Chương 72: Biến cố tại Uyên Lãnh Thành.

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 72: Biến cố tại Uyên Lãnh Thành.

Chương 72: Biến cố tại Uyên Lãnh Thành.

Chương 72: Biến cố tại Uyên Lãnh Thành.

1 tuần trôi qua,

Đoàn lữ hành lúc này đã gần cập bến Uyên Lãnh Thành, chỉ cần băng qua cánh rừng tuyết là bọn hắn đã đến nơi. Nhưng mặt trời đã lặng mà lại trong đoàn còn có trẻ em và người già, nên để đảm bảo an toàn bọn hắn đành phải tạm nghĩ trong rừng và bắt đầu hành trình vào ngày mai.

Những người đàn ông lại tiếp tục lặp lại công việc dựng trại quen thuộc, người đàn bà thì bắt đầu việc bếp núc. Trong khi đám trẻ lại tiếp tục đùa nghịch cùng chuẩn bị tắm rửa. Đám người gác đêm cũng bắt đầu công việc tuần tra của bọn hắn, một vài người đã được phái đi trước để liên lạc với tổng bộ bên kia. Đám thương binh sau 1 tuần được chữa trị bởi Đại Lực cùng Phạm Đức thì đã khoẻ hơn phần nào, không còn phải nằm trên những cái cáng và bị hành hạ bởi cơn đau. Vài tên trong số đó đã bắt đầu lại sinh hoạt bình thường, thay Đại Lực chăm sóc cho đám đồng đội còn chưa khỏi hẳn.

Đại Lực thì lúc này đang chuẩn bị bữa tối cho đám vệ binh, bởi đang là mùa đông nên mọi thứ gần như đông cứng lại. Từ những tảng thịt, đến rau quả nên việc nấu nướng của Đại Lực cũng rất dễ dàng, chỉ việc chặt tất cả thành từng khối rồi ném chúng vào một cái nồi lớn. Rồi ném vào trong đó những hương liệu được hắn bảo quản trong [Hang gió], chỉ sau vài phút cái nồi súp ấy đã bắt đầu dậy hương. Khiến cho đám người gác đêm đang nghĩ ngơi bên kia không thể kiềm được nước miếng.

Dù sao trong chuyến hành trình này, Đại Lực đã có được sự tôn trọng từ đám người gác đêm này. Không nói tới bản thân đã thể hiện thực lực trong đợt hành động nhiệm vụ cảm từ này, chỉ từ làm người chữa bệnh cho bọn hắn cùng tài nấu nướng đã khiến cho bọn hắn mang ơn Đại Lực.

Mà thứ này lại rất quan trọng trong công việc của hắn, dù sao đám người này là tập hợp rất nhiều thành phần trong xã hội. Ngoài những ngón nghề bọn hắn học được trong Trấn Yêu Ti, còn có một số do chính bản thân bọn hắn học được trong con đường đời này. Đại Lực cũng từ đấy mà biết thêm những điều mới mẻ trong thế giới này.

Dù sao 20 năm cuộc đời của hắn cũng chỉ gói gọn trong chạy nạn cùng đánh nhau. Gần như tất cả những thứ hắn học đều chỉ phục vụ cho một mục đích duy nhất, đó là giết người. Mà sau lần nhiệm vụ này, trải nghiệm qua cảm giác chết đi sống lại ít nhất là 2 lần cùng cảm giác bản thân nhỏ yếu trong mắt người khác. Hắn dần trân trọng cuộc sống của mình hơn, cùng với đó là ngọn lửa học tập trong hắn đã được thắp cháy mạnh hơn trước.

Mà kể cũng lạ, từ khi cái thư viện kia xuất hiện trong tâm thức của hắn. Bằng một cách thần kỳ nào đó, trí nhớ của hắn liền tốt hơn trước. Rất nhiều thứ hắn chỉ cần nhìn lướt qua 1 lần liền sẽ không bao giờ quên được, đặc biệt là đối với những môn võ học. Đại Lực có thể lý giải chúng một cách cực kỳ dễ dàng, như những môn công pháp hắn có được từ hệ thống.

Ban đầu đó chỉ là những lý giải một cách rập khuôn, máy móc mà bản thân hắn được "cho". Còn hiện tại hắn có thể lý giải những công pháp này ở những mức độ khác, mặc dù hạn mức cao nhất cũng chỉ ở ''Tuyệt Thế Cao Thủ'' nhưng điều đó đã là quá đủ đối với một kẻ còn chưa mở ra được pháp tướng như hắn.

Gác lại những dòng suy nghĩ lan man đó, Đại Lực lúc này lại chú ý đến tình huống khác. Nhìn lấy đám nhóc mồ côi đang quây quần bên nhau, chia sẽ lấy thức ăn lấy được từ Phạm Đức. Trong lòng hắn không khỏi có nhiều hơn vài phần xúc động, nghĩ lại hoàn cảnh hồi xưa của mình. Đại Lực trong lòng ngo nghe muốn làm gì đó.

Nhưng nghĩ tới tình trạng tài chính của nhà, lại như một gáo nước lạnh dập tắt đi ngọn lửa đang bùng cháy của hắn. Dù nói ở nhà đã có vài đứa bắt đầu ra ngoài làm việc kiếm tiền, hơn nữa còn có vài đứa theo Đại Ngưu làm nghề bảo an. Nghĩ tới cuộc sống ở Đại Hoang trước đó, hắn thật rất phản đối mấy đứa nhóc làm cái nghề đối diện với cái chết nhiều như vậy.

Cơ mà hắn lại không thể nói thẳng mặt với đám nhóc đó, nghĩ tới bọn nhóc làm tất cả để nuôi những đứa nhỏ hơn. Tâm hắn cũng có chút mềm ra, biết rõ như vậy thì cũng không có kết quả tốt hơn. Điều này luôn là thứ khiến cho hắn mất ngủ mỗi đêm khi nghĩ đến. Hết cách thế là hắn liền đi tìm tới Bạch tiêu đầu để hỏi một chút.

Bạch tiêu đầu lúc này đang có một cuộc nói chuyện với người dẫn đoàn, nhìn thấy Đại Lực tới tìm mình. Hắn ra hiệu cho cậu chờ một chút, hình như cuộc trò chuyện liên quan tới điều gì đó rất quan trọng. Khuôn mặt của Bạch tiêu đầu lúc này cũng không thả lõng như trước, lông mày của gã luôn nhíu chặt lại như đang suy nghĩ điều đó. Rất giống với trong lúc khi thực hiện nhiệm vụ, nghĩ tới đây trong lòng Đại Lực lộp bộp một chút.

''Duma sắp về tới nhà rồi, bọn nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.''

Nhưng sau khi được Bạch tiêu đầu thông báo, Đại Lực xém chút nữa nổ. Sắc mặt của hắn lúc này đã khó coi tới cực hạn, toàn thân đỏ lên do giận dữ. Nội lực [Tử Hà Thần Công] cũng bắt đầu phun trào ra xung quanh, giọng nói của Đại Lực lúc này đã tràn đầy sự phẫn nộ nhưng pha trong đó là một ít sợ hãi

''Đi nhanh.''
-----------------------------------------
Lúc này,

Tại Uyên Lãnh Thành.

Từ đằng xa đã có thể thấy những làn khói bốc lên mù mịt từ thành trì, hơn nữa khi tới gần có thể nghe thấy tiếng hét thảm của phụ nữ. Tiếng trẻ em khóc vang vọng cùng với tiếng chửi rủa chém giết.

Hiển nhiên Uyên Lãnh lúc này đã loạn, đám quý tộc cùng một số môn phái trong xung quanh. Dẫn đầu bởi Trần Gia cùng Trần Bạch Kiếm Tông, một cái danh gia vọng tộc cái còn lại là một trong tứ kiếm. Vậy mà hợp tác tạo phản ngay tại chỗ này, cũng may Uyên Lãnh Thành cũng không phải dạng vừa. Chưa bàn tới đây là địa bàn của tổ chức [Sương Đêm], Trấn Yêu Ti với quân phòng vệ tại nơi đây mỗi một cái cũng không phải ăn chay.

Bản thân thành chủ cũng không phải là người bình thường, sau khi phát hiện cuộc tấn công ông ta đã lập tức phát động sơ tán dân thường. Còn bản thân thì lĩnh quân ra ứng đối. Mặc dù kế hoạch được triển khai ngay lập tức, nhưng đây là cuộc tập kích bất ngờ. Nên cuộc sơ tán cũng gặp phải khó khăn, quân địch như biết rõ nơi thoát hiểm của thành trì.

Nên đã bố trí mai phục ngay tại những điểm đó, mặc dù quân hộ vệ thực lực cũng không hề yếu. Nhưng vừa phải hộ tống dân thường, vừa phải đối mặt với kẻ thù tấn công. Cũng khiến bọn hắn yếu thế hơn rất nhiều trước đối phương, chỉ sau khi giao phong vài lần thương vong đã bắt đầu xảy ra. Chủ yếu là nằm ở những người dân thường không kịp chạy thoát ra khỏi vùng giao chiến của 2 bên, còn có một số quân phòng vệ vì bảo toàn tính mạng của người dân bị kẻ địch nắm thóp được cho một kích trí mạng.

Máu tanh bắt đầu nhuộm đỏ thành trì khi trận chiến ngày càng kịch lịch, càng có nhiều người dân phải bỏ mạng tại chỗ khi không kịp sơ tán. Gia đình của Đại Lực cũng là một trong số đó, mấy đứa nhỏ đang kéo nhau chạy ra khỏi thành. Đứa lớn ôm đứa nhỏ, đứa biết võ chạy phía sau bảo vệ cho mấy em không biết. Tiểu Thuý bên người ôm lấy một đứa nhóc, tay còn lại đang nắm lấy một đứa chạy phía trước mở đường.

Lục thẩm, Lục thúc thì được ngồi trên chiếc xe lăng được mấy đứa lớn đẩy. Dù sao hai lão nhân gia này đã có tuổi, không thể chạy nhanh như những người trẻ được. Chỉ là sắc mặt của 2 người lúc này rất bình tĩnh, ngoài việc an ủi cho mấy đứa cháu gương mặt của 2 ông bà gần như rất bình tĩnh như thể khung cảnh quanh đầy bọn họ đã thấy nhiều rồi. Mà kể cũng đúng, sống hơn 50 năm trên cái đất loạn lạc kia thì rồi cũng tập thành thói quen cho dù đã rời xa nơi ấy được 5 năm.

Dưới sự bảo hộ của [Kẻ không ngủ] từ tổ chức, bọn họ đã nhanh chóng chạy đến một lối thoát hiểm của thành trì. Nhưng mà còn chưa đợi bọn họ thở phào, quân mai phục tại đấy đã hành động. Khi một người bảo vệ vừa mới chạy tới đằng trước định mở đường, thì từ trong góc khuất đã xuất hiện lấy 3 kẻ tập kích. Cuộc đánh lén diễn ra rất nhanh, 3 tên đều chọn những góc trí mạng để đánh. Cho dù đồng đội cùng bản thân tên kia đã chuẩn bị, nhưng phản xạ của hắn vẫn là không theo kịp. Và như lẽ hiển nhiên, chỉ vừa mới đỡ được 1 đòn tấn công 2 đòn còn lại đã đánh tới phân chia ở đầu và bụng.

Người bảo vệ xấu số kia liền bị đoạt mạng ngay tức khắc, phần đầu và bụng đầu bị đánh nổ. Những người đồng đội thấy thế liền bị tức giận, toang lao ra đánh giết 3 gã này. Thì quân địch đã từ trong bóng tối xông ra, có ít nhất là 10 tên nâng tổng số quân tập kích lên tới 13 người. Trong khi phía bên bọn hắn, cộng với người gác đêm đã chết kia thì chỉ có 6 người. Đã ở bên yếu thế bây giờ còn bị mất đi 1 người, bọn hắn đang phải đối mặt tình huống một chọi 2.

Nhưng mặc kệ tình huống thế nào, những [Kẻ không ngủ] này đều không hề lùi bước. Một người trong nhóm liền lập tức xuất thủ trước nhằm tập kích bất ngờ chiếm lấy tiên cơ, nhưng mấy gã mai phục cũng thuộc dạng không vừa.

Chẳng mấy chốc 2 bên đánh nhau đến kịch liệt, mặc dù [Kẻ không ngủ] được đào tạo tốt hơn cơ mà song quyền nan địch tứ thủ. Chỉ trong chốc lát từ bên chiếm ưu thế, [Kẻ không ngủ] lúc này đã bị đè lên đánh. Mấy tên điên này dùng đủ mọi trò hèn hạ để hạ đối thủ nhanh nhất, từ dùng độc phấn tới tấn công chỗ hiểm, có kẻ còn sử dụng ám khí đánh về phía mấy đứa trẻ buộc bọn họ phải đứng ra đỡ lấy.

Vết thương trên người [Kẻ không ngủ] ngày càng nhiều, thế công của bọn họ ngày càng yếu đi thay vào đó là đánh phòng thủ. Ngửi thấy được đã tới lúc chấm dứt, những kẻ mai phục liền tung ra những ngón đòn nghề của chúng nhằm kết thúc buổi săn này. Nhưng chúng còn chưa đắc ý được bao lâu, từ một nơi khác Đại Ngưu liền xông ra đánh thẳng về phía những tên mai phục kia.

Hơn nữa không chỉ có một mình y tổ chức đánh lén, Tiểu Hoa cùng An Nam không biết từ lúc nào đã xuất chiêu đánh ập tới. Mặc dù đám người kia thực lực cao nhất cũng chỉ có bán tuyệt thế cao thủ, nhưng đều là những kẻ tu luyện ra nội lực. Đối với một người lấy ngạnh công đi vào Tuyệt thế cao thủ như Đại Ngưu nếu số lượng ít thì hắn còn có thể một mình giải quyết, nhưng đối diện là 13 tên mà trong đó có vài tên đã sờ mó được cánh cửa tuyệt thế. Cũng khiến hắn phải thận trọng đối đãi, còn Tiểu Hoa và An Nam thì thật sự là một cuộc tập kích bất ngờ.

Không biết 2 đứa nhỏ này lấy dũng khí từ đâu ra, thế mà dám xuất thủ đánh lén nhất phẩm cao thủ trong khi bản thân chỉ là tâm phẩm. Cũng may Đại Ngưu đánh lén đã thu hút sự chú ý của đám người kia, tạo cơ hội cho bọn nhỏ đánh tới. Mấy tên [Kẻ không ngủ] kia cũng nhìn ra được cơ hội, thế là nhao nhao lấy công bù thủ. Hung hăng chịu lấy một đòn từ những tên kia, xuất thủ đoạt mang bọn hắn.

Cho dù làm vậy có thể khiến bọn hắn mất mạng, nhưng may mắn bọn hắn cược đúng. Đại Ngưu dùng ngạnh công đánh chết 3 tên nữa bước tuyệt thế ngay lập tức, trong khi đó Tiểu Hoa cùng An Nam dựa vào đối phương mất cảnh giác tấn công vào đầu bọn người kia. 2 đứa nhỏ cũng thành công đánh hạ 2 tên, mặc dù không thể đánh hạ ngay lập tức những cũng làm bọn chúng bị thương nặng.

Thế trận trong chớp mắt bị lập ngược, Kẻ đi săn trở thành kẻ bị săn. Còn những con cừu non liền ngay lập tức bỏ ra lớp nguỵ trang trở thành những con sói, 8 tên phục kích ngay lập tức bị hạ chỉ còn lại 5 tên. Nhưng mà bọn hắn cũng không dễ dàng gì, 5 tên [Kẻ không ngủ] bởi chịu lấy thương nên công lực đại giảm. Mà Tiểu Hoa cùng An Nam đã mất bại lộ trước mặt, không còn yếu tố bất ngờ vì không còn có thể phát huy tác dụng mạnh như trước.

Mọi gánh nặng đều đặc trên người Đại Ngưu, cho dù thực lực của bản thân cao hơn hẳn đám người kia. Cơ mà với kẻ nội lực yếu như hắn, việc đánh lâu dài thật không phải ý hay. Bởi vậy để giải quyết dứt điểm việc này, Đại Ngưu cũng bắt đầu vận dụng sát chiêu. [Tam Ngưu Quyền] thức cuối cùng được hắn sử dụng.

Đám người kia còn bị cuộc phản kích làm cho bối rối, nên vẫn chưa có kẻ nào nhận ra Đại Ngưu là dùng ngạnh công thành tuyệt thế. Nên vì vậy khi cảm nhận được Đại Nguy 8 phần là tuyệt thế cao thủ, bọn hắn luống cuống. Mà lúc nãy cũng may những kẻ Đại Ngưu tập kích, là những tên đã sờ tới cánh cửa tuyệt thế cao thủ.

Nếu không, có bọn hắn vẫn còn ở đây liền sẽ biết được trạng thái của Đại Ngưu mà đưa ra ứng đối. Nhưng mà cuộc sống là vậy, khi mà bạn đã để lộ ra sơ hở cũng chính là lúc kẻ thù của bạn ập tới. Còn choáng ngợp bởi thực lực Đại Ngưu biểu hiện, nên khi Đại Ngưu vận dụng sát chiêu bọn hắn cũng không kịp làm ra phản ứng.

Chỉ thấy cơ bắp của Đại Ngưu đã trở nên to ra, làn da của ông cũng trở nên đen lại. Đại Ngưu như biến thành một kẻ khổng lồ, cơ thể lớn hơn trước cùng luồng sức mạnh từ đống cơ bắp kia toát ra khiến cho nhiều người tê cả da đầu. Trong nháy mắt, Đại Ngưu đã xuất hiện ngay trước mặt đám người. Quyền ra như gió, ngay lập tức thổi bay đầu của những tên này. Máu bắn tung toé nhuộm đỏ cả con đường.

[Kẻ không ngủ] khi nhìn thấy thực lực Đại Ngưu cũng không khỏi bất ngờ, mặc dù nói tu ngạnh công chỉ có thể tốc chiến tốc thắng. Nhưng nhìn thấy Đại Ngưu biến thân thế kia, cũng làm cho bọn hắn có những cái nhìn mới về những môn ngạnh công. Nếu có thể tạo ra lực bộc phát như thế kia, thì việc không thể đánh lâu dài bọn hắn cũng chấp nhận.

Nhưng còn chưa khiến đám người thở phào, thì đã có một giọng nói vang lên.

''Ồ! Ở đâu ra nhiều trẻ con thế này, đúng lúc lão phu đang tìm dược liệu cho luyện thuốc. Xem ra trời giúp ta rồi.''