Chương 9: Tiêu Viêm và Huân Nhi

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 9: Tiêu Viêm và Huân Nhi

Tận hưởng trong niềm vui ngây ngất được thoát khốn, Tử Thần lặng người lơ lững giữa tầng không trong sự kinh sợ của chúng nhân bên dưới. "Thoát ra thì sao? tại sao ta không vui tí nào thế này?" hắn đưa mắt nhìn những sinh vật dưới đất.

Chỉ có sự sùng bái, sợ hãi ngay cả đến Mỹ Đồ Toa có chăng nhiều hơn sự tôn kính dành cho cường giả. "Phải chăng đây là cách cường giả quan khán chúng sinh, thật vô vị, thật nhàm chán." Thế giới này có quá ít thứ có thể uy hiếp hắn.

Khẽ đưa ánh mắt nhìn về đường chân trời, ngoài những vì sao lấp lánh của bầu trời đêm thì không còn gì cả. "Người thân.. kể cả kiếp trước lẫn kiếp này ta đều không có, tại sao bây giờ ta mới nhận ra...ta luôn cô độc..." Hắn nhớ đến người con gái ngủ say trong hồn hải: "nàng sao? mỗi ngày được ngắm nàng là ta mãn nguyện, cảm giác cô độc thật đáng sợ...ta ghét điều đó."

Trong ánh mắt ngạc nhiên của những người nơi đây, thân hình hắn mờ dần rồi biến mất. "Nữ Vương bệ hạ, tình huống này...?" Một vị nam tính Xà Nhân có chút cường tráng, một bộ quần áo đơn giản tùy ý quấn trên người. Trên hai tay vẽ đầy hình xăm kỳ dị với hai cái đầu rắn đen dữ tợn, ẩn ẩn một cỗ hơi thở hung lệ, cất tiếng hỏi.

"Chuẩn bị lên đường, tập hợp người bát đại bộ lạc. Ba ngày sau chúng ta khởi hành tiến về Trung châu." Mỹ Đồ Toa hạ lệnh. "Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết, từ khi nào mà ngươi dám cãi lời ta, Mặc Ba Tư?" Nghe tiếng gắt của nàng, quả nhiên vị nam tính Xà Nhân kia lập tức im lặng, hắn hơi cúi người rồi lui dần ra sau.

"Để thần về chuẩn bị." Nguyệt Mị nhanh chân chuẩn bị rời khỏi. "Không cần, ngươi đi theo ta." Mỹ Đồ Toa nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng.

...

Đứng trên một góc tường của Ô Thản Thành, Tử Thần lạnh nhạt quan sát chúng sinh bên dưới. Trời đã tối khuya, lác đác xuất hiện một vài đốm lửa heo hắt do cảnh vệ các gia tộc tuần tra, hắn hướng sự chú ý về một góc thành, nơi đặt tấm biển hiệu Tiêu gia.

Nhìn vào phủ đệ Tiêu gia một hồi, Tử Thần nhẹ nhàng đi vào trong bỏ qua sự hiện diện của hai tên gác cổng. Tinh Thần lực tản ra bao phủ toàn bộ tòa thành, sau khi tìm được mục tiêu, hắn từ từ tiến đến.

Liếc nhìn qua khe cửa một tiểu viện, dưới ánh trăng bóng hình nữ hài thánh thiện mà ưu nhã. Lẩn khuất nơi bóng tối là một lão già đóng vai trò canh gác, thực lực mạnh hơn hẳn gia chủ Tiêu gia.

"Người này hẳn là Huân Nhi." Tử Thần lẩm bẩm. Hắn lướt nhẹ vô trong phòng, đứng một góc trong đó. Ước chừng một tuần trà, nữ hài vươn tay đóng cửa lại, cho dù Tử Thần chủ động hiện thân nhưng lại không tản mác ra bất kỳ cổ hơi thở nào nên một kẻ mới đạt tới Tứ Đoạn đấu khí như nàng không thể nào phát hiện được.

"Huh?" Sau khi quay vào phòng, nữ hài liền cảm nhận thấy nhiệt độ xung quanh lạnh dần đi, nguyên nhân bắt nguồn từ một bộ chiến giáp hắc sắc lạ mắt trong góc phòng.

Tử Thần thoải mái để nữ hài sờ soạng trên người mình, đôi mắt tràn đầy tò mò đánh giá. "Sờ đủ chưa?" Nữ hài giật bắn người lui ra sau, hai tay đặt trước ngực đề phòng.

"Ta không có hứng thú với ngươi, thả tay xuống đi." Hắn bước tới chiếc bàn gỗ giữa phòng thản nhiên ngồi xuống. Nữ hài dường như đỡ sợ hơn, cất tiếng hỏi: "ngươi là ai? Tại sao lại vào đây giữa đêm hôm thế này?"

Trước thái độ bình tĩnh của nữ hài, hắn cười khẽ. Chổ dựa của nàng ta là lão già đứng bên ngoài kia, hắn sao có thể không nhận biết.

"Ta muốn xem đệ nhất mỹ nữ của Cổ tộc trông như thế nào?" Nghe câu trả lời từ Tử Thần, rõ ràng nữ hài thất kinh, nàng lắp bắp: "tại sao ngươi biết, chuyện này vốn cực kỳ bí mật, nói, ngươi là ai? Bằng không thì đừng trách ta độc ác?"

Nhìn bé con khoa tay múa chân trước mặt, hắn vô thức bật cười: "cho dù lão già kia có ngăn cản cũng vô ích, kể cả cha ngươi có đến đây chăng nữa. Ngồi xuống đi bé con."

Từ bàn tay hắn, một cổ hấp lực kéo nữ hài đặt ngồi lên ghế. "Thả ta ra...thả ta ra...ta không tin...cha ta mà biết được ngươi khi dễ ta ngươi sẽ chết rất thảm." Nữ hài trợn mắt nhìn hắn, miệng không ngừng đe dọa.

"Bé con, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó." Hắn gầm lên, hơi thở tử vong vô thức kích phát ra ngoài. Một cổ áp lực kinh khủng trực tiếp đè ép khiến nàng khụy chân xuống, ôm ngực ho hổn hển.

"Im lặng, khoảng không gian này đã được cách âm. Lão già kia sẽ không nghe thấy đâu." Hắn đưa tay rót một cốc nước đưa cho nữ hài, giọng từ tốn.

"Ta ghét nhất là ồn ào. Uống đi." Tiếp nhận cốc nước từ hắn, nữ hài có phần ái ngại uống lấy. "Ngươi đến tìm ta có việc gì? Cổ tộc chúng ta không phải quả hồng mềm để kẻ khác ức hiếp."

Những kẻ sinh ra trong đại tộc luôn tỏ ra ưu việt hơn so với kẻ khác, dù bị đè khuất nhưng nữ hài vẫn kiên cường chống trọi, đôi mắt tóe lửa, cao cao tại thượng nhìn hắn. "Cổ tộc đích xác là rất mạnh nhưng...haizz.. sao ta lại nói chuyện này với một đứa trẻ cơ chứ?" Hắn vỗ vỗ đầu than thở.

"Ngươi đang khinh thường ta?" Nữ hài hét lên.

"Không phải sao?" Hắn trả lời tỉnh bơ. "Huân Nhi đúng không?, chúng ta sẽ còn gặp lại nhưng ta cam kết lần sau nếu ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta...cho dù Thiên Đạo có xuất hiện ngươi cũng sẽ CHẾT." Hắn bỏ lại một câu sau đó hư không tiêu thất.

"Ngươi đứng lại cho ta, ai cho ngươi đi?" Nữ hài hét lên.

"Ta ghét nhất là có kẻ dám dùng ánh mắt thượng vị gỉa nhìn mình." Đó là những lời cuối cùng nữ hài nghe được. "Có chuyện gì thế Huân Nhi tiểu thư?" từ bên ngoài, một lão già đạp cửa xông bào, trên người lão ẩn chứa một luồng đấu khí hùng hậu vượt xa cảnh giới những kẻ trong Tiêu gia.

"Không có gì." Nữ hài gọi là Huân Nhi ngẩn người một lúc, lắc đầu. Tối hôm đó đối với nàng là một đêm không ngủ, cho cả nàng và cả Ô Thản Thành, cả thành bị kinh động bởi hơi thở tử vong mà Tử Thần thả ra lúc trước.

Thăm nữ chính xong rồi tất nhiên hắn không quên chào hỏi nhân vật chính Tiêu Viêm. Bản thân đều là người xuyên việt, về mặt cơ hội bình đẳng nhau nên hắn chẳng có cảm giác tội lỗi gì, những người con gái như Huân nhi, Tiêu Ngọc, Nhã Phi...đối với hắn có cũng được, không có cũng chẳng sao.

"Ta không cướp vợ của ngươi nhưng ta sẽ phá nó, để xem tình yêu các ngươi có vượt qua rào cản giới tính hay không? sẽ ra sao nếu Huân Nhi tự nhiên mọc ra một tiểu đệ...sự nghiệp dưỡng thành loli của ngươi...ta nghĩ tên chấm dứt thôi...fu fu." Tử Thần cười tà ác.

Hắn lăng không đi đến một gian phòng khác, nhẹ nhàng tiến vào, không gây bất kỳ một tiếng động. Cười nhạt nhìn thân ảnh nam hài đang sang ngủ, lại nhìn về chiếc giới chỉ cổ xưa nam hài đeo, hắn lưỡng lự.

"Có nên lôi gã Dược Trần ra rồi thay vào đó bộ công pháp huyền thoại Qùy Hoa Bảo Điển không nhỉ? Nếu thế thì Dị Hỏa để ngắm à? Về lâu dài sẽ không thú vị chút nào..." suy nghĩ một hồi, hắn chợt nhớ đến mấy tựa truyện biến thân nổi tiếng kiếp trước.

"Người anh em, ta là ta chỉ phá ngươi một lúc thôi, thời gian biến thân hiệu lực 60’ tha hồ ma tận hưởng cảm giác làm mỹ nữ nhá." Hắn cười khùng khục tượng tưởng về viễn cảnh đó.

"Tách." Từ đầu ngón tay đi ra một quả cầu đen nhỏ, chầm chậm tiến nhập tâm thất Tiêu Viêm, hắn thản nhiên đứng chờ kết quả. Ít phút sau, trên cơ thể Tiêu Viêm xảy ra biến hóa.

Mái tóc xõa dài quá eo, gương mặt thanh tú tuyệt mỹ, trắng không tỳ vết. Bộ ngực căng mọng đàn hồi, vòng eo ma quỷ khiến biết bao nam nhân phải dục hỏa công tâm khi nhìn vào đó. "vậy là xong...đồng nhan cự nhủ nhé...chỉ có hiệu lực một tiếng thôi, cố gắng tận hưởng nhá...fu fu fu."

"Chết tiệt, thần kinh ta dạo này có vấn đề...tại sao cảm xúc vui vẻ lại biến mất nhanh đến thế...sắp đặt mọi thứ tại sao ta lại không còn hứng thú với nó nữa? cái cơ thể này..." Hắn thở dài "xác thực có vấn đề."