Chương 8: Thoát Khốn

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 8: Thoát Khốn

"Thế quái nào giống chơi game nhập vai ở góc nhìn thứ nhất thế? Tử Thần thắc mắc, trông không khác gì khi hắn chơi Half – Life lúc nhỏ. Dựa vào tinh thần lực cường đại, hắn dễ dàng theo trí nhớ Nguyệt Mị mà tìm đến nơi Mỹ Đồ Toa đang ở.

"Thế này có chút phiền phức...càng rời xa thì lực cảm ứng của ta càng yếu. Chiến lực từ Đấu Tôn giảm xuống chỉ còn Đấu Tông, nếu theo tình hình này, ta mà điều khiển cơ thể này rời khỏi sa mạc, thực lực cao lắm chỉ đạt mức Đấu giả, kể cả khối thân thể này vốn thuộc Đấu Vương cấp bậc." Tử Thần thầm nhủ.

Hắn trong cơ thể Nguyệt Mị bước đến một gian phòng trang nhã, bốc hương thơm dìu dịu. Dọc đường đi không gặp sự ngăn cản nào từ đám binh lính, nếu có chỉ là cô nàng Xà Nhân tên Hỏa Xà Nhi ngăn trở.

Nếu hắn có thể tiến nhập khối thân thể này tùy ý thì hẳn sẽ sờ soạng một phen cho thỏa thú tính nhưng kiểu điều khiển này không khác gì một con rối, hắn hữu tâm mà vô lực.

"Vào đi." Một giọng nói lạnh nhạt từ sau khung cửa truyền ra. Không cần nói, hắn cũng biết người nói là ai, "chẳng khác gì chơi game nhập vai cả...thật kích thích a..." cười thầm, hắn thản nhiên bước vào mà chẳng một chút ngại ngùng.

Nằm trong phòng, một Xà Nhân tuyệt mỹ, dáng người yểu điệu lười biếng đang nằm ve vẫy đuôi trên giường. "Rắn đẹp, hình như nàng đang bị thương à...có cần ta xoa bóp cho không?" hắn cười ha ha nói.

"Muốn chết?" Mỹ Đồ Toa bật phắt người dậy, đấu khí màu tím luân chuyển nơi tay, tùy thời công kích."Ấy ấy, giận quá mau già lắm, có gì từ từ nói." Hắn lao tới đưa hai tay làm thế "Ngũ Hổ Vồ Xôi" trong truyền thuyết. "Hmm, thật mịn à...thật đàn hồi và thật mềm..."

Nhận ra người quen, Mỹ Đồ Toa thở ra một hơi, nàng gạt phắt hai tay hắn ra, trừng mắt: "giọng nói này không phải Nguyệt Mị, là ngươi?" Tử Thần nhún vai: "không nghĩ nàng lại nhận ra nhanh thế, không vui gì cả."

"Ngươi đây là sao? Tại sao ngươi lại ở trong cơ thể Nguyệt Mị?" đối diện với ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn vô tội trả lời: "ta chỉ mượn xác nàng ta đến đây thăm nàng một chút, đến thăm là chín mà bàn về đại sự sắp tới là mười."

Đôi mắt màu tím của Mỹ Đồ Toa lóe lên dị sắc, nàng ta thả người nằm lên giường, bàn tay mảnh khảnh mân mê lọn tóc đen nhánh của mình, bờ môi đỏ mọng mấp máy gợi tình: "nói đi."

Hơi bất mãn với thái độ nàng ta, hắn tựa người vào một chiếc bàn, giọng điệu không nhanh không chậm: "ta cần tìm một người nữ tử đủ để ta hứng thú." Mỹ Đồ Toa nghiêng đầu nhìn hắn: "ngươi mà cũng có hứng thú với nữ giới sao?"

"Hứng thú ở đây không phải về mặt thể xác mà là về tâm tính và ý chí, ta cần một người đủ khả năng chịu được sự giày vò của Dị Thủy, kẻ đủ ý chí để vấn đỉnh thế giới này." Hắn nói.

"Kẻ đủ kiên định và ý chí, không phải đang ở trước mặt ngươi sao?" Mỹ Đồ Toa đứng thẳng người, bộ ngực ngạo nghễ nhô cao sau cẩm bào. Nàng là kẻ rất kiêu ngạo, đủ điên cuồng và bản lĩnh, cho dù không có Phần Quyết và sự trợ giúp từ Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược Trần, nàng đủ can đảm để dám dùng Thanh Liên Địa Tâm hỏa mà tiến hóa.

Chỉ chừng ấy đảm lược thôi đủ khiến biết bao nam nhân phải cúi mặt, đến cả Tiêu Viêm khi chứng kiến cảnh đó không nhịn mà run rẩy một trận. Tử Thần nhìn vào người phụ nữ trước mắt, hắn vân vê cái cằm láng min của Nguyệt Mị mà nói:

"Đừng tự đề cao bản thân quá mức, ngươi không hiểu điều ngươi đang nói là gì đâu cô gái." Hắn lên tiếng nhắc nhở, trái lại Mỹ Đồ Toa xem lời khuyên này như một sự sỉ nhục, nàng nói: "ta có thể đánh không lại ngươi nhưng ngươi không có cái quyền nghi ngờ cường giả chi tâm của ta."

"Có khí phách." Hắn vỗ tay. "Dù ta chả hiểu khí phách là cái quái gì." Nghĩ là thế, hắn tiến tới trước mặt Mỹ Đồ Toa, trên tay là một bản công pháp đúc từ băng tinh.

"Nó gọi là Phần Quyết hoàng giai công pháp, chỉ cần ngươi thu thập các loại Dị Thủy trong thiên hạ này hấp thu, nó sẽ tiến hóa lên tương ứng với số lượng Dị Thủy, thứ giúp ngươi vấn đỉnh Đấu Đế."

Nghe đến hai chữ Đấu Đế, hai mắt Mỹ Đồ Toa lóe lên ngọn lửa cuồng nhiệt. Trong mắt nàng, cảnh giới Đấu Tông đã xa với vợi, không phải một sớm một chiều có thể thành công chứ chưa nói đến các tầng thứ cao hơn, với thứ này cánh cửa tu luyện của nàng sẽ bước sang một trang mới.

"Ta chỉ yêu cầu ngươi một việc." Cố gắng kìm hãm tâm tình kích động, hai tay nàng run run cầm quyển công pháp băng sắc, hơi lạnh từ nó tỏa ra không thể vùi được ngọn lửa nóng bỏng trong lòng nàng.

"Việc gì?" Mỹ Đồ Toa hít một hơi nói.

"Kẻ sở hữu Phần Quyết không chỉ có một, nếu như ngươi sở hửu bản hấp thu Dị Thủy thì kẻ đó có thể hấp thu Dị Hỏa để tiến giai. Yêu cầu của ta rất đơn giản, băng hỏa không thể tương dung, ngươi hiểu ý ta chứ?"

Mỹ Đồ Toa gật đầu cái rụp, giết người đối với nàng không phải việc lạ gì. Tử Thần trao khỏa băng tinh cho nàng, sau đó lặng lặng rời khỏi.

"Ngươi không còn gì muốn nói sao?" Cầm khỏa băng tinh trên tay, Mỹ Đồ Toa lớn tiếng hỏi. "Ta còn gì để nói sao" Hắn thở dài. "Cảm giác thật tịch mịch."

Đứng nhìn cho khi hắn khuất bóng, nàng khẽ mím môi nói nhỏ: "lão sư.", sau đó đóng cửa phòng lại. Tử Thần trong thân thể Nguyệt Mị hắn không trở về địa huyệt mà lân la khắp nơi trong sa mạc, đi kèm là hai nữ Xà Nhân thực lực Đại Đấu Sư.

"Thật tiếc khi chưa thể đến Ô Thản Thành...nếu không...hừ...hừ... quãng thời gian này ta sẽ giành để nghĩ cách trừng trị ngươi, tên khốn." Tử Thần hung ác nghĩ.

...

10 năm sau.

Trong huyệt động nóng rực, từng dòng dung nham cuộn trào liên miên không dứt. Khối hổ phách phong ấn Tử Thần bay giờ rạn nứt như mạng nhện, và đang không ngừng vỡ ra.

Đứng đối diện mà một thanh bào nữ tử, quanh cơ thể nàng tỏa ra một luồng băng hàn chi khí mờ nhạt, mái tóc một màu băng sắc lạnh lẽo mà hoang dại, người này chính là nữ vương Mỹ Đồ Toa năm xưa.

Do hệ quả từ Phần Quyết nên mái tóc màu đen nhánh của nàng bị biến chất trở thành như hiện tại. Suốt 10 năm trời ngoại trừ số lần ít ỏi ở trong tộc thì đa phần nàng rong ruổi khắp nơi tìm tung tích về Dị Thủy. Đứng kế bên nàng là tộc trưởng bát đại bộ tộc và Nguyệt Mị, khối thân thể bất đắc dĩ mà Tử Thần đồn trú.

Thực lực Mỹ Đồ Toa bây giờ đã vượt xa so với nguyên tác, đại khái ở khoảng Đấu Tôn tam tinh. Vốn dĩ nàng muốn tìm diệt kẻ sở hữu Phần Quyết bản lửa kia để phân cao thấp nhưng khi đành thất vọng, Tiêu Viêm hiện tại chỉ mới 10 tuổi, còn quá nhỏ và yếu để có thể đối đầu với một Đấu Tôn hùng mạnh.

Cứ điểm Xà Nhân tộc nương theo sự lớn mạnh của Mỹ Đồ Toa mà chuyển dần về Trung châu, nơi tập trung các thế hệ cường giả đại lục.

Và niềm hy vọng của họ được đặt vào đây, nơi Thanh Liên Địa Tâm ngự trị này trở thành Thánh Điện, sự xuất hiện của một tồn tại bị phong ấn dưới này chỉ có cao tầng trong Xà Nhân tộc mới biết, trong vô tình, Tử Thần được họ cung phụng như thần linh, mơ hồ có dấu hiệu vượt qua Mỹ Đồ Toa.

"Rắc.. Ục...ục..."

Từng mảng hổ phách rơi lả tả xuống hồ dung nham. Một loạng năng lượng mờ nhạt như sợi chỉ theo đó dần len lõi, thấm nhuần vào cốt cách của hắn. "Thứ này chẳng lẽ là Tín Ngưỡng lực?"

Dẹp nghi vấn trong lòng, Tử Thần toàn tâm toàn ý phá vỡ phong ấn, và điều gì đến cũng đã đến.

"UỲNH..." Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên bên ngoài sa mạc, hắn khống chế lực đạo cực kỳ chuẩn xác, phạm phi xung quanh hồ không hề bị ảnh hưởng, thay vào đó giữa trời xuất hiện một cột sáng khổng lồ chói mắt.

"Thoát rồi sao?" Trong hư không vang lên tiếng thì thầm rất nhỏ.

"Ha ha ha...cuối cùng ta đã thoát khốn...tên Thiên Đạo khốn kiếp, dám giam ta ở nơi này...trận chiến chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu?" Hắn gầm lớn.

"Cung nghênh Thần Đế giáng lâm...cung nghênh Thần Đế..." Toàn bộ những kẻ có mặt nơi đây đồng loạt cúi đầu hành lễ, danh xưng Thần Đế này do bọn họ tự gán cho hắn, tuy thế hắn không phản bác, cái mặt vênh vênh lên đắc ý.

Mà cũng không ai biết tâm trạng hắn hiện như thế nào, mà có thấy chỉ là một cái hắc trụ đen kịt lẩn khuất sau màn sương.