Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 71: Về nhà.

Chương 71: Về nhà.

Chương 71: Về nhà.

2 ngày đã trôi qua,

''Cọt kẹt''

Tiếng xe ngựa liên tục di chuyển trong mùa đông lạnh giá, mấy đứa trẻ lúc này đã chui rúc vào trong lòng người thân của bọn chúng. Cơn gió thổi vào bên trong lòng xe, làm cho bọn chúng không khỏi co cụm thêm vào cái chăn của mình. Đây là lần đầu bọn nhỏ phải đi xa nhà đến vậy, không phải nó là lần đầu bọn chúng trải nghiệm di cư trong mùa đông như thế này.

Cơn gió càng lúc càng mạnh cùng lớp tuyết đã dày hơn trước, khiến cho những chiếc xe không lăn bánh được nữa. Chỉ huy đoàn người không thể làm gì khác ngoài cho tất cả dừng lại hạ trại. Những người đàn ông bắt đầu xuống xe để bắt đầu công việc, bánh xe được gạt bỏ đi những lớp tuyết ngựa thì được khoác lên trên mình những lớp áo lông dày để giữ ấm. Nhưng người đàn bà cũng có công việc của họ, họ bắt đầu dựng lên những lều trại cùng thổi lửa nấu cơm. Chỉ trong chốc lát, đoàn xe đã nối đuôi nhau tạo thành 1 hình tròn cùng với đó là những tấm gỗ được đặt lên ở giữa các khớp nối của từng toa xe tạo nên một bức tường chắn gió.

Mùi thức ăn bắt đầu bốc lên, mấy đứa trẻ lúc này đã ra khỏi toa xe. Tiếng nô đùa của mấy đứa trẻ, cùng hình ảnh lao động của người dân khiến cho khung cảnh nơi đây bớt đi vài phần lạnh lẽo cùng tăng thêm vài phần sức sống. Những người gác đêm cùng quân lính đi theo bảo vệ người dân lúc này cũng đang bận rộn công việc của mình. Vài người đi ra ngoài trinh sát, vài kẻ thì cũng bắt bếp thổi cơm số còn lại thì đang nằm nghĩ ngơi sau một ngày dài căng thẳng. Đại Lực cũng là trong đoàn người này.

Hắn đi ra từ toa xe riêng của mình, tay cầm lấy một bình thuốc bắc mới nấu không ngừng rót ra những cái bát để sẵn. Rồi mang chúng tới cho những tên thương binh, cái đám này đang ngồi vây xung quanh đống lửa khoác trên mình lớp chăn dày và ấm. Dù sao cũng cùng đường về nhà, nên đám thương binh liền đồng hành cùng bọn hắn trong chuyến hành trình.

Khỏi phải nói đám này đều mang trên mình thương thế rất nặng, nếu phải đồng hành với binh lính bình thường. Bọn người này chắc chắn không thể sống sót trong vòng 1 ngày, bởi tình hình trong nước hiện tại thật sự rất cấp bách. Không bàn tới sự kiện bên này, chỉ với việc 3 nước láng giếng liên minh tấn công tới. Cùng với trong nước nuôi ra 1 đám phản động, quan lại cùng môn phái võ lâm thế mà dám bắt tay nhau tạo phản. Khiến cho nhiều nơi lúc này đang lâm vào chiến tranh liên miên, buộc quân đội các nơi phải xuất động bình định hết thảy.

Đám thương binh này nếu đồng hành cùng binh lính bình thường, chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng. Mà lại trong thời buổi căng thẳng như thế này, có trời mới biết bọn hắn sẽ xảy ra chuyện gì.

Còn tại sao Đại Lực vẫn còn có thể ở đây? Không phải hắn là một thầy thuốc sao, đám y sĩ kia lúc này đã đi theo quân đội tới điểm tập kết. Nào có người nào ở lại đây chăm sóc đám người bệnh này cùng với người dân, thế là Đại Lực phải đảm nhiệm việc này. Mà Đại Lực cũng không phải là người duy nhất.

Ở một nơi khác.

''Thằng nhỏ này mày chạy đi đâu, quay lại đây ngay.''

''Khôngggggg, không muốn uống thuốc đâu!!!'' Đứa trẻ la hét thất thanh, cùng với đôi chân nhanh nhẹn đang luồng lách qua những chỗ hẹp hòng trốn thoát giọng nói ác ma kia. Trong tiếng cười của đám người lớn khi nhìn thấy cảnh này, thằng bé liền đụng phải gì đó nó khuôn mặt hoảng sợ nhìn lên.

Một khuôn mặt đang nỡ một nụ cười trìu mến với nó, những trong đôi mắt trẻ thơ lúc này đây lại là một tên ác quỷ. Chắc chắn là ác quỷ, không thể nào là con người được.

Phạm Đức lúc này đã giận tới gân xanh nỗi lên trên mặt, nhưng hắn vẫn nở một nụ cười với cái tên tiểu quỷ đang hoảng loạn trước mặt hắn. Mợ nó, nếu biết gặp phải đám yêu mà này hắn thà bỏ tên Đại Lực kia chạy theo đội trưởng về căn cứ cho rồi. Kiềm chế cơn giận của mình, hắn đưa cánh tay ra bắt lấy cái đai quần của thằng nhỏ. Rồi xách ngược nó lên mang về trại trước sự giãy dụa bất lực của đứa trẻ kia.

Đại Lực từ xa nhìn thấy được mọi chuyện. Trong lòng không khỏi mặt niệm dùm Phạm Đức, cùng thở phào nhẹ nhõm khi hắn không chọn chăm sóc mấy tên nhóc kia.

Quay lại với công việc hắn xắn tay áo lên chuẩn bị công việc nấu nướng, dù người dân đôi lúc cũng mang theo thức ăn họ nấu đưa tới bọn hắn. Nhưng mà cũng không thể dựa dẫm mãi như vậy được, may thay tay nghề của Đại Lực lại được mọi người hoang nghênh. Nên ngoài làm một thầy thuốc, hắn còn kiêm thêm làm đầu bếp cho đám binh lính này.

----------------------
Buổi tối,

Tất cả sinh vật đều chìm trong giấc ngủ, kể cả những loài thú săn mồi về đêm cũng chỉ có thể co cum lại ngủ trong hang. Bầu trời đêm nay rất đẹp, nhưng những cơn gió lạnh lại khiến cho nhiều người không thể chiêm ngưỡng được nó.

Vài tên người gác đêm làm nhiệm vụ canh gác ngồi sưởi ấm trong ngọn lửa trại, ngước nhìn lên bầu trời đêm như tìm kiếm điều gì đó để xoa dịu nổi lòng của mình. Cũng có vài tên lại không quan tâm cảnh đẹp bên ngoài mà lại tập trung làm những thứ khác.

Như Đại Lực lúc này, trong ánh sáng mập mờ từ chiếc đèn cày cùng tiếng đầu ''xót xoẹt'' trên mặt giấy. Trên mặt giấy có ghi những dòng chữ:

[Đại đội 100 người => thực hiện nhiệm vụ: 50 ; từ bỏ nhiệm vụ trở về phòng thủ: 50.

Thành công trở về: 15. Mất tích 85 người (Nghi vấn bị sát hại để làm vật hiến tế). Sau khi trở về từ điểm dịch chuyển, mọi chuyện đã gần như kết thúc. Lý tiêu đầu thông báo đã thành công phá huỷ nghĩ lễ triệu hồi của quân địch. Nhưng số lượng người gác đêm mất tích trong chiến dịch lại quá nhiều chiếm hơn phân nữa, tất cả đều không tìm thấy xác cùng các hung khí.

Rất nhiều tế đàn được lập ra tại nhiều vị trí trong rừng Giao Lâm. Đều có dấu hiệu được sử dụng cho 1 buổi lễ, chỉ còn những vết máu trên đó (nghi vấn máu đồng đội). Hơn nữa theo lời đội trưởng, trong cao tầng thực hiện nhiệm vụ lần này xuất hiện kẻ phản bội. 2 vị cao tầng của trấn yêu ti đã bỏ mạng, dù thành công dừng nghi lễ nhưng không bắt được kẻ cầm đầu cùng cao tầng của chúng.

Thời điểm diễn ra sự việc thì các nơi xuất hiện phản loạn, cùng 3 nước kế bên tiến quân xâm lược => (? không rõ nguyên nhân).

Giả thuyết cho sự việc:

1. Đây là sắp xếp của kẻ thù, mục tiêu chính là những người gác đêm.

Cơ sở cho giả thuyết: Thời gian bị dịch chuyển cùng quân mai phục rất phù hợp. Cùng với các tế đàn được thuyết lập sẵn.

2. Có kẻ phản bội bên trong giật dây.

Cơ sở cho giả thuyết: Thời điểm quân phản loạn quá phù hợp, khi biến cố xảy ra cũng là lúc chúng tiến công.

3.????]

Vừa viết tới đây, Đại Lực không khỏi thở dài một hơi. 2 ngày nay đối với hắn thật trôi qua không dễ, không phải nằm ở phía con số người mất tích. Mà là nằm ở đối phương căn thời gian quá chuẩn, như tất cả mọi thứ đều đã nằm trong sự sắp xếp của hắn. Điều này cũng không phải chỉ có mình hắn suy nghĩ, mà tất cả những người sống sót sau chiến dịch cũng đều là như vậy. Đặc biệt là đội trưởng, khuôn mặt của người đàn ông ấy lúc đó thật sự là rất đáng sợ. Khuôn mặt nỗi đầy gân xanh, đôi mắt đỏ hoè cùng bàn tay đã siết chặt.

Nếu không phải sư phụ của anh ta cũng là người tham gia chiến dịch, thì thật không dám nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào. Điều này cũng là một hồi chuông báo động cho Đại Lực, rằng thực lực của hắn vẫn còn rất yếu. Nếu không mau chóng tích góp sức mạnh hoặc thể hiện giá trị của bản thân, thì sẽ khi bị người ta dùng như con tốt thí lúc nào không hay.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thì đột nhiên toa xe liền rung lắc một cái. Đại Lực lập tức phản ứng lại, từ trong [Hang gió] lấy ra một cây đao chém thẳng về phía sau mình.

''Keng''

Tiếng va chạm vang lên.

''Từ từ nào hổ con, phản ứng mạnh thế.''

Bạch tiêu đầu dùng lấy lòng bàn tay nắm thanh đao lại, trước đôi mắt bất ngờ của Đại Lực hắn liền thả ra. Nhìn đống giấy tờ trong bàn, hắn không khỏi hiếu kỳ nhưng khi đọc lấy những dòng chữ trên ấy.

''Nhóc viết bằng thứ tiếng gì đây?''

''À chỉ là ngôn ngữ khi tôi còn ở Đại Hoang thôi.'' Đại Lực lặng lẽ cất lại thanh đao vào trong hang gió, hắn cũng không hề hoảng sợ gì khi nhìn thấy Bạch tiêu đầu nhìn về phía những tài liệu hắn ghi chép. Bởi tất cả đều được Đại Lực viết bằng tiếng việt, gã này nếu có thể hiểu được nội dung trong đó vây không cần nghi ngờ gì nữa đây chính là đồng hương của hắn.

Nhưng làm Đại Lực thất vọng, Bạch tiêu đầu cũng nhìn không hiểu và cũng không hề nhận ra những mặt chữ trên này. Xem ra thật không có đồng hương đầu thai tại đây, điều này càng làm hắn suy nghĩ rất nhiều về mọi xuất thân của mình. Cùng cái thư viện bí ẩn ở bên trong mình, Đại Lực cuối cùng cũng tìm ra cách để ra vào cái không gian huyền bí ấy.

Quá nhiều thứ để suy nghĩ, trong khi thời gian sắp tới có lẽ sẽ trôi qua không dễ. Làm Đại Lực càng buồn rầu hơn, hắn tìm cho mình một cái ghế rồi ngồi bệt xuống đó. Chế độ ''cơm áo gạo tiền'' được bật lên, hắn như người mất hồn không còn quan tâm tới điều gì nữa.

Bạch tiêu đầu cũng ba chấm với diễn biến tâm lý của Đại Lực.

''Sao nó lại trông như thế này'' Đây là điều đầu tiên hắn nghĩ, nhưng nghĩ tới khuôn mặt của tên đội trưởng kia hắn nhận ra cảm xúc này thật đúng là phù hợp với tên nhóc này. Dù sao tất cả không phải kẻ ngủ, bằng chứng đều ở trước mặt dù không suy nghĩ được sâu xa nhưng vẫn có thể ngửi được một chút gì đó.

Nghĩ tới đây hắn lại gãi đầu một cái, quay đầu nhìn Đại Lực hỏi:

''Biết được tới đâu?''

''Biết cái gì?'' Đại Lực ngu ngơ hỏi.

''Còn muốn giấu, nhóc con mặc dù ta không biết ngươi viết trên đống giấy kia. Nhưng có vài thứ muốn giấu cũng giấu không được.''

Lời nói này khiến cho Đại Lực tỉnh táo hơn đôi chút, bộ dáng như xì hơi của hắn liền biến mất đi hơn phân nữa. Suy nghĩ một chút nên mở đầu câu nói thế nào, Đại Lực lúc này mới mở miệng:

''Trận mai phục đó thực ra là được chuẩn bị từ trước, nghi lễ lúc đầu của bọn hắn chỉ là qua mắt chúng ta. Mục tiêu thật sự của bọn hắn là đám người chúng ta.''

Bạch tiêu đầu nghe tới đây liền không khỏi thở dài, thật sự rõ ràng tới vậy sao hay là tại đám người này mỗi cái đều là lão hồ ly. Vứt bỏ những suy nghĩ này hắn nói:

''Tiếp tục.''

Đại Lực thấy Bạch tiêu đầu phản ứng cũng không lớn, liền mạnh dạn nói tiếp:

''Thực chất đám người này đã cấu kết với quân phản loạn từ trước, dùng cái này để thu hút sự chú ý của chúng ta. Sau đó liền....'' Hắn liền ra một cái tư thế cắt cổ.

''Còn nữa?''

Đại Lực nghe vậy cũng liền cuối cùng bổ sung thêm một chút:

''Bọn hắn còn móc nối được với 3 nước láng giềng kéo binh đánh ta, phối hợp với loạn trong giặc ngoài để phá huỷ nước ta.''

''Đã hết?'' Bạch tiêu đầu hỏi.

Đại Lực gật đầu như giã tỏi, thật ra còn có một điều nữa nhưng thứ này chỉ là suy đoán của hắn mà lại theo hướng tiêu cực cùng điên cuồng nhất. Thứ này một khi nói ra thì có thể khiến hắn mất mạng như chơi, nên phải nuốt thứ này xuống bụng đem nó theo mình xuống mộ chôn theo.

Dưới cài nhìn chằm chằm của Bạch tiêu đầu, Đại Lực không khỏi toát ra mồ hôi hột. Chẳng lẽ do đống giấy kia mà hắn bị nghi ngờ rồi, nhưng rõ ràng tên này có đọc hiểu được đâu.

Bạch tiêu đầu cuối cùng chỉ có thể thở dài nói:

''Nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần, hi vọng ngươi nhớ kỹ đạo lý này.'' Bạch tiêu đầu liền đi tới vỗ bã vai của Đại Lực.

''Đêm rồi, vẫn là nên nghỉ ngơi đi. Ngươi là thầy thuốc trong đoàn đấy, một khi ngã bệnh thì ai chăm sóc cho đám người kia.''

Cho đến khi Bạch tiêu đầu thật sự đi ra khỏi toa xe, Đại Lực mới dám thở. Hắn tham lam hít lấy khí trời xung quanh, mẹ nó vừa nãy tưởng thật là bị thủ tiêu rồi. Xem ra Bạch tiêu đầu đến đây cũng chỉ mang tính cảnh cáo cùng nhắc nhở mình, Đại Lực cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Nghĩ đến thư viện trong cơ thể, cùng những bí mật kia.

Hắn dặn lòng về sau nên bắt đầu im lặng phát dục, cùng tìm hiểu từ từ thư viện bí ẩn bên trong người mình. Trải nghiệm qua những môn võ học được cấp từ thư viện kia, hắn biết thứ này không hề gây nguy hiểm cho mình trái lại đây là cơ duyên của mình. Nghĩ tới đêm đó người bí ẩn kia nói hạt giống bên trong mình, thì 8 phần là thứ này rồi.

Nhưng tại sao người kia lại nói cần thời gian để phát triển chứ, không phải thứ này đã xuất hiện rồi sao. Cuối cùng trong này chôn lấy bí mật gì, đem những điều suy nghĩ ấy lên giường. Đại Lực bắt đầu chìm vào giấc ngủ, miệng không ngừng lẩm bẩm nói ''tại sao...''.

Ở ngoài, Bạch tiêu đầu lúc này đang đi dạo một mình trong khu doanh trại. Đám người canh gác lúc này đang ngồi trò chuyện với nhau để giữ tỉnh táo, nhưng thật kỳ lạ khi Bạch tiêu đầu đi qua bọn hắn mà không tên nào nhìn thấy được. Và cứ vậy hắn đi đến một khu rừng cách khu cắm trại không xa, phi thân lên đứng ở một cành cây.

Tay Bạch tiêu đầu lúc này đang cầm lấy một tờ giấy vàng nhỏ, trong miệng ngụm lúi một túi chứa một loạt thảo dược đen gì đó. Hắn thả một lượng nhỏ thảo dược đen vào tờ giấy đó, rồi cuốn chúng lại. Trong khi đang đứng châm lửa, 2 bóng hình đen liền xuất hiện ngay phía sau hắn. Bạch tiêu đầu chỉ liếc nhìn đám này một chút rồi quay lại việc châm lửa.

Tối nay gió thổi hơi mạnh nên việc châm lửa diễn ra khó khắn, mất một lúc hắn mới thành công đốt lấy cái cuốn vừa này. Hít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra, Bạch tiêu đầu mới mở miệng:

''Đêm nay thật đẹp a, các ngươi có nghĩ như vậy không.''

Tên đứng đằng trước trong 2 người nghe vậy liền mở miệng:

''Chúng ta đến đây không phải vì ngắm trăng, xin mời Bạch tiêu đầu đưa ra kết quả điều tra.''

''Xuỳ, đám không hiểu phong tình chỉ biết chém giết. Về nói với sếp của bọn ngươi, bọn hắn đều trong sạch không phải là gián điệp.'' Nói xong hắn từ trong người lấy ra một cuốn trục ném về đám người.

Khi ném xong hắn cũng không quên nói: ''Liệu hồn mà làm việc theo đúng quy củ, nếu ta phát hiện ai trong đám người các ngươi lại hành động như hồi trước. Vậy thì cái mạng của sếp ngươi ta tới lấy, tình hình lúc này đã không phải cho đám người các muốn làm gì thì làm như trước đâu.'' Sát khí hắn bắt đầu bốc lên, quanh thân Bạch tiêu đầu lúc này đã xuất hiện nhiều cái đầu lâu nhìn chằm chằm vào 2 tên kia.

2 kẻ này vừa nghe xong còn chưa kịp trả lời, đã cảm nhận lấy sát khí của Bạch tiêu đầu liền đã nhanh chóng chuồn đi không hề để lại một câu trả lời. Mà Bạch tiêu đầu cũng không có ý định xử lý 2 tên này, ít nhất là bây giờ. Khịt mũi trước đám thỏ đế này, hắn lại ngước nhìn lên bầu trời đêm miệng thì lại tiếp tục nhả ra làn khói.

''Trăng đêm nay thật đẹp a.''