Chương 10: Ván Cờ Lưỡng Sắc

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 10: Ván Cờ Lưỡng Sắc

Tiêu Viêm kiếp trước là người bình thường, gia cảnh bình thường, thiên phú cũng bình thường. Mỹ nhân và tiền bạc đối với hắn là đường thẳng song song, kiếp này hắn được mang danh thiên tài, tâm tình dĩ nhiên phi thường vui sướng.

Đó là trước thời điểm sáng nay khi hắn kinh hoàng phát hiện cơ thể mình xảy ra biến hóa. Bộ ngực vểnh cao kiêu ngạo, vòng eo nhỏ gọn tinh tế, thanh âm nhẹ nhàng mà thanh thúy đúng chuẩn mỹ nhân.

Hắn hai tay dụi mắt mấy lần, thậm chí còn nhéo vào hông để đảm bảo đây chỉ là một giấc mơ nhưng thực tế luôn phủ phàng.

Tử Thần trước đó đã thiết lập một ảo thuật che mắt, chỉ có hắn mới cảm nhận rõ sự thay đổi của bản thân còn những người kia thì không, cái họ nhìn thấy là ngoại hình bình thường bên ngoài của hắn.

"Thế nào cảm giác rất thú vị đi." Tiêu Viêm đang cố gắng tìm kiếm tiểu đệ của mình, chợt nghe giọng nói lạ lẫm vang lên bên tai, hắn bật lui ra sau đề phòng.

"Ngươi là ai?...ngươi đã làm gì ta?" Tiêu Viêm lắp bắp kinh hãi, giấc mộng trạch nam của hắn không thể vì thế mà biến mất. Đối diện với ánh mắt giận dữ của Tiêu Viêm, Tử Thần khẽ cười châm chọc: "mỹ nhân, việc gì nàng phải cuống lên thế? Có cần ta xoa bóp cho không?"

Vừa nói hắn vừa giơ ma trảo toan bóp tới. "Đừng qua đây...đừng...ngươi mà đụng vào ta ta giết ngươi." Tiêu Viêm vận dụng luồng đấu khí ít ỏi của mình cố thủ, khuôn mặt đỏ bừng như sắp khóc.

"Bản tính nam nhi của ngươi đâu rồi? bây giờ ta cảm thấy nếu ngươi là nữ sẽ xinh hơn nhiều."

"Ta đây không muốn bạo cúc à." Tiêu Viêm mím môi, mang tâm lý một thằng đàn ông trong thân xác phụ nữ, trong nhất thời hắn không thể tiếp nhận.

"Ta muốn làm nam nhân...ngươi mau biến ta trở về bình thường, nếu không..." chưa để hắn nói hết câu, Tử Thần đã cắt lời: "bây giờ ta đổi ý rồi, vốn dĩ hình dạng này sẽ duy trì trong 60’ nhưng..." nói đến đây hắn cười khẽ.

"Thể lực, thiên phú của ngươi sẽ không thay đổi nhưng nếu muốn quay lại như trước kia phải đáp ứng một điều kiện của ta." Tử Thần không nhanh không chậm nói.

"Điều kiện gì?"

"Trở thành kẻ mạnh nhất thế giới này. Đánh bại người thừa kế của ta."

Tiêu Viêm thoáng kinh ngạc, hắn lập tức đáp ứng: "được nhưng cha mẹ ta, mọi người sẽ nhìn ta như thế nào? Ta không muốn ở trong hình dạng này."

"Chỉ khi nào ngươi đánh bại truyền nhân của ta thì mới trở lại bình thường...còn không...fu fu fu...trong mắt người khác ngươi là đàn ông nhưng thực tế ngươi lại là thân nữ nhi...ta đã thiết lập một ảo thuật khổng lồ che phủ hành tinh này. Cố gắng tận hưởng hai năm thiên tài của ngươi bởi đến năm 12 tuổi sẽ có bất ngờ đấy..." Tử Thần cười khẽ sau đó hư không tiêu thất.

Đúng lúc này, cánh cửa chợt mở ra, một nữ hài trong tà áo xanh lam bước tới: "Tiêu Viêm ca ca." Tiêu Viêm bất đắc dĩ cười khổ nhìn nữ hài nhí nhảnh bên cạnh mình, tâm trạng hắn lúc này thật sự không tốt.

"Tiêu Viêm ca ca, huynh không sao chứ?" Phát hiện ra vẻ mặt lo lắng của Tiêu Viêm, Huân Nhi quan tâm hỏi.

"Không, ta không sao." Hắn đã thực sự tin lời Tử Thần nói là thực, bằng chứng là Huân Nhi không nhận ra sự thay đổi của hắn, hắn trả lời qua loa, tương lai phía trước một màu đen tối. "Ta không để kẻ khác sắp đặt vận mệnh của mình, sẽ có ngày ta dẫm ngươi dưới chân." Tiêu Viêm tự thề với lòng.

...

Rời khỏi trạch viện Tiêu gia, Tử Thần dõi ánh mắt về phía xa đường chân trời, trung điểm của Đấu Phá thế giới, Trung châu.

Trong Xà Nhân tộc, công việc chuẩn bị thập phần bận rộn. Ngồi một mình trong thư phòng, Mỹ Đồ Toa bận rộn sắp xếp thư tịch, các tài liệu và thư tín liên quan đến Xà Nhân và tình hình Trung châu sang một bên, thân hình yểu điệu nằm dài trên ghế.

"Cảm giác phải chăng rất không tệ." Một giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt vang lên bên tai làm nàng khẽ giật mình, sau đó mỉm cười: "lão sư người đã về."

"Ta không phải lão sư của ngươi, đừng bao giờ nói câu đó nữa." Tử Thần khoác tay chặn lại. "Một chữ cũng là thầy, nữa chữ cũng là thầy, không phải trước kia ngài từng nói với ta như thế ư?"

Tử Thần bước đến ngồi lên một chiếc ghế trong phòng, hắn trầm giọng: "ta đã gặp kẻ sở hữu Phần Quyết thứ hai, hiện tại hắn gần đạt đến Đấu giả, ước chừng hai mươi năm nửa có thể sẽ vượt qua ngươi."

"Đấu giả? Đồ nhi bây giờ là một Đấu Tôn hùng mạnh mà lại thua một Đấu giả sao? Lão sư người đừng đùa." Mỹ Đồ Toa không tin, mở miệng phản bác.

"Hắn chỉ mới mười tuổi, không gian phát triển còn dài mà ngươi hiểu sự đáng sợ của Phần Quyết, chỉ cần có Dị Hỏa hắn sẽ không ngừng mạnh lên." Tử Thần ngước nhìn Mỹ Đồ Toa, thấy nàng đang suy tư, hắn cất bước ra ngoài.

"Đừng gọi ta là lão sư...ta không xứng." hắn hóa thành làn khói đen phiêu miễu biến mất để lại Mỹ Đồ Toa với vô vàn suy nghĩ trong đầu. Lấy cá tính của nàng, chắc chắn không hạ sát Tiêu Viêm mà sẽ đợi đến khi hắn mạnh nhất để đối đầu.

Lòng kiêu ngạo của một nữ vương không cho phép nàng làm điều đó, để chứng minh với hắn nàng không thua kém kẻ kia. "Thiên Xà phủ...lấy các ngươi khai đao cũng không tệ."

Tử Thần rời đi không được bao lâu, trong thiên địa không gian ba động một hồi, hắn khẽ cười: "đã đến rồi, ngươi không tìm đến ta để gây sự như lần trước chứ?"

Từ hư không đi ra một bóng người mờ nhạt, hắn thở dài: "ngươi nên ngăn nữ đồ đệ của ngươi lại, thế giới này là một cổ máy khổng lồ nếu một bánh răng bị lệch sẽ kéo theo sự thay đổi toàn diện, nó giống như hiệu ứng domino vậy."

"Ngươi nghĩ ta quan tâm sao?" Thiên Đạo trầm mặc, trên tay hắn hiện ra một màn hình 3d lập thể. "Tiêu Viêm phải trở thành Viêm Đế, điều đó bắt buộc phải xảy ra, tất cả con người hắn gặp, sự kiện liên quan đến hắn buộc phải giữ nguyên. Ta không quan tâm đến việc ngươi làm gì hắn trên Đại Thiên thế giới nhưng ở nơi này không thể." Thiên Đạo nói chắc như đinh đóng cột.

"Vậy là ngươi nhất quyết ngăn cản ta?"

"Không hẳn là thế. Bắc vực là nơi Tiêu Viêm hoành hành, ngươi nên tìm đến nơi khác mà đặt chân, thế giới này đã được mặc định, không thể thay đổi. Sự xuất hiện của Tiêu Viêm trên Đại Thiên thế giới mang rất nhiều ý nghĩa, Mỹ Đồ Toa có thể đánh bại hắn nhưng cô ta không được giết hắn."

Hai người lặng im hồi lâu, rốt cuộc Tử Thần là người nói trước: "chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?" Thiên Đạo sao không đoán được ý đồ của hắn, nhưng nếu xảy ra chiến đấu một lần nữa, hắn không cam đoan sẽ không đem thế giới này diệt đi.

"Như ý ngươi." Hắn bất đắc dĩ đồng ý. Thế là vận mệnh của hành tinh này được đặt trên một bàn cờ với hai quân băng sắc và hỏa sắc. "Ngươi tốt nhất nên giải trừ trạng thái cho Tiêu Viêm, ta không muốn hắn bị ảnh hưởng bởi nữ nhi thường tình."

Tử Thần ngớ người, hắn cười dài: "yên tâm, chúng ta bắt đầu chứ?" hắn dịch chuyển đến bầu trời Trung châu ngắm nhìn xuống dưới, Thiên Đạo cũng cất bước theo sau.

Một chiếc bàn khổng lồ vô ảnh lăng không giữa bầu trời Trung châu. Hai hư ảnh vĩ ngạn yên vị ngồi trên đó quan khán chúng sinh bên dưới, rất lạnh, rất vô tình.

Hai quân cờ này được kết nối với vận mệnh hai người Tiêu Viêm và Mỹ Đồ Toa, mỗi một nước cờ tương ứng với hành động tiếp theo của hai người này. Một núi không thể có hai vua, đó là qui luật, Thiên Đạo chiến thắng thì quỹ tích của nó sẽ đi đúng hướng nhưng nếu Tử Thần chiến thắng, thứ đạt đạt được có lẽ chỉ mình hắn biết.

Cổ giới.

Phía bên trong đại điện không khí rất ngưng trọng, tất cả các trưởng lão đã tới. Ở vị trí thượng vị là người được gọi là Cổ Nguyên tộc trưởng Cổ tộc, kế bên lão là ba lão già râu tóc bạc trắng, mệnh danh Cổ tộc tam tiên.

Một người trong số đó đưa ra một khối đá đen xì, đựng trong chiếc hộp ngọc tinh xảo, thỉnh thoảng từng đợt hàn khí lạnh lẽo từ trong nó tràn ra, lão cất giọng âm trầm: "Chắc mọi người đã biết mười năm trở lại đây, trong thiên hạ xuất hiện một loại thiên tài địa bảo gọi là Dị Thủy, có khả năng của Dị Hỏa tranh phong. Thứ này trong một lần tình cờ, ta đoạt được từ tay Hồn Điện, không biết ý Cổ Nguyên tộc trưởng thế nào?"

"Đích xác thứ này có khả năng áp chế Dị Hỏa nhưng lại không rõ công dụng, đối với chúng ta là gân gà tuy nhiên một loại lực lượng thần kỳ thế này ta không tin nó không có công dụng khác." Cổ Nguyên nói.

Lão già kia gỡ một mảnh đá ra, tức khắc hàn khí khủng bố lan tràn đại điện, hàn khí mạnh đến nổi Cổ tộc tam tiên, đạt tới Thất Tinh Đấu Thánh phải chật vật chống đỡ, Cổ Nguyên trực tiếp hơn, lão dùng toàn bộ đấu khí kết hợp cùng ba lão già kia ra tay áp chế.

Mấy trưởng lão còn lại được một trận run rẩy, họ cảm giác như chính linh hồn bị đông lại, nếu không phải những người nơi đây đều là Đấu Thánh trở lên không khéo đã hóa thành băng điêu rồi.

...

Hồn giới.

Trong mảnh không gian một màu huyết hồng, một gã nam tử nắm trên tay cùng một khối băng tinh khác. Hàn khí kinh khủng từ nó cơ hồ đem gã đóng băng lại, nếu không có một ngọn lửa mờ nhạt hư thất xung quanh, gã chắc chắn sẽ chết.

"Vẫn chưa dung hợp được." Gã thở dài.