Chương 7: Kế Hoạch Tạo Đế

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 7: Kế Hoạch Tạo Đế

Nói là như vậy nhưng thực chất hắn đang nói dối, theo tiến độ này chừng mười năm nữa hắn sẽ khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó không cần Mỹ Đồ Toa trợ giúp mà tự thoát khốn. Cái hắn muốn ở đây chính là tạo hình, thuần túy là học theo.

Với vốn kiến thức hạn hẹp của mình, hắn không tin Mỹ Đồ Toa sẽ ước điều gì đó quá cao siêu, với lại nếu Mỹ Đồ Toa mạnh hơn nhiều so với nguyên tác thì sẽ tăng độ khó cho game, thỏa thuê củ hành tên kia.

"Ta phục ta quá đi mất." Thế là một hiệp định đã hình thành còn việc hắn có giữ lời hay không thì có trời mới biết. Vì sự xuất hiện của hắn cho nên nền nhiệt trong huyệt động diễn biến thất thường, lúc thì âm u ngập quỷ khí, khi thì lạnh giá đến mức đóng băng dung nham, lại có lúc nham tương sôi sùng sục.

Mỹ Đồ Toa không biết vì lý do gì thường xuyên xuất hiện trong đây trò chuyện với hắn, nàng ta chỉ đến vào lúc chuyển giao giữa băng hàn và hỏa nhiệt. Điều đó là hắn tự ảo tưởng nàng ta thích mình, tâm tình bay tận lên mây nhưng khi nhìn lại bản thân phải thở dài ngao ngán. Có sự bài xích nào đó khiến hắn về cơ bản đánh mất lạc thú nhân sinh, cái nhìn của hắn về sinh mạng dần dần thay đổi, không phải ác ma khát máu mà theo kiểu cách của thượng vị giả.

Chuỗi ngày nhàm chán của hắn lại bắt đầu, may mắn thay mỗi ngày đều có mỹ nhân làm bạn. Một hôm Mỹ Đồ Toa mang về một khỏa Băng Tinh hắc sắc, đựng trên một bệ đá nhỏ dạng cốc, ước chừng chén trà nhỏ, trên người nàng quanh quẩn mùi huyết tinh nhàn nhạt, hẳn là vừa trải qua một hồi ác chiến.

"Ngươi biết thứ này?" Mỹ Đồ Toa truyền âm. Kỹ năng này chỉ có thể áp dụng khi có mặt Tử Thần, còn với người khác thì không thể. Tử Thần trầm ngâm nói: "Thứ này ngươi lấy từ đâu?"

"Cướp được từ tay Nhân tộc." Nàng đáp. Mội sợi hắc mang từ Tử Thần vươn ra cuốn lấy khỏa băng tinh trên tay Mỹ Đồ Toa, hắn đặt nó ngang trước mặt mà ngắm nghía: "không nghĩ tới lại xuất hiện thứ này...ha ha...ta có đồ chơi rồi...Viêm...Băng...tuyệt hảo."

"Ngươi nói thế là ý gì?" Mỹ Đồ Toa nghi hoặc. Tử Thần không trả lời, hắn đang chìm trong mớ suy nghĩ riêng mình. Phần Quyết có khả năng thôn phệ dị hỏa và tiến cấp thì Băng Quyết sẽ thế nào, nó sẽ tạo ra một Băng Đế đối kháng với Viêm Đế dị giới.

Mặc dù không biết kẻ tạo ra Phần Quyết là ai nhưng điều đó quan trọng sao? "Đã có Phần Quyết bản lửa thì sẽ có Phần Quyết bản băng...để xem con cưng của ngươi có chiến thắng nổi đệ của ta hay không?" Hắn nở nụ cười tà ác.

Lục lọi trong đống thông tin về ma thuật trong đầu, cuối cùng hắn cũng tìm ra cách chế tạo bản Phần Quyết phiên bản băng. "Trong vài ngày tới tốt nhất ngươi không nên đến đây, ta cần làm một số chuyện." Tử Thần lên tiếng nhắc nhở.

"Có cần ta để nó lại không?" Tử Thần ngẫm nghĩ đôi chút rồi trả lời: "tạm thời ngươi cứ để nó ở đây." Trong đầu hắn nhanh chóng khắc họa một đồ án ma pháp cỡ nhỏ, vì đây là lần đầu nên hắn dựa theo phương thức tiến hóa của sinh vật mà tiến hành.

Thấy Mỹ Đồ Toa vẫn còn tò mò nhìn, hắn nhịn không được quát: "còn không mau đi.", Mỹ Đồ Toa lườm hắn một cái nói: "ngươi nên nhớ là ngươi có việc cần bổn vương giúp đấy nhé."

"Biết rồi, khổ lắm nói mãi." Hắn than thở. "À mà ngươi nhớ để ý Dị Thủy, chỉ cần thấy chúng xuất hiện lập tức tìm mọi cách mang về đây cho ta, nếu khó quá thì chờ ta thoát khốn sẽ xử lí."

"Dị Thủy?" Mỹ Đồ Toa chỉ vào khối băng tinh lơ lững giữa hồ hỏi. "Chính nó, thứ này không kém gì Dị Hỏa đâu." Hắn cười nhạt.

"Hiểu rồi." Nàng mấp máy bờ môi đỏ mọng, thân hình uyển chuyển lả lướt đi ra ngoài. "Ta hy vọng ngươi giữ đúng lời hứa là được." Tiếng nói văng vẳng của Mỹ Đồ Toa vang vọng trong huyệt động dù nàng đã đi một đoạn khá xa.

"Kế hoạch tạo Đế của ta...Viêm Đế đối đầu Băng Đế...thú vị...thật sự thú vị...ha ha ha." Hắn bắt đầu mường tượng tới cảnh ngồi trên ghế sofa nhai bắp rang, mắt thì xem hai tên kia giao đấu, khung cảnh chắc chắn hoành tráng hơn mấy thướt phim Marvel bội phần.

"Ơ...mà ta có miệng đâu mà ăn nhỉ..." Ảo tưởng chán chê, hắn mới bắt tay vào công việc.

"Băng Tinh Linh, đứa con của băng giá. Lấy danh nghĩa Băng Thần Chi Tâm, ta triệu hồi ngươi...hiện thân đi." Hắc ám biến mất, hỏa nhiệt không còn, hồ dung nham ngừng sôi sục và đóng băng lại. Từng cánh hoa tuyết nhẹ nhàng hư không xuất hiện, cái nóng bức của hỏa nhiệt dường như đã biến mất thay vào đó là những mảng băng tinh kết tinh dày đặc.

Khối hổ phách phong ấn Tử Thần đột nhiên lay động từng đợt, khỏa băng tinh bên cạnh lấy hắn làm trung tâm, bắt đầu xoay vòng xung quanh. Một lát sau, hàng loạt ma pháp trận cấu thành từ băng tinh dần hiện thế, chúng có hình dạng giống những cánh hoa tuyết, tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.

Dần dần chúng ráp lại thành thân ảnh một tiểu tinh linh cao chừng 10cm. Tiểu tinh linh sau khi xuất hiện liền đu lên khỏa băng tinh, đôi mắt to tròn hiếu kỳ nhìn hắn.

"Xinh đấy nhưng nhỏ quá." Hắn thầm đánh giá. "Ta cần một bộ công pháp có khả năng hấp thụ Băng Hàn Chi Khí để tiến hóa, dĩ nhiên nó phải nằm trong phạm trù pháp tắc." Tiểu tinh linh hết nhìn hắn rồi lại nhìn khỏa băng tinh, một lát sau đôi cánh nhỏ xíu khẽ vũ động, bàn tay nhỏ nhắn liên tục điểm từng đường kẻ trong không khí.

Nếu hắn trong trạng thái bình thường, hắn dễ dàng tự tạo ra một bản nhưng không gian trong khối hổ phách này bị cầm cố, trong nhất thời không thoát ra được, lượng ma lực sử dụng được rất hạn chế nên mới nhờ đến sự giúp đỡ khác, nhìn tiểu tinh linh đang đóng hộp một đồ án ma pháp thành từng đoàn ký tự, hắn cảm khái: "viết sách cũng là một nghệ thuật, thật ưu nhã, thật moe."

Mới đó đã ba ngày trôi qua, tiểu tinh linh đã hoàn thành công việc của mình, lặng lẽ biến mất, hồ dung nham lại trở về bình thường, hắn triệt để khống chế không cho Tử Thần lực lượng cùng Băng Hàn chi khí thất thoát ra ngoài, trạng thái của địa huyệt vì thế cũng trở lại bình thường.

Sự biến đổi đột ngột giữa hai thái cực làm chất lượng đất đá nơi đây không được tốt cho lắm, một vài chỗ nứt toác ra, nền đất rạn nứt chằng chịt như mạng nhện.

"Xong rồi...ngồi một chỗ thật nhàm chán...tên Thiên Đạo chết tiệt...trận chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu tên khốn." Tử Thần cố gắng cực quậy nhưng không thể, hắn đành bất lực nhìn quang cảnh xung quanh.

Trước mặt hắn ngoài khỏa băng tinh ra còn có một cuốn sách mờ ảo, tản mác băng sương nhàn nhạt, không sai đây chính là Phần Quyết phiên bản băng.

"Xách...xách..." Từ bên ngoài đi vô một thân ảnh nữ tử kiều mị. cặp nhũ hoa vểnh cao kiêu ngạo ẩn hiện dưới tà áo, dung nhan quyến rũ mà xinh đẹp nhưng nếu xét so với Mỹ Đồ Toa thì nàng còn thua một đoạn.

"Ngươi là ai?" giọng nói trầm thấp vang vọng trong đầu làm nữ tử giật thốt, cặp mắt kinh hãi mở to nhìn xung quanh. "Không cần nhìn, ta ở trước mặt ngươi." Lúc này nữ tử mới nhìn thẳng vào giữa hồ, mồ hôi tuôn như suối khi đối diện với áp lực kinh khủng dưới này.

"Tiểu nữ là Nguyệt Mị được lệnh nữ vương sai đến đây thông báo cho ngài." Nử tử được gọi là Nguyệt Mị khom người xuống hành lễ.

"Nàng ta đâu sao không đích thân tới." Nguyệt Mị rùng mình một chút, sau đó trả lời: "hai ngày trước Nhân tộc đột nhiên khai chiến, nữ vương dưới sự vây công của chúng bị trọng thương nên không thể đến được."

"Ta nhớ không nhầm trong nguyên tác thì nàng ta đâu có bị thương, với lại bản tính nàng ta sao lại cho thuộc hạ biết nơi này...hẳn là có chuyện rồi." Tử Thần thầm nghĩ.

"Nói đi rốt cuộc là có chuyện gì?"

Nguyệt Mị cắn răng nói: "nữ vương bị hai đế quốc Gia Mã và Xuất Vân cường giả vây công khi tranh giành Dị Thủy, dù đẩy lùi được bọn chúng nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt."

Biểu hiện của Nguyệt Mị có phần miễn cưỡng, nhìn từ bên ngoài thì không có gì nhưng nội thương khá nặng, nàng đang là cố gắng không biểu hiện ra bên ngoài.

"Không ngờ bọn chúng đánh chủ ý lên nó nhanh như vậy...lũ kiến hôi...ngươi lại đây." Tử Thần ra lệnh.

Nguyệt Mị ái ngại nhìn hồ dung nham trước mắt, sau đó cắn răng, đôi cánh đấu khí xuất hiện, nhẹ nhàng lướt tới. Càng đi nàng càng kinh ngạc, hồ dung nham nhìn nóng chảy như vậy mà lướt ngang trên nó lại đem đến cảm giác mát rượi, điều này làm nàng không tài nào hiểu nổi.

Ngay khi vừa tiếp cận, vô biên ma lực điên cuồng lao vào mi tâm Nguyệt Mị, đôi mắt nàng dần trở nên trống rổng." Đừng kháng cự, ta cần mượn thân thể ngươi một lát."

Nguyệt Mị khẽ cười, giữa trán nàng dần hiện lên một ấn ký hình lưỡi hái, đôi con ngươi sắc lạnh trở nên đen kịt, tản mác hào quang u tối.