Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 77: Nhà (3)

Chương 77: Nhà (3)

Chương 77: Nhà (3)

Uyên Lãnh thành,

Nơi cực kỳ náo nhiệt vào ban đêm ngày nào, giờ đây đã ngập chìm trong tĩnh lặng. Những vết máu còn loang lỗ trên tường thành chưa được xử lý, một cỗ mùi hôi thối bốc lên tại khắp con đường. Nơi đây hiện tại đang hoá thân thành địa ngục dân gian, xác người được tập hợp lại tại nhiều nơi để hoả thiêu tập thể. Mặc dù vẫn đang giáp chiến với kẻ thù, nhưng phủ thành chủ vẫn quyết định thực hiện tục lệ hoả thiêu này. Xem như đưa tiễn bọn hắn về nơi an nghĩ cuối cùng.

Nhưng có một số được khâm liệm cùng đóng hòm quan tài một cách cực kỳ cẩn thận, xem ra những cổ quan tài này có điều đặc biệt. Ban đêm tại nơi này chỉ còn lại những tên lính gác, người dân tại 2 ngày này đều đã sơ tán đi hoặc là chết tại trong thành. Đám lính lúc này đã chia nhỏ thành nhiều đội đóng quân tại nhiều chỗ để nghĩ ngơi, dù sao trong thành cũng rất khó vận dụng được chiến thuật bố trí quân diện rộng. Mà lại quân đội kẻ địch lại là tập hợp những thành phần bất hảo, đám người này mặc dù không biết đánh trận nhưng đều là chuyên gia về đánh lén, hạ độc nếu như gặp quấy rối lâu dài thì khó có điểm chống đỡ.

Cho dù có một bộ phận được chia nhỏ ra đóng quân ơ khắp nhưng đa phần là lực lượng từ các tổ chức hỗ trợ thành chủ. Còn quân đội chính của họ lúc này đã đóng quân trước cổng phủ thành chủ, xem như là bức tường ngăn cách giữa 2 phe. Dù nói là vậy, cơ mà nó có thể tồn tại được đến ngày thứ 4 hay không là một vấn đề. 2 bên lúc này đã trong bóng tối không ngừng ma sát với nhau nhằm hạ lấy những kẻ chủ chốt ở 2 bên. Càng đánh càng hăng, xem ra một trận chiến cuối cùng là điều tất yếu không thể tránh khỏi.

Mà quân đội địch đang có dấu hiệu rút dần lực lượng để bắt đầu một cuộc tổng tiến công cuối, bắt được điều này phủ thành chủ cũng đem quân phái tới rút về. Vì vậy tối nay, 2 bên đều đạt được một sự ăn ý vô cùng quỷ dị. Không hề có một tên do thám nào được phát ra để đều tra tới từ cả 2, đám lính tối nay đã có thể nghỉ ngơi được một ít. Còn về ngày mai có thể toàn mạng trở về được hay không, bọn hắn trong lòng đều đã không còn quan tâm.

Đại Lực đem theo Trần Lập cùng một chỗ tiến vào bên trong, sau khi xuất trình giấy tờ để đi vào bên trong. 2 người đi thẳng một mạch tới nơi đặt xác của những người anh em. Im lặng di chuyển những cổ quan tài lên xe ngựa và rời đi, Đại Lực trên đường ra cổng được một người lính đi tới đưa một tờ giấy.
Cảm ơn về sau, hắn liền nhanh chóng đánh xe chạy về. Không cần nhìn thì hắn cũng biết nội dung bên trong đại khái là gì.

Về tới danh trại cũng đã là nửa đêm.

Tại cái giờ này, đa số mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, tại thời điểm Đại Lực về tới nơi. Đã có rất nhiều người có mặt tại cử trại, đa số đều mang trên mình nhiều hoặc ít thương thế. Kẻ nặng nhất trong đám thì phải có người dùng cán mang đi, cơ thể hắn được băng bón kín cả người chỉ để lộ ra 2 con mắt nhìn chằm chằm vào những cổ quan tài kia. Nước mắt từ đó mà, tiếng ''ô, ô'' không ngừng phát ra của gã làm nhiều người phải trầm mặt, xem ra cũng là người cùng khổ.

Đại Lực mang về những chiếc quan tài phía sau, cũng không phải hoàn toàn đều là những người anh em của hắn thôi. Mà trong đó còn có người thân của những người trong trại nữa, bọn hắn đều mang trên mình thương thế hoặc là không thể hành tẩu một mình để đến nơi. Nên Đại khi biết chuyện đều ngỏ ý mang bọn hắn đi theo nhận diện người thân, còn giúp bọn hắn mang quan tài về.

Nên mới có tình huống như này xảy ra, đám người im lặng đi theo đoàn xe Đại Lực đi tới nơi hoả thiêu. Đất nước lâm nguy, nhiều nơi xảy ra chiến tranh. Không biết thời gian sắp tới của bọn hắn như nào, cơ mà đám người đã mất chắc chắn không thể yên ổn an nghĩ ở được. Nghe đồn, đang có một đám người liên tục đi quật mộ người đã chết để làm một lễ tế gì đó. Cho dù không biết về sau là gì, nhưng lời đồn cũng bắt đầu lan xa khắp nơi.

Cộng với tình trạng nội loạn như này, không thiếu người vì mất đi tất cả hoá cuồng bắt đầu đi quật mộ người chết để kiếm trác. Bởi tại đây có phong tục, mang theo vàng bạc hoặc những thứ giá trị đem trôn cùng người chết. Hy vọng đi tới địa phủ về sau có một cuộc đời an lành không khổ cực như khi bọn hắn còn tại thế. Đất nước nội loạn cùng bị nhiều thế lực quấy rối, đày ải cuộc sống của người dân khiến bọn hắn tan nhà nát cửa mất đi tất cả làm sao còn có thể giữ được phong tục tập quán của mình.

Đám người Đại Lực thì tình huống lại khác, sống ở nơi không có trật tự như Đại Hoang. Việc chết đi một cách đột ngột đối với bọn hắn là điều quá đổi quen thuộc, mặc dù sau khi sống ở Tuyết Quốc một thời gian đã gọt đi vài phần hoang dã của bọn hắn. Cơ mà một số phong tục tại nơi ấy vẫn không hề thay đỗi, như việc hoả táng này.

Tại Đại Hoang có thể được hoả táng là một điều đã là một chuyện hết sức tốt lành, chớ nói đến việc chết già hoặc là được người nhà an táng nhập thổ vi an. Tại cái nơi mà đạo đức con người đều đã ở mức thấp nhất, có thể được người nhà mai táng đã là một việc hết sức đáng mừng.

Nhìn lấy những cổ quan tài được đặt gọn gắng lên dàn thiêu, cảm xúc của đám người cực kỳ phức tạp. Đại Ngưu im lặng đừng nhìn ngọn lửa bắt đầu bốc lên, ôm lấy những người mà hắn xem là thân nhân về với đất mẹ. Im lặng sờ lấy cánh tay phải lúc này đã trống không của mình, hắn trong lòng thề sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nào nửa. Mà không chỉ có mỗi Đại Ngưu, rất nhiều người sống sót đều có suy nghĩ như này.

Đại Lực im lặng đứng nhìn, trong đầu không ngừng lập lại hình ảnh cuối cùng của đám nhỏ. Nhân ra lần cuối nói chuyện với bọn hắn đã là gần một tháng, trong lòng hắn không khỏi có chút tiêu điều. Gặm nhấm sai lầm của bản thân bàn tay của hắn lúc này đã bóp chặt lại. Sau một thời gian, sau khi việc mai táng đã hoàn thành xong. Mọi người đều đã giải tán với trên tay đều đã cầm một hũ tro cốt, chỉ còn mỗi Đại Lực ở lại chỗ này. Trên tay thì cầm lấy tờ giấy được người lính đưa cho lúc mới nãy.

''Mấy đứa ra đi mạnh khoẻ, ở trên đây có anh cả lo. Anh sẽ không lặp lại sai lầm như trước nữa đâu, anh sẽ đem đám chết bầm hại mấy đứa phải xuống dưới gặp diêm vương để tạ lõi cho bọn bây. Đợi anh!''

------------------------------
Sáng hôm sau,

Tại Uyên Lãnh Thành, trên những con đường đều tràn đầy tiếng ngựa di chuyển cùng bộ giáp va chạm vào nhau phát ra. Đám người hộ vệ trên những cổng thành đều đã được rút về, Phủ Thành Chủ đã ra lệnh hôm nay sẽ là tổng tiến công yêu cầu bọn hắn quay về. Khi Đại Lực đến nơi, cổng thành đều đã được đóng kính. Dù mang trên mình võ công, nhưng nhìn lấy của thành cao 10 mét kia hắn nghĩ lại thôi. Từ bức thư tối qua, Đại Lực dễ dàng tìm ra cánh cổng phụ được giấu kính trên tường thành.

Đi vào về sau, hắn liền gặp được người đã chờ sẵn ở đây. Tên này mặc trên mình lấy một bộ đồng phục mà chỉ có nhân viên trong phủ thành chủ mới được phép mặc, hắn đeo trên người mặt nạ con cáo tay cầm lấy một ngọn đèn dầu nhìn lấy Đại Lực lệnh bài về sau mới gật đầu:

''Ba bị tư sương đêm, chúng ta đang đợi ngươi.''

''Xin lỗi vì tới muộn, hôm qua có chút việc bận. Hi vọng vẫn còn kịp thời gian để điều chế dược liệu.''

Nói rồi cả 2 đều nhanh chóng rời khỏi nơi này để đi đến nơi tập kết, nhìn hoàn cảnh xung quanh về sau. Đại Lực mới hít vào một hơi, đây là lần đầu hắn tham gia vào một trận chiến lớn như này. Dù là không phải chính diện giao tranh, cơ mà chỉ cần có cơ hội hắn đều nghĩ đi lên chiến trường. Chặt lấy vài tên về tế cho mấy đứa nhỏ.

''Đợi anh mấy đứa..Đợi anh...''