Chương 6: Gặp Mỹ Đồ Toa

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 6: Gặp Mỹ Đồ Toa

Trong địa huyệt thật lớn, nham tương đỏ rực, ở trong đó chậm rãi chảy xuôi, thỉnh thoảng có bọt khí từ dung nham bên dưới bắn lên. Bất chợt một quả cầu lửa khổng lồ từ không trung phá không lao xuống.

"ẦM" Tiếng nổ đinh tai nhức óc, nham tương trong đó bắn mạnh ra, rực rỡ còn hơn pháo hoa ở thế vận hội Olympic. Bên trong quả cầu nổi lên một bộ chiến giáp đen kịch tràn ngập hắc mang, bao bọc nó là một khối băng lam sắc tương phản với bề mặt dung nham nơi đây.

Qua một thời gian, dị hỏa do Thiên Đạo hình thành bắt đầu tái kết cấu, sau đó kết hợp với hàn khí từ băng cầu hình thành một phiến hổ phách nhốt Tử Thần ở trong đó.

Ngay khi sắp bị hỏa diễm trong tòa nham thạch nuốt lấy thì trong nháy mắt Hàn Hệ lực lượng cùng Tử Thần lực lượng đột nhiên từ trong cơ thể Tử Thần tuôn ra đem khối hổ phách bao bọc lại, trôi nổi giữa lưng chừng.

"Hí..." Một con xà hệ ma thú, hình thể khổng lồ, nhìn sơ qua cũng dài đến gần chục mét. Toàn thân màu đỏ, từ xa nhìn thấy giống như một khối ngọc đỏ rực, bên ngoài thân thể nó là những phiến lân phiến đỏ tươi, điểm đặc biệt là sinh vật này dĩ nhiên lại có tới hai đầu.

Con mắt cuồng bạo đầy sát ý đang tò mò nhìn khối hổ phách trôi nổi trước mặt, cái lưỡi dài đỏ hỏn của nó liếm một vòng trên mép. "Xích...xích..." Từ khối hổ phách lan truyền tới ba hệ lực lượng gồm: dị hỏa, tử thần lực và hàn hệ lực lượng mơ hồ phả ra xung quanh.

Giữa hồ dung nham bây giờ diễn ra một cảnh vô cùng quái dị. Trên trần huyệt động phủ đầy những phiến băng tinh lam sắc, ở giữa lại tràn ngập hắc mang, bên dưới là dung nham rực cháy, thỉnh thoảng có từng cột lửa từ phía dưới bắn lên, tuy nhiên không thể suy suyễn mảy may hai lực lượng kia.

Ở bên trong phong ấn, cơ thể Tử Thần đang dần lành lại, các vết thương từ trận chiến trước đó về cơ bản đã khép miệng, hắn còn đủ tỉnh táo để nhận biết tình huống xung quanh.

"Nếu lúc trước ta mà gặp con rắn này có nước lên bàn thờ...còn bây giờ thì...làm thế quái nào mà thoát khỏi nơi này...ta còn chưa củ hành thằng kia nữa cơ mà." Hắn bi ai thầm nghĩ.

"Ngu thì chết chứ bệnh tật gì." Vọng Nguyệt cười mỉa.

"Cũng đúng...đến cả Thần còn tạch thì nói gì đến ta." Hắn gật gù cho là phải. "Tạch cái đầu ngươi, nếu không phải con ả Phong Thần kia dùng Sinh Linh Thần Tâm của Sinh Mệnh Thần áp chế, ta sao có thể bị ả cùng gã Quang Minh Chúa tể giở trò đến nỗi này."

"Thế ngươi bây giờ là như thế nào?" Tử Thần cười châm chọc. Vọng Nguyệt á khẩu, đúng là nàng hiện tại chưa về với đất mẹ nhưng cũng na ná là vậy. Tính tò mò kích phát, Tử Thần lúc này mới hỏi thêm về cuộc chiến của Vọng Nguyệt.

"Ta thấy trong lời nói của ngươi có đôi chút sai sót, những vị thần như Sinh Mệnh Thần, Thiện Thần, Ác Thần, Không Gian Thần, Thời Gian Thần...bọn họ đâu hết? với lại ngươi có từng nghĩ chỉ có duy nhất ngươi là kẻ vượt giới tìm kiếm truyền nhân hay không?" Tử Thần nói ra suy nghĩ của mình.

"Không Gian Thần ư?...nói cho ngươi biết. Không Gian Thần là vị thần đầu tiên được sinh ra trước khi tinh không hình thành nhưng vì hắn quá mạnh mẽ nên sau này bị chúng thần liên hợp lại hạ sát. Chúng ta tiêu tốn hàng kỷ nguyên, săn lùng qua vô vàn tinh hệ tiêu diệt tận gốc các mầm mống liên quan tới hắn, hắn không chết mới lạ."

Vọng Nguyệt nói đầy chắc chắn." Sinh Mệnh Thần...hừ...con ả Phong Thần đó...nếu như ả còn sống...hừ hừ...ta sẽ giết ả bằng cách tàn độc nhất...còn Thời Gian Thần sao...hắn căn bản không tồn tại. Thời Gian là qui tắc thâm ảo nhất, chỉ có chân chính Thần duy nhất mới có thể nắm giữ. Bất Diệt giả chỉ là Bất Diệt trong thời điểm hiện tại và tương lai nhưng một khi nắm giữ thời gian...Thần có thể bằng một ý niệm trực tiếp giết chết Bất Diệt giả trong quá khứ."

Tử Thần chợt rùng mình, nếu có thể quay về quá khứ giết người thì qúa bá đạo rồi, tuy thế hắn vẫn còn nghi vấn: "vậy thì kết cục trận chiến đó ra sao, tại sao ngươi căm thù Phong Thần đến như vậy? Ta bây giờ là người kế thừa của ngươi, đây là chuyện ta cần biết."

Vọng Nguyệt nhíu mày hồi lâu, nàng đáp với giọng không chắc chắn: "kỳ lạ, ta nhớ rằng ta rất căm thù Phong Thần, còn vì sao Thần giới bị hủy diệt thì rất mơ hồ...ta chỉ nhớ nó có liên quan đến sự kiện Giới Vực...thật khó chịu, có rất nhiều thứ ta không thể nhớ được, dù là tàn hồn nhưng tất cả những thông tin hữu ích rõ ràng ta có nhớ tại sao...nhức đầu quá..." Vọng Nguyệt hét lên, sau một hồi dường như đã mệt, nàng lại chìm vào giấc ngủ.

Tử Thần không làm phiền nàng, dù hắn không tim không phổi nhưng những điều cơ bản nhất hắn đều hiểu. Thở dài tiếc nuối, lẩm bẩm: "Ta bây giờ hẳn là rất ngầu nhưng chỉ có con giun này được chiêm ngưỡng, thật bi ai thay cho chúng sinh..."

Con giun hắn nói tới chính là đầu Song Đầu Hỏa Linh Xà. Nó từ khi phát hiện tảng hổ phách này liền ngày đêm canh giữ, một bước cũng không rời, công việc duy nhất của nó ngoài nhìn chằm chằm vào hắn thì không có gì khác, ngày nào cũng thế, cho đến một hôm.

Một nữ tử đột nhiên xuất hiện, người mặc một cái cẩm bào màu tím, thân thể mềm mại, đầy đặn lả lướt dưới cẩm bào. Thành thục giống như mật đào, thản nhiên vũ mị theo từng cử chỉ. Tóc mai dài tùy ý thả xuống, mà phía bên dưới cẩm bào từ thắt lưng trở xuống lộ ra một đoạn đuôi rắn màu tím, đuôi rắn có chút lắc lư, một cổ dụ tình hoang dại làm người khác không khỏi nóng lên.

Ánh mắt Tử Thần lướt qua thân thể gần như hoàn mỹ đó, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt mỹ lệ kia, rồi hắn lại đem so sánh với cô nàng đang say ngủ trong hồn hải: "ngực thì có tấn công nhưng mông lại không phòng thủ...thừa điện mà thiếu nước...đau xót thay." Hắn giương mắt đánh giá nữ tử trong khi nàng ta cũng đánh giá lại hắn.

Những gì nàng ta thấy chỉ là phiến đá hổ phách được bao phủ bở màn đêm và băng tinh, phía dưới lại có hỏa diễm sục sôi ngày đêm không dứt.

"Xì..."Con Song Đầu Hỏa Linh Xà phát ra địch ý với nữ tử, trải qua một thời gian bên cạnh hắn, nó mơ hồ sinh ra một chút biến dị huyết mạch, thực lực của nó so với đồng tộc mạnh hơn không ít và hơn hết, một phần thân của nó nhú ra, sau một thời gian nữa hẳn là sẽ xuất hiện thêm cái đầu mới.

Song Đầu Hỏa Linh Xà phát ra một tiếng kêu bén nhọn, bắn mạnh vào người nữ tử trên không trung, đem hồ nham thạch đang yên ả tự nhiên bạo liệt ra, từng cột hỏa trụ bắn mạnh lên cao.

Tốc độ của nó cực nhanh, trái ngược với thân hình to lớn, cái miệng dữ tợn giống như một thanh lợi kiếm đâm tới. Chỉ thấy nữ tử nhếch môi, đấu khí màu tím mang theo kịch độc của Xà Nhân tộc phát ra. Ngay khi đầu Hỏa Linh Xà cắn tới, ngọc thủ nhỏ bé nhẹ nhàng chụp lấy đầu con rắn.

Từ cánh tay nàng, vô số độc xà bắn ra khóa chặt lấy cơ thể đầu Hỏa Linh Xà, mỗi con độc xà có thực lực ngang với Đại Đấu Sư của nhân loại, bất quá khi chúng chạm vào người Hỏa Linh Xà liền phát ra tiếng "xì xèo..."không dứt.

"Con bé này trông xinh phết, chắc là người của Xà Nhân tộc, không biết là ai? Còn khối đá chết tiệt này...khi nào ta mới thoát ra được cơ chứ?" Tử Thần thầm nghĩ.

Chiến đấu bên kia diễn ra trong chớp nhoáng, đầu Hỏa Linh Xà dễ dàng bị đánh bại, sự chênh lệch cấp độ hai bên là quá lớn. Tử Thần nhìn nữ tử hồi lâu, hắn thử truyền âm dò hỏi, miệng thì không nói được nhưng truyền âm hắn vẫn biết.

"Sinh vật kia...lại đây." Nữ tử bất chợt rùng mình nhòm ngó chung quanh, sau cùng dừng lại trên phiến hổ phách giữa hồ.

Nàng thử truyền âm bằng ý nghĩ: "ngươi gọi ta?" vừa nghĩ vừa xem tình huống trước mắt. "nơi này ngoài ngươi ra còn ai vào đây? Ngươi bị ngu à?" Tử Thần phì cười, hắn cảm thấy cô nàng này khá đáng yêu.

"Ngươi muốn chết." Nữ tử gầm lên. Đấu khí bùng nổ, vô số độc xà nương theo đấu khí phóng thẳng vào khối huyết thạch phía trước. Khi chúng gần tiếp cận, nàng quát khẽ: "Bạo"

"Mẹ kiếp...sao mà lắm bạo thế không biết." Tử Thần rủa thầm. Hắn hướng tới nử tử mà châm chọc: "ngu ngốc, ngươi đây là đang lấy trứng chọi kim cương, ta cho ngươi n năm cũng không phá được nó...chỉ cần ngươi giúp ta thoát khốn, ta sẽ ban tặng ngươi một điều ước."

Nữ tử nhíu mày, một lát sau nàng trầm tĩnh: "ta tên gọi Mỹ Đồ Toa, nữ vương Xà Nhân tộc. Ngươi là ai và điều ngươi nói là thực?" Kẻ bị phong ấn trong khối hổ phách này tuyệt đối không tầm thường, linh tính mách bảo nàng rằng hắn không nói dối.

Tử Thần đắc ý. Cách này hắn học theo mấy nhân vật phản diện trong chuyện, ai ngờ ngầu ra phết. Nghĩ thế, hắn không nhanh không chậm đưa ra hai chữ: "Tử Thần." được viết bằng băng tinh trôi lơ lững.