Chương 79: Không cần võ công cao cường, ta vẫn có thể lấy mạng của ngươi (2)

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 79: Không cần võ công cao cường, ta vẫn có thể lấy mạng của ngươi (2)

Chương 79: Không cần võ công cao cường, ta vẫn có thể lấy mạng của ngươi (2)

Chương 79: Không cần võ công cao cường, ta vẫn có thể lấy được mạng của ngươi (2)

A Lực lúc này theo phân phó của Đại Lực mang theo bình thuốc ra ngoài thử nghiệm, vừa đi chưa được bao xa. Hắn đã nhìn thấy có đánh nhau ở gần đấy, nhìn kĩ mới nhận ra là người quen.

Một tên với kiểu đầu nấm mang trên mình một cặp kính, đang cầm lấy một thanh kiếm gỗ quằn nhau với 5 tên áo đen. Dù bị quần công, nhưng tên đeo kính không hề tỏ vẽ nao núng trái lại mỗi một đòn đánh của kẻ địch hướng tới gã đều bị thanh kiếm nhẹ nhàng hoá giải.

''Đầu nấm tiên sinh, ngài ở đây sao.'' A Lực nhanh chóng chạy tới, đáp xuống mái ngói của tại cổng ra vào hô lên.

Tên đeo kính đang giao thủ, nghe thấy người hô biệt danh của mình. Gã kém chút làm rơi thanh kiếm của mình, nhanh chóng thu lại chút thất thố trong lòng. Hắn nhanh chóng tìm kiếm người gọi lấy biệt danh của hắn, nhìn thấy A Lực đang đứng trước mái cổng đưa tay vẩy vẩy về phía mình. Hắn kém chút chửi mẹ

''Lão đầu, ta có tên họ đàng hoàng. Sao lúc nào gặp ta, ngài cũng gọi bằng cái tên đó là sao.'' Vừa nói gã đeo kính vừa nhích ra một bên, vừa đúng lúc một luồng kiếm khí đi tới chỗ đó. Trượt khỏi mục tiêu của mình, kiếm khí chém thẳng tới một bên tường nhà.

''Rầm''

Trong chớp mắt toà nhà biến không. Gã đeo kính cũng không hề quay đầu lại nhìn, mà nhanh chóng di chuyển tới gần tên vừa ra chiêu. 4 tên đồng đội thấy vậy liền nhanh chóng áp sát đánh tới nhằm hoá giải thế công. Cơ mà lần này, bọn hắn đoán sai thực lực của đối phương.

Lúc nãy, mặc dù một mình gã đeo kính đã có thể chia đánh 5:5 với bọn hắn. Nhưng mà đa số tình huống là tên này lấy né tránh làm chủ, làm cho bọn hắn chủ quan nghĩ tên này chỉ dựa vào thân pháp thần sầu để đợi đồng minh tới. Mà A Lực vừa xuất hiện, bọn hắn cũng không hề bất ngờ bởi đều tưởng rằng A Lực là viện trợ được phái tới. Ám khí đều đã thủ sẵn trong người cả bọn, chỉ cần A Lực vừa động. Tất cả sẽ đồng loạt tặng hắn một món quà bất ngờ.

Nhưng mà, có một sự việc bọn hắn không ngờ tới. Thực lực của gã đeo kính lại mẹ nó mạnh tới vậy, gã lúc này đã không còn tránh né đòn tấn công hướng tới mình nữa. Mà dùng thân thể ngạnh kháng những vết chém tới mình, điều xảy ra sau đó còn làm cả bọn kinh hãi. Tất cả những đòn đánh của bọn hắn không hề gây được một tí sát thương nào cho tên đeo kính. Không hề có một vết xước hay gì, hơn nữa để sát thêm muối vào nỗi đau này quần áo của gã cũng không hề có vết rách.

Không để tâm tới công kích, gã đeo kính nhấc cánh tay đang không cầm gì của mình lên. Đấm ra một quyền hướng thẳng vào mặt tên phía trước mình, tên áo đen đưa tay ra đỡ. Cơ mà điều ấy lại không mang tới tác dụng gì, nắm đấm của tên đeo kính dễ dàng làm gãy nát cánh tay của gã rồi sau đó tiếp xúc thẳng vào mặt của hắn.

Tên áo đen bị đánh bật ra sau, bay thẳng về phía nơi A Lực đang đứng. Không muốn có thêm công trình bị đổ nát, A Lực nhanh chóng nhảy xuống. Cùng lúc tên kia đang bay tới, hai chân của A Lực bằng một cách thần kỳ đáp trúng ngay mặt của gã.

''Bmmmm''

Đầu của gã kia như một quả bong bóng bị người ta chọc thủng, nổ một tiếng rõ to. Máu từ cổ gã bắn tung toé ra xung quanh, còn dính ngay trên áo của A Lực làm cho khuôn mặt của hắn nhăn nhó:

''Đi ra không coi ngày, tại sao lại có thể trùng hợp đến vậy cơ chứ.''

Cố gắng lau đi vết máy, A Lực như sực nhớ tới điều gì liên nhanh chóng đưa tay hô hào lên:

''Đầu nấm tiên sinh, đừng giết hết bọn hắn. Ta còn cần bọn hắn chứng thực 1 điều.''

Vừa mới chém ra một kiếm là cắt đứt tay của một tên áo đen, gã đeo kính liền hung hằng trừng lấy A Lực miệng lầm bầm:

''Không nói sớm, nếu không thì ta sẽ không khiến cho tên kia bay xa tới vậy.''

Mặc dù mất đi 1 tên, nhưng tổng thể vẫn còn 4 xem như vẫn còn có lời đi. Với suy nghĩ như vậy, tên đeo kiếm nhanh chóng để thanh kiếm gỗ của mình xuống đất. Thay vào đó là lao vào đánh nhau với 4 gã kia bằng tay không, cơ mà với cơ thể cứng cáp như kia thật không khó chỉ sau vài phút giải quyết xong tất cả.

Trên mặt đất,

4 tên phân biệt với nhau ngồi ở 4 nơi. Mặt nạ của bọn chúng lúc này đã được gỡ bỏ, cơ mà bởi tên đeo kính ra tay hơi nặng. Nên khuôn mặt thằng nào cũng sưng như đầu heo, có tên còn biến dạng ở vùng mũi cùng mắt.

Lúc này, tên đeo kính đang ngồi ở chỗ một cục đá. Trên tay hắn đang cầm lấy một chiếc khăn mùi xoa nhanh chóng lau đi vết máu trên tay mình, còn tiện thể nhìn về phía cái lọ thuốc mà A Lực đang cầm.

Một bên A Lực lúc này đang trong tình trạng xoắn xít, có tận 4 tên lận nha không biết nên khởi đầu bằng tên nào. Với một người bị mắc chứng khó lựa chọn như hắn, điều này không khác gì là địa ngục nha. Nhìn một hồi, cuối cùng A Lực quăng tới ánh mắt cầu cứu về phía tên đeo kính. Tên này hình như cũng biết được căn bệnh của A Lực, không hề đợi hắn hỏi đã đưa tay chỉ về một tên.

''Chọn hắn đi, dù sao có 4 tên nếu như không đủ ta có thể đi ra ngoài kiếm thêm về cho ngươi.''

''Được a đầu nấm tiên sinh.''

''Tên ta là Vũ Đại, dmm đừng nghĩ ngươi có tuổi là ta sẽ không đánh ngươi.''

''Ha ha, quen mồm a.''

Khép lại trò đùa, A Lực nhanh chóng đi tới tên vừa bị chỉ định. Lén lút lấy ra một cây châm sau đó ngấm đầu của nó vào lọ thuốc của Đại Lực. Sau đó đâm vào tên bị trói đằng kia.

Gã áo đen khi nhìn thấy lọ thuốc cùng cây châm trên tay A Lực liền biết ý nghĩ của hắn. Tên này ra sức giãy giụa để phản kháng, cơ tay chân của hắn đã bị Vũ Đại trói lại. Cùng với việc một thân công lực bị Vũ Đại làm cho phế, nên hành động của hắn không khác gì một con lợn khi bị mang lên bàn mỗ.

Dù phản kháng mãnh liệt nhưng cuối cùng hắn vẫn trơ mắt đứng nhìn lấy cây kim đâm vào người mình, không mất nhiều thời gian để độc tố bên trong phát tát. Trước ánh nhìn khiếp sợ của mọi người, gã áo đen kia bắt đầu bốc khói. Tiếng la hét rên rỉ của hắn càng lúc càng to, khi cơ thể hắn bắt đầu có những đốm lửa. Rồi biến thành một ngọn lửa dữ dội về sau, tên kia lúc này đã trở thành một ngọn đuốc sống la hét không ngừng.

Cơ mà bởi vì như vậy khiến cho tứ chi của hắn không còn bị trói nữa, bởi ngọn lửa đã là đứt dây. Dùng chút sức lực cùng lý trí còn sót lại, hắn nhanh chóng chạy tới đám đồng bạn của gã. Với mong muốn có thể giải thoát đồng đội, dù chỉ là 1 người. Mấy tên cũng hiểu ý, nhanh chóng xê dịch cơ thể của mình tới gần sát tên kia.

Nhưng bọn hắn lại tiếp tục mắc sai lầm cũ, đó là đánh giá thấp đối thủ của mình. A Lực khi nhìn thấy hành động của cái đuốc sống kia làm sao không biết ý định của gã, thế là hắn liền tung ra một chỉ. Một chiêu chỉ pháp nhanh như gió không ai nhìn thấy được hướng tới tên kia.

''Bùm''

Một tiếng nổ tung vang lên cùng với đó là cơ thể của gã kia nổ tan tành trước mặt tất cả, xong xuôi hắn phủi tay một cái nói:

''Tên kia ít nhất là tuyệt thế cao thủ trung đẳng đi, xem ra thứ này công dụng vẫn rất tốt. Công việc của ta ở đây đã xong rồi, còn lại là của ngài đấy đầu nấm tiên sinh.''

Nói xong hắn liền biến mất ngay lập tức, chỉ để lại một Vũ Đại đang suy ngẫm về thứ chất độc mà A Lực vừa dùng là gì. Rờ cằm một hồi hắn mới đứng dậy cằm thanh kiếm gỗ của mình lên:

''Tầm này chắc Bạch đại ca cũng nấu ăn xong rồi, nên quay lại.''
-----------------------
Chỗ chế dược,

Đang nhìn lấy nhân viên liên tục đỗ thuốc độc mà mình chế vào các bình để vận chuyển ra chiến trường, Đại Lực trong lòng đếm số lượng bình được tạo ra, hắn trong lòng rất tự tin về thành phẩm của mình nên khi vừa đưa cho A Lực đi kiểm chứng chất lượng. Hắn đã ra lệnh cấp dưới bắt đầu đóng gói sản phẩm.

Mà hiện thực không làm hắn thật vọng, A Lực khi vừa về tới nơi liền dành rất nhiều lời khen có cánh cho sản phẩm của Đại Lực cùng với sự tự tin của hắn.

''Lực tiên sinh đây là tin tưởng vào sản phẩm của mình a. Đúng là hảo hán.''

Đại Lực được khen thì trọng bụng nở rộ, nhưng mà ngoài mặt vẫn giữ gìn hình tượng. Hắn nhanh chóng gãi đầu cười thật thà, sau đó lái qua chuyện khác:

''Ha ha, tổng quản ngài cứ nói đùa đâu. Hiện tại tình thế nghiêm trọng nha, ta chỉ hi vọng thứ này có thể phát huy công dụng tại chiến trường a. Mà lại, hiện tại chúng ta đã bắt đầu có thể hành động độc lập đi.''

A Lực nghe vậy liền gật đầu, sau đó gương mặt nghiêm túc đáp:

''Đúng vậy, cơ mà xem ra Lực tiên sinh đã có dự định của mình. Ta sẽ không nói nhiều về việc này, chỉ mong ngài lấy an toàn làm đầu đừng làm bậy. Hiện tại ta phải báo cáo thứ này cho thành chủ. Lực tiên sinh, bảo trọng!''

''Ngài cũng bảo trọng''

Nói rồi A Lực liền ngay lập tức phi thân đi thẳng tới phủ thành chủ. Để lại Đại Lực lúc này đã cầm theo vài bình thuốc độc bắt đầu ra khỏi cửa. Ở đây luôn có người canh gác cùng với thuốc đã được hắn chế xong, xem như hắn không còn công việc gì ở đây. Vừa ra khỏi cửa sát khí của Đại Lực bắt đầu bốc lên, khuôn mặt hắn trở nên đáng sợ:

''Mẹ nó mấy con chó hoang kia lão tử tới đây. Kệ mẹ bọn bây thực lực mạnh cỡ nào, lão tử không tin 2 bình độc vào mồm bọn bây vẫn sống được.''