương pháp này mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng đã là cách hữu dụng nhất lúc này.

--------------------
Trong căn lều,

Đại Ngưu với thân thể trần truồng nằm trên mặt đất với một tấm vãi dày đã được lót ở dưới. Nhìn lấy đống dụng cụ dùng để cắt mổ trên khay bàn kia, Đại Ngưu lúc này ước mình vẫn chưa hề tỉnh lại. Hắn quay sang hỏi Trần Lập với giọng nói đầy sợ hãi:

''Không mấy! Mày cho tao hôn mê đi được không. ''

''Nếu được thì tụi tao cũng không muốn phải làm như này đâu. Khổ nỗi thầy của Đại Lực đã đi ra ngoài, mà vết thương của mày lại không có dấu hiệu lành lại. Để càng lâu thì càng nguy hiểm, nên chịu khó tí đi em.'' Trần Lập không thể làm gì hơn ngoài cổ động Đại Ngưu một chút, dù sao trong lòng hắn cũng đang sợ chết m@. Nghĩ tới cảnh tượng mổ sống Đại Ngưu, hắn không khỏi rùng mình một cái trong lòng mặc niệm cho tên to con này.

Đại Lực cầm trong tay thanh dao mỗ đã được hắn vệ sinh, quay đầu bảo Trần Lập:

''Tới lúc rồi, làm thôi.''

Hôm ấy,

Người dân đang làm bên ngoài đều nghe thấy tiếng hét thất thanh từ bên trong căn lều vọng ra. Bọn người hốt hoảng nhìn sang, thấy tiếng vọng ấy phát ra từ lều của vị y sĩ duy nhất trong trại. Tất cả đều bình tĩnh trở lại, dù sao đây cũng không phải là lần đầu bọn hắn nghe thấy những âm thanh như này. Chẳng qua lần này có chút đặc biệt, mấy đứa nhỏ sau khi bị cha mẹ doạ nếu còn hư thì sẽ đem bọn hắn tới cho vị y sĩ kia. Đứa nào đứa nấy cũng sợ xanh mặt, không dám hó hé gì vào ngày hôm ấy.

Tiểu Thuý sau khi nghe được tiếng của chồng mình, cũng hoảng hốt đứng dậy muốn xông vào trong. Nhưng được Lục thẩm cản lại rồi an ủi, mới chịu thôi đi.

-------------------------------
Ngày hôm sau,

Đại Lực một bên đọc lấy bức thư được thầy của hắn gửi về, một bên tay thì không ngừng ghi chép thứ gì đấy. Ca mỗ cho Đại Ngưu hôm qua may mắn đã thành công, vết cắt trên người của hắn đã bắt đầu có dấu hiệu lành lại. Mặt dù vẫn còn phải quan sát một thời gian, nhưng đại khái tình trạng đã chuyển biến tốt. Vừa viết, khuôn mặt của Đại Lực ngày càng một nặng nề. Bởi nội dung bên trong bức thư của thầy hắn gửi cho thật sự quá kinh hãi.

Thật không nghĩ đến đám người gọi là danh môn chính phái kia có thể cấu kết với gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí. Mà còn đi phái đệ tử xuống núi đi diệt thôn, đồ làng mà theo thầy của hắn suy đoán những người đệ tự này chắc hẳn là đám ma đầu giả dạng. Nhưng mà tất cả đều nhắm mắt là ngơ, tạo điều kiện cho bọn chúng lộng hành. Hơn nữa từ bức thư, Đại Lực biết được nguyên nhân xuất phát từ đám quý tộc. Lợi dụng quan hệ căng thẳng giữa triều đình với phe phái võ lâm, bọn hắn đã tung tin đồn về việc có gián điệp được phái tới để yểm trợ quân dẹp loạn.

Mà phía bên tông môn võ lâm, mặc dù biết được đám quý tộc có thể đang gài bẫy mình. Cơ mà không có gì đảm bảo được 100% thành trấn quanh bọn hắn không có người được cài vào, thế là đệ tử được phái xuống núi để tuần tra cùng chiêu mộ thêm binh lính. Từ hành động này có thể thấy được đám người này thật là quyết tâm lật đổ chính quyền thống trị, nhưng mà bọn hắn lại chọn sai thời cơ. Bởi Tuyết Quốc lúc này có thể được xem là một quốc gia yên bình, các chính sách từ triều đình ban hành đều là hướng tới người dân. Thử hỏi sống tại một đất nước như vậy, nào có tên nào có thể vác đao kiếm lên đòi làm phản chứ?

Thế là sự cố phát sinh, người dân không chấp nhận chiêu lính mà có đứng dậy phản kháng lại. Bọn quý tộc như chớp được thời cơ thế là nhanh chóng ra tay đàn áp, sự tình phát sinh ngày càng gay gắt khi quân đội từ các thành trấn lân cận được phái tới để hỗ trợ người dân. Bọn đệ tử của các môn phái mặc dù võ công cao cường, nhưng đối mặt với việc đã thương nhiều người thường tới vậy cũng có chút luống cuống tay chân.

Dù sao, bọn hắn đáng lẽ nên bảo vệ những người dân chứ không phải hướng mũi kiếm về họ. Cơ mà trước dục vọng cầu sinh, mấy tên đệ tử này đã không còn thời gian để suy nghĩ. Chỉ mất một ít thời gian, đến khi có một tên đệ tử giết chết dân thường đầu tiên. Thế là thương vong ngày một càng tăng, mà những kẻ nằm xuống đều là dân thường tay không tất sắt. Tưởng điều này sẽ khiến cho đám người này ngoan ngoãn nghe sai khiến, nhưng nhìn vào từng cặp mắt tràn đầy thù hận của đám dân thường này.

Bọn hắn mới sực nhớ ra là mình đang sống ở đâu, Tuyết Quốc là một quốc gia yên bình không sai, nhưng sự yên bình này được đánh đổi bởi máu và xương cốt của những kẻ ngoại xâm. Người dân tại nơi này ngày thường đều là một mặt hoà khí nói chuyện, cơ mà khi tới công chuyện thì đám này thì lại khát. Tất cả đều sẽ hoá thành những con thú khát máu, đưa đến nỗi sợ cùng nỗi kinh hoàng cho kẻ thù của mình. Người dân bình thường tại nơi này đều đã có vóc dáng cao to, khổng lồ như những chú gấu. Chứ đừng nói chi những kẻ luyện võ tại nơi này, đấy cũng chính là vì sao mà Tuyết Quốc có thể vẫn tồn tại một cách yên bình khi mà tồn tại 3 nước láng giềng liên minh chống đối mình. Hoặc có thể nói rằng 3 nước này bắt buộc phải liên minh nếu muốn tồn tại song song với Tuyết Quốc.

Biết rõ sai lầm của mình, đám đệ tử nhanh chóng thông báo lại cho tông môn để tìm cách giải quyết. Và kết quả chính là như này: sự việc diệt thôn, đồ làng bắt đầu xuất hiện với tầng xuất dày đặt khiến cho triều đình phải ra tay mạnh hơn. Thế là tất cả lực lượng phòng vệ cùng các tổ chức dưới danh nghĩa phục vu cho triều đình đã nhận được lệnh triệu tập, với mong muốn kết thúc nhanh chóng cuộc phản loạn này một lần và mãi mãi triều đình đã bắt tay tổ kiến một chi quân đội gồm những kẻ xuất sắc từ các nhóm.

Đám này chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó chính là giám sát tất cả tông môn võ lâm cùng quý tộc nằm trên Tuyết Quốc, hơn nữa còn có đặt quyền xử trảm tại chỗ với những kẻ chống đối thi hành công vụ. Nội dung ở cuối bức thư chỉ đề cập đến đây liền hết, sư phụ của Đại Lực cũng không muốn bàn quá nhiều về điều này. Ở phía cuối bức thư có đề thời gian dự kiến mà thầy của hắn quay lại, cùng với đó là tên một số quyển sách mà Đại Lực phải đọc qua trước khi sự phụ hắn trở về.

Khép lại bức thư cùng ghi chép lại những cuốn sách của sư phụ hắn, Đại Lực không khỏi đau đầu. Xoa bóp lấy hai bên thái dương của mình, Đại Lực lúc này mới khá hơn một tí. Nhanh chóng mặc lấy cái áo ấm mà hắn ném ở trên giường, vừa nhìn ra ngoài bên cửa sổ thì trời lúc này đã chuyển tối. Những người sống quanh đây đã bắt đầu các hoạt động nghĩ ngơi của bọn hắn, mà bản thân Đại Lực lại sắp sửa phải đi làm việc.

Đóng lại cửa phòng mình, Đại Lực vừa mới đi ra ngoài được vài bước liền đã thấy Trần Lập từ một bên lều đi tới đồng hành cùng hắn. Hắn ta mặc trên mình một bộ áo khoác làm từ lông gấu, nhìn vào liền biết rất ấm áp phía sau lưng hắn còn đeo lấy một cái hòm gỗ mà trên đây có cắm lấy một cây dù. Phía bên hông có cài lấy 2 thanh kiếm, từ cách mặt đồng phục của tên này xem ra công việc tối nay của bọn hắn cũng không phải là nhẹ nhàng gì.

Trần Lập nhìn quanh Đại Lực một hồi mới mở miệng hỏi: ''Ngươi không mang gì đi theo à?''

Đại Lực mới chỉ vào phía bên xe ngựa bên kia nói: ''Đồ đạc để trên đó hết rồi, tối nay phải làm cho xong không thể kéo được nữa. Phía bên kia ta với mới được nhận thông tin, có thể ngày mai đám kia sẽ tổ chức tổng tấn công vào thành.''

Trần Lập vừa nghe vậy xong khuôn mặt hắn liền có chút nặng nề, hiển nhiên từ đó tới nay gã vẫn chưa chấp nhận được tông môn cùng gia đình của mình là những kẻ phản quốc. Đại Lực cho dù biết được, nhưng cũng không hề mở miệng an ủi bởi tất cả đều biết thứ đó là hoàn toàn vô dụng. Chỉ có thể để bản thân hắn tự giải quyết mới được, Đại Lực vỗ lấy bả vai của Trần Lập về sau khuôn mặt trịnh trọng nói:

''Mặc kệ như thế nào, tối nay tao và mày phải đưa hết xác mấy đứa nhỏ về đây. Mình đã để tụi nó bơ vơ ngoài đó 2 ngày rồi, không thể để như vậy được nữa nên là nhờ vào mày đấy Lập à.''

''Được rồi mấy đứa em của mày chắc không phải là mấy đứa em của tao. Đi nhanh thôi mấy đứa nhỏ còn đang đợi.''