Chương 78: Không cần võ công cao cường. ta cũng có thể lấy được mạng của ngươi (1)

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 78: Không cần võ công cao cường. ta cũng có thể lấy được mạng của ngươi (1)

Chương 78: Không cần võ công cao cường. ta cũng có thể lấy được mạng của ngươi (1)

Chương 78: Không cần võ công cao cường, ta cũng có thể lấy được mạng của ngươi (1)

Lúc này tại doanh trại,

Đã có hàng trăm binh sĩ tụ tập tại nơi này, không khí lúc này có thể nói là cực kỳ vi diệu. Mặc dù sắp tới có một trận chiến, cơ mà không hề có nổi lo sợ hay lo lắng toát lên từ những người lính nơi đây. Bọn hắn đi lại khá tuỳ ý, có kẻ vẫn còn đang tranh thủ làm cho mình đồ ăn sáng không hề có sự kỷ luật mà một chi quân đội cần có.

Đại Lực khi tận mắt thấy cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới một chi quân đội trước trận chiến lại như thế này. Như nhìn thấy được sự nghi ngờ trong đôi mắt Đại Lực, kẻ dẫn đường cho hắn tranh thủ nói:

''Trận chiến sắp tới của chúng ta là bên trong thành, quân trận đối với địa hình này mà nói gần như không tạo ra tác dụng gì. Không bằng cho bọn hắn tranh thủ thời gian nghĩ ngơi, rồi tự tạo tiểu đội mà đánh. Dù sao nha, quân địch cũng không phải là một chi quân đội.''

Ngẫm lại xem ra cũng đúng như vậy, đã đối phương không phải là quân đội vậy chắc chắn bọn chúng sẽ không hành động với sự kỷ luật mà theo cảm tính của bản thân là chính. Mặc dù thứ đó thả ra bên ngoài chiến trường, chắc chắn chi quân đội này sẽ không tồn tại được lâu. Cơ mà may cho bọn chúng chọn chiến là trong thành, như vậy thì bên sẽ gặp cản trở lại là bọn hắn. Địa hình chật hẹp như này rất khó để vận dụng được tối đa sức mạnh của quân trận, đã như vậy thì không bằng thay đổi đi sử dụng tiểu đội hành động là chính.

Nghĩ tới điều này về sau Đại Lực không khỏi cảm thán, xem ra thành chủ cũng làm kẻ lão làng. Thế mà nhanh chóng nhìn ra điểm yếu bên mình cùng đưa ra phương án khắc phục.

''Thế nơi điều chế dược liệu của ta nằm ở đâu?''

''Gần bên chuồng ngựa, thông cảm vì đã chọn nơi như vậy. Nhưng bọn ta thật sự không tìm thấy nơi nào phù hợp hơn với yêu cầu của ngươi.'' Khuôn mặt tên dẫn đường rất bất đắc dĩ khi nói đến điều này.

''Không sao, mà ngẫm lại thì thật đúng là ngoài nó ra thì không còn chỗ khác.''

Đi tới nơi điều chế, Đại Lực hơi bất ngờ bởi nơi đó đã có Bạch tiêu đầu đứng đợi. Mà bản thân Bạch tiêu đầu lúc này cũng đang có một cuộc trò chuyện với ai đó. Khuôn mặt của hắn lúc này cũng hơi nghiêm túc một điểm, cơ mà khi đôi mắt cá chết nhìn tới bóng hình Đại Lực. Hắn không khỏi cười nói:

''Thầy thuốc của chúng ta đến rồi, hôm nay nhờ ngươi bốc cho ta một đơn trị bệnh phản động được không?''

Đại Lực bị Bạch tiêu đầu cợt nhả thì nhanh chóng cười nhe răng, phối hợp đáp lại:

''Được rồi thuốc này đảm bảo trị được bệnh đấy. Không được không lấy tiền.''

Đám người có mặt bên trong nghe vậy đều cười ha hả, khiến cho không khí bên trong bớt đi phần nào nặng nề. Dù bọn hắn lúc này đang thể hiện ra cực kỳ bình tĩnh, cơ mà tại chiến tranh trước mặt lại có kẻ nào giữ được bình thản trong lòng cơ chứ. Đến cả bản thân Đại Lực lúc này cũng cảm thấy ngột ngạt, may mắn nhờ trò đùa của Bạch tiêu đầu mới giảm đi được phần nào.

Đùa cợt xong xuôi, chính vụ lại bắt đầu. Bạch tiêu đầu lúc này mới giới thiệu người mà hắn vừa mới trò chuyện, đây là một vị trung niên với đôi mắt sắc bén như chim ưng, ông ta có một đôi ria mép bút chì. Lúc này người đàn ông trung niên cũng đang quan sát lấy Đại Lực, 2 cặp mắt nhìn nhau một hồi. Người đàn ông mới duỗi bàn tay của mình ra:

''Lý Tần, thành thủ Uyên Lãnh Thành.''

Nghe được cái tên này về sau Đại Lực không khỏi hít một hơi thật sâu, vãi chưởng không ngờ hôm nay thành chủ cũng tới nơi này gặp hắn. Nhanh chóng dùng 2 tay bắt lấy, hắn dùng nụ cười hèn mọn trả lời Lý Tần:

''Thành chủ, ngài có thể gọi ta là nhỏ Lực là được rồi.''

Bạch tiêu đầu nhìn trước mặt đầu chó con này, không khỏi ba chấm. Cái đ@t đệ tử của 2 lão đầu kia khi nào đều đã biến thành chó như này, không phải lúc trước còn điên điên khùng khùng sao. Nhân cách thứ 2?

Gác lại những suy nghĩ đó, Bạch tiêu đầu nhanh chóng giới thiệu những người còn lại. Tất cả đều nắm giữ chức vụ cao trong quân đội hoặc là bên vệ binh, trấn yêu ti. Kẻ làm đội trưởng, người làm tướng lãnh. Vị trí hết sức đa dạng, điều này khiến cho Đại Lực mơ hồ. Dù thuốc của thầy ta thật sự có công dụng, cơ mà đám tai to mặt lớn các người có thật sự cần phải xuất hiện tại đây không...

Đem điều này giấu trong lòng, hắn nhanh tập trung vào kế hoạch của Bạch tiêu đầu.

-------------------------------
Giữa trưa.

Đáng lý mà nói tại thời điểm này nên là mặt trời nắng gắt nhất, cơ mà tại vùng đất phía Bắc này lại khác. Hiện tại trên bầu trời Uyên Lãnh Thành, một màu xám đen đã bắt đầu bao trùng cả toà thành. Nhìn lấy thời tiếc về sau, một tên Trấn Yêu Ti nói:

''Trưa rồi a, xem ra sắp phải sống mái với lũ người kia rồi.''

Gã quay đầu nói với một tên đồng bọn, kẻ này đang liên tục mài lấy cây đao của mình không để ý nhiều tới xung quanh. Tên người gác đêm nhìn mãi về sau, cuối cùng không kiềm được tò mò mới hỏi:

''Ngươi còn tính mài đến khi nào.''

Chỉ là khi hắn vừa nói xong, từ phía xa đã có tiếng chuông vang lên. Tên đang mài kiếm liền dừng động tác của mình lại, nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài còn không quên quay đầu trả lời tên người gác đêm kia.

''Đi được chưa bọn hắn tới rồi.''

Mấy gã đồng đội khác đang làm việc riêng cũng vội vàng bỏ xuống hết đi theo, để lại gã người gác đêm đang có khuôn mặt cau có như vừa ăn phải quả chanh. Nhanh chóng chạy theo, trong lòng hắn không ngừng chửi rủa tên nào vừa kích hoạt cái bẫy.

Ở nơi xa, có một đám người đang mặc những bộ đồ đen. Lợi dùng bầu trời lúc này đã đen kịt, bọn hắn nhanh chóng lẽn đi vào các toà nhà. Chỉ là một tên trong số chúng dậm phải cái bẩy đã được đặt sẵn, làm cho tiếng chuông báo động vang lên cùng với đó là kích hoạt một loạt ám khí đã được bố trí. Tên tội nghiệp kia tất nhiên là không kịp tránh, thế là liền hoá thành một con nhím với đầy rẩy kim châm gắn trên người.

Khi đồng bọn của hắn chạy tới thì đã quá trễ, gã kia đã trở thành một cái xác chết không còn hơi thở. Một người trong số bọn hắn nhanh chóng đi tới cái xác. Cầm lấy thanh kiếm của tên kia lên, đem nó bỏ vào sau lưng mình. Đám người nhìn thấy cảnh tượng này đa số đều không nói gì, chỉ có vài tên khuôn mặt liền không được tốt đẹp lắm.

Kẻ được cho là cầm đầu tất cả nhìn thấy được sự bất ổn, mới nhanh chóng đưa tay:

''Ta đã nói như thế nào, không được cầm lấy đồ vật của đồng đội đã chết.''

Gã cầm kiếm kia mặc dù đeo lên khăn tre mặt, nhưng ánh mắt của hắn toát lên sự khinh bỉ. Cơ mà giọng nói của gã lại 10 phần hèn mọn, hắn từ tốn đáp lại:

''Oan a đội trưởng! Ta chỉ là bảo tồn lại di vật của đồng đội mà thôi. Đợi đến khi xong nhiệm vụ, ta sẽ thay mặt về nhà đưa thứ này cho gia đình của hắn!''

Mấy tên khác nghe vậy liền chửi thề trong lòng. Mợ nó con chó này đúng là diễn viên hạng a, nếu không phải bọn hắn đồng hành với tên này từ trước. Thì thật đã tin mấy chuyện ma quỷ của gã này, ai lại không thấy tên này từ những trận đánh trước luôn đi soát thi chứ. Chỉ cần bị phát hiện thì liền dùng ngay bài văn mẫu này để không phải ăn gậy, cái gọi là gặp mặt đưa cho gia đình. Ta khinh! Ai chả biết những kẻ ở đây đều xuất phát từ đâu chứ. Không phải là phường trộm cướp, thì cũng là sát nhân tâm thần. Nào sẽ có chuyện bọn hắn sẽ lưu giữ đồ vật lại để trao cho người nhà đồng đội chứ, bọn hắn chưa tìm đến họ đã là may.

Nên mặc dù không muốn, tên kia cũng phải ngoan ngoãn giao ra thanh kiếm lấy được mới nãy cho đội trưởng của hắn. Dù sao hiện tại còn đang làm lính cho người ta nha. Đã nhận tiền thì phải ngoan ngoãn làm việc, người ta cũng không phải thuộc dạng dễ trêu vào.

Hài lòng trước thái độ của tên này, gã đội trưởng cũng không có truy cứu nhiều. Dù sao bản thân hắn cũng không phải thuộc dạng tốt lành gì, cơ mà hắn vẫn có vài điểm mấu chốt. Với lại việc làm tên này ảnh hưởng tới hoạt động của đội, nên bản thân hắn mới phải ra tay.

Ném việc nhỏ này ra đằng sau, hắn lúc này mới tìm cho mình một chỗ ngồi xuống. Lắc lư lấy thanh kiếm vừa mới cầm được, gã nói:

''Xem thời gian thì đám người kia cũng sắp tới rồi, các ngươi chuẩn bị tinh thần đi là vừa. Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay đơn giản là giết nhiều nhất có thể và toàn mạng trở về.''

Đám người im lặng gật đầu, rồi chia nhau ra hành động. Vài tên nhanh chóng chạy ra ngoài quan sát tình huống, một số thì ở lại mài lấy vũ khí. Tên đội trưởng đi từ từ tản bộ ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy đám người Trấn Yêu Ti chạy đến. Hắn không khỏi cười gằn:

''Tới rồi a!''

Mấy gã đêm vừa xông từ ngôi nhà ra chỗ cái bẫy phát động, vừa gặp lấy gã đội trưởng đang ra ngoài tản bộ. Liền không nhiều lời, vừa ra là sử dụng sát chiêu. Một người gác đêm nhanh chóng cầm trên tay một tệp phù triện cùng thuốc nổ, theo thứ tự ném về phía tên đội trưởng kia. Thuốc nổ đi trước nhanh chóng tạo ra một vụ nổ bao trùm lấy bóng dáng của tên đội trưởng kia, còn phù triện thì được hắn ném lên trời.

Tên người gác đêm nhanh chóng thực hiện một loạt ấn chú kích hoạt phù triện, khiến chúng nhanh chóng kết hợp thành một trận đồ trên không tạo ra một tấm lưới lớn. Tấm lưới nhanh chóng hướng thẳng tới vụ nổ bên kia bao trùm tất cả lại, cơn dư chấn cùng khói từ vụ nổ đang chuẩn bị lan ra xung quanh. Thì như bị cản lại bởi một vật vô hình, nhanh chóng eo hẹp lại gói gọn tại bên trong tấm lưới.

Gã gác đêm nhanh chóng hét lớn:

''Hợp''

Bên trong chiếc lưới đang có hàng tá vụ nổ nhỏ xảy ra liên tục, khiến cho bên ngoài cái lưới bị căn phồng lên như được ai đó thổi hơi vào. Cùng với hàng loạt tiếng ''lịch ta, lích tít'' như tiếng pháo hoa vào những ngày lễ. Cùng lúc đám người áo đen nghe có tiếng đánh nhau bên ngoài bèn chạy tới, nhìn thấy đám người gác đêm liền nhanh chóng rút vũ khí ra đánh.

Phía bên người gác đêm, ngoại trừ thanh niên cầm kiếm cùng tên trấn yêu ti vừa thi sử dụng phù triện. Nhưng người còn lại đã nhanh chóng bay tới đánh nhau với đám người áo. Tên người gác đêm đang thi triển phù triện nhìn thấy gã đồng đội không hề di chuyển liền hỏi:

''Không phải người mài kiếm cho thời khắc này sao? Sao còn chưa đi?''

Tên cầm kiếm nghe vậy nhìn về phía gã với ánh mắt khinh bỉ, ngón tay chỉ về phía cái lưới nói:

''Ngươi nghĩ cái lưới chết bầm kia có thể giam được gã ta sao? Khi vừa nhìn thấy hắn ta liền biết tên này không dễ chơi. Mà đám người chạy tới viện trợ không hề có tên nào mạnh hơn gã này. Dùng cái mông cũng đoán được cái tên bị ngươi giam là thủ lĩnh của chúng, với cái trò mèo này của ngươi còn nghĩ cản được hắn?''

Gã người gác đêm nghe vậy, liền điều đầu tiên hắn nghĩ tới là ''vãi l@n không phải chứ?'' hắn dùng đại tuyệt kỹ của mình liền nhắm chúng ngay BOSS bên địch rồi. Đừng nhìn tấm lưới bên trong phát ra nhiều tiếng nổ như vậy, nhưng hắn liền biết lực sát thương không đáng là bao. Nếu dùng cho yêu ma quỷ quái thì hắn còn tự tin khiến chúng nó hôi phi yến diệt dù thực lực có mạnh cỡ nào, cơ mà nếu là người thì lại khác.

Dù sao nguyên bản hắn đến từ Trấn Yêu Ti, mặc chữ trên đó cũng là nhiệm vụ của hắn. Đối phó yêu ma chứ không phải người thường, cơ mà lần này thì hay rồi. Những tên người gác đêm thực lực mạnh nhất thì bỏ mạng gần hết, chỉ để lại 1 đám không có tác dụng bao nhiêu bọn hắn. Bởi trừ ma cũng không phải lúc nào sử dụng võ thuật, có thể dùng bùa chú nghi lễ trừ ta không thơm sao. Tại sao phải cứ dùng xác thịt đối đầu với yêu ma chứ.

Mồ hôi từ trên tráng của gã cũng bắt đầu chảy như suối, bởi từ tấm lưới bên kia hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh khủng đang không ngừng tàn phá ở bên trong. Với thực lực nửa bước tuyệt thế dựa vào chơi thuốc mà lên như hắn, khó mà giữ thêm được nữa. Hắn đau khổ quay qua nói với đồng đội:

''Sắp không giữ được nữa, người chuẩn bị.''

Tên cầm kiếm cũng không bất ngờ gì lắm, dù sao hắn ở lại đây cũng bởi đoán trước được điều này. Cầm sẵn thanh kiếm trên tay, hắn từ từ lột rút kiếm ra. Để lộ một chuôi kiếm với không có vành chắn.

''Đợi nãy giờ, ngươi rút xuống phía sau hỗ trợ bọn hắn.''

Hắn vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng va đập xuất phát từ tấm lưới. Lúc này tấm lưới như đang bị một vật gì đó liên tục đâm vào, phía bên ngoài liên tục xuất hiện những vết lồi lên. Càn ngày vết lồi lõm càng nhiều, cuối cùng tấm lưới không giữ được nữa.

''Bmmmm!!!''

Một tiếng nổ từ bên trong tấm lưới đi ra, khói đen cùng bụi bẩm từ vụ nổ bên trong bắt đầu bay ra. Làm cho khung cảnh lúc này đã hơi tối nay ngày càng tối hơn. Một bàn tay màu xám từ trong tấm lưới đi ra, sau đó nó bám vào mảnh vãi tấm lưới kéo rách nó.

''Rrtttt.''

Một thân hình màu xám nâu lúc này đi ra, quần áo trên người của hắn do vụ nổ đã tan nát gần hết. Mặt nạ che mặt của hắn cũng bị huỷ trong đợt tấn công vừa nãy, để lộ ra khuôn mặt với một bên mắt đã bị mù. Trên người của gã ta lúc này có nhiều lớp da màu xám đang rơi xuống, hắn bẻ cổ của mình. Cùng rung người khiến cho lớp da màu xám kia rơi xuống gần hết, mới quay đầu nhìn về 2 người gác đêm kia. Nỡ một nụ cười hiền từ, nhưng lời nói của hắn lại mang đầy vẻ âm u và sát khí.

''Món quà của 2 vị huynh đệ dành cho ta thật là đặc biệt. Đã nhận quà mà không có đáp lễ thì thật là kỳ cục, nên là hãy để ta đưa tặng 2 người một món quà đặc biệt. Ta sẽ cho 2 người đi thăm qua 1 vòng địa ngục nhé!''

Nói rồi hắn liền lập tức lao nhanh tới 2 người, đưa tay tung ra một quyền với lực đạo kinh khủng. Nắm đấm của gã như hoá thành một đầu cự thú đang gào thét lao vào con mồi của mình. Tên cấm kiếm phản ứng nhanh nhất, hắn nhanh chóng đá tên đồng đội của mình ra. Bản thân thì chém ra một kiếm với khi thế không thua kém gì, hơn nữa kiếm khí từ hắn toát ra đôi lúc phát ra tiếng ''tích tắt'' của dòng điện. Cùng với một màu xanh thẳm hướng thẳng tới một quyền bá đạo kia.

----------------------------------
Khắp nơi đã bắt đầu những cuộc tranh đấu.

Tiếng giao tranh cùng những vụ nổ đang liên tục xuất hiện khắp thành trì. Hiển nhiên giờ phút này đã là lúc căng thẳng nhất của cuộc chiến, cơ mà cũng có vài người đang không để tâm lắm vấn đề này.

Bạch tiêu đầu đang tại vị ở một nóc nhà trong phủ thành chủ. Kế bên hắn đang để một cái nồi bếp nhỏ, ở trên đang nấu lấy một nồi súp. Đôi mắt gã liên tục chăm chú vào nồi nước ấy, không hề để tâm tới tình huống bên ngoài. Đang mãi mê nấu nướng, thì đột nhiên 2 bóng hình nhanh chóng tiếp cận lấy gã. 2 người kia vừa mới tới gần liền nhanh chóng ngồi kế bên hắn:

''Bạch đại ca, đồ ăn nấu xong chưa. Ta cùng tiểu cẩu đói lắm rồi.'' Thiếu nữ với mái tóc cam được búi 2 bên bằng 2 cái chụp tóc hình tròn, đôi mắt màu xanh của cô toàn tâm chú ý tới cái nồi súp của Bạch tiêu đầu. Khiến cho người thanh niên kế bên cô gái cũng không biết nói gì hơn, trong lòng gã không ngừng chửi thề.

''Rốt cuộc kiếp trước hắn đã làm gì nên tội, mà bây giờ phải sống với 2 cái hàng này.''

Gã dùng tay bóp lấy thái dương của mình, để cho đầu bớt đau. Khuôn mặt bất đắc dĩ nói:

''Bạch đại ca, phủ thành chủ là nhờ chúng ta quan sát xung quanh đề phòng địch xuất hiện gần nơi chế thuốc. Huynh ngồi nấu ăn như thế này không khác gì nói [lạy ông tôi ở bụi này cả]''

Cơ mà chỉ là hắn vừa nói xong, liền có một bóng hình khổng lồ xuất hiện ngay phía sau hắn. Không để cho tên kia phản kháng, liền ngắm lấy đầu gã ném hắn ra bên ngoài. Bạch tiêu đầu nhìn thấy cảnh tượng này liền hết sức hài lòng nói:

''Tiểu cẩu giỏi lắm, đợi ta nấu xong liền cho ngươi một phần lớn.'

''Gâu'' Một con chó trắng xông tới gặm lấy cái đầu Bạch tiêu đầu. Nó có thân hình khổng lồ, đeo trên mình một chiếc vòng cổ màu đỏ.

Bạch tiêu đầu trước tình huống như vậy cũng không phản ứng gì, hiển nhiên hắn là đã quen thuộc cách thức trò chuyện của con chó này. Im lặng ngồi đảo nồi thức ăn, hắn không ngừng lầm bầm. Cơ mà con chó cùng người còn gái tóc cam không để tâm đến những lời thì thầm đấy, trong mắt của bọn hắn lúc này chỉ còn nồi súp đang không ngừng bốc lên mùi thơm nồng nàn.

Tên thanh niên vừa mới bị con chó quăng đi, lúc này mới đứng dậy. Gã bị ném tới bụi cây gần đấy, mặc dù nơi đây không là nơi lý tưởng cho cây cảnh phát triển. Cơ mà chỉ cần có tiền, bọn hắn muốn làm gì cũng được. Phủi lấy những cái lá còn trên người, người thanh niêm lúc này mới nhìn lên mái nhà chửi rủa:

''DM tiểu cẩu, tao chăm sóc mày chu đáo như vậy. Mà mày nở đối xử với tao như thế hả! Con chó phản chủ, ngu dân, lười biếng...'' Còn chưa để gã chửi xong thì đã có bóng người từ hướng khác đi tới. Người thanh niên vừa liếc nhìn một cái, liền nhanh chóng dừng lại hành động của mình. Lấy tay bóp thái dương của mình, miệng thì lầm bầm:

''Lũ bọn bây tới đúng lúc lắm. Ta đang cần thứ chuốc giận''

Nói rồi hắn rút lấy thanh kiếm gỗ từ thắt lưng của mình lên, chém ra một đạo kiếm khí hướng thẳng về phía đám người. 5 gã áo đen nhận được áp lực từ kiếm khí liền vô cùng kinh hãi, vội vàng kết trận chống đỡ.

Cô bé tóc cam vừa nhìn tới trận đánh, liền xì miệng nói:

''Hừ đầu nấm thối. Dám chửi tiểu cẩu, đợi tí nữa cho hắn biết tay.''

''Ọt-ẹt'' Đang nói chuyện thì bụng của cô gái tóc cam liền bắt đầu biểu tình, làm cho cô xụ mặt xuống đôi mắt đáng thương nhìn Bạch tiêu đầu nói:

''Bạch đại ca, chưa ăn được sao.''

Đang chú tâm Bạch tiêu đầu lúc này cũng hiếm thấy mở lời:

''Đợi thêm chút nữa thôi, còn một chút nữa thôi.''

Từ phía xưởng sản xuất thuốc, lúc này mùi thuốc bắc đang bốc lên nồng nặc ở khắp nơi. Ở đây đang có 4 tên y sư đang nhanh tay vận chuyển những bình nước thuốc vừa nấu xong, đem chúng đổ vào một thùng gỗ lớn lúc này đã tràn ngập một loại dung dịch không ai biết tên. Đại Lực đang nhanh chóng ném những loại thảo dược mà hắn vừa sắc xong vào đó, đồng thời cũng không ngừng ra lệnh cho những người ở xa:

''Lấy thêm máu rùa, tử kim hết rồi mau lấy thêm tới đây. Mật ong đầu bò cũng hết rồi....''

Đám người không ngừng làm theo mệnh lệnh nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ vật phẩm, trong khi đó Đại Lực lúc này từ trong [Hang gió] lấy ra một bình thuốc được phong kính lại bởi những lá bùa cùng dây. Giải khai những thứ này ra, một loại khí màu trắng bắt đầu bốc hơi lên từ trong miệng bình.

Đại Lực nhanh chóng mở nắp ra, bên trong liền có một loại dung dịch màu trắng đặc sệt đang không ngừng bốc hơi. Hắn cảm thán:

''Thầy của mình quả nhiên là cao thủ, thứ đồ này thế mà có thể dùng cho nhiều loại công thức khác nhau. Không biết được trong đầu bọn họ cuối cùng chứa gì mà giỏi đến vậy.''

Không ngừng tấm tắt khen thầy mình, hắn nhanh chóng đổ dung dịch kia vào thùng gỗ. Hơn nữa còn ra lệnh cho đám phía dưới nhanh chóng ném vào các loại nguyên liệu mà hắn vừa kêu. Bản thân Đại Lực thì lúc này đang sử dụng một cái gậy sắt không ngừng quấy đều bên trong, [Tử Hà Thần Công] lúc này được Đại Lực vận dụng chuyền vào cây gậy. Khiến cho nó cứng cáp hơn trước, đây cũng là một khả năng mà tuyệt thế cao thủ có thể làm sau khi xây xong [Hồng Kiều].

Thùng gỗ với nhiều loại dung dịch bên trong, không ngừng xảy ra phản ứng. Màu của nó liên tục đổi sắc, từ màu trắng sửa đến màu vàng rồi lại đen, cuối cùng thành phẩm cuối cùng là một loại dung dịch có màu đỏ như máu. Đại Lực nhanh chóng cầm nó lên, nhìn lấy một hồi mới cho nó vào một bình thuốc nhỏ. Sau đó nói:

''A Lực tiên sinh còn ở đây không.''

Một bóng hình nhanh chóng xuất hiện kế bên Đại Lực, khuôn mặt hiền từ nói:

''Lực tiêu đầu có gì phân phó cho hạ nhân.''

''Ngài nhanh chóng dùng thứ này với một tên lính bên ngoài thử công dụng như thế nào.'' Nói xong Đại Lực cung kính đưa lấy bình thuốc cho người trước mặt này. Chớ nhìn hắn khách khí với Đại Lực, tên này chính là một tên nữa bước tông sư hàng thật giá thật đấy.

''Được.'' A Lực gật đầu nhận lấy bình thuốc của Đại Lực nhanh chóng rời đi.

Đại Lực quay đầu lại liền phân phó những người còn lại mau chóng cho thuốc vào bình, mặc dù nhờ lấy A Lực tiên sinh đi kiểm chứng. Nhưng với niềm kiêu hãnh của một người đầu thai có hệ thống, hắn tin chắc rằng thuốc của mình đã thành công. Chẳng qua là cho phủ thành chủ kiểm chứng một chút uy lực như thế nào để điều chế lần sau, dù sao thứ này là dựa trên dược liệu của thầy hắn luyện chế riêng. Mà Đại Lực không có phối phương cho thứ ấy, chỉ có thể đợi người đem hàng mang về hoặc được thầy hắn chỉ bảo thì may ra.

''Huyết Hoa Sinh chắc chắn là điều chế thành công, cơ mà uy lực không biết như nào. Nếu đúng như mô tả, thì thứ này có thể hút lấy sinh lực của kẻ thù tạo ra thuốc bổ cho người dùng. Chỉ cần luyện chế tiêu trừ độc tố trong đó một chút là xong, cơ mà khả năng bất chấp cảnh giới võ học của người dùng chắc chắn là thầy mình bịa ra. Nếu không thì có cl mà mình được chạm vào nó, chỉ mong thứ này có thể giết được 1 tên tuyệt thế cao thủ là được. Chỉ cần như vậy thôi, chẳng mấy chốc mình sẽ không sợ bị bao vây nhiều phía. Còn may mắn hơn nữa có thể đã thương 1 tên nữa bước tông sư, hi vọng nó có tác dụng đi.''