Chương 5: Chiến Thiên Đạo

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 5: Chiến Thiên Đạo

Đối diện với tảng thiên thạch khổng lồ, Thiên Đạo không lấy làm kinh sợ mà còn cười nhạt, hắn đạm bạc lên tiếng: "Xem ra ngươi vừa tấn chức Vương giả, không hiểu những gì cảnh giới này mang lại."

"Phong Tỏa Thời Không." Từ hư ảnh mờ nhạt lan truyền ra hàng loạt đợt sóng âm màu hoàng kim. Vạn vật như một thướt phim quay chậm, quả thiên thạch tưởng chừng như đục nát tinh cầu này bổng chốc dừng lại.

"Vương giả hay nói cách khác chính là Thiên Đạo. Ở mảnh thiên địa của mình, Thiên Đạo có thể làm mọi thứ, kể cả đóng băng thời không, xóa sạch ký ức sinh vật sinh sống trên đó. Trận chiến này ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã không có cửa thắng."

"Đó là lý do Liên Hợp Tinh ra đời nhằm hạn chế sự thương vong giữa các tồn tại tối cổ trong tinh không. Ta không hiểu vì sao một kẻ như ngươi lại nắm giữ thứ sức mạnh này nhưng điều đó không còn quan trọng nữa bởi vì... NGƯƠI SẼ CHẾT."

Bây giờ thì hắn đã hiểu lời cảnh tỉnh của Vọng nguyệt, hắn đã quá cuồng vọng, tự tin rằng mình có thể cân Thiên Đạo nơi đây. Tuy thế nếu muốn bắt chịu thua thì không thể nào.

"Ta công nhận ngươi mạnh thật nhưng mà...ngươi chỉ là mớ ít thức tự sản sinh trong tinh cầu này thì lấy tư cách gì đối đầu với ta...chống mắt lên mà xem ta xử ngươi thế nào." Hắn cười mỉa.

"Ngông cuồng, đã thế để ta hóa kiếp cho ngươi." Thiên Đạo cười lạnh, vô tận hỏa diễm mang theo hơi nóng khủng khiếp giáng lâm xuống hải vực. Mặt nước bốc hơi sùng sục bay thẳng lên thiên không, đây đã là qui tắc bất biến, dù là Thiên Đạo cũng vô pháp thay đổi nếu không muốn đối đầu với Tứ Đại Chí Tôn chưởng quản.

Mây đen phủ kín bầu trời, để hạn chế điều này, Thiên Đạo phân giải toàn bộ lưu lượng nước trên thủy vực nhằm gia tăng sức mạnh cho dị hỏa, nền tảng sức mạnh chủ yếu của hắn.

"Dù là gì đi chăng nữa vẫn có giới hạn của nó, không có gì là tuyệt đối, đến cả Thần còn tạch thì nói gì đến ngươi. Nếu như một Vương giả bình thường hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ nhưng...anh đây ngoại lệ." Tử Thần đắc ý nghĩ thầm.

"Để ta cho ngươi mở mang tầm mắt nhé" Hắn cười lớn. Tử Thần kẻ nắm giữ cái chết hay nói đúng hơn là đã vượt lên cái chết. Tuy thế đó từng là một sinh linh tồn tại trước thời kỳ vật chất hình thành, tuy không rõ vì sao bị đánh đến mức chỉ còn tàn hồn thế này nhưng điều đó không quan trọng.

Tử Thần đời thứ nhất chỉ còn là tồn tại trên danh nghĩa, hắn bây giờ mới chính Tử Thần thực tại. Dù rằng thời gian tiếp nhận truyền thừa chỉ vỏn vẹn ba năm, thời gian không nhiều để hắn nắm giữ "Lão" đặc trưng của Tử Thần nhưng đủ để hắn mở một thứ.

"Địa Ngục Chi Môn – Mở. Để ta cho ngươi thấy chúa tể của cái chết trông như thế nào?" Tử Thần hét lớn. Vô số cánh tay đen đúa từ hư không xuất hiện, trên trời, dưới đất, chúng bao quanh hải vực kết thành một đống hổn nhộn nhớp nhúa.

"Ngu ngốc, ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu hiểu. Dưới Hoàng giả căn bản ta vô địch trong đồng cấp, chỉ có kẻ ngu mới chiến đấu trên địa bàn kẻ địch." Thiên Đạo thất vọng nói.

Bị động hai chữ cấm kỵ, lòng tự ái nổi lên, hắn quát lớn: "Ta không có ngu, ngươi mới là kẻ ngu." hai tay hắn kết thành một thủ ấn kỳ dị, hắc khí thao thiên.

"Quan Tài Đen." Đứng bên trong mảnh không gian tạo thành từ vô vàn cánh tay nhơ bẩn này, từng mảnh từng mảnh hắc khí lắp ráp lại thành một chiếc quan tài hoàn chỉnh.

Không gian không vì thế mà dừng lại biến động. Trong hư không vang lên một giọng nói rất nhỏ: "Hợp", những cánh tay nhơ nhuốc được triệu hồi từ Địa Ngục bổng chốc tổ hộp thành một ma pháp trận khổng lồ quấn quanh quan tài.

Không gian mất sự cầm cố của Thiên Đạo liền trở lại bình thường, tuy nhiên tảng thiên thạch khổng lồ lại biến đi đâu mất.

"Nơi đây bây giờ là nhà của ta, để xem thằng nào chết trước." Hắn cười khùng khục. Thiên Đạo lúc này vẫn giữ bộ dạng vân đạm phong khinh, hắn cười khinh khỉnh đáp lại: "cẩn thận kẻo vui quá hóa buồn, ngươi nhìn xem đây là gì?"

Vừa nói trên tay hắn vừa xuất hiện một quả cầu lửa nhỏ. Tử Thần nghi hoặc nhìn hắn: "ngươi diễn xiếc à?". Thiên Đạo nhướng mày không nói, hắn dùng hành động để chứng minh.

Quả cầu bổng chốc lớn dần lớn dần cho tới khi choáng ngợp một phần không gian mới dừng lại. Hắn lắp bắp kinh hãi: "Đệ Tam Thiên Tinh của ta sao lại ở đây?" Đáp lại chỉ là sự lạnh lùng đầy khinh miệt: "phải nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu hiểu, trong phiến thiên địa này, chiến đấu đồng cấp ta là vô địch, tuy nó chỉ giúp ta đoạt quyền khống chế khối lượng vật chất ngoại lai nhưng như vậy là đủ rồi."

"Chẳng lẽ ngươi kết hợp nó với Dị Hỏa." Tử Thần dường như không tin vào mắt mình, hắn bây giờ có thể nói là đang ngáo đá. Đối với câu nói của Tử Thần, Thiên Đạo rõ ràng bất ngờ ra mặt: "ta tưởng ngươi phải biết chứ?"

"Ấy khoan anh trai, có gì từ từ nói. Người ta có câu đừng dùng bạo lực làm bực mình đối phương...á nhầm, đừng dùng bạo lực mà làm mất hòa khí...chúng ta người lớn cả, nên động khẩu chứ không động thủ à..."

"Ngươi nói cũng đúng à." Thiên Đạo gật gù, tiếp đó hắn bồi thêm một câu: "nhưng ta ghét nhất là mấy tên trộm à..." Tử Thần nghe thế vội la lên: "ta là ta chưa lấy gì của ngươi mà, ngươi đây là đang vu khống trắng trợn, ta phải kiện."

Mặc kệ Tử Thần la hét, Thiên Đạo hô khẽ: "Viêm Nhật Thiên Tinh – Bạo...đòn tấn công mạnh nhất của ta, kết hợp 23 dị hỏa trong phiến thiên địa này...vĩnh biệt."

"Ấy khoan...từ từ...đây là ngươi ép ta... Chung Cực Thần Đạo – Băng Ma Tuyệt Sát Cầu – Bạo." Hắn hét lớn. Vọng Nguyệt nghe động tĩnh bên ngoài liền thức giấc nhưng sau đó nàng bị dọa cho sợ vỡ mặt không nhịn được hét lên: "thằng ngu, sao không trốn vô Địa Ngục hoặc dùng Tử Vong Hộ Thể mà tránh."

"Sao không nói sớm." Nói thì nhiều nhưng sự việc diễn biến cực nhanh. Qủa cầu băng khí ẩn chứa vô biên ma lực hàn tính, dùng một kích toàn lực của Vương giả cảnh giới đánh tới.

Hàn, nhiệt bất tương dung đã là bản chất. Hai đòn tấn công vượt ngoài sức chịu đựng của thiên địa khiến không gian vỡ nát, các vết nứt rạch hàng đường dài trên bầu trời.

Giữa thiên không, hai thân ảnh một hỏa một băng lăng không đối kháng. Băng hệ vốn thuộc sở hữu của Băng Thần tuy nhiên Băng Thần đã bị Hỏa Thần cùng Thủy Thần liên thủ đánh chết ngay từ khi vừa sinh ra, đó cũng là số phận chung của những vị thần sinh sau đẻ muộn.

Thần cách chưa thành hình, muốn giết bọn họ dễ như trở bàn tay, yêu cầu chỉ cần hai vị thần liên thủ là được. Tử Thần vì tranh giành Băng Thần Chi Tâm mà đắc tội với cả hai nên bị đẩy về trận doanh bóng tối.

Lại nói khỏa Băng Thần Chi Tâm này, nó may mắn hoàn mỹ dung hợp với thần cách của Tử Thần. Lớp sương khói mờ ảo quấn quanh cơ thể tên Tử Thần hiện tại cũng vì thế mà hình thành.

Sức công phá khủng khiếp đồng thời bạo tạc chấn bay hai kẻ tham chiến về hai cực Đấu Phá thế giới. Tử Thần lúc này phải nói cực kỳ thê thảm, cơ thể hắn nát bét, nham tương trộn lẫn hắc khí văng tung tóe, thiêu đốt mảnh địa vực xung quanh thành tro bụi.

"Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc mà...để xem lửa và băng cái nào mạnh hơn...Xích Ma Hàn Kiếm..." Một cánh tay của hắn bị nứt vỡ do va chạm mạnh, cánh tay còn lại không khá hơn là bao. Hắn dùng lượng ma lực cấu thành một thanh cự kiếm khổng lồ mang theo vô tận sát cơ phi thân phóng tới.

Phía bên kia địa cực, cảm nhận được chiến ý của kẻ địch, Thiên Đạo cười khổ. Hắn tức khắc hiện thân tại vị trí ban đầu lẩm bẩm: "thế giới này không thể biến mất...ta có thể đánh bại hắn nhưng cái giá phải trả quá đắt...nên hay không..." chốc lát sau, hắn cắn răng: "vạn sự tùy duyên."

"Không Gian Cầm Cố - Vạn Hỏa Oanh Sơn Hà." Đợi Tử Thần vừa đến nơi, chào đón hắn là vô biên hỏa diễm. Chúng tụ thành một quả cầu lửa khổng lồ nhốt hắn cùng cự kiếm lại.

Có sức nhưng không thể dùng, Tử Thần bây giờ đang rất là bực tức, hắn hét lên: "Để xem ngươi có thể chịu được bao lâu...chỉ vài khắc nữa thôi phiến thiên địa này sẽ cháy thành tro nếu ngươi không dừng lại, ngươi đủ ma lực để duy trì kết giới này hay sao?"

Tử Thần nói đúng, Thiên Đạo không thể vĩnh viễn nhốt hắn tại đây. Như đã làm ra quyết định, Thiên Đạo cười nhạt: "Vậy thì ta tạm phong bế ngươi lại...hẹn ngày tái ngộ." hắn nhấc tay lên ném hỏa cầu chứa Tử Thần ở trong đó về phía một sa mạc.

"Phải mất một thời gian để phục hồi nơi này.. hm...Loại Bỏ Ký Ức...Phục Hồi...Giải Trừ Trạng Thái..." Thiên Đạo thực hiện hàng loạt ma thuật lên Đấu Phá thế giới, chỉ ít lâu sau, tất cả phục hồi như cũ, sẽ không một ai nhớ đến trận chiến này.

Xong xuôi mọi việc, hắn thở dài rồi tiến vào giấc ngủ sâu. Đấu Phá thế giới có lẽ vẫn vận hành theo quỹ tích vốn có của nó nhưng bây giờ sẽ khác. Bởi sự xuất hiện của một loại lực lượng mới:" Dị Thủy hay còn gọi là Dị Băng, Dị Hàn tùy theo từng vùng."

Hỏa cầu mang theo sức nóng hủy diệt giáng lâm vào một sa mạc khô cằn. đục thẳng một lỗ sau vào lòng đất, xuyên suốt dung nham bên dưới.


p/s: tks bác Ly Ngoc Ly nhá. Lâu rồi ko dc DPTK nên quên mất số lượng dị hỏa, cứ nghĩ là 100 ^_^...tks vì đã góp ý.