Chương 13: Địa Ngục Hiện

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 13: Địa Ngục Hiện

Trên sàn đấu, Jae Gu nhấc bổng thiếu nữ tên Kim Hye Shin lên không trung nhưng không một ai đủ can đảm để ngăn lại. Một cô gái thuộc nhóm Kim Hye Shin vội vàng gọi điện thoại kêu thêm người đến.

Chẳng mấy chốc từ bên ngoài chạy vào một đám thanh niên, nam có nữ có đang hằm hằm sát khí nhìn hắn. Hắn nhìn về phía đám thanh niên, nhếch môi cười lạnh: "một lũ kiến hôi không đáng để ta bận tâm, giờ thì cút đi."

Hắn vất cô nàng tóc đỏ về phía cánh cửa, lực đạo mạnh tới mức chấn bay đám người đó lui một đoạn. Kim Hye Shin căm tức nhìn Jae Gu, cô ta gằn giọng: "mày chờ đó."

"Stop...tất cả mọi người dừng tay." Moon Young từ bên ngoài chạy vào, cô ta kinh ngạc hết nhìn đám người Kim Hye Shin lại nhìn Jae Gu, "wow...nhóc mạnh thật đấy...thật không uổng công chị dạy bảo..." vừa nói vừa vỗ vai hắn cười đắc thắng.

"Chúng ta đi..." Kim Hye Shin không quên ném về phía Jae Gu ánh mắt đầy sát khí, sau đó cô ta được đám đàn em dìu đi. Đến khi Choi Dal Dal chạy vào thì nhân vật chính đã đi mất, chỉ còn đám nữ sinh đứng xôn xao bàn tán về trận chiến vừa rồi.

Jae Gu rời khỏi võ đài.

"Qúa ngầu... quá cool...mình thật là chất..." hắn vò đầu tự vấn bản thân: "không được, thế này ta chẳng khác gì tự kỷ...nhưng cool quá đi mất...omg...ta thích cái hình tượng này...thật là imba."

Hắn đi đến một quãng đường vắng chợt đám người hồi nãy bao gồm cả Kim Hye Shin đứng ra chặn đường, một vài tên trong số chúng còn mang theo cả tuýt sắt, cô ta đứng trước đám người cười gằn:

"Mày tới số rồi nhóc...chỉ vì ta quá chủ quan nên mới bị mày hạ...bây giờ mày hối hận thì đã muộn rồi...lên đập gãy hết tay chân nó...có gì ta chịu."

Cả đám cười lên ha hả, chúng bao vây lấy Jae Gu lại, cười đểu: "chào mừng đến với hội những người tàn tật.", Jae Gu thở dài một hơi, nếu so với người thường thì hắn khỏe hơn không ít nhưng để đối đầu với đám vận động viên chuyên nghiệp này thì không đủ.

"Cũng đã lâu rồi nhỉ...kể từ lần đó." Hắn hồi tưởng lại tràng cảnh hủy diệt ở địa cầu, đã lâu rồi hắn chưa có giết người. Jae Gu nắm chặt hai bàn tay lại, cười âm u: "sai...người nói câu này phải là ta...chào mừng đến với ĐỊA NGỤC."

"Mở khóa."

Lập tức ánh mắt Jae Gu trở nên đen kịt.

Địa Ngục hiện.

Tất cả vệ tinh, thiết bị điện từ toàn cầu bị nhiễu sóng không thể hoạt động. Giữa con đường thanh vắng, một cánh cổng đen kịt với hai cánh cửa làm từ răng nanh vô số dị chủng xuất hiện.

Từ trong đó bò ra hàng vạn dây leo cấu từ xương cốt lao ra quấn lấy thân ảnh bọn chúng, vô số những con côn trùng ghê tởm bốc mùi thối rữa chui vào các khe hở, mắt, mũi, miệng...điên cuồng gặm nhắm, đục khoét trong thân thể chúng.

Cả đám sợ hãi quá độ, la hét, gào thét. Mùi nước tiểu, thối rữa, máu và thịt tươi trộn lẫn với nhau tô điểm thêm hương vị xám xịt cho buổi chiều tà. Jae Gu thích thú, đắm chìm trong tiếng la hét bấn loạn, hắn liếm liếm khóe môi, tận hưởng hương vị ngọt ngào đầy cuồng dã của sinh mệnh.

Bọn chúng kinh khủng nhìn từng con rết, gián, nhện và những loài côn trùng kỳ dị khác điên cuồng cắn xé, đục khoét thân thể chúng cho đến khi nát bấy sau đó chúng lại được phục sinh, tiếp tục bị tùng xẻo, gặm nhấm, bị ăn mòn cho đến khi linh hồn chúng kiệt quệ.

...

Sau trận chiến đó, Dal Dal tìm đến hai người Moon Young và In Gyi hỏi về Jae Gu thì lại không thấy, nàng ta hỏi những người xung quanh thì được biết hai người đó đã đi theo Jae Gu từ sau khi kết thúc trận đấu.

"Chết tiệt...hai người đợi đấy...đi mà không rũ ta theo cùng." In Gyi cắn răng, sau đó tìm một chiếc xe đạp phóng theo.

Đường về nhà Jae Gu, Dal Dal đã có đi chung một lần, đến bây giờ vẫn còn nhớ. Được một đoạn thời gian, cô bắt gặp hai người Moon Young và In Gyi đang lặng người ẩn nấp sau một lùm cây rậm rạp, Dal Dal đang định cất tiếng hỏi bổng cô chết lặng.

Những gì Dal Dal nhìn thấy quá mức kinh thế hãi tục.

Trong con hẻm, Jae Gu đang hưng phấn nhìn lũ cắc ké đang gào thét giãy dụa trong tuyệt vọng, cái chết đối với chúng là một sự xa xỉ.

"Hãy yên tâm mà la hét, ở khu ổ chuột này sẽ không một ai nghe thấy các ngươi đâu, gào lớn nữa đi...ha ha...ôi gián bò vô miệng kìa...cảm giác bắt nạt người khác quả không tệ chút nào đúng không?"

Đang tận hưởng dư vị ngọt ngào, bổng hắn quay đầu nhìn về một phía: "Ôi...tiền bối In Gyi, Moon Young và cả Dal Dal nữa...các người đến từ khi nào? Ta nhớ rằng đã cắt đuôi hai người rồi cơ mà...ta đã quá coi thường các người rồi...ba người đến thật không đúng lúc chút nào...không hề." Hắn mỉm cười đầy ấm áp.

Xoay lưng lại, con mắt đen kịt vẫn chưa tiêu tán, trông hắn không khác gì vị chúa tể Địa Ngục chưởng quản chúng sinh. Dal Dal để ngã chiếc xe đạp xuống, cô lùi ra sau ba bước, Moon Young kéo In Gyi ra xa, cơ thể cô run rẩy từng đợt, không thể trách cô được, đây là bản năng của con mồi khi đối diện với thợ săn.


Đẳng cấp sinh mệnh cực lớn đè ép ba người gần như nghẹt thở. In Gyi lắp bắp lên tiếng, mồ hôi cô tuôn nhễ nhãi: "ngươi không phải Jae Gu, ngươi rốt cuộc là thứ gì?"

Jae Gu kinh ngạc, hắn tán thưởng vỗ tay: "đối diện với ta mà vẫn còn khả năng chất vấn, ta nên khâm phục lòng dũng cảm của ngươi hay đó chỉ là sự ngu ngốc của một con bé chưa hiểu sự đời?"

Jae Gu bước đến sờ lên đôi môi đỏ mọng của Dal Dal, "trong những người này có lẽ người ta có hảo cảm nhất chính là cô đấy, bé con...đôi môi của cô rất tuyệt...trong những người ta gặp, cô là người sở hữu đôi môi đẹp nhất."

Hắn lượn lờ quanh ba người như một con độc xà: "và cả Moon Young nữa...tính cách của cô khá tuyệt đấy...cô biết không?" hắn khoác lên vai In Gyi, tận hưởng hương thơm nhàn nhạt trên mái tóc vàng óng ả của cô gái "và trên hết, cô đoán được ta không phải Jae Gu."

"Các ngươi không có gì để hỏi ta sao?" Jae Gu đứng dang hai tay, hắn kéo Dal Dal vào lòng, lạnh nhạt đứng nhìn hai người kia.

Ánh mắt In Gyi xoay chuyển, cô biết thời khắc thương lượng đã đến, hít sâu một hơi nói: "ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Moon Young đứng bên cạnh lén lút giục vào người In Gyi nhưng bị cô mạnh mẽ chặn lại.

"Hỏi rất hay, cô không hỏi ta là ai mà hỏi ta là thứ gì...ta có lời khen dành cho cô đấy. Trong một thế giới toàn là người thường, dám chất vấn một thực thể như ta quả là hiếm có."

"Để thỏa mãn trí tò mò của các người, ta sẽ nói một chút. Ta là Tử Thần, ta đến từ một nơi rất xa rất xa hành tinh này, kẻ chưởng quản Địa Ngục và cái chết."

In Gyi thở ra một hơi, tuy nhiên khi nhìn vào cảnh tượng ghê rợn đám học sinh kia phải chịu, cô không nhịn được nôn thốc nôn tháo, nãy giờ dưới sức ép của Jae Gu nên họ không có thời gian ngắm nhìn tràng cảnh kia, cho dù đến cả tên tội phạm máu lạnh nhất cũng không đủ can đảm để nhìn chứ đừng nói đến những nữ sinh chưa lần nào giết người thế này.

Lặng yên để cho ba người tuôn hết đống mật xanh mật vàng ra ngoài, hắn lạnh nhạt nói: "ta rất ghét cô In Gyi...ta rất ghét kẻ nào dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn ta...cực kỳ ghét." Hắn chụp lấy cổ In Gyi nhấc bổng lên như nhấc một con gà.

"Nhưng ta sẽ không giết các người...hãy quên hết tất cả sự việc xảy ra ngày hôm nay...quên đi."

Jae Gu nhìn cánh cổng Địa Ngục lần cuối trước khi nó kéo hết đám học sinh kia vào, khung cảnh trở lại bình thường, các thiết bị điện tử bắt đầu hoạt động lại. Jae Gu giờ đã không ở nơi này, chỉ còn lại từng cơn gió lạnh buốt thổi vi vu trong một buổi chiều ảm đạm.

Thời gian trong mắt In Gyi trở về trước lúc cô bắt gặp tràng cảnh khủng khiếp kia, đứng bên cạnh Moon Young và Dal Dal thì đang hăm hở tìm đường đến nhà Jae Gu, In Gyi nghi hoặc liền cất tiếng hỏi: "cậu không nhớ gì sao?"

"Nhớ gì? Gì mà mồ hôi nhễ nhại thế tiểu thư? Cậu bị bệnh à? Mặt mày xanh xao hết cả rồi." Moon Young đưa tay sờ trán In Gyi nói.

Ngồi trong phòng, vuốt nhẹ mái tóc đứa em trai, Jae Gu lẩm bẩm: "biết nhiều quá thật sự không tốt chút nào đâu...tiền bối à."