Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 75: Nhà (1)

Chương 75: Nhà (1)

Chương 75: Nhà (1)

Uyên Lãnh Thành,

Một đêm khó quên tại nơi đây, đường phố đầy rẩy xác chết cùng mùi hư thối. Tiếng la hét và chém giết vẫn không ngừng vang lên khắp nơi, mặc dù đã có xu hướng nhỏ dần. May mắn đa phần người dân đã được sơ tán an toàn nhờ vào phủ thành chủ biết trước ý định của kẻ thù, nhưng điều không có nghĩa tất cả đều được cứu. Tiếng thương khóc cùng cầu cứu từ nhiều nơi cất lên, hi vọng được một ai đó sẽ tới giải thoát cho mình. Những hình ảnh bóng mờ xuất hiện quanh quẫn các mái nhà, cùng tiếng chân chạy nạn.

Tất cả những điều đó đều được Đại Lực nhìn rõ mồng một trước mắt, cầm lấy tẩu thuốc trên tay. Hắn hít một hơi thật sâu, như làm dịu đi tâm hồn lúc này đã như những cơn sóng thần trong những người mưa bảo. Cậu có gắng làm cho đầu óc mình thanh tỉnh một tí trước khi bắt suy nghĩ câu trả lời của Bạch tiêu đầu, mặc dù những hành động của cậu thể hiện rằng bản thân Đại Lực đang có vấn đề về tinh thần. Nhưng hắn lại không cho là mình bị bệnh, đây chỉ là giây phút hắn dùng sự giết chóc giải phóng bản thân đang bị đè ép của mình mà thôi. Mà để chứng minh cho điều này hắn nói:

''Thật ra em đã tính quay lại với đám nhỏ rồi, cơ mà Trần Lập đã đến trước em hơn nữa thằng đó cũng chữa trị hết cho đám người Đại Ngưu. Mặc dù đứng từ xa quan sát, nhưng em chắc chắn nó đã chữa được 7 phần rồi. 3 phần còn lại em tính sau khi giải quyết bọn này xong thì mới quay về, ai ngờ sếp từ đâu tới nên mới ngồi đây nói chuyện.''

''Thế chú mày tính giải thích cho anh về việc chú giết máy thằng này như nào. Giết bọn nó thì anh không nói, nhưng chú biến bọn nó thành nhạc cụ sống thế này thì anh hơi quan ngại dùm mày.''

Đại Lực cũng không trả lời vội, mà tiếp tục cho mình lấy một hơi thuốc. Xong xuôi, hắn nói:

''Em cũng không biết nữa sếp, lúc em sắp giết chết thằng già kia. Thì em nhận ra như vậy thì quá nhẹ nhàng cho nó, thằng chó đó chính là nguyên nhân khiến cho người anh em cùng với mấy đứa nhỏ nhà em phải bỏ mạng. Nào có thể cho nó ra đi dễ như vậy được, nên em cho hắn dùng thuốc để tăng độ nhảy cảm lên. Anh có biết không, thằng đó là một tên tuyệt thế cao thủ đấy vậy mà khi dùng thuốc đó xong nó chả khác gì một con chó cả. Chỉ cần em đụng nhẹ một cái thôi đã la toáng lên rồi, nên em bắt đầu cho thằng già đó hưởng thụ những thứ hắn đáng được nhận. Thành quả thì nằm bên kia kìa.'' Đại Lực chỉ ngón tay về một hướng khác.

Ở đó, có một cái xác đã bị nén lại. Tứ chi của nó bị bẻ ngang lại, làm thành một cái vai đeo. Phần đầu đã bị Đại Lực bẻ toạc ra, với phần hàm trên lúc này đã treo lững lẳng phía sau lưng. Bạch tiêu đầu khi nhìn thấy cũng phải lát mắt một chút, sau đó mời tỉnh hồn lại.

''Ngươi làm????'' Bạch tiêu đầu không hiểu thấu phát ra câu hỏi. Xem ra mình đánh giá thấp thằng nhõi này, mấy tên kia dù sao cũng chỉ là Tam phẩm hoặc nhị phẩm rác rưởi. Bị Đại Lực làm ra như thế cũng không phải đáng sợ gì, cơ mà một tên tuyệt thế cao thủ vậy mà cũng gặp tạo ngộ này.

''Lạ sao, lão già đó cũng không có gì quá mạnh. Ngoại trừ thân thể cứng rắn một chút, cào cũng có chút đau nhưng tổng thể mà nói cũng không phải là cao thủ gì.''

Bạch tiêu đầu nghe vậy không khỏi ôm bụng cười lớn, thằng này được. Xem ra thằng nhóc này vẫn chưa hiểu hết được về tuyệt thế cao thủ, một đứa mới xây ''hồng kiều'' chưa được bao lâu vậy mà có thể đối với một tên đã thông ''sinh tử huyền quan'' đánh đập tới mức như này. Nếu có thể khắc phục được cái tính cách biến thái này, thì xem ra tổ chức bọn hắn lại chuẩn bị đón chào một trụ cột mới rồi.

''May mắn vẫn phát hiện sớm, xem ra vẫn có thể cứu được'' Bạch tiêu đầu thầm nghĩ, nói rồi hắn cũng để tâm lắm tới mấy cái xác này nữa. Mà chỉ hỏi:

''Khi làm như thế với bọn chúng, nhóc có cảm giác như thế nào.''

Đại Lực không hề suy nghĩ mà trả lời: ''Thú thật, một phần bên trong em cảm thấy cực kì thoả mãn. Nhưng lại không hài lòng lắm với những thành quả này như sếp nói, một phần khác bên trong em lại cảm thấy kinh tởm, buồn nôn trước những điều em đã làm ra. Em vẫn không biết tại sao mình lại làm như vậy với đám người này, mặc dù bọn hắn đều đáng chết. Nhưng làm ra điều như thế này vẫn là lần đầu tiên của em.'' Đôi mắt của Đại Lực bắt đầu mất dần tiêu cự, giọng nói của hắn tràn đầy sự giằng xé. Hắn quay đầu về phía Bạch tiêu đầu hỏi:

''Anh có nghĩ em sắp biến thành kẻ điên rồi không?''

Bạch tiêu đầu thở ra một hơi, còn tốt xem ra là cứu được. May mắn đứa em ruột của nó được Trần Lập cứu được, nếu không vậy thì hỏng việc. Suy nghĩ một chút, hắn mới trả lời câu hỏi của Đại Lực:

''Điên thì cũng có thể. Nhưng ta nghiêng về việc nhóc biến thành một tên ma đầu biến thái hơn, biết đám điên ấy có điểm gì giống nhau không.''

Thấy Đại Lực lắc đầu về sau, hắn mới chậm rãi nói:

''Chúng đều như nhóc bắt đầu từ những thứ như này, rồi trở nên ám ảnh về chúng. Cuối cùng chúng không chịu nỗi dụ hoặc, thế là buôn thả bản thân để cho dục vọng sai khiến.'' Bạch tiêu đầu vừa nói vừa châm cho mình điếu thuốc vừa mới cuốn xong: '' Đám này thường có thực lự cao cường, ít người bắt được bọn chúng nên bọn hắn thường có cuộc sống buôn thả. Nhưng nhóc biết ai là người khổ sở nhất không?''

Đại Lực nghe vậy gãi đầu suy nghĩ cuối cùng nghi ngờ nói: ''Không phải là người nhà nạn nhân sao?''

Bạch tiêu đầu cười trừ, hắn hút lấy một hơi thuốc rồi mới từ từ nói: ''Cũng chưa chắc, người nhà của mấy tên ma đầu kia thì sao. Không phải người nào cũng sợ cái danh của bọn chúng, có một ít người biết không đánh lại thế là đem cơn giận trút lên đầu người thân của chúng. Nếu nhà của đám ấy đứng vững được thì không nói, cơ mà chỉ cần không được. Chà chà, nhóc chỉ cần nhìn thấy những hành động của đám kia về sau sẽ liền biết thực ra không phải chỉ mình nhóc là kẻ điên.''

''Thật sự ghê gớm tới vậy sao?''

Bạch tiêu đầu nghe Đại Lực nói như vậy liền dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn:'' Nhóc thật sự chưa thấy a, ngươi nghĩ rằng khi nhìn thấy người nhà mình đã chết mà còn bị biến thành như vậy liền sẽ bình tĩnh sao?''

Đại Lực như nhận lấy răng dạy bối rối gật đầu, tiếp đó là Bạch tiêu đầu đưa lấy lời khuyên cho Đại Lực cùng nói với hắn những điều khác. Xong xuôi về sau Bạch tiêu đầu mới bảo:

''Thôi về nhà, anh nói với mày cũng chỉ tới như vậy thôi. Đừng để về sau anh phải chính tay gông đầu mày vào ngục là được.'' Vỗ lấy bả vai của Đại Lực, hắn vừa bảo: ''Thời gian sắp tới nếu được thì mày hãy đi lên chùa hoặc ngôi đền nào đó tịnh tâm đi. Thứ đó sẽ giúp ích cho mày nhiều lắm.''

Cuối cùng cả hai liền chạy về bên đám người Tiểu Hoa, nhìn lấy bộ dáng em gái mình về sau hắn không khỏi đau lòng. Trước gương mặt đã băng bó kĩ kia hắn có thể nhìn thấy được vài giọt nước mắt rơi xuống, tâm Đại Lực lập tức bị mềm nhũn ra chạy vội tới ôm em gái của mình. Tiểu Lực một bên nhìn vậy cũng không thể nào kiềm được nước mắt rơi xuống, phải biết lúc biến cố xảy ra hắn trong đầu cầu mong anh cả tới cứu mình. Đại Lực thấy còn thiếu Tiểu Lực liền không nhiều lời kéo hắn vào ôm nhau, tiếp đến là mấy đứa trẻ.

Cuối cùng là Lục thẩm bị đám nhỏ kéo vào trung tâm bên trong, còn Tiểu Thuý bởi đang chăm sóc cho Đại Ngưu nên đứng ngoài nhìn. Đại Lực lúc này ôm chặt lấy mọi người, nước mắt từ trên gương mặt hắn chảy xuống. Hắn mếu máo nói:

''Xin lỗi...... mọi người.....anh....tới trễ không.....cứu được ai hết...mới khiến cho....mấy đứa như này..''

Đám nhỏ lúc này cũng bắt đầu nước mắt, mếu máo an ủi Đại Lực. Lục thẩm thì nhẹ nhàng đặt tay lên đầu hắn xoa nhẹ:

''Được rồi, chúng ta đều biết con cực khổ thế nào để nuôi gia đình. Không cần phải như vậy.''

''Nhưng...nhưng...lục thúc...ông ấy.''

''Ngoan, lão ấy chính là như vậy. Nếu hắn còn sống lúc này chắc chắn đã ghét bỏ bộ dáng này của con rồi.'' Lục thẩm đặt tay lên bả vai hắn bảo: ''Chúng ta đã già rồi không sống được lâu, cuộc sống chúng ta trong 5 năm này phải nói là rất hài lòng rồi không còn mong gì thêm. Nên nếu đổi được cái mạng này cho tụi con còn sống, chúng ta sẵn sàng đánh đổi. Chỉ là lúc đó chúng ta bất lực, không thể vận công sớm hơn nên mới để nhiều đứa phải hi sinh đến như vậy.''

Đại Lực thấy lục thẩm cảm xúc xa xút liền vội vàng an ủi, nhanh chóng gạt đi nước mắt hắn nhanh chóng nói:

''Từ nay con sẽ ở nhà với mọi người, không còn phải đi xa kiếm tiền nữa. Tin con, lần sau nếu có chuyện gì xảy ra con sẽ bảo vệ mọi người. Con dùng cái mạng này đảm bảo.''