Chương 73: Đại Lực hoá điên.

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 73: Đại Lực hoá điên.

Chương 73: Đại Lực hoá điên.


Trở lại trận đánh,

Nghe được có người còn ở đây, Đại Ngưu một tiếng hô không tốt. Nhìn về phía chủ nhân lời, thứ đập vào mắt hắn là một lão già gày gòm với làn da nhăn nheo. Nhưng làm cho Đại Ngưu và những [Kẻ không ngủ] kinh hãi là thứ trên tay ôn lão cầm. Tay cầm lấy cổ của một người đàn ông mà nếu nhìn kỹ quần áo của hắn, thì sẽ nhận ra ngay tên này thuộc Trấn Yêu Ti. Mà tay còn lại của hắn.....

''Cứu cháu với.....''

''Cháu muốn về với mẹ.....''

''Mẹ ơi cứu con...'' Đám trẻ trong củi sắt nhìn thấy có người lớn, liền gào khóc kêu cứu.

''Mau.... Chạy...... Tìm.... Người... Giúp...'' Người thuộc Trấn Yêu Ti còn chưa nói hết lời, liền lập tức ám sát lấy ông lão. Bất chấp cổ của mình vẫn còn nằm trong tay ông già kia, hai tay của gã lúc này đã hướng thẳng về đầu lão nhằm kết liễu nhanh nhất.

Nhưng mọi cố gắng đầu là không, ông già không hề liếc nhìn tên kia dù chỉ một lần. Mà vận công xoắn nát của hắn, khiến đầu hắn bị bẻ ngược 180 độ rồi bắn xác hắn thẳng ra ngoài.

''Bốp'' Tiếng va chạm vang lên, tên kia như một trái bóng nước làm máu văng tung toé. Đại Ngưu con mắt lúc này mới trực nhảy, mẹ nó tuyệt thế cao thủ mà con là chủ tu nội lực. Liếc nhìn về mấy tên [Kẻ không ngủ] kia, thương thế của bọn hắn lúc này rất nặng xem như muốn đánh cũng không có tác dụng bao nhiêu. Mà nhìn về phía An Nam cùng Tiểu Hoa, khỏi cần bàn Đại Ngưu đã ra hiệu cho bọn hắn dẫn theo Tiểu Thuý cùng đám trẻ chạy về nơi khác.

Đã đám điên này có thể tìm ra được lối thoát hiểm, vậy chắc chắn đầu bên kia cũng đã có mai phục. Chưa hề nói qua một lời, xong từ ánh mắt cùng cử chỉ của Đại Ngưu đã khiến cho mọi người hiểu tình huống nguy hiểm đến thế nào. An Nam cùng Tiểu Hoa biết tình thế khác biệt, liền ngoan ngoãn lùi lại sau bảo hộ lấy đám trẻ.

Mấy tên [Kẻ không ngủ] lúc này cũng đã chia đội ra, dù sao để 2 đứa nhỏ chỉ có Tam phẩm làm bảo vệ là không thể nào. Nên những người thương thế ít nhất sẽ đi theo, còn mấy tên nặng hơn liền bắt đầu phục dụng một loạt thuốc nào đó. Những tên được giao cho bảo vệ đám người Tiểu Thuý thấy thứ kia, con mắt liền trực nhảy muốn ra can đồng đội.

Cơ mà với ánh nhìn doạ nạt thế kia, bọn hắn liền từ bỏ. Đám người này đã có tử chí, là thật muốn mở đường cho bọn hắn chạy bằng mạng sống. Lão già kia nhìn thấy mọi thứ trong mắt, nhưng không hề hành động trái lại gã quay đầu nhìn về đám trẻ trong củi. Đứa nhỏ với mới la to nhất như nhớ lại điều gì, mặt hoảng sợ nhìn lão già. Còn chưa kịp mở miệng nói, thì đầu cậu bé đã bị ông già bắt lấy. Không ai kịp phản ứng trước hành động đó, chỉ khi bọn họ định thần lại thì máu từ cổ cậu bé đã phun trào.

Những đứa nhỏ trong lồng lúc này đã hoảng sợ đến cực độ, nhiều đứa nhỏ đã ngất ngay lập tức số còn lại thì bịt miệng mình để không phát ra tiếng. Hài lòng với thái độ đám trẻ, lão già lúc này mới cắn một miếng lớn từ đầu cậu bé xấu số. Nhìn lấy sắc mặt từ đám người Đại Ngưu, hắn chỉ nở một nụ cười đầy máu me mà nói:

''Muốn thử không?''

[Kẻ không ngủ] vừa sử dung loại thuốc bí ẩn lúc này đã phẩn nộ đến cực điểm, nhận lấy khiêu khích từ lão già hắn nào có thể giữ bình tĩnh được nữa. Mà không phải chỉ có hắn, mấy tên đồng đội y cũng như vậy. 2 tên thụ thương nhẹ nhất định xông lên sống mái với lão già kia, đã bị Đại Ngưu ngăn lại. Khuôn mặt hắn lúc này cũng không tốt, là người làm cha hắn phẫn nộ hơn ai hết. Nhưng vì an toàn của đám nhỏ, hắn vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo hết sức có thể.

''Đi nhanh, mang người nhà cùng bọn nhỏ rời đi nơi này.''

2 tên kia bị Đại Lực đè xuống, cố gắng làm cho đầu mình thanh tĩnh. Lúc này mới gật đầu với Đại Ngưu, mà kéo bọn nhỏ chạy xa khỏi đây. Lão già nhìn vậy thì đột nhiên nỗi giận đùng đùng.

''Ai cho bọn bây rời khỏi đây.'' Nói rồi hắn hành động. Bay tới dùng trảo tấn công vào [Kẻ không ngủ] đang rút lui kia, nhưng Đại Ngưu và 3 tên đồng đội nào có để cho hắn muốn làm gì thì làm.

Đại Ngưu dẫn đầu, tranh thủ lúc tệ nạn của [Tam Ngưu Quyền] còn chưa phát tác. Hắn thật sự muốn giải quyết tên này, nên khi ra đòn đã dùng toàn lực. Một quyền vừa ra khí thế ngút trời đón lấy một trảo mang đầy khí thế âm tà của lão già nọ. 3 tên đồng đội biết lượng sức mình, không dám đối cứng mà là ra đòn đánh lén. Dưới tác dụng của thuốc, thực lực của bọn hắn được nâng cao đến nữa bước tuyệt thế. Cho nên 3 cái nữa bước tuyệt thế cũng không thể xem thường, lão già cũng là như vậy biết được đối phương thực lực ngang mình còn cộng 3 tên cũng không vừa.

Hắn nhanh chóng thu lại vẽ đắc ý vừa nãy, thận trọng đối ứng với từng thế công của mình. Không biết đây là trừng hợp hay là cố ý, bãi đánh của 4 người càng lúc càng kéo ra chỗ đám trẻ bị giam trong củi sắt. Khiến cho chúng không bị ảnh hưởng bởi dư chấn của bọn họ.

-----------------------
''Cẩn thận.''

Tiếng hô vang lên, nhưng đã trễ.

*Phập* một mũi tên xuyên qua ngực của một cậu thiếu nên. Kèm theo đó là một loạt tiếng thương khóc, thân thể cậu thanh niên ngã xuống. Trên người là hàng loạt vết thương, cùng nhiều mũi tên găm ngay trên người cậu. Trước lúc chết, đôi tay của chàng thanh niên này vẫn cầm chặt một thanh dao chặt thịt.

''A Cẩu.'' Tiểu Hoa hét toáng lên, cô bé lúc này cũng đang gặp tình huống éo le. Một mình bị 3 tên nhị phẩm cao thủ giáp công, mặc dù trảo pháp của Tiểu Hoa rất khá. Cơ mà thiếu nữ non nớt làm sao đối địch được với bầy cáo già, chỉ vài chiêu giao thủ trên người cô bé đã xuất hiện nhiều vết thương. Nhưng điều đó đã là gì với Tiểu Hoa, trảo pháp của cô bé ngày càng âm độc cộng bất chấp vết thương ngày càng nhiều.

An Nam ở phía sau cũng là như thế, nhìn thấy đồng đội hi sinh đôi mắt của cậu lúc này đã tràn ngập oán hận. Đao pháp lúc trước còn mang theo vài tia bá khí giờ đây đã ngập tràn sự điên dại, cùng lấy mạng đổi mạng. Khiến cho những tên vây công cậu cũng phải e dè, sợ tên nhóc cầm đao này một chém bay đầu mình.

2 [Kẻ không ngủ] với nhiệm vụ bảo vệ mọi người cũng đang gặp khó khăn. Bởi cả 2 đều là nhất phẩm cao thủ nên thu hút sự chú ý nhiều nhất, 5 tên nhị phẩm cùng 6 tên tam phẩm là con số mà mỗi người phải chống đỡ. Khỏi phải nói tình hình bọn hắn lúc này, trên thân cắm nhiều vết đao không chỗ lành lặn. Nhưng ấy vậy mà đôi mắt của bọn hắn vẫn không hề rời đi sự chú ý về một nơi.

Ở đó có một gã đàn ông cao lớn với khuôn mặt nhiều vết xẹo, khoác trên người một bộ đồ hở ngực. Đang khoanh tay đứng nhìn lấy trận đánh của đám người bọn hắn, phía sau gã còn có vài tên đang mài đao hoặc là cười đùa về tình trạng của đám Tiểu Hoa. Đôi mắt của gã đàn ông to lớn ấy không ngừng hướng về Tiểu Thuý, không hề che đậy sự ham muốn và thèm thuồng của mình.

Mấy tên thuộc hạ thấy thế liền chen nhau xông lên nịnh nọt:

''Đại ca, đệ thấy nữ nhân kia rất xứng đôi với uy nghiêm của huynh. Để đệ chạy tới đem cô ả về cho huynh thẩm định.''

''Ừm.''

Được sự đồng ý của gã cầm đầu, tên kia không khỏi quay lại cười đắc ý với đám đồng đội lúc này đang không ngừng chửi rủa cùng buồn rầu vì chậm chân. Nụ cười hắn càng lúc càng lớn, sau đó phi thân chạy hướng về đám người Tiểu Thuý.

Tiểu Hoa cùng An Nam muốn chạy tới ứng cứu, nhưng với thế công như này bọn hắn chỉ có thể bất lực. Lúc này trong đầu 2 người chỉ còn nghĩ về một bóng người, mà nếu có hắn ở đây mọi thứ đều sẽ được ổn thoả.

Thương vong của đám Tiểu Thuý càng lúc càng lớn, mấy đứa lớn vì biết được ý định của tên thuộc hạ kia liền liều chết xông tới ngăn cản. Nhưng chỉ luyện ngạnh công nào có thể so lại với nội lực nhất phẩm của gã. Chẳng mấy chốc 6 đứa lớn liền bị hắn một quyền nổ đầu, Tiểu Thuý nhìn thấy muốn rách cả mí mắt. Muốn xông tới đầu hàng thì lại bị Lục Thẩm cầm lại tay, mà không có chỉ có cánh tay Lục thẩm còn mấy đứa nhỏ khác lúc này khuôn mặt đều đã tái rồi. Nhưng bọn nhỏ vẫn cắn răng cầm lấy tay của Tiểu Thuý không cho cô đi lên, Tiểu Lực thì đã đứng đằng trước mẹ của hắn.

Nhớ lại lúc trước mình lười biến luyện võ, hắn không khỏi hối hận. Nếu lúc này hắn biết được một ít võ công, thì đã có thể giúp đỡ mọi người chứ không phải đưa mắt nhìn lần lượt từng cái ngã xuống. Đôi chân của cậu lúc này vẫn còn rung rẩy, nhưng đôi mắt thì trở nên kiên định vài phần. Có lẽ đêm nay cậu sẽ chết nhưng ít nhất phải tranh thủ thời gian cho mọi người chạy.

Định xông lên ngăn cản, cậu liền bị một bàn tay cho ngăn lại. Lục thúc không biết từ khi nào đã đứng lên, đôi tay vỗ lấy vai của cậu.

''Con còn trẻ, không nên vọng động. Để ta đi trước đi.'' Không để cậu trả lời liền đã đẩy cậu ra sau, còn bản thân ông thì từ từ đi tới trước mặt tên thuộc hạ kia. Miệng không ngừng lẩm bẩm:

''Sống tới từng này tuổi rồi mà vẫn không khá hơn được, để mấy đứa nhỏ bỏ mạng nơi đây. Nếu Đại Lực nhìn thấy thì thằng bé chắc sẽ trách bản thân đến chết mất, xem ra không sống tới lúc nó lấy vợ rồi. Bà nó ơi, thay tôi sống nhé. Tôi đi gặp con mình với mấy đứa nhỏ trước đây.''

Trong nháy mắt ông lão như bộc phát thực lực lên nhất phẩm cao thủ, rồi phi thân xuất hiện tới tên thuộc hạ trong nháy mắt. Bản thân ông cầm lấy một thanh thuốc nổ, di chuyển nhanh như gió khiến cho lớp áo ngoài của ông bay ra để lộ một thân trang bị đầy rẩy thuốc nổ. Gã thuộc hạ lúc này còn không biết ý định của ông lão, hắn hoảng sợ muốn lùi về sau. Nhưng đã quá chậm, Lục thúc kích hoạt thuốc nổ.

''Rầm..'' Một tiếng nổ lên rung động cả xung quanh, khiến cho đám người đang đánh nhau ven ấy cũng bị ảnh hưởng. Làm cho bọn người Tiểu Hoa có thời gian rút lui về ngay chỗ Tiểu Thuý. Hốc mắt của bọn hắn lúc này đã ướt nhèm, lại thêm một người thân yêu lại ra đi.

''Vãi pìu.'' Đám thuộc hạ phía sau gã to lớn kia không khỏi sợ hãi xen lẫn với may mắn. Cũng may có con chuột bạch thử nghiệm trước, mấy tên này dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn về phái đám Tiểu Thuý như đám thú hoang nhìn lấy con mồi của mình.

Tên cầm đầu lúc này cũng hết kiên nhẫn, gã đưa tay hạ xuống đám thuộc hạ đang ngo nghe muốn động. Bản thân thì tự bước ra đằng trước, khuôn mặt đầy sự khinh thường nhìn về 4 người Tiêu Hoa mà nói:

''Xông lên đi đừng làm phí thời gian của ta.''

''Được.'' Một âm thanh vang vọng lên, cùng với đó là một loạt kim châm từ trên trời rơi xuống. Với phản xạ của một tuyệt thế cao thủ, tên cầm đầu nhanh chóng né được. Nhưng mấy tên thuộc hạ của hắn thì không, chỉ trông chốc lát cả bọn đã như những con nhím. Cả người chi chít lấy ám khí, vài tên kịp lấy đồng đội làm lá chắn thì chưa kịp thở phào. Nhiều thanh thuốc nổ đã hướng tới bọn hắn.

''Bùm.''

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, từ tên lão đại đến đám Tiểu Hoa đều một mặt sững sờ nhìn lấy việc này. Nhưng chỉ trong chốc lát, bọn hắn cũng biết ai là người làm ra việc này. Tiểu Hoa xém chút không kìm được mà nhảy cẳng lên, một mặt mừng rỡ nói:

''Chú Lập, chú tới rồi.''

Trần Lập khuôn mặt này cũng không hề được tốt cho lắm, nhìn thấy thi thể của đám nhỏ nằm la lết dưới kia. Tim hắn liền bắt đầu nhói, đám nhỏ này nói thế nào cũng là từ bàn tay hắn nuôi lên a. Còn chưa lớn lên trả hiếu, thế nào còn đã nằm phơi thây tại đây. Hơn nữa, quanh đám Tiểu Hoa cũng không thấy bóng dáng Đại Ngưu xem ra tên đó đã gặp chuyện.

Mà nghĩ đến mọi thứ đều bắt nguồn từ nhà và tông môn của hắn. Trần Lập lúc này cảm xúc đã thực không tốt, nhìn lấy tên lão đại trước mắt này càng khiến cho cơn giận của hắn càng lớn hơn. Không nói nhiều lời, thanh kiếm của Trần Lập đã hướng tới tên đầu đàn kia mà đánh. Kiếm chiêu liên miên, bất tuyệt như sóng nước không ngừng hướng tới nhấn chìm gã kia.

Trong lúc cả 2 đang đánh nhau, thì Tiểu Lực một bên thò đầu ra bên tay còn cầm lấy một thanh đao đang không ngừng chém vào đầu những gã thuộc hạ kia. Đi bên cạnh hắn còn có Tát Lực cũng đang hung hăng vồ một trảo phía sau, cả 2 cứ như thế cho đến khi chắc chắn tất cả đều đã trải qua tẩm quất 1 lần. Mới ló đầu đi tới gặp chị 2 của hắn.

Khỏi phải nói khi nhìn thấy Tiểu Lực xuất hiện, Tiểu Hoa kém chút khóc ầm lên. Cô bé thật sự lo cho đứa em của mình a, trong lúc chạy trốn không nhìn thấy đứa em của mình Tiểu Hoa thật có chút hoảng sợ. Nếu không phải nhờ Tiểu Thuý an ủi cùng động viên, xém chút nữa cô bé đã bỏ cả đám nhỏ chạy đi tìm Tiểu Lực. Cũng may nhìn lấy vẽ bề ngoài Tiểu Lực cũng không có bị thương gì.

''Tỷ chị bị thương rồi.'' Tiểu Lực nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Hoa, còn chưa nói hết liền nhìn thấy thi thể của các huynh đệ nằm rải rác xung quanh. Một cổ bi thương liền lập tức xông lên đầu cậu bé, đôi mắt cậu bắt đầu đỏ giọng nói lúc này đã khàn khàn.

''Do đám người kia sao.''

Nhưng An Nam không cho cậu tiếp tục hỏi, liền lập tức cắt ngang. Quay đầu nhìn Tiểu Thuý cùng 2 [Kẻ không ngủ]:

''Chuyện gì thì để nói sau. Chúng ta nên mau rời khỏi đây, Lập thúc cùng Ngưu thúc đang kéo dài thời gian cho chúng ta.''

Cả bọn nghe vậy liền lên lại dây cót tinh thần, nhanh chóng tổ chức đội hình để chạy. 2 [Kẻ không ngủ] dù mang trên người thương thế, nhưng dùng lấy thuốc bổ của Tiểu Lực đưa tới. Bọn hắn lúc này đã có thể phát ra 8 thành công lực của mình, đủ để chạy khỏi nơi đây.

Cơ mà còn chưa kịp chạy bao xa, một bóng hình liền chạy tiếp bay xuống chắn ngang đường bọn hắn. Khói bụi mịt mù xuất hiện và khi nó hết đi liền để lại một thi thể đã mất đi tay chân nắm bẹp dí ngay dưới miếng đất ấy. Mấy tên [Kẻ không ngủ] vừa nhìn thấy xác chết ấy, con ngươi bọn hắn liền co vào. Đây không phải là đồng đội của bọn hắn ư? Nếu thi thể này nằm ở đây vậy có nghĩa là....

Cảm giác nguy cơ liền tràn ngập ngay trên đầu bọn hắn, còn chưa kịp là hét thì đã có tiếng nói thì thầm bên tai.

''Các ngươi chạy nhanh thế. Cuộc vui vừa mới bắt đầu mà.''

Lão già ban nãy liền xuất hiện, mặc dù lời nói của hắn mang đầy ý cười cợt. Nhưng mà tình trạng của hắn lúc này không hề như vậy, thân thể có nhiều vết nứt bầm tím. Khuôn mặt của lão cùng đầy vết thương, một bên mắt có vết thương cực lớn mà máu vẫn chảy từ đó ra. Xem ra đối phó với đám Đại Ngưu cũng không dễ dàng đến như vậy.

Cơ mà dù thế nào lão già đã đứng vậy có nghĩa là đám Đại Ngưu đã thất bại, để làm cho mọi chuyện còn chắc như đinh đóng cột. Lão ta ném ra một người mà cầm đã vác trên tay nãy giờ. Người này có thân thể gầy guộc, đã mất đi một bên tay hơn nữa trước ngực hắn còn có một vết lõm xuống. Tiểu Thuý vừa nhìn thấy người này thì khuôn mặt cô đã tái mét, giọng thấp thoáng kêu lên:

''Đại Ngưu!!!!!''

Tiểu Ngưu nghe vậy liền căng mắt nhìn rõ hơn, phát hiện đúng là cha mình thân thể của cậu run rẩy. Người cha lúc nào cũng bảo vệ cậu với thân hình cơ bắp kia lúc đã ngã xuống, nội tâm bên trong cậu lúc này đã sục đổ. Đôi mắt đỏ ngòm, gầm rú đòi sống chết với lão gìa kia. Tiểu Lực lúc này đã đứng đằng sau can ngăn cậu liều mạng.

Tiểu Hoa với An Nam lúc này đã sợ choáng rồi, Ngưu thúc là một trong những người mạnh nhất mà bọn hắn biết a. Dù sao cũng đã đồng hành một đường chạy nạn giết đến nơi này, cơ thể mà thúc ấy không phải cứng rắn như đá sao. Ngay cả An Nam đều đã thử chặt qua với cây đao của mình mà không làm gì được, vậy mà giờ đây đã thảm bại đến vậy sao.

Thanh đao mà An Nam cầm lúc này đã hơi run rẩy, nhìn lấy thảm trạng của người mình thần tượng. Hắn có nhiều phần hoảng sợ xen lẫn một chút phẩn nộ, còn với Tiểu Hoa cô lúc này đã nhớ tới anh trai của mình. Mà không chỉ riêng cô bé, Tiểu Lực lúc này cũng đã hoảng rồi dù cố gắng ôm lấy Tiểu Ngưu không làm chuyện mất trí.

Tiểu Thuý lúc này coi như đã không còn lý trí, biết đó là chồng mình về sau. Cô như con thú hoang, gầm rú đến điên dại:

''Trả chồng bà đây, mả m@ nhà mày trả chồng bà đây.'' Tiểu Thuý liên tiếp thăm hỏi 18 đời tổ tông của lão già. Khiến cho hắn có chút khó chịu, gã tay búng tay một cái. Một vệt sáng với tốc độ kinh khủng bắn tới, làm cho Tiểu Hoa cùng đám người không kịp phản ứng. Ngay khi viên đạn sắp bay tới, thì một bàn tay đã đẩy Tiểu Thuý ra khỏi đó. Vệt sáng chỉ xin lấy một miếng da ngay trên mặt Tiểu Thuý, cơn đau ập tới làm cho cô tỉnh táo lại được đôi chút nhưng đôi mắt vẫn tràn ngập oán hận với lão già trước mặt.

Lão già thấy đòn tấn công của mình bị né được, cau mày nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia. Lục thẩm cũng đưa mắt nhìn hắn mà không hề hoảng sợ, chỉ là mở miệng nói:

''Lão đầu có võ mà vẫn ỷ thế hiếp nguời không sợ bị trời phạt sao.''

Lão già như nghe được chuyện cười, liền không thể kiềm được ôm bụng cười lớn. Cười đến nước mắt chảy ra về sau, lão già mới ngưng lại được:

''Ta năm nay đã sống tới 90 tuổi, bắt đầu giết người từ năm 14. Nếu ông trời có thật thì ta đã chết từ lâu, nhưng ta vẫn đứng đây.''

Nói đến hắn ngừng lại đôi mắt trêu tức nhìn Lục thẩm: ''Vậy nếu ngươi có tin vào ông trời nữa không.''

Lục thẩm không hề để ý lấy lời nói mỉa mai của lão mà nói: ''Ác giả ác báo, ngươi không thoát được đâu.'' Mà trong lúc cụ nói, thì tay cụ cũng ném ra một loạt thuốc nổ hướng về lão già. Động tác tay của lão bà rất nhanh nhẹn khiến cho lão già cũng bất ngờ, mà để hắn kịp phản ứng thì thuốc đã nổ ngay trước mặt lão. Cùng với đó Lục thẩm cũng hét lên:

''Tiểu Lực thuốc nổ.''

Hoàn hồn lấy lại tinh thần, Tiểu Lực nghe vậy cũng nhanh chóng lấy ra tất cả số thuốc nổ cậu có. Mồi lửa một cái rồi ném hết tất cả về phía lão già kia, trận nổ khổng lồ xuất hiện. Thu hút lấy sự chú ý của nhiều người, trong đó có đang đánh nhau Trần Lập. Nhìn thấy vị trí vụ nổ ở hướng đám nhỏ chạy, hắn thâm hô một tiếng không tốt muốn chạy tới hỗ trợ. Nhưng tên lão đại kia lúc này đã mất trí, lao vào kéo đánh với Trần Lập khiến hắn không thể thoát thân ra được.

Còn đám người Tiểu Hoa lúc này lấy lại tinh thần tập trung đứng trước phía vụ nổ kia, mặc dù đã chạy ra khá xa nhưng dư chấn của vụ nổ như hà hơi vào bọn hắn. Làm cho đám người rùng mình, với uy lực như thế kia thì lão già điên kia chắc chắn đã nằm đất a. Cơ mà phải làm mọi người thất vọng, lão già từ trong khói bụi đi ra xông tới tập kích đám người. Mặc dù đã tránh tổn thương những phần yếu hại, nhưng vụ nổ ít nhiều đã gây thương tổn đến hắn. Hổ thẹn bởi bị một bà lão cùng một đứa nhóc làm cho bị thương, lão đầu kia vừa đánh liền đã tung ra hết sức lực.

2 [Kẻ không ngủ] thấy vậy cũng liền liều mạng, sử dụng lấy viên thuốc cấm đã cầm sẵn trên tay. Bọn hắn lập tức có được sức mạnh của nữa bước tuyệt thế, tung ra một kiếm cùng chưởng hết công lực của mình. Tiểu Hoa cùng An Nam cũng theo sau, điên cuồng vận chuyển công lực đánh tới những điểm yếu hại của lão già.

Nhưng một tuyệt thế cao thủ lâu năm như lão già, nào có thể để cho 4 đứa nhóc hỉ mủi chưa sạch đánh trong chầy trật đến vậy. Đã có phòng bị từ trước, lão già dễ dàng hoá giải 2 đòn tấn công của [Kẻ không ngủ] rồi tặng cho bọn hắn 2 cước giữa ngực. 2 [Kẻ không ngủ] trên người đã thương thế trầm trọng, lúc này còn bị người có công lực cao hơn công kích. Nào có thể chống lại được nữa, cả 2 như diều đứt dây rơi thẳng xuống mặt đất mà không còn cử động gì. Con ngươi tan rác, tắt thở ngay tại chỗ.

An Nam cùng Tiểu Hoa mặc dù kinh hãi, nhưng chiêu đã ra nào có thể thu tay. Bọn hắn chỉ có thể gắng gượng đánh tới, cầu mong phép màu xảy ra. Nhưng đây là đời thật không phải phim kiếm hiệp, thanh đao của An Nam liền bị lão già gặm nát. Với ánh mắt kinh hãi của cậu, hắn không hề nương tay mà chỉ một đấm quẹt ngang gương mặt của cậu bé.

An Nam dính đòn nhưng không hề tử vong ngay, mà chỉ bất tỉnh rơi xuống mặt đất. Không còn có thể cử động, trái ngược với đồng đội của mình Tiểu Hoa tình cảnh có chút thảm. 2 tay cô bé bị lão già bẽ gảy ngay tức khắc, Tiểu Hoa bị cơn đau ập tới không kìm được nước mắt nước mũi liền tuông ra. Dù sao cũng mới 15 tuổi nào có trải qua chém giết khốc liệt như thế này, nhưng lão già mắt điếc tai ngơ tặng cho cô bé một cú đạp thẳng xuống mặt đất. Đầu cô bé chìm sâu xuống lòng đất, sống chết không rõ.

Tiểu Lực lúc thấy chị mình như thế đã giận choáng rồi, xông lên liều chết với lão già. Mà đi theo cậu còn có Tiểu Ngưu lúc này cũng không còn lý trí, Lục thẩm thấy vậy liền hô không ổn muốn liều chết ngăn cản. Nhưng rồi khựng lại ngay tức khác, lão bà nhìn xuống thì thấy một thanh dao đã gắm vào trên người bà lúc nào không hay. Bà bất lực ngã xuống trong vũng máu của mình, đôi tay không ngừng thều thào tới mấy đứa nhỏ xung quanh chạy đi.

Tiểu Thuý thấy con mình như vậy cũng không để ý sống chết của bản thân, cầm lấy con dao vớ được trên mặt đất cô lao thẳng tới tên lão gia. Nhưng mà người thường sao chống lại võ giả, cả 3 liền lập tức bị khống chế. 2 đứa trẻ bị lão bóp lấy cổ không thở được nên khuôn mặt đã tím tái đi ngất liệm đi, Tiểu Thuý thì bị lão đạp ngay bụng bắn ra ngoài như tên lửa. Cô chà xát trên mặt đất một khoảng dài mới dừng lại, mấy đứa trẻ thấy cảnh tượng vậy nào còn sức lực chạy đi đâu.

Thoáng chốc nơi đây đã tràn ngập mùi hôi thối, cùng tiếng khóc nức nỡ đòi người cứu. Lão già thấy vậy liền nhăng lại, định bụng doạ nạt bọn nhóc một cái. Thì linh cảm bên trong hắn liền báo động điên cuồng, hai tay nhanh chóng thả đi 2 đứa nhỏ để quay về phía sau đỡ. Một cước từ đâu xuất hiện đá hắn một cái, dù đã phòng thủ từ trước nhưng lực đạo từ cú đá rất mạnh khiến hắn bay ra ngoài hơn 10 bước chân mới dừng lại được.

Lão già thầm hô một tiếng cao thủ, xem ra lần này đã gặp phải hàng khó chơi. Nhìn về phía Đại Lực ánh mắt mang thêm nhiều phần kiêng kị, mà Đại Lực bên kia lúc này đã bắt đầu hoá dại. Nhìn lấy thảm trạng gia đình của mình, Đại Ngưu mất tay, Lục thẩm nằm trên vũng máu. Còn có An Nam, Tiểu Ngưu mấy đứa nhóc bất tỉnh, nhưng làm hắn sốc hơn nữa là tình trạng của Tiểu Hoa 2 tay bị bẻ gãy, đầu chìm sâu vào mặt đất.

Cơn giận lúc này đã nhấn chìm hắn, đôi mắt hắn đỏ thẩm [Tử Hà Thần Công] cùng [Đồng Tử Công] tự động vận chuyển kết hợp với nhau. Khiến cho bản thân Đại Lực lúc này dần hoá thành một tôn ác quỷ, làn da tím tái cùng đôi mắt đỏ rực không khác gì tu la nhập thể. Quay đầu nhìn về phía lão già kia, hắn gắng từng giọng nói như thể đây là những gì còn sót lại từ lý trí của hắn:

''Do ngươi?''

Lão già còn chưa kịp nói, liền đã thấy Đại Lực hút hét như điên xông thẳng vào đánh hắn. Tên kia trong lòng chửi mẹ, cũng chỉ có thể ra tay chống đỡ. Nhưng khi vừa mới chạm vào nhau, trong lòng hắn đã điên cuồng gào thét ''Không đỡ được.'' Trước sức mạnh khó tin của Đại Lực, thân thể lão già bị bắn ra xa khỏi nơi này. Cùng với đó là thân hình Đại Lực phi thân theo đánh. Tiếng la hét bắt đầu vang dội xung quanh, cùng với đó là tiếng cầu xin tha mạng.

------------------
Trần Lập lúc này đang phi thân cực nhanh tới, trên tay hắn còn cầm lấy cái đầu của tên lão đại kia. Dù sao gã này cũng là một thành viên mấu chốt của cuộc phản loạn này, nếu có thể từ đồ vật tên này lấy ra được một chút thông tin gì đó. Thì có lẽ hắn sẽ tìm ra được nguyên nhân tại sao sư tôn cùng cha của hắn tạo phản.

Chỉ là khi đến nơi, khung cảnh đập vào mắt Trần Lập làm trong lòng hắn chìm xuống. Xác chết khắp nơi, hơn nữa thảm trạng đám Tiểu Hoa là cho hắn không khỏi lo lắng. Tiểu Lực cùng Tiểu Ngưu đã tỉnh lại sau khi bị lão già kia bóp cổ, nhìn thấy thảm trạng chị mình cùng mẹ mình. Cả 2 sợ hãi mau chóng kéo lấy bọn họ, hơn nữa cũng cầm lấy thân thể của những người còn lại.

Mấy đứa trẻ cũng cố gắng kiềm lại nước mắt chạy tới phụ giúp 2 đứa, nhưng mà chung quy cũng là trẻ con. Kéo lại về sau bọn hắn cũng không biết phải làm gì, bởi không có ai trong đây học về y thuật cả mà nhìn thương thế của bọn họ xem ra cũng không phải là yếu. Bọn nhóc sắp hoảng tới khóc thì thấy được Trần Lập vội vàng chạy tới, tảng đá đè trong lòng bọn nhỏ lúc này rơi xuống. Mặt đứa nào cũng mếu máo cầu cứu Trần Lập.

Mà bản thân hắn cũng không hề chậm trễ việc cứu người, nhanh chóng lấy ra những loại dược liệu cùng thuốc chữa thương cao cấp cho đám người. 2 [Kẻ gác đêm] bị thương gần như đã chết cơ mà thần kỳ là bọn hắn vẫn còn thở, nếu không có Trần Lập dùng kim chậm kích thích tim đập thì có khi bọn hắn đã bỏ mạng tại đây. Cho dù là cứu lại được một hơi, nhưng vết thương lớn như vậy vẫn có thể gặp lấy bọn hắn lúc nào không hay.

Trần Lập bản thân cũng không keo kiệt, mau chóng ném cho bọn hắn một viên đan dược kiềm chế thương thế của bọn hắn. Rãnh tay về sau liền nhanh chóng nhìn về Đại Ngưu cùng Tiểu Hoa, 2 người này đều là nằm ở ranh giới cửa tử. Đại Ngưu thì mất tay cùng bị phản phệ bởi võ học của hắn, Tiểu Hoa thì thuần tuý bị đã thương.

Hắn không keo kiệt mà dùng nôi lực truyền vào cơ thể kích thích tốc độ hồi phục của bọn hắn, bởi do công pháp của hắn có mang dị năng. Khiến cho cơ thể có thể lành thương cùng phục hồi cực nhanh, nên khi truyền vào khuôn mặt đã méo mó của Tiểu Hoa lúc này cũng thành hình lại. Còn phần ngực lõm xuống của Đại Ngưu cũng bắt đầu phồng lên lại bình thường, cánh tay đã đứa của y thì Trần Lập bó tay nhưng đôi tay gãy của Tiểu Hoa thì hắn vẫn cứu được. Nhanh chóng đâm liên tục 30 kim châm vào mỗi tay, hắn dùng một loại dược cao bôi lên cho cô bé.

Cả 2 dưới sự chữa thương vô cùng thần kỳ của Trần Lập đã bắt đầu tỉnh lại, nhưng chỉ có thể mở mắt nhìn mọi người. Tiểu Hoa lúc này nhìn thấy Trần Lập cứu mình liền như có một chút thất lạc, nhưng khi nghe được Trần Lập nói: ''Anh nhóc tới, hắn đang hoá dại bên kia.'' liền lúc này yên lòng nhắm mắt nghĩ ngơ. Đại Ngưu thì nhìn thấy vợ cùng con mình bị thương muốn xông tới liền bị Trần Lập ngăn lại nói: ''Có ta ở đây không chết được, ngoan ngoãn nghĩ ngơi. Đại Lực tới rồi hắn đang báo thù dùm ngươi.''

Mặc dù không cam lòng nhưng cơn mệt mỏi lúc này đã xâm chiếm hắn, bất lực không thể chống trả hắn liền ngủ thiếp đi. Chỉ còn lại An Nam, Tiểu Thuý cùng Lục thẩm 3 người này. An Nam và Tiểu Thuý thì còn dễ chỉ bị nội thương cùng chút xây xước, hắn cho uống vài viên chữa thương cùng bôi thuốc liền chốc lát tỉnh lại. Nhưng khó ở chỗ Lục thẩm, bà ấy đã già nay còn gặp phải vết thương chí mạng nếu không cứu ngay lập tức vậy liền đi bụi mất.

Suy nghĩ cách chữa trị một hồi, Trần Lập cắn răng liều một phen. Hắn dùng kim châm xác định lấy chung tâm của tim Lục thẩm rồi đâm vào nó, nội lực từ bên trong trái tim tràn ra làm cho Trần Lập bất ngờ. Xem ra lão bà cũng là người luyện võ mà cũng không phải là dạng yếu, xem ra trời giúp hắn. Hắn bắt đầu thông qua kim châm điều khiển nội lực của lão bà chạy ra ngoài rồi chuyền vào 10 cái kim châm đã cầm sẵn trên tay. Sau đó ném một viên thuốc vào miệng bà lão, hắn hét một tiếng

''Định!!''

10 cái kim châm như nhận lệnh phân biệt đâm vào tứ chi, đĩnh đầu cùng lòng ngực của Lực thẩm. Trần Lập thấy vậy liền thở ra một hơi, bước đầu thành công rồi sau đó mau chóng ném cho mình một viên thuốc bổ. Tiếp đến hắn liền vận dụng nội lực của mình bắt đầu truyền vào kinh mạch của lão bà, giúp chữa thương cũng như kiềm máu rồi bôi lên một loại thuốc bột ngay phần vết thương.

Từ khuôn mặt trắng giã như sắp đi qua thế giới bên kia, khuôn mặt của lục thẩm lúc này đã hồng hào trở lại mặc dù vẫn chưa tỉnh nhưng thông qua hơi thở đều đặn của bà tất cả đều đã an tâm. Mà bản thân Trần Lập sau khi dùng sức kéo lấy 7 tên thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, cho dù có thực lực tuyệt thế cao thủ như hắn cũng có chút chịu không được.

Ể oải nằm thẳng xuống mặt đất trước sự hoảng sợ của mấy đứa nhỏ, nhìn thấy sắc mặt của bọn nhóc hắn cười trừ.

''Không cần lo lắng, bọn hắn đều qua cơn nguy kịch rồi. Ta chỉ có chút hơi mệt a.''

Tiểu Lực nghe vậy cũng thở dài một hơi, nhưng nhìn thấy xác của các anh em của mình khuôn mặt hắn ảm đạm trở lại. Mà Tiểu Ngưu đang an ủi bọn nhỏ cũng là như thế, hôm nay mất mát thật lớn. Cơ mà đắm chìm vào nỗi buồn chưa lâu, Tiểu Lực đã tính táo lại nhìn về phía đã nằm trên mặt đất Trần Lập bảo:

''Lập thúc chúng ta vẫn còn ở trong vùng chiến đấu a, nên nhanh chóng rời khỏi đây.''

Đối mặt với lời nói của Tiểu Lực, hắn cười khẩy một cái rồi nói:

''Khỏi lo quân tiếp viện tới rồi.'' Rồi chỉ bàn tay về hướng một đám người đang nhanh chóng chạy đến, trên người đều khoác một bộ áo đỏ trùm kính mặt. Đi theo bọn hắn còn một số tên mặt đồ của Trấn Yêu Ti cùng Vệ binh trong thành.

''Hơn nữa, anh trai của mấy đứa cũng quay trở lại rồi.''

Nói đến nay liền nghe thấy một tiếng gầm rú từ phương hướng Đại Lực vừa ném ông lão đi, cùng với đó là tiếng cầu xin tha mạng cùng chửi rủa của một đám người.

Tiểu Lực cùng đám nhỏ nghe thấy sắc mặt liền có chút lo lắng hỏi:

''Anh Đại sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.'' Nhìn thấy thảm trạng của Đại Ngưu về sau, lo lắng cho Đại Lực cũng gặp thảm trạng như vậy. Bọn nhỏ có chút gấp.

Mà bản thân Trần Lập chỉ cười nhạt một tiếng, giọng điệu của hắn mang 10 phần tự tin nói: ''Phải là đám người đó xảy ra chuyện chứ không phải anh bọn bây đâu.'' Rồi đưa mắt nhìn lấy đám người viện trợ đáp xuống quan sát tình huống bọn hắn.